"Không phải nói là sẽ không pha trà sao?"
"Ta quả thật là sẽ không pha trà, cùng với những người chìm đắm trà đạo so sánh thì ta chỉ là cặn bã." Thẩm Dao quả thật không có nói sai, nguyên chủ là người sẽ không pha trà, người sẽ là Thẩm Dao. Sự tình trước kia dù không rõ ràng nhưng Thẩm Dao nhớ rõ là mình sinh ra trong một gia đình giàu có, trà đạo chỉ là một trong những phần nhỏ mà mình phải học thôi.
"Hoa ngôn xảo ngữ." Phượng Tranh thản nhiên lướt qua Thẩm Dao, lời nói cành phát ra cai nghiệt: "Sửu nhân tựu nhiều tác quái."
Dù là có chuẩn bị tâm lý nhưng Thẩm Dao vẫn là bị những lời này tức giận đến muốn đánh người.
"Ngươi ngoan ngoãn làm một cái tượng không nói chuyện là được, không muốn làm cái chuyện mặt vàng hạ cám sự tình, vẫn là nói...." Phượng Tranh giơ lên cái cằm xinh đẹp, con ngươi tĩnh mịch như là có quầng tinh lướt qua sáng chói, nhưng khóe miệng độ cong băng băng lành lạnh có thể thêm một vòng khắc nghiệt. "... ngươi lại muốn chạy thoát. Khuyên ngươi không cần uổng phí sức lực, tại đây thiết bị của ta trên thế giới là tiên tiến nhất"
"Sao vậy sẽ đâu này? Ta còn tự biết bản thân ta a..." Thẩm Dao lộ ra một cái tươi cười dí dỏm, trên gương mặt hiện ra một cái má lúm đồng tiền nhỏ nhỏ, lộ ra thập phần đáng yêu.
"Tốt nhất là nên như vậy."
Đôi mắt phượng hẹp dài liễm xuống nhìn chằm chằm chén trà trong tay không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mấy ngày tiếp theo, Thẩm Dao vận dụng năng lực đầy đủ của chính mình: gặp người cùng người nói, gặp quỷ rồi nói chuyện năng lực ma quỷ thành công câu kết à lấy được trong miệng những mỹ nữ mà Phượng Tranh nuôi nhốt không ít tình báo.
"Phượng tiên sinh ngoại trừ miệng độc một chút, có chút hơi bắt bẻ, mặt khác còn là rất tốt." Đây là mấy ngày nay cùng Thẩm Dao quen thuộc nhất - An Vi nói.
"Phượng tiên sinh khẩu vị rất nhạt, cà rốt sẽ không ăn, bất quá nếu đem cà rốt tạc thành hoa hồng trang trí trên chén dĩa Phượng tiên sinh sẽ ăn một điểm. Xào rau dùng dầu, muốn dùng dầu ô liu Italy, thứ khác thì Phượng tiên sinh ăn không quen...."
Lúc đó Thẩm Dao đang trong phòng bếp hỗ trợ chuẩn bị điểm tâm. Thẩm Dao nghe vậy cười cười, mấy ngày nay đi xuống Thẩm Dao vẫn là hiểu được một ít tính cách của Phượng Tranh. Không thể không nói, Phượng Tranh ngôn hành cử chỉ tao nhã rộng rãi, giống như một quý ông phong độ nhẹ nhàng, hắn chưa từng đối với ai động thủ động cước, dù cho ngẫu nhiên vuốt ve tóc, vây quanh đối phương đều là không mang theo bất luận cái gì dư thừa cảm xúc, càng giống như là một nghệ thuật gia cao minh nghiền nát điêu khắc trân bảo của chính mình.
--------------------------------------
truyện_chỉ_đăng_duy_nhất_trên_wattpad
--------------------------------------
Mà mỹ nhân bên cạnh Phượng Tranh phần lớn đến từ một số nơi nghèo khổ trên thế giới, các nàng so với người khác mà nói chỉ là nhiều một phần mỹ mạo lại cũng may mắn nhiều hơn. Theo An Vi trong miệng, trong nhà nàng ba cái tỷ muội đều bị người bán địa phương khác, gặp được khách hàng không là tuổi già sức yếu, không là trong lòng biến thái thì cũng là không đánh thì chửi bới. Mà gặp được khách hàng như vậy: tiền nhiều, anh tuấn, tuổi trẻ, tính cách cũng được coi là hiền lành, này không thể nói được chính là đối với các nàng chính là cực độ may mắn.
Thẩm Dao ánh mắt rơi vào Phượng Tranh đang du du thưởng trà, nhìn hắn uống xong một chút bên môi uốn cong một độ cong thu liễm không được, vui vẻ tràn đầy khóe mắt.
Phượng Tranh đuôi lông mày cũng không có giơ lên, hai đầu lông mày ngưng kết một loại băng lãnh không thể tan rã "Cười cái gì nha?"
Thẩm Dao liễm liễm biểu lộ: "Không có gì a."
Phượng Tranh nghe vậy nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà mới chậm rãi nói: "Lăn. Cười đến xấu chết."
Thẩm Dao nghe vậy cũng không nóng giận, phấn môi hé mở:
"Một"
"Hai"
"Ba. Cũng là."
"Ồ" Thẩm Dao không khỏi kinh hãi lắp bắp, Phượng Tranh nghiêng đầu dùng cặp mắt kia như bầu trời lại tựa biển cả mênh mông tò mò nhìn nàng.
Thẩm Dao cảm thấy kì quái, nhìn nam nhân này bên ngoài phảng phất như một khối băng vạn năm lạnh buốt, có vẻ thờ ơ bên trong lại lộ ra một cổ hung ác liệt. Nhưng lại ngẫu nhiên biểu lộ ra giống như là một đứa bé con. Tựa như hiện tại đôi mắt nam nhân này lộ ra một cỗ tinh khiết như thế.
Không đúng, chính mình sao bị túi da (bề ngoài) của một người nam nhân mê hoặc như vậy. Vấn đề này không quan trọng, hiện tại quan trọng nhất là nam nhân này tại sao vẫn còn chưa ngủ! Chẳng lẽ thuốc ngủ của chính mình vô dụng sao! Thẩm Dao liếc qua chén trà mình pha, nước trà thanh tịnh thấy đáy, trên mặt nổi vài cánh hoa vàng kiều diễm.
"Ngươi hạ thuốc rồi."
Không phải câu nghi vấn, đây là câu trần thuật.
Thẩm Dao nhíu mày: "Ta không có."
Phượng Tranh nâng lên cánh tay của mình, vốn chỉ là một động tác đơn giản nhưng hắn làm vô cùng cố sức, trên trán chảy ra lấm thấm những giọt mồ hôi, xương cốt như đao cắt qua nóng bỏng. Phượng Tranh nhếch lên bờ môi, trên mặt không hiện ra bất kì cảm xúc gì, con ngươi tĩnh mịch nhìn chằm chằm Thẩm Dao tựa hồ xác định lời nói của Thẩm Dao có tính chân thực.
Thẩm Dao ngửi ngửi nước trà, có phần không xác định: "Đoạn trường cỏ?"
"Tới đỡ ta." Một lát sau, Phượng Tranh đá đá dưới chân mỹ châu sư mới chần chờ mở miệng.
"Ngươi còn không mau gọi thủ hạ ngươi đến, ta nhớ không lầm đoạn trường cỏ dược tính rất mạnh a, nếu qua giờ mà không có thuốc giải thật sự sẽ chết người đấy!" Thẩm Dao chạy chậm đến đỡ lấy Phượng Tranh khuôn mặt đã trắng bệch.
Phượng Tranh có phần chần chừ lại khó hiểu nhìn Thẩm Dao.
"Ngươi không chạy sao?"
Còn chưa chờ Thẩm Dao mở miệng nói chuyện, Phượng Tranh kéo lên khóe môi lộ ra một nụ cười nông cạn, bởi vì đau đớn nụ cười tươi dường như vặn vẹo khó nhìn.
"Cũng thế, ngươi vậy mà quá mức ngây thơ."
Thẩm Dao mỉm cười vô cùng sáng lạn, nhưng trong tay lại dùng toàn sức véo lấy cánh tay Phượng Tranh đến lúc Phượng Tranh vì đau đớn nhăn mặt mới buông tay ra.
Thừa dịp ngươi bệnh, tốt ra tay. Thẩm Dao am hiểu đạo lý này cũng rất tự đắc.
"Ta không phải ngây thơ, ta là tuân thủ nghiêm ngặt điểm mấu chốt. Lại nói mấy cái vũ khí trong nhà của ngươi cũng quá mức hiện đại tiên tiến. Chỉ sợ ta chưa ra đến sân nhỏ thì đã bị bắn thành tổ ong vò vẽ rồi." Thẩm Dao nhéo nhéo đôi má Phượng Tranh. Ân?~ Trơn bóng, non nớt, quả nhiên xúc cảm rất tốt!.
"Buông tay." Phượng Tranh nhẹ nhàng liếc Thẩm Dao đang làm mưa làm gió trên mặt mình, ánh mắt rất nhạt rất nhạt lại làm cho sau lưng Thẩm Dao nổi lông tơ.
Thẩm Dao yên lặng thu tay về, vuốt mông ngựa cười: "Ha ha."
Chính mình tự tìm tai vạ sao? Lại não tàn đi sờ mặt nam nhân, lại quên nam nhân này là boss phản diện sao mình có thể đối địch. Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, loại chuyện này làm sao có thể thật sự phát sinh. Tại sao lão hổ yếu như vậy nhưng cũng là một lão hổ a!
Khoan đã, không đúng, mình tại sao đem mình so sánh thành chó rồi.
Thẩm Dao tranh thủ lắc đầu, chỉ số thông minh của mình dạo này hạ thấp thật lợi hại.
"Vì sao ngươi không gọi cái gì kia, ân, gọi Tiểu Chu tới?"
Phượng Tranh nhìn qua Thẩm Dao, lộ ra một biểu tình ý nói ngươi là một cái ngu ngốc, lời ít mà ý nhiều nói: "Biệt thự quá phận an tĩnh rồi." Thanh âm đạm mạc như cũ không có bất kì gợn sóng, "Đại khái là kẻ thù của ta đã tìm đến"
Thẩm Dao "..."
Ta có thể nói nửa đường rồi ta nên trộm bỏ trốn sao? Phải biết rằng những boss phản diện này sinh mệnh rất chi là cường ngạnh như là một tiểu Cường (con gián) đánh mãi không chết. Nhưng mình lại không phải tiểu Cường gì đó nha, cái mạng nhỏ của mình nói chung là rất quý giá.
"Theo Tiểu Bạch đi một con đường khác, Tiểu Bạch sẽ mang chúng ta đi ra." Phượng Tranh liếc mắt Thẩm Dao đang xuất thần không biết đi đâu nói, biết vậy nên vô lực. Cái nữ nhân này thời điểm mấu chốt lại rõ ràng không tập trung.
Nhìn xem cái kia sư tử bước, hoàn toàn không có một tí lực sát sinh. Nhìn lại boss vẻ mặt bình tĩnh, đây là tiết tấu muốn chết người ư!
Nhìn Tiểu Bạch nhảy lên một cái tới trên giá sách, móng vuốt lưu loát chụp vào cổ kính bình hoa trên giá sách.
"Cứu đương" âm thanh thanh thúy vang lên một tiếng, giá sách lập tức chạy theo hai bên mở ra, một đạo cầu thang dài màu trắng từ từ lộ diện, nhìn đến sâu không thấy đáy. Tiểu Bạch hưng phấn phát ra tiếng "Ô ô" rồi dẫn đầu chạy xuống.
"Đi." Phát hiện Thẩm Dao căn bản không động chỉ đứng yên tại chỗ, Phượng Tranh nhíu mày trầm thấp nhắc nhở.
Con ngươi của Thẩm Dao không chớp sáng lấp lánh nhìn chằm chằm cầu thang, "Oa, ngàn năm bạch ngọc." Nói như vậy nhueng trong đầu Thẩm Dao đã tự động đem chúng đổi thành nhân dân tệ rồi.
"Ánh mắt không tệ." Phượng Tranh thản nhiên khen một câu rồi hời hợt đến moitj câu: "Nếu ngươi nói muốn, ta kêu Tiểu Chu mua đến cho ngươi vài tấn chơi đùa."
"Làm sao sẽ không."
Vài tấn! Người này quả nhiên là tiền nhiều như nước a! Hai mắt bốc lên phao phao, thổ hào, chúng ta làm bằng hữu a!
"Rống." Xa xa truyền đến tiếng gầm của Tiểu Bạch.
"Xem ra khách quý của ta đã đến."
Lời nói như thường, vẫn là giọng nói nhàn nhạt nhưng nay lại tăng thêm vài phần nghiệt ý.
Đuôi lông mày có chút nâng lên, hai đầu lông mày mang theo một phần quý khí trong xương cốt tỏa bứcngười lăng liệt, hắn nhẹ nhàng dựa vào tay Thẩm Dao, mặt của hắn vẫn là trắng noãn lại thêm lúc đang suy yếu trắng bệch nhưng kỳ dị đem cho người khác cảm giác kiên nghị không tồi. Áo khoác ngoài màu đen, cầu thang bạch ngọc màu trắng, hai hai so sánh với nhau cứng rắn tạo ra một cảm giác cấm dục.
Phượng Tranh giống như là nhàn nhã tản bộ, lười biếng mà đẹp đẽ quý giá bước đi trên bạch ngọc cầu thang.