Edit: Vân Tịnh Kỳ
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nói khàn khàn mà gợi cảm.
Đau nhức!
Thẩm Dao khó qua mà nghĩ muốn động thân thể một cái nhưng toàn thân giống như là bị xe cán nát qua một lần. Cố nén toàn thân hiện lên ý đau nhức, nghe được thanh âm không khỏi hướng lên trên nhìn.
Nam tử mặc một bộ trường bào thêu hoa văn bạc hà rất phức tạp, miễn cưỡng nghiêng nghiêng tựa trên ghế dài đỏ tươi. Đôi mắt xếch nhẹ nhàng giơ lên tạo thành một độ cong xinh đẹp, ngón tay thon dài trắng noãn không xương nâng lên cái cằm thon gọn.
Nam tử trên ghế dài đứng dậy đi xuống, bước chân không nhanh không chậm hướng về phía Thẩm Dao bước đi, dường như là giống như thợ săn có ý chí kiên cường, kiên nhẫn chờ đợi đến lúc con mồi mắc câu.
"Người cho đi sẽ không, sĩ tri kỷ là người chết." (?)
Ngón tay nam tử lạnh như băng nhẹ nhàng chạm vào bờ môi Thẩm Dao, dùng giọng điệu thờ ơ mà nhu hòa thân mật nói: "Tiểu đông tây của ta, thời điểm nào lại trang điểm ăn mặc đâu này. Ta thật sự vui mừng cũng thật không biết người trong lòng của ngươi, vị kia là ai a?"
Thẩm Dao vừa mới khẽ động thoáng một phát liền cứng đờ khóe miệng, nghe được những lời này sắc mặt cứng ngắc. Tài liệu còn chưa có truyền đến nha, Thẩm Dao nhất thời không biết nói như thế nào.
"Chậc chậc." Nam tử dùng khăn tay xoa xoa ngón tay của mình, khóe môi nâng lên một nụ cười lạnh như băng, "Vẫn không thú vị như vậy, một thiếu nữ, nói chung là cốt khí so với cái kia văn nhân nhã sĩ mạnh hơn. Bất quá, cô vương cũng không tin trị không được ngươi."
"Người tới." Nam tử phủi tay. "Truyền lệnh."
Rất nhanh hạ nhân mang lên một bàn đồ ăn được chế tạo tinh mỹ, sắp theo hình một chiếc quạt liền đầy một cái bàn.
(Ps: thật sự không biết nam chính nghĩ gì hay nói cách khác là tác giả nghĩ gì)
Nam tử bán nằm trên giường, ngón tay như ngọc nắm chiếc đũa bằng gỗ, thấy Thẩm Dao vẫn đang trầm lặng đứng đó đuôi lông mày liễm liễm. Một lát, hai mắt nheo lại một chút, con ngươi màu nâu hiện lên một mạt hưng phấn. Hắn ngẩng cao đầu dùng giọng nói lười biếng nhưng lại như hũ rượu ủ chục năm làm say lòng người: "Thay ta chia thức ăn."
Nhìn thấy Thẩm Dao không động đậy, hắn cố ý dừng một lát, khóe môi chậm rãi nhếch, tà mị giọng nói vang lên làm cho người ta nhất thời hàn ý, "Bằng không thì, vị kia âu yếm tình lang của ngươi sẽ bị ta băm tay."
"Nghe nói tiên sinh tính sổ, tay cũng không thể phế."
Câu cuối cùng nam tử nói thật là nhẹ nhõm như là đùa giỡn nhưng lông mi lại toát ra một tà khí hung hãn ác liệt nhắc nhở Thẩm Dao những lời hắn nói ra có tính chân thật.
Mặc dù đối phương cười đến vô cùng vũ mị, Thẩm Dao lại thấy vạn phần sợ hãi.
Thẩm Dao không biết vị kia tình lang của mình là ai cũng không biết nguyên chủ cùng tình lang cái này làm ra đến tình trạng gì mà tối trọng yếu là nàng không biết nguyên chủ tính cách là gì nên nàng khó xử không biết nên làm thế nào cho đúng. Nàng cân nhắc, nói nhiều dễ sai, tận lực không nói chuyện.
"Tốt."
Trong mắt nam tử xẹt qua một vòng nụ cười thản nhiên, rất hiển nhiên, cách làm này của Thẩm Dao cho nam tử thập phần vui sướng. Hắn tùy ý ngẩng đầu liếc qua bọn nha hoàn, thành công làm cho bọn họ xấu hổ tim đập.
Thẩm Dao ngốc thay nam tử gắp đồ ăn, nhưng chẳng biết tại sao tay lại rung, ngay cả gắp lên một món thịt cá cũng làm không được.
"Làm không được sao?" Nam tử nói rất nhẹ, cơ hồ là lầm bầm lầu bầu, khí thế lăng lệ ác liệt bằng mắt thường có thể nhìn thấy như dao găm phóng tới trên người Thẩm Dao, nhưng ánh mắt lại sung sướng khác người.
Thậm chí hắn "hảo tâm" nhắc nhở: "Xem ra tình lang của ngươi cũng phải bị ta băm tay rồi."
Mồ hôi to như hạt châu trên trán chậm rãi rơi xuống, trên tay truyền đến một hồi tâm can đau đớn giống như là nướng qua trên lửa, độ ấm trên tay càng cao, lại như có một cỗ nhiệt khí trên tay thoát ra.
"Lạch cạch." Thịt cá cũng như chiếc đũa trên tay rơi xuống.
Tiếng nói trêu tức nhu nhu truyền đến, ngữ điệu đâu ra đấy cường điệu, "Thật đáng tiếc nha, tình lang của ngươi cũng phải nói với ngươi tạm biệt, hẹn gặp nhau sau rồi."
"Ta không phải cố...." Từ ý còn đọng bên môi, toàn thân đột nhiên như là bị người ta đặt bên lửa nướng, Thẩm Dao giống như là nghe được hương vị da thịt mình bị nướng cháy khét, trước mắt tối sầm, Thẩm Dao đã bất tỉnh.
Khi ánh mắt trở nên mơ hồ, nàng giống như là thấy được một mảnh áo đỏ trước mặt bốc lên, nàng bị người thô lỗ ôm lên, sau đó nàng mới hoàn toàn chìm vào hắc ám.
------------------------------
truyện_chỉ_đăng_duy_nhất_trên_wattpad
------------------------------
Một lần nữa tỉnh lại đã là một buổi chiều đen kịt.
Nhìn trong gương đồng mơ hồ là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp. Mái tóc đen nhánh tỏa sáng được người nhẹ nhàng tạo hình linh hoạt một cái bàn long kế, hai bên tóc dài rơi vào trước ngực. Lông mi lá liễu tinh tế có chút giơ lên, hai đầu lông mày toát ra một nét đẹp thản nhiên. Đôi mắt hạnh to màu hổ phách trong trẻo nhưng lạnh lùng lưu chuyển, nụ cười tự nhiên đọng lại một cái vòng cong.
Tinh xảo như tranh vẽ, hai loại cực đoan một cương một nhu tập trung tại thiếu nữ lộ ra một cỗ mâu thuẫn. Người thiếu nữ này lớn lên có phần quá mức, còn chưa nẩy nở liền có mỹ mạo như thế nếu là đến cập kê còn có bao nhiêu lực sát thương.
Nói thật, Thẩm Dao có chút may mắn. Lúc đầu nàng phát hiện tay chân chính mình ngắn ngủn, sợ mình biến thành một cái tiểu đậu đinh. Phải biết rằng, dung mạo mỹ nhân luôn luôn mang đến cho mình tiện nghi nhất định. Là một tương tự, hai nữ nhân cùng sinh bệnh, lại cùng một tình huống, một là mỹ nhân rất xinh đẹp động lòng người, một là nữ tử không muối, là cái nam nhân bình thường hay không bình thường thì vẫn chọn chăm sóc mỹ nhân thôi.
Nhìn vết roi giăng khắp nơi trên tay Thẩm Dao thở một hơi dài. Đối tượng công lược lần này, nói hay lắm chính là một cái Vương gia tà mị, nói khó nghe lắm là một cái biến thái. Nếu là trước kia thì Thẩm Dao sẽ chọn chính sách trực tiếp dụ dỗ, nhưng bây giờ Thẩm Dao sắm vai là một thiếu nữ trầm mặc ít nói nhưng bỗng nhiên đối hắn ân cần hỏi hang... Đầu óc Thẩm Dao xoay chuyển, đầu óc hắn không thoáng vậy đâu ha. Thật sự cũng không thể tưởng tượng được một khuôn mặt băng sơn bỗng trở nên ấm áp ôn nhu, nghĩ thôi cũng đã lạnh lưng.
Thẩm Dao sửa sang lại tư liệu trong đầu, nhân vật chính trong tiểu thuyết này là một hoàng đế mềm yếu vô năng cùng một nữ xuyên việt giả. Hoàng đế nhu nhược dưới sự trợ giúp của nữ chính một chút lại một chút phát triển, diệt trừ phe đối lập lớn nhất - Phượng Tranh. Phượng gia lệ thuộc vào Phượng Tranh, Phượng gia là một thế gia cổ xưa. Theo như trong quyển tiểu thuyết này, địa vị thế gia vượt qua lực lượng hoàng quyền. Phượng gia gia chủ cũng là Phượng Tranh được hoàng đế này phong làm Vương khác họ. Mà Thẩm Dao chính là lễ vật được người đem dâng hiến cho Phượng Tranh. Mà Thẩm Dao lần trùng hợp ngẫu nhiên thứ nhất gặp được tiên sinh tính sổ sách là hoàng thượng giả trang. Sau đó nhất kiến chung tình hẹn nhau muốn bỏ trốn. Nhưng vị kia hoàng đế không có để ở trong lòng nên lỡ hẹn. Sau đó băng sơn muội tử biến thành phản diện hiểm độc, trong truyện đều nghĩ mọi cách trăm phương ngàn kế hủy đi tính toán hoàng đế và nữ chính..... Sau đó thì không cần phải nhắc tới. Phản diện tất nhiên là lãnh mệnh phản diện rồi.
Thẩm Dao vuốt vuốt thân thể đang phát đau, nàng không biết tại sao phản diện lần này lại tên là Phượng Tranh nữa rồi. Một lần, hai lần xem như là trùng hợp nhưng đến ba lần không thể nói là trùng hợp nữa rồi. Nhưng là ba người này dung mạo bất đồng, tính cách bất đồng. Thẩm Dao lắc đầu, những chuyện này nghĩ chi cho phí đầu óc.
------------------------------------------------
Tác giả: Phấn Phấn Nữ Lang
Edit: Vân Tịnh Kỳ