" Ba, con xin lỗi mà.
Xin ba đừng bỏ con!"
Cậu ấm ức, ôm cổ hắn.
Mắt có chút ươn ướt sắp khóc, hắn lại tá hỏa, bản thân quên mất bé cưng của hắn rất nhạy cảm.
Sợ hắn biến mất lúc nào không hay.
An ủi vỗ vỗ lưng, hắn vẫn đủ kiên nhẫn để dỗ dành cậu ấm nhỏ này.
" Ngoan, ta không bỏ con.
Chỉ là lúc nãy ta có việc bận, nên bỏ con ở lại trong xe.
Ta xin lỗi, đừng có khóc nữa nào.
"
" Vết thương con sao rồi, còn đau không" Dừng một lát, hắn lại hỏi tiếp.
Cậu vẫn như cũ, ôm chặt cổ hắn, khi hắn hỏi không hiểu sao lại ấm ức.
Khóc lên.
" Huhu, con đau lắm.
Ba mau tới xoa con.
"
Hắn gỡ cậu ra, đối diện với mặt hắn.
Hai tay áp vào má cậu sờ sờ, nắn nắn, mép miệng bị bầm tím đến khinh người.
Hắn lại càng đau lòng, tay nhẹ nhàng sờ sờ vào nơi đó, miệng thổi thổi hơi lên vết thương.
Cậu liền " A" một tiếng vì đau, hắn chỉ chạm nhẹ cũng khiến cậu đau, nhưng hơi ấm phả lên vết thương.
Khiến cơn đau nguôi ngoai đi, lại cảm thấy vết thương như bị dịu lại đi.
Hành động của hắn, lại khiến cậu nhớ đến mẹ của mình.
Khi vẫn là một đứa con nít, đi đường bị té trầy xước chân đau không chịu được về nhà chỉ cần mẹ thổi thổi vào vế thương liền khỏi.
Không ngờ hắn cũng làm thế, quả là nam chính luôn biết cách dỗ dành người khác.
Cả hai người âu yếm một hồi cùng nhau dắt tay đi ăn cơm, ăn xong rồi tắm rửa.
Việc cuối cùng là ngủ cùng nhau.
Một ngày như vậy là quá đủ đối với cậu.
Sáng sớm ngày hôm sau, cậu đang nằm ngủ ngon lành thì bị gọi dậy.
Lần này không phải hắn gọi mà là quản gia gọi dậy.
Hạ quản gia nhẹ nhàng lay lay vai, dù biết cậu là con sâu ngủ, nhưng rất kiên trì để gọi cậu dậy.
Thành quả của việc này tốn mất nửa giờ đồng hồ của ông, trong khi còn nhiều việc chỉ nửa tiếng ông đã làm xong.
Thấy tiểu thiếu gia đã dậy, đỡ cậu ngồi dậy.
Giọng kính cẩn bảo.
" Tiểu thiếu gia, ngài đã dậy.
Đại thiếu gia bảo ngài dậy rồi hãy đến nhà của Phó gia ở vài ngày ạ."
Hắn vì công việc độn xuất đã đi từ khuya, giao hết việc chăm sóc cậu cho quản gia.
Công việc này rất lâu và có nguy cơ ảnh hưởng tới người thân nên hắn mới đành giao cho Phó gia.
Quan hệ của hắn và Phó gia thật ra là con nuôi và ba mẹ nuôi, Phó lão gia và phu nhân là bạn thân của ba mẹ hắn, nói là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên thì đúng hơn.
Cả người quen nhau từ quần rách đí, vì chơi thân nên kết duyên với nhau.
Phó lão gia và trương phu nhân không thể sinh con, ba mẹ hắn lại sinh ra hắn.
Cả bốn người cưng hắn như trứng, khi biết tin đôi bạn thân mình mất vì tai nạn.
Vì thương sót nên trương gia mới nhận hắn làm con nuôi.
Hắn cũng xem nhà Phó gia như ngôi nhà thứ hai, nên mới thỏa mái gửi cậu đến đó.
Thực ra, nguyên chủ và ba mẹ nuôi của hắn có chút phức tạp.
Ba mẹ nuôi của hắn đối xử với cậu không tốt cho lắm, cũng không phải ghẻ lạnh đối xử với nguyên thân, cũng không mắng chửi mà chính là mặc kệ nguyên thân làm gì thì làm.
Nguyên lai của việc này là họ xem nguyên thân là niềm xui xẻo, vì nguyên thân mà đôi bạn thân của mình mới mất.
Nếu không vì nhận nguyên thân mới đi làm thủ tục nhận nuôi thì đã không bị tai nạn.
Họ luôn có gặp mắt chán ghét, lạnh nhạt khi nhìn thấy nguyên thân, nguyên thân làm tốt cả mọi việc để cho ba mẹ nuôi hắn vui vẻ, để giảm cách mối quan hệ giữa họ nhưng lại nước đổ lá khoai.
Nguyên thân đều làm gì thì trong mắt họ đều vướng mắt, làm lơ những thành quả nguyên thân cho họ xem.
năm nguyên thân cố gắng, nhưng vẫn chả là cái gì trong mắt họ.
Quan hệ vẫn là người dưng xa cách.
Khi quản gia nhắc đến Phó gia, con ngươi mắt của cậu liền rụt lại.
Cơ thể có chút cứng nhắt, lớ mớ một hồi cậu mới có thể điều khiển được cơ thể.
Ậm ừ cho qua cậu liền đi vệ sinh, nhưng tâm trí lại nơi nào.
Đích thị cậu đang suy nghĩ Phó gia có quan hệ gì với nguyên thân mà nguyên thân có vẻ, có chút sợ sệt không muốn gặp.
Qua loa vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn cơm, hôm nay cậu có tiết nên phải đến trường.
Đến trường sau là đến nhà Phó gia.
ở vài ngày theo lời hắn.
Việc học trên trường thì rất nhẹ nhàng không phải suy nghĩ gì cả, được hưởng trí óc siêu phàm của nguyên thân, những bài tập liền xử lý nhanh gọn ghẽ.
Còn việc của An Huy và Thuần Nhã, bọn họ chả cần cậu kết thân cũng tự dính chặt vào nhau.
Chỉ là bọn họ chưa xác định quan hệ, vẫn đang trong giai đoạn giai đoạn mập mờ.
Sau vụ việc kia, Thuần Nhã và cậu cũng có thân lên một chút, em dần cởi mở đối với cậu.
Cả hai xem như được thêm người bạn mới.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Cuộc Sống Của Một Omega Sau Khi Sống Lại
.
Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi
.
Một Ngàn Năm Về Sau
.
Alpha Vị Hoa Hồng
=====================================
Còn bài viết kia, đã lặn mất tăm.
Không còn thấy trên diễn đàn trường nữa, nhưng từ lúc đấy cậu lại có thêm một cái đuôi mới.
Ánh mắt hừng hực nhìn chằm chằm vào cậu, lúc nào cũng bám sát sau cậu nhưng chỉ dám đứng từ xa không dám lại gần cậu.
Mãi đến khi cậu lên tiếng, cái đuôi mới chịu lòi ra.
" C..Chu Học trưởng!!"
Là gã ta, gã thấp thỏm nhìn cậu sợ cậu chạy đi mất không thể nói chuyện được.
Gã ta không biết làm sao mà cậu có thể biết gã đi theo được, vốn tưởng đã chốn thật kĩ, chả ai nhận ra.
Vậy mà cậu lại biết gã ngay tức khắc.
" Bạn học này, đã gần đến giờ vào lớp.
Sao cậu không vào, muốn ghi vào sổ sao.
Đọc tên, lớp!!".
Cậu đang đi coi tình hình các lớp và điểm danh phụ thầy phụ trách, tiện thể lại đi vòng vòng quanh trường xem có học sinh trốn học không.
Thế nào lại bắt gặp gã, lần đầu gặp cậu đã không ưu gã ta.
Lần này bắt gặp, liền phạt chết gã.
" Trương Hải, lớp A."
" Được, phạt cậu chạy vòng sân trường.
"
Cậu nghiêm nghị chỉ ra sân trường, ép buộc gã ta làm.
Sân trường này không phải nhỏ, mà và rộng, một vòng đã đủ khiến cậu thở không ra hơi.
Cũng chỉ vòng thôi, gã ta không thể chết được
Gã ta đương nhiên sẽ phải làm theo ý cậu, khởi động tay chân rồi chạy chạy.
Gã ta rất nghe lời cậu, chạy đúng vòng sân, dù mệt gần dứt hơi nhưng vẫn cố gắng nhạy.
Mồ hôi chảy ướt nhẹt hết áo trắng gã, thân hình rắn rỏi sau lớp áo bị ướt thoát ẩn thoát hiện sau mỗi cử động, mùi mồ hôi của cơ thể bốc lên.
Gần đến đích, gã mệt nhử tay chân không còn sức chạy nữa.
Thấy cậu vẫn đang nhìn mình, gã ta nhưng tiếp thêm động lực.
Một hơi chạy đến vạch, lau lau mồ hôi trên mặt đi, như cún thấy chủ liền chạy đến chỗ cậu đứng.
Sự mệt mỏi phút chốc tan biến, thay vào đó là sự hồ khởi vui vẻ.
Ánh mắt dịu đi lại pha thêm sự thầm thương trộm nhớ.
" C..Chu học trưởng, tôi đã làm xong.
Có thể nói chuyện với tôi một lát không.
"
Gương mặt có chút chán ghét nhìn gã, cậu cau mày, mùi mồ hôi của đàn ông cứ thoang thoảng nơi đầu mũi.
Khác với hắn là sự ghét bỏ.
" Bạn học này, cậu muốn bị phạt thêm sao!!.
Không muốn vô lớp, hay cậu muốn dọn dẹp vệ sinh hết trường.
"
" Có, tôi vào lớp liền.
Ra về đợi tôi ở cổng trường, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Gã ta sợ hãi khi nhắc đến vệ sinh hết trường, gã ta không đủ sức để một mình dọn sạch sẽ hết cả ngôi trường to lớn này, nhất là khu vực đi vệ sinh của trường.
Nó rất kinh khủng, gã không muốn chút nào.
Nhanh chóng chạy vào lớp nhưng lại không quên hẹn cậu nói chuyện tiếp.
Nói chuyện như vậy là đủ rồi, gã không muốn cậu ghét hắn, thật khó để theo đuổi học thần.
Cách tốt nhất vẫn là phải từ từ tiến tới, không cần phải vội..