Editor: Uri Uri
Chương 257
Phảng phất như tất cả sinh linh trên thiên hạ này đều không quan trọng bằng nữ nhân này.
Quả nhiên, Cố Thần híp đôi mắt lại, không chút do dự "Được, tôi đồng ý. Giải dược ở chỗ này, Kiều An chúng ta đi."
Vậy là xong rồi? Mặt Kiều An thoáng đen.
"Cỏ xanh không nhổ tận gốc, xuân xanh lại tái sinh. Cố Thần ơi Cố Thần, hiện tại anh tha cho cô ta, lấy tâm cơ của cô ta sẽ báo thù đó, nói không chừng chúng ta chết không có chỗ chôn đâu."
Nghe đồ đệ ngốc nói nhảm, mặt Cố Thần cũng đen hơn phân nửa. Y hận khối thân thể rách nát này không có dị năng.Bằng không y nào phải đồng ý điều kiện nhục nhã như vậy. Y sống hơn nghìn năm chưa có ai dám đứng trước mặt y đưa ra điều kiện.
Tùy tiện phất tay, người đó đã hồn phi phách tán. Cố tình rồng xuống đồng bằng bị chó khinh.
Lúc trước đồ đệ khúm núm chân chó nịnh nọt, hiện tại như đại gia bao nuôi.
Cố Thần hít một hơi thật sâu, lắc đầu nói " Sẽ không có việc đó. Cô yên tâm, cô ta sẽ không báo thù chúng ta."
"Vì sao?"
"Bởi vì cô ta là người thông minh, biết cân nhắc lợi hại."
Nói cách khác, Cố Thần cô ta đắc tội không nổi. Lần này cô ta hao hết thực lực mới đổi lại cơ hội thoát khỏi Cố Thần nhưng cũng trả một cái giá không hề nhỏ.
Ôn Tầm có thể sống sót hay không vẫn khó nói. Mất máu quá nhiều cùng với nội thương nghiêm trọng, nếu không cẩn thận thì tối nay sẽ phải đi chầu diêm vương.
Đương nhiên với lời hôm nay thì đã có thể thu phục được đội Thiên Âm. Với thành tựu sau này của cô ta thì đội Thiên Âm chính là hòn đá kê chân đầu tiên.
Ôn Tầm làm được nhiều hơn so với những gì Cố Thần nghĩ. Ôn Tầm không những mất nhiều máu không chết đi, cô ta còn trở thành linh hồn của Thiên Âm. Ngay cả đội trưởng Mạc Hàn cũng quỳ gối trước váy thạch lựu của Ôn Tầm, phong cô ta thành phó đội trưởng.
Ôn Tầm trở thành đội trưởng của một tiểu đội, thành viên chính là những người đã chịu ơn cứu mạng của cô ta.
Ở trong lý tưởng của Mạc Hàn, bởi vì hình tượng Ôn Tầm cứu mạng mọi người mà cả người đẫm máu đã trở nên quá mức anh dũng. Nữ nhân nhu nhược ấy dám lấy cả bản thân cứu đội Thiên Âm, nếu không có Ôn Tầm thì cả đội Thiên Âm phỏng chừng đã chết hết."
Ôn Tầm thừa nhận đánh giá này. Cô ta đương nhiên sẽ không nói với bọn họ, nếu không phải vì cô ta đội Thiên Âm mới bị tai bay vạ gió càng sẽ không nói nếu không phải vì cô ta thì đôi nam nữ kia cũng sẽ không định giết hại những thành viên Thiên Âm.
Người bọn họ muốn giết, từ trước đến giờ chỉ có bản thân cô ta mà thôi. Sự thật không một người nào biết. Mà việc đánh cược mạng sống mình cũng là trong cái rủi có cái may thì so với cốt truyện thu hoạch càng tốt hơn.
Mạc Hàn, nam nhân dị năng cấp 3 nguyện ý trở thành bảo tiêu 24/24 của cô ta. Hơn nữa việc đầu tiên sau khi Ôn Tầm hồi phục chính là đi gặp Kiều An và Cố Thần.
Nhìn Ôn Tầm cầm nải chuối cùng với một ít táo, ân cần mà đi đến trước mặt Cố Thần, Kiều An trừ bỏ lộ vẻ khinh thường cũng chỉ là khinh thường.
"Cố tiên sinh, Đường tiểu thư, hiểu lầm của chúng ta có phải nên gỡ bỏ?"
Ôn Tầm đắc ý mà nhìn thoáng qua trái cây mình mang đến "Hiện tại đều là mạt thế, trái cây rất khó kiếm, may mắn tôi có dị năng không gian. Cố tiên sinh, tôi mang một ít trái cây đến đây bày tỏ lòng biết ơn. Cố tiên sinh nếm thử chút?"