Người dịch: Bunny crusher
Mọi người mới giật mình bình tĩnh. Chính xác, lấy năng lực của Đinh Nghiêu, ai chết chứ anh ta sẽ không chết. Mọi người nhìn thoáng nhau, cuối cùng quyết định đi theo Lâm Linh, ngược dòng đám đông trở về. Nửa đường đi tới liền gặp được đoàn xe của chiến đội Lôi Đình. Hội tụ đại bộ phận khiến mọi người ai cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chết không ít người, nằm trong dự kiến. Nhưng Đinh Nghiêu cũng bị thương, cái này ngoài dự kiến của mọi người.
Dị năng giả chạy nhanh hơn người bình thường, đến khi bọn họ toàn lực rút khỏi, những người không rút khỏi Nam Lăng đa phần vì không kịp bỏ chạy.
Đội viên Lâm Linh cùng đồng bạn sau khi hội hợp bắt đầu trò chuyện. Từ miệng đồng bạn, họ nghe được thảm trạng của thành Nam Lăng khi bị tang thị triều đánh vào. Những người này đều là cường giả giết tang thi dễ như giết khỉ, nhưng khi nói đến sự tình phát sinh không lâu kia, trong lòng còn mang sợ hãi.
“… Nó đả thương lão đại, nhưng chính nó cũng bị thương, sau đó bỏ chạy,”
“Tựa như nó có ý chí vậy, tất cả tang thi khác đều nghe nó chỉ huy. Nếu không thì không thể giải thích được tại sao nhiều tang thi như thế có thể đi chuyển chỉnh tề đến vậy.”
“Thật là… tựa như ác mông…”
Tang thi đả thương Đinh Nghiêu từ đó được người ta gọi là “Thi hoàng”.
Đinh Nghiêu và Tôn Lập Quân bị tách ra khi anh bị thương, trên đường chạy thoát mới gặp nhau, Tôn Lập Quân đã trị thương cho anh. Mất máu quá nhiều khiến sắc mặt anh có chút tái nhợt. Có lẽ đây là lần đầu tiên kể từ khi quen biết anh tới nay, Hàn Yên Yên mới thấy anh suy yếu đến vậy.
Tổn thất của chiến đội Lôi Đình thật ra không lớn như tưởng tượng. Dù thiệt hại một số nhân thủ, nhưng những “kho hàng di động”, dị năng giả hệ không gian, vẫn bình yên vô sự, điều này có nghĩa là vật tư của chiến đội vẫn còn.
Mọi người đều biết rõ, đại bộ phận vật tư của cả chiến đội cất chứa trong không gian của Đinh Nghiêu. Theo lời các dị năng giả hệ khộg gian, bọn họ đều có thể kiểm trắc dung lượng không gian của nhau, chỉ riêng Đinh Nghiêu, không ai có thể tính ra dung lượng không gian mà anh sở hữu.
Nhưng càng là như vậy, đi theo Đinh Nghiêu càng yên tâm.
Lúc đại đội dừng chân cắm trại, Hàn Yên Yên đã đi quanh một vòng kiểm tra, khi trở về cô thắc mắc: “Tôn Hữu Quyền đâu rồi?”
Đinh Nghiêu nhìn cô một cái: “Chết rồi.”
Hàn Yên Yên trầm mặc không nói một lời.
Cô tìm một vòng nhưng không tìm ra Tề Đồng Đồng. Dù có mấy phụ nữ thoát được ra ngoài nhưng đại đa số không nhìn thấy. Hàn Yên Yên vốn hi vọng Tôn Hữu Quyền có khả năng bảo hộ Tề Đồng Đồng, nhưng nếu Tôn Hữu Quyền đã chết thì Tề Đồng Đồng cũng lành ít dữ nhiều.
Hàn Yên Yên không có bao nhiêu thời gian để sa sút tinh thần. Tang thi triều bức bách những người sống sót phải làm một chuyến di dời cực lớn tới phía Bắc, đại đa số bộ phận không mang theo vật tư, đặc biệt là đồ ăn.
Thức ăn chưa bao giờ khan hiếm tới vậy. Chiến đội dù có vật tư, nhưng dưới tình huống không biết lộ trình tiếp theo là gì thì không thể miệng ăn núi lở được. Cướp đoạt vật tư trở nên kịch liệt hơn bao giờ hết, những xung đột luôn dẫn tới đổ máu. Những người chạy khỏi Nam Lăng, không chết trong tay tang thi, lại chết tức tưởi dưới tay người sống.
Ban đêm cắm trại, khắp nơi đều là tiếng nam hoan nữ ái. Không ai biết ngày mai có phải là ngày cuối cùng hay không, mỗi đêm trôi qua tựa như lần cuối sung sướng, điên cuồng trước diệt vong.
Khác với những người khác, mấy ngày nay Đinh Nghiêu không hề chạm vào Hàn Yên Yên. Lúc này đối với Đinh Nghiêu, giá trị dị năng của Hàn Yên Yên vượt xa giá trị phụ nữ của cô.
Những nhân viên hạt nhân của chiến đội trải qua vài lần thảo luận và tranh chấp đưa ra quyết định cuối cùng, cả đội sẽ đi theo hướng Tây Bắc. Ở phía Tây Bắc có một khu thành thị gọi là Tây Kinh, đây là một khu thành thị có lịch sử lâu đời, tường thành so với Nam Lăng càng hùng vĩ kiên cố. Nếu người còn sống muốn tìm nơi mới để tụ cư thì nơi đó chính là một lựa chọn rất tốt.
Nhiều người bình thường không có mục tiêu, hoảng sợ không biết nên đi đâu về đâu. Nghe được chiến đội Lôi Đình muốn đi Tây Kinh, rất nhiều người liền quyết định đi theo.
Tàn quân quân đội cuối cùng đã cúi đầu trước Đinh Nghiêu. Tề đoàn trưởng của bọn họ đã chết dưới làn sóng tang thi, lúc tháo chạy bọn họ không thể mang theo quá nhiều đạn dược, càng không kịp dọn đi xưởng công nghệ quân sự. Mất đi ưu thế về vũ khí nóng đặc trưng của quân đội, đối mặt với tang thi bình thường còn được, nhưng đối mặt với biến dị tang thi liền thể hiện rõ sự yếu kém. Cân nhắc trước sau, những nam nhân cường tráng này đành đầu phục Đinh Nghiêu.
Một buổi tối nọ, ước chừng có tới năm mươi hay sáu mươi biến dị tang thi đột ngột tập kích nơi cắm trại. Hàn Yên Yên chưa từng thấy qua nhiều biến dị tang thi đồng thời tập hợp tới vậy.
Chiến lực cường hãn của chiến đội Lôi Đình lúc này mới thể hiện ra, sau một hồi huyết chiến, biến dị tang thi chỉ còn không tới mười tên. Đột nhiên phía xa vang lên tiếng rít thê lương, tựa như một tín hiệu nào đó, biến dị tang thi còn sót lại nhất trí lui đi.
Dưới ánh nắng ban mai, tất cả mọi người đều thấy được nơi phía xa dưới mái nhà là con tang thi phát ra tiếng rít. Khác với tất cả tang thi người đầy thịt thối, thân thể của nó bóng loáng no đủ, còn ẩn hiện ánh sáng màu xanh lá.
Càng khiến dị năng giả sợ hãi là, biến dị tang thi như con chó vây quanh nó, chịu nó sai sử. Nó đứng ở nơi mái nhà phía xa, nhìn chằm chằm vào Đinh Nghiêu đang đứng nhìn lại.
Hàn Yên Yên nghe nói đợt tang thi triều tại thành Nam Lăng, những con tang thi hành động rất nhịp nhàng. Nhờ Đinh Nghiêu làm Thi hoàng trọng thương nên tang thi mới như kiến mất đầu, biến thành cuộn chỉ rối, nhóm dị năng giả mới có thể an toàn thoái lui.
Đây là lần đầu tiên Hàn Yên Yên nhìn thấy Thi hoàng. Bất kể cô từng đọc qua bao nhiêu tiểu thuyết mạt thế, hay nhìn thấy trên những bộ phim điện ảnh khủng bố, tất cả đều không bằng khoảnh khắc này, tận mắt chứng kiến, nhìn rõ tới mức khắc sâu vào linh hồn, cảm giác lạnh như băng nổi rần rần sau lưng.
Nhưng cùng lúc đó, trong lòng cô dần nảy sinh một ý nghĩ không thể đè ép lại.
Cô tới đây, không phải để sinh tồn, mà là để công lược Đinh Nghiêu.
Trong lòng Hàn Yên Yên bắt đầu lập một kế hoạch, cô muốn đả động trái tim của Đinh Nghiêu.