Người dịch: Bunny crusher
Kiều Văn Hưng và Bạch Nguyệt hai mặt nhìn nhau.
“Em… em không giận?” Kiều Văn Hưng ngu người. Giới truyền thông đã thổi phồng anh ta thành một “quý công tử”, “thanh niên tinh anh”, nhưng trên thực tế, Kiều Văn Hưng tuổi ở nhà được mẹ chiều chuộng tới mức hơi ngô nghê. Nhưng vì anh ta cực kỳ hạn chế bản thân, chưa bao giờ đi hộp đêm, say rượu, chơi phụ nữ, cũng chưa từng hút chích, đua xe đánh bạc, ăn chơi trác táng nên trong mắt trưởng bối, Kiều Văn Hưng vẫn là một thanh niên trẻ tuổi được xem trọng.
Trong mắt Bạch Nguyệt lóe lên ánh sáng, cô ta cực kỳ nghi ngờ thái độ thờ ơ lạnh nhạt của Hàn Yên Yên.
Đối với Hàn Yên Yên mà nói, việc Đinh Nghiêu vứt cô ra làm lá chắn thịt chỉ mới diễn ra cách đây có một giờ, cảm xúc lúc này của cô cực kỳ không ổn định, trước mắt còn là một đôi nam nữ hận không thể viết thẳng mấy chữ “chúng tôi là chân ái” lên mặt. Hàn Yên Yên cười châm chọc: “Tức giận gì chứ, tôi với anh có phải vì yêu nhau mà đính hôn đâu, vốn dĩ chỉ là liên hôn, tan vỡ thì tìm người thích hợp là được.”
Tuy những gì Hàn Yên Yên nói là sự thật, nhưng Kiều Văn Hưng bị vị hôn thê “cũ” của mình trực tiếp phủ định như vậy, trong nội tâm vẫn có chút không thoải mái khó nói nên lời. Anh ta hỏi: “Vậy lúc về em định thông báo thế nào?”
Hàn Yên Yên kinh ngạc: “Tôi thông báo cái gì?”
“Thông báo với chú Hàn chuyện chúng ta giải trừ hôn ước.” Kiều Văn Hưng nói.
“Tôi có gì mà phải thông báo? Người muốn từ hôn là anh chứ không phải tôi.” Hàn Yên Yên nói, “Nên lẽ dĩ nhiên phải là anh về nhà báo với ba của anh, anh thuyết phục ba của anh, sau đó ba anh tới thông báo cho ba của tôi.”
Đang nói cô đột nhiên im lặng, dùng ánh mắt nhìn Kiều Văn Hưng như bị thiểu năng trí tuệ: “... Đừng nói với tôi anh nghĩ rằng, chuyện lớn như giải trừ hôn ước này, chỉ bằng vào tôi với anh là có thể giải quyết xong?”
Trên mặt Kiều Văn Hưng hiện chút chật vật, Bạch Nguyệt ngồi bên ngạc nhiên hỏi: “Vì sao lại không thể?”
Hàn Yên Yên căn bản không hề coi cô ta tồn tại, chỉ nhìn Kiều Văn Hưng: “Có thời gian thì đừng lãng phí nói chuyện với tôi, không bằng về nhà tìm ba anh sớm một chút. Chuyện này mấu chốt là ở ba anh với ba tôi, chứ không phải do anh với tôi. Chỉ cần thuyết phục được hai người bọn họ thì tôi OK liền.”
Kiều Văn Hưng rũ mắt. Hàn Yên Yên biết làm sao mà anh ta không hiểu được chứ, nhưng so với việc đối mặt với chính cha đẻ của mình thì đối mặt với Hàn Yên Yên nhẹ nhàng hơn chút.
Bạch Nguyệt quay đầu nhìn vẻ mặt của anh, nắm lấy bàn tay anh, nhẹ nhàng lại kiên định: “Văn Hưng, anh đã là người trưởng thành rồi, anh có thể quyết định được cuộc đời của mình.”
Trong ánh mắt của cô gái chứa chan tín nhiệm và sùng bái, Kiều Văn Hưng như được cô tiếp thêm dũng khí, ngực vô ý thức ưỡn ra.
“Còn cô, Hàn tiểu thư.” Bạch Nguyệt quay đầu, dùng ánh mắt chân thành tha thiết nhìn Hàn Yên Yên: “Cô cũng đã trưởng thành rồi, cô dũng cảm một tí được không. Loại hôn nhân không có tình yêu này có ý nghĩa gì sao?”
Câu nói tràn đầy chính nghĩa công lý cuối cùng đã khiến Hàn Yên Yên hạ ánh mắt cao quý của mình nhìn cô gái nhỏ.
Hình tượng Hàn đại tiểu thư là một thiên kim đại tiểu thư kiêu ngạo, thân thế đại tiểu thư bẩm sinh có tính tình đại tiểu thư. Trước kia khi chưa xác định mối quan hệ với Kiều Văn Hưng, nhìn thấy Hàn Yên Yên, Bạch Nguyệt luôn tự ti rụt rè. Hiện tại Kiều Văn Hưng không chỉ thừa nhận cô ta, còn yêu cầu Hàn Yên Yên giải trừ hôn ước khiến Bạch Nguyệt tự tin hẳn, không chỉ cảm thấy bản thân có thể bình đẳng đứng cùng vị trí với Hàn Yên Yên, mà trong nội tâm còn có chút cảm giác sung sướng của kẻ chiến thắng. Lúc nói chuyện, Bạch Nguyệt cũng sửa lại bộ dáng cụp mi rũ mắt thành ưỡn ngực nhìn thẳng vị đại tiểu thư này.
Hơn một giờ trước, Hàn Yên Yên còn đang ở mạt thế, kề vai sát cánh cùng Đinh Nghiêu đối phó với ba Thi hoàng cùng gần trăm tang thi biến dị, cuối cùng chết thay người đàn ông mình yêu. Một thân sát ý và lửa giận đè nén trong lòng còn chưa tan đi, nghe được mấy lời buồn cười của Bạch Nguyệt, cô liền quay đầu sang thoáng nhìn.
Cái liếc nhìn nhàn nhạt này của Hàn Yên Yên là khí thế được ngưng luyện ra từ bao lần lăn lộn giữa lằn ranh sinh tử, chút khoái cảm lén lút của Bạch Nguyệt lập tức bị hủy diệt trước cái nhìn ấy. Cô giật mình, run rẩy khúm vai, ngực khum xuống, sợ hãi trong nội tâm tràn lên như dây leo.
“Ý nghĩa? Ý nghĩa lớn lắm đấy.” Hàn Yên Yên cười trào phúng: “Cô có biết thế nào gọi là liên hôn thương mại không?”
Cô biết cái gì gọi là liên hôn thương mại không? Người đàn ông kia từng nói, liên hôn thương mại, có nghĩa là một cặp nam nữ đại diện cho gia tộc hai bên….
“Liên hôn thương mại, nghĩa là một cặp nam nữ đại diện cho gia tộc hai bên, lấy hình thức hôn nhân để kết hợp kỹ thuật và tài chính, trao đổi nguồn lực cùng nguồn vốn. Đây là sự liên kết để mạnh hơn, hợp tác win - win.”
“Là kết hôn, không phải kết thù. Kiều Văn Hưng không muốn liên hợp với nhà chúng tôi thì được thôi, tôi chấp nhận được. Những thứ như lợi nhuận thế này, đồng ý thì hợp tác, không đồng ý thì thôi, mọi người hòa hợp, sau này có khi còn cùng nhau kiếm tiền.”
“Nhưng mà,” Hàn Yên Yên hơi nheo đôi mắt, nhìn Bạch Nguyệt, “Tôi hảo tụ hảo tán với Kiều Văn Hưng, không có nghĩa là một kẻ đào mỏ như cô có thể khoa tay múa chân với tôi.”
Bạch Nguyệt bị gọi là “đào mỏ” tức tới run người: “Sao cô có thể vũ nhục tôi như vậy…”
“Tôi nói sai à?”
Hàn Yên Yên đánh giá cô ta từ trên xuống dưới, “Cô nhìn cũng không tệ, trong trường ắt hẳn có nhiều nam sinh theo đuổi lắm nhỉ, nhưng mà cô lại chọn Kiều Văn Hưng, ý đồ gì không phải rõ ràng rồi sao? Còn không phải xem trọng anh ta có tiền sao? Mấy nam sinh theo đuổi cô không thể không có người nào là học sinh ưu tú xuất thân nghèo khó, cô chọn một người như vậy, thành thật quyết tâm cùng tiến cùng lùi với người ta, chỉ cần qua được mười năm hai mươi năm là có thể thoát khổ. Nhưng mà cô không lựa chọn như vậy, cô chọn cái có sẵn. Cô muốn giản lược quá trình cộng khổ, trực tiếp đồng cam, vậy nên cô mới lựa chọn gả thẳng vào hào môn.”