Người dịch: Bunny crusher
Người thanh niên trẻ trong lòng có lửa, nhiệt cả người không có chỗ thoát ra, chỉ có thể thông qua răng môi lưỡi miệng truyền cho Hàn Yên Yên.
Cái gì gọi là gặp dịp thì chơi, cái gì là đồng bọn hợp tác, tình yêu a… nói đến là đến!
Đến lúc này, Kiều Thành Vũ không còn cách nào phủ nhận rằng ngay từ ban đầu anh đã bị Hàn Yên Yên hấp dẫn. Có thể là còn sớm hơn thế nữa, có lẽ lúc anh chỉ là một nhân viên quèn trong công ty, còn cô vẫn là vị hôn thê của người anh trai có cùng một nửa dòng máu, các tin tức về cô đã khiến anh khát khao ao ước.
Hàn Yên Yên, gia thế hào hoa, cuộc sống tùy tiện, trương dương, tự tin, cô có tất cả những thứ anh khát vọng mà không thể có được.
Hàn Yên Yên không kịp phòng ngừa, bị Kiều Thành Vũ kéo sâu vào nụ hôn nồng nhiệt. Đầu lưỡi anh ta nóng kinh người, sức nóng kia có tính xâm lược như lửa, cháy vào sâu trong thân thể. Dục vọng chìm lắng hơn nửa năm của cô cũng bị khiêu khích đến sống lại, tiết tố dâng trào.
Lúc bốn cánh môi tách khỏi nhau, Hàn Yên Yên mở mắt ra liền muốn làm tình với Kiều Thành Vũ ngay lập tức.
Kiều Thành Vũ ôm mặt cô, ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú đôi mắt của Hàn Yên Yên, anh cực kỳ nghiêm túc thỉnh cầu: “Yên Yên… Xin em hãy gả cho anh.”
Hàn Yên Yên ngạc nhiên.
Trên ngón tay cô cũng mang nhẫn đính hôn rồi, là một cục kim cương to bằng trứng bồ câu lóe mù mắt người ta đó, các tờ báo giải trí không phải đã tung tin khắp nơi thông báo hai người đã đính hôn rồi sao. Kiều Thành Vũ nói vậy là có ý gì?
Hàn Yên Yên nhìn Kiều Thành Vũ. Giờ đây anh không còn là dáng vẻ bình tĩnh xa cách giống lúc trước nữa, trong mắt anh tràn ngập chờ đợi cùng khát vọng nóng bỏng. Hàn Yên Yên đột nhiên hiểu ra.
Đây không phải hợp tác hay liên hôn gì cả, Kiều Thành Vũ đang nghiêm túc cầu hôn cô. Là một người đàn ông, thỉnh cầu người phụ nữ họ yêu, một lời hứa một đời một kiếp.
Hàn Yên Yên trầm mặc.
Giữa sự tĩnh lặng đó, đầu óc đang nóng lên của Kiều Thành Vũ dần lạnh xuống, tâm của anh, cũng dần lạnh xuống.
Anh buông Hàn Yên Yên ra, trầm mặc nhìn cô.
Đông qua xuân tới, không khí đã ấm lên, nhưng lúc này bất giác nhận ra, gió vẫn còn lạnh.
Hàn Yên Yên nhìn Kiều Thành Vũ. Khuôn mặt anh không còn sáng bừng, con ngươi cũng không lộng lẫy lóng lánh như hồi nãy, anh trầm mặc và bình tĩnh, khôi phục lại dáng vẻ thường ngày của anh, ẩn sâu trong đáy mắt thậm chí còn tồn đọng một tia ảm đạm.
“Xin lỗi.” Anh đột ngột mở miệng, xin lỗi đồng bạn vì sự mơ tưởng và đơn phương vượt quá giới hạn của mình.
“Anh…” Kiều Thành Vũ có chút mờ mịt, không biết nên giải thích xúc động vừa rồi của mình như thế nào cho hợp lý. Anh vốn quá nghiêm túc trầm ổn, vẻ bối rối bây giờ khiến Hàn Yên Yên nhận ra, anh còn trẻ.
Đáy lòng Hàn Yên Yên vang lên một tiếng thở dài.
Chung quy cô không thể thờ ơ.
Nếu đây là câu chuyện được viết trên giấy trắng, có lẽ cô có thể tự do đứng ở ngoài câu chuyện, dùng thị giác của Chúa để quan sát, vượt ra hết thảy. Nhưng mà, Hàn Yên Yên chỉ là một con người có máu thịt có tình cảm, đối với một người cũng có tình cảm máu thịt sống sờ sờ đứng trước mặt cô, tuổi trẻ của anh, sự tốt đẹp của anh, sự bộc phát mãnh liệt khi tình yêu xuất hiện của anh khiến Hàn Yên Yên… không khỏi xúc động, không khỏi bị đả động, cũng không khỏi cảm động.
Cô bước về phía trước nửa bước, nhón chân in lên đôi môi ấm áp cô vừa mới hôn hồi nãy.
“Đồ ngốc.” Cô mỉm cười, đôi mắt gợn sóng, môi đỏ như máu.
Lời nói ấy tựa như một tia lửa tiếp vào tàn lửa đã tắt ngúm trong lòng Kiều Thành Vũ, một lần nữa đốt cháy ánh sáng trong mắt anh, khiến khuôn mặt anh như bừng sáng lên.
Kiều Thành Vũ mừng như điên ôm chặt Hàn Yên Yên vào lồng ngực, ôm tới gắt gao. Cánh tay anh ôm chặt cô, thân người lại cao dong dỏng, Hàn Yên Yên bị ôm tới mức mũi chân rời khỏi mặt đất. Anh say mê dùng nụ hôn miêu tả đường nét khuôn mặt cô, lưu luyến trên cần cổ tinh tế ưu nhã cùng vành tai tròn đầy của cô.
Những nụ hôn tới tấp khiến Hàn Yên Yên bị nhột tới cười vang, cô ôm cổ anh, ngâm nga bên tai anh những âm thanh vắt ra nước: “Đưa em đi.”
Kiều Thành Vũ nóng hết cả người: “Được.”
Hàn Yên Yên làm tình với Kiều Thành Vũ trong căn hộ của anh.
Từ cửa ra vào tới sàn nhà phòng khách, từ bàn ăn đến giường lớn trong phòng ngủ. Hàn Yên Yên tựa như chú cá nhảy vào dòng suối, tự do bơi lội, tùy ý vẫy đuôi, ngoe nguẩy liều lĩnh, có lúc lại nhảy lên, leo lên những đỉnh núi cao bất tận, vui sướng tràn trề.
Trong không khí ngọt ngào sau khi âu yếm, cô lấy tay miêu tả khuôn mặt thâm mặt thâm thúy của người yêu, hôn đôi môi ấm áp của anh, lười biếng lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay của anh, rồi thỏa mãn ngủ trong khuôn ngực dày rộng.
Nửa đêm tỉnh lại, không người bên canh. Hàn Yên Yên nhất thời mờ mịt, cô bọc chăn đi xuống giường. Phòng khách tối tăm, cửa phòng làm việc khép hờ lộ ra một chút ánh sáng xanh. Hàn Yên Yên lặng lẽ đi qua.
Sàn nhà trải thảm đủ ủ ấm cho bàn chân, Hàn Yên Yên đứng ngoài cửa thư phòng, thông qua khe cửa hẹp nhìn vào trong. Trong phòng là một người đàn ông ánh mắt trong veo đang chăm chú đọc tài liệu, đôi khi còn lấy bút đánh dấu lại. Ánh mắt anh quá chăm chú nên không phát hiện bóng người đang lặng yên đứng trước cửa, giữa chân mày của anh đều là sự tập trung nghiêm túc.
Hàn Yên Yên ôm ngực nhìn trong chốc lát, khóe miệng hiện lên chút dịu dàng nhàn nhạt. Nếu có thể sống mãi ở thế giới này, gặp được người như vậy có lẽ sẽ là một đoạn nhân sinh tốt đẹp.
Nhưng ngay sau đó cô nhớ tới những gì đã trải qua ở thế giới trước, ý cười nơi khóe miệng nhạt dần, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo, cô buông tay, trở về phòng chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc mơ ngủ, Hàn Yên Yên tựa hồ cảm thấy có người ôm mình từ phía sau. Sáng sớm, người đó lại hôn gò má cô. Hàn Yên Yên nhập nhèm mở mắt, mơ hồ nhìn anh mặc áo sơ mi thắt cà vạt chỉnh tề.
Anh đi đến bên giường, nhẹ nhàng nói bên tai: “Em ngủ tiếp đi.” Anh hôn lên vành tai trắng như tuyết của cô, lưu luyến rời khỏi nhà. Hàn Yên Yên xoay người, chìm vào giấc ngủ sâu trên chiếc giường tràn đầy mùi của anh.
Ngủ đẫy giấc xong, Hàn Yên Yên mới lười nhác ngồi dậy, tắm rửa mặc quần áo. Cô mở tủ lạnh tìm vài thứ ăn sáng rồi đánh giá xung quanh căn hộ của Kiều Thành Vũ, phong cách trang trí tối giản, đường nét thiết kế có chút lạnh. Phòng khách hơi hỗn loạn, tất cả đều là dấu vết hai người làm càn tối qua. Hàn Yên Yên ăn no liền thuận tay sửa sang dọn dẹp lại.
“Đại tiểu thư Hàn Yên Yên” sẽ không làm những việc này, nhưng Hàn Yên Yên chân chính thì có. Dọn dẹp xong, cô nhìn phòng khách ngăn nắp, có chút mờ mịt chẳng biết mình là ai.
Hai nhà họ Hàn và họ Kiều nhanh chóng cử hành lễ đính hôn rất long trọng. Ngựa xe như nước, tân khách như mây. Trong mắt đám phóng viên đưa tin, đây là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ mới.
Càng khiến người khác giật mình là, đại tiểu thư họ Hàn luôn cao ngạo, ham chơi lại kiềm chế sự tùy tiện, khinh cuồng của mình sau lần đính hôn thứ hai, cô trở nên trầm ổn hơn hẳn. Bất kể là ba Hàn hay ba Kiều đều vì thế mà cảm thấy vui mừng.
Mà vị hôn phu Kiều Thành Vũ, lúc phóng viên chụp được hình ảnh anh đứng cạnh vị hôn thê của mình, ánh mắt anh nhìn cô tràn đầy dịu dàng, trên môi tràn ngập ý cười từ lúc nào không hay….