Nhưng trận động đất này đều được từng người một đem ra thảo luận. Khách tham dự tiệc rượu đều là nhân vật tầm cỡ, tất cả đều chứng thực ngày hôm đó có xảy ra động đất. Không có khả năng tất cả chừng đó người hùa nhau nói dối, huống chi ai cũng có thân phận đặc biệt. Vì thế chuyện này trở thành một sự kiện siêu nhiên, sức nóng kéo dài cả một tuần.
Mà lúc ấy, sau khi khách khứa rời đi, Hàn Yên Yên vẫn nán lại một chút, cô nói với Kiều Thành Vũ: “Em đi trang điểm lại một tí.” Cô quay gót sải bước vào phòng nghỉ ngơi của khách nữ.
Trong phòng không một bóng người, chỉ có một ghế sô pha tròn mềm và một loạt bốn năm bàn trang điểm. Hàn Yên Yên đóng cửa lại, chống tay lên bàn, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.
“Leo, đi ra đây!” Cô nhìn gương nói.
Vài giây sau, phòng khách nữ… yên ắng tĩnh lặng.
Hàn Yên Yên bình tĩnh lấy một con dao bấm từ túi xách ra, tách một cái mũi dao lập tức nhô ra - cách mở này do một tay Đinh Nghiêu dạy cho cô. Hàn Yên Yên nhìn vào gương, trực tiếp đưa con dao lên tĩnh mạch chủ của mình.
“Này!” Leo tức hộc máu, “Này này này! Cái cô này sao lại thế này!”
Ở thế giới này, kêu một cái là ra liền ha, Hàn Yên Yên che lại nét cười lạnh nơi khóe miệng, buông dao xuống: “Gọi ngài ngài không phản ứng, tôi đành dùng phương thức khác thôi.”
“Mọi việc vẫn tiến hành thuận lợi đấy thôi? Cô kêu tôi ra đây làm gì?” Leo nổi giận đùng đùng.
“Tìm ngài xác nhận chuyện vừa rồi một chút.” Hàn Yên Yên thu hồi con dao, bỏ lại vào túi xách, “Tình huống vừa nãy có nghĩa là nhiệm vụ sắp hoàn thành rồi?”
“Đúng vậy, chỉ còn thiếu chút nữa!” Leo nói, “Chỉ còn một chút nữa thôi, cô kích thích anh ta thêm chút nữa là có thể thành công lui về rồi.”
Hàn Yên Yên nhìn chằm chằm không khí.
“... Làm xong, sẽ lập tức rời khỏi thế giới này sao?” Cô hỏi.
“Đúng vậy, hoàn thành nhiệm vụ, nơi này sẽ kết thúc.” Leo nói.
“Vậy người khác thì sao? Ba mẹ của tôi thì sao? Hôn phu của tôi sẽ thế nào?” Hàn Yên Yên giương mắt, nhìn chằm chằm trần nhà nói.
Leo phì cười, “Bọn họ? Chẳng lẽ cô đối với bọn họ… À.” Nói được một nửa, dường như ý thức được cái gì, gã dừng lại nói: “Bọn họ không quan trọng, mục tiêu của nhiệm vụ mới quan trọng. Ngoại trừ mục tiêu nhiệm vụ, bất luận người nào khác cũng không cần để ý.”
Kiều Thành Vũ đứng đợi bên ngoài phòng được một lúc thì Hàn Yên Yên đã bước ra ngoài. So với thần thái tỏa sáng trước tiệc rượu, lúc này trông cô có vẻ mỏi mệt hơn, bước chân cũng có chút mất sức.
“Yên Yên.” Kiều Thành Vũ bước tới đỡ cô, “Mệt hả em?”
Hàn Yên Yên dừng chân, ngẩng đầu nhìn anh. Vẻ mặt cô có chút mờ mịt, rồi rất nhanh giấu đi tất cả. Cô nhìn Kiều Thành Vũ, bỗng nhiên nhón chân, hôn phớt lên đôi môi anh.
“Hôm nay qua chỗ anh nhé.” Cô mỉm cười.
Kiều Thành Vũ cảm thấy hẳn Hàn Yên Yên đã mệt. Tuy cười, nhưng nụ cười của cô không tươi đẹp như ngày thường, chỉ thấy mệt mỏi bao trùm quanh khóe môi.
Tối hôm ấy Hàn Yên Yên nhiệt tình cực kỳ, dính người cực kỳ. Hoan ái qua đi, cô không rời anh đi phòng đọc sách như bình thường mà ghé vào ngực anh nói này nói nọ.
Từ trước tới nay Hàn Yên Yên luôn nhanh chóng gọn ghẽ, bất kể là trong công việc hay trong tình cảm đều rất dứt khoát. Dáng vẻ dính người không muốn tách ra của cô khiến Kiều Thành Vũ mềm mại trong lòng. Anh thích cô thế này.
Anh ôm gọn cô vào lòng ngực, nghe cô huyên thuyên vu vơ.
“Anh có biết vì sao em thích anh không?” Hàn Yên Yên quay đầu nhìn anh.
“Vì sao?” Anh hỏi.
Đôi mắt Hàn Yên Yên như hồ nước mênh mông, tình ý mờ tỏ, lại mang theo chút thương tâm khó có thể miêu tả.
“Em thích anh đẹp trai.”
“Thích dáng người anh đẹp, cơ bụng rắn chắc.”
“Thích anh cao ráo, tóc vừa đen lại vừa dày.”
“Em thích dáng vẻ cấm dục của anh trong bộ đồ tây áo sơ mi.”
“Em thích sự chuyên tâm, chăm chú hết sức của anh trong công tác nghiệp vụ.”
“Em thích sự nghiêm túc của anh.”
“Em thích anh cố chấp với những thứ mình muốn, bất chấp không buông tay.”
“Tích cực cướp lấy, nhưng vẫn có giới hạn cuối cùng.”
“ y chà, em còn thích tay của anh, cũng thích xương quai xanh của anh, hầu kết của anh.”
Lúc đầu Kiều Thành Vũ còn mỉm cười nghe, chậm rãi, ánh mắt anh dần thay đổi.
“Yên Yên.” Giọng anh sau khi hoan ái có chút khàn khàn, còn trầm thấp hơn so với ngày thường. Anh nhìn Hàn Yên Yên: “... Xảy ra chuyện gì thế?”
“Không có gì.” Hàn Yên Yên chống cằm, cười hì hì trả lời, “Chỉ muốn nói cho anh biết là em thích anh.”
Kiều Thành Vũ lặng thinh.
Anh và Hàn Yên Yên, kể từ khi mới gặp, đến khi kết thành đồng minh, đến lúc đính hôn, yêu nhau cho đến nay, cũng đã trôi qua hai năm. Anh là người thông minh nhạy bén đến cỡ nào, thật ra trong lòng đã sớm có một nghi vấn dứt mãi không ra.
Anh thật sự muốn hỏi Hàn Yên Yên. Là ai… làm tổn thương em?
Chắc chắn không phải Kiều Văn Hưng, Kiều Văn Hưng không có bản lĩnh này.
Kiều Thành Vũ cực kỳ chắc chắn, trong quá khứ của Hàn Yên Yên tồn tại một người đàn ông như vậy, một người đã tổn thương em ấy, vết thương sâu tới mức tới giờ vẫn chưa thể khép miệng.
Bởi vì sự tồn tại của người đàn ông này, anh không thể không gắng sức hơn nữa để hâm nóng trái tim đã nguội lạnh của cô.
Nhưng cuối cùng anh không hỏi gì cả. Nếu cô ấy không muốn nói, anh tuyệt đối không ép buộc. Anh chỉ vuốt ve gương mặt của cô, nghiêm túc nói với cô: “Anh cũng yêu em.”
Yêu và thích, khác biệt lớn tới mức nào?
Hàn Yên Yên tham lam nhìn gương mặt đẹp đẽ của vị hôn phu, mỉm cười, rồi ngồi dậy hôn anh.
“Thiên trường địa cửu và sớm sớm chiều chiều, muốn cái nào hơn?” Cô nhìn đôi mắt của anh nói.
“Thôi, chỉ mong được sớm chiều…” Cô nỉ non tựa như than như thở.
Cô nghĩ, có phải mình còn quên nói với anh, cô thích anh hiểu chuyện như thế này, trong mắt anh có quá nhiều lời muốn nói, nhưng vẫn khắc chế nuốt hết những lời khó nói vào lòng.
Vì sao em không chọn thiên trường địa cửu, Kiều Thành Vũ nghĩ.
Chỉ còn hai tháng, bọn họ sẽ có thể thiên trường địa cửu.
Chỉ còn hai tháng, người thừa kế của tập đoàn họ Hàn Hàn Yên Yên và người thừa kế của tập đoàn họ Kiều Kiều Thành Vũ sẽ có một hôn lễ long trọng, hoa mỹ và lãng mạn.