Editor: Tranh Nhược
Chương
Trong đầu y xoay vòng dáng vẻ đồ đệ ngốc ôm cổ y nhiệt tình vô cùng tỏ tình với y "Sư phụ ta có chút thích người"......
Hô hấp nóng bỏng của nàng lướt qua cổ qua tai y, đôi mắt nàng lại như câu dẫn y, làm y chiếm hữu đôi môi đỏ bừng kia......
Đế Tôn thấy tâm loạn như ma, miệng khô lưỡi khô......
Trong nháy mắt, y trống rỗng, hoảng hốt không biết hôm nay là hôm nao.
Tay y run rẩy không ôm người trong ngực được.
Thấy người này phát ngốc, Kiều An mới phát hiện tay ôm mình đã thả xuống. Mà cô từ trên không trung rơi thẳng xuống.
"A a a a a ——" tiếng thét chói tai cũng không đánh thức Đế Tôn.
Kiều An trước nay chưa từng nghĩ tới có cách chết như này.
Cô bị ngã, chết.
Đế Tôn đời này cao cao tại thượng, chưa từng bị người khinh nhờn.
Y giống như thần trên Cửu Trọng Thiên. Biểu tình đạm mạc nhìn người thế gian. Dù cảm xúc cuồn cuộn thì sao nào Kiều An làm sao mà biết được nữa?
Cô trơ mắt nhìn mình như bánh bao thịt bị người ta phũ phàng ném đi.
"Sư phụ......"
Trước khi chết, cô nhịn không được phun một búng máu, trong lòng điên cuồng gào thét, "Dù tui có phi lễ người thì cũng không đến mức chết bằng phương thức phát rồ như thế mà!"
"Nhiệm vụ giả số này, tôi chưa từng gặp qua nhiệm vụ giả thất bại có sáng ý như này á!" Âm điện tử khó được kích động, "Chỉ kém một chút cô sẽ thành công! Tôi bội phục cô!"
Thương Khung, âm điện tử khóc như nước mắt.
Nhiệm vụ bất tử bất diệt vì rèn luyện hồng trần cho chủ nhân.
Hiện tại, thật vất vả cách gần hơn với thành công.
Không nghĩ tới, lại lấy phương thức này hỏng.
Cơ mà nó không dám dỗi Đế Tôn.
Nó bắt nạt kẻ yếu, không dám nói một câu nào Đế Tôn không được, chỉ dám mắng to Kiều An không nên thân.
Bởi vì nó biết, chủ nhân đời này không làm gì ngu ngốc. Mà lần đầu tiên làm đã tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy.
Vì phát tiết bạo nộ trong lòng, y thậm chí tàn sát toàn bộ ma thú, bóp chết lần thú triều trăm năm khó gặp trong nôi.
Chủ nhân là dạng người gì, nó dù không rõ, chẳng lẽ lại không đoán được chút ít chắc?
Y nhìn thấu thế sự, làm người đạm mạc.
Trong thế giới nguyên tác, lần thú triều trăm năm xuất hiện này đã làm không ít người đại lục Tiềm Long chết.
Y cũng không ra tay.
Nhưng vì thu Kiều An làm đồ đệ, sợ ảnh hưởng khí vận, tự mình ra tay thay đổi.
Nhưng không nghĩ tới, đồ đệ y để ý lại bị ngã chết......
"Nhiệm vụ giả số cô có biết cô bỏ lỡ cái gì không? Thiếu chút nữa nhiệm vụ của cô liền hoàn thành. Cô đắp thân thể là trở lại thế giới thực được đó."
"Nếu cô cẩn thận chút, cẩn thận hơn chút thôi, nhiệm vụ này liền hoàn thành...... Tôi thấy mục tiêu công lược rất thích cô......"
"Lần sau, cô không cần sai như thế nữa, nhé?"
Nghĩ đến gương mặt mờ mịt tuấn mỹ không giống mặt người trần mắt thịt, Kiều An lại chỉ đau ê ẩm.
Đau do ngã chết.
"Lần công lược sau?" Giờ phút này Kiều An tuy lơ lửng giữa không trung lại cảm nhận được loại thống khổ tê tâm liệt phế.
"Vẫn thôi đi. Y không thuộc về phàm phu tục tử."
Làm một nhiệm vụ giả hèn mọn, trong lòng đau, tui muốn ngất đây này!
——————
Lời editor:
Bạo chương như đã hứa rồi nhé!~(≧▽≦)/~
Thế giới tiếp theo do NuongNuongUyVu và UriUri edit, hai bạn ấy lần đầu tham gia edit mong mọi người ủng hộ. Các bạn ấy đã edit xong và mình sẽ bắt đầu chỉnh sửa, mọi người chờ vài hôm ạ