Editor: Nương Cter
Chương 244
"Anh không sao chứ?"
Thề với trời, Kiều An chỉ là muốn quan tâm hắn.
Nào ngờ, câu hỏi này của cô, lại làm nhiệt độ cả người Cố Thần giảm xuống ba độ.
Lấy thân phận của y, chưa từng bị người đè qua?
Y nhàn nhạt quét cô một cái. Nhưng trong cái nhìn kia, như có khí lạnh căm căm cắn nuốt cô.
"Tôi tự nhiên rất tốt." Y phủi phủi người trong khi chẳng dính tí bụi, lơ đãng tuỳ ý hỏi, "Cô vừa rồi, sao lại nhào lên tôi?"
Nếu cô trả lời là quan tâm y, kính yêu y, y liền tha thứ cho cô.
Đồ đệ ngốc rốt cuộc cũng có tinh thần tôn sư trọng đạo, vậy phải khen thưởng một phen.
Nếu cô trả lời vì y là vị hôn phu của cô, y liền dạy dỗ cô thật tốt, tuổi còn nhỏ, có nên tình yêu trăng gió bây giờ hay không.Vấn đề là y biết, cô không biết thân phận thực sự của y, chỉ coi y là Cố Thần.
Nếu y là Cố Thần, vị hôn phu trên danh nghĩa của cô. Từ trong miệng của cô, sao có thể nghe được câu trả lời khác?
Cũng vì vậy, y sớm cắn răng nghiến lợi, xoa tay hầm hè, chỉ chờ cô nói ra, phải đưa cô trở lại lò giáo dục thật tốt, trùng tu tam quan.
Cố tình lúc này, y còn cười khinh đạm phong kinh, mang hơi thở dụ người.
Đôi mắt kia, so với ngũ quan còn muốn đẹp hơn.
Ba quang liễm diễm tựa như tất cả sao trên trời.
Kiều An nhìn hai mắt của hắn, cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, sắc đẹp lầm người rồi.
Mỹ nam thế giới này, cũng không đẹp hơn vị Đế Tôn cô đã gặp qua ở thế giới trước.
Cũng không biết tại sao, mới vừa rồi có phải cô hoa mắt, trong một khắc, cô thấy Cố Thần trước mặt này, cũng có chút phong thái của sư phụ cô.
"Sư phụ..." Cô không kìm được, lẩm bẩm nói nhỏ. Thậm chí muốn đưa tay ra, sờ vào đôi mắt hắn.
Trong nháy mắt Cố Thần biến sắc, "Cô gọi cái gì?"
Kiều An lấy lại tinh thần, cười nói, "Có thể gọi anh bằng gì, đương nhiên là Cố Thần rồi. Tôi..."
Môi cô đóng mở như hai điểm đỏ bừng duy nhất trên vũ trụ.
Hai điểm đó lại làm tim y đánh trống thêm lần nữa. Mà mỗi một câu một chữ của cô nói đều như nhịp trống, gõ vào tim y.
Cố Thần đã không nghe được lời nào của cô nữa. Trong đầu y, không ngừng hiện lên hình ảnh cô hôn y, cô thậm chí nói "Sư phụ con thích người, người có thích con không?"
Vậy thật xấu hổ, thật phản đạo làm người, thật làm y nổi giận lại... Hưng phấn!
Thì ra cô thật sự rất thích y.
Cổ họng y phát khô, tiến lên, ỷ ưu thế chiều cao, từ trên nhìn xuống cô.
Sao đó đưa tay ra, nắm cằm cô.
Ngón tay cái dùng sức mơn trớn đôi môi cô, càng làm nó kiều diễm ướt át làm người ta muốn cắn một cái.
"Cô thích tôi?"
Hắn quả nhiên là một tên mặt cấm dục.
Kiều An bị bộ dáng này của hắn hù doạ.
Cô chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, cũng không muốn cùng Cố Thần đi chung một đoạn đâu.
Loại thái độ này của Cố Thần, thật sự hù cô.
Cô vội vàng khoát tay, muốn tránh ra.
Đáng tiếc cố gắng của cô, tốn công vô ích.
Ngón tay cái của y, càng dùng sức ma sát môi cô làm nó càng đỏ mọng xinh đẹp.
Biểu tình nhàn nhạt lãnh đạm, đường cong trên mặt như càng mờ mờ ảo ảo.
Nhưng ánh mắt của y, chính y cũng không biết có bao nhiêu nóng bỏng.