Khương Phỉ thật sự có chút tức giận.
Tiểu tàn phế không xem trọng mạng của hắn là một chuyện, nhưng nếu vì thế làm ảnh hưởng cô không thể hoàn thành nhiệm vụ lại là một chuyện khác.
Do đó sau khi kết thúc màn đối thoại kia, mãi cho đến khi trở lại xe, cô cũng chưa nói thêm gì.
Thậm chí lúc về đến biệt thự, cô cũng chỉ lẳng lặng quay về phòng.
Sắc mặt Lạc Thời vẫn còn trắng bệch do hoảng sợ.
Hắn ngơ ngẩn nhìn theo bóng Khương Phỉ, sau hồi lâu mới về phòng ngủ chính.
Sắc trời bên ngoài từng chút tối đen, Lạc Thời vẫn ngồi phía trước cửa sổ, nhìn ánh đèn cách đó không xa dần sáng lên.
Cẩm Thành về đêm chậm rãi thức tỉnh.
Hắn nhớ lại thân ảnh ban nãy trên đường cái ôm lấy hắn, chắn phía trước người hắn, tuy mảnh mai lại vô cùng mạnh mẽ.
Ngày đó, khi bác sĩ nói nếu hắn cứ lăn lộn bản thân như vậy sẽ không gắng được đến năm tuổi, hắn đều nghe được.
Tuy thế hắn lại không có bất kì cảm giác gì, thậm chí còn cảm thấy sảng khoái.
Từ khi còn bé, hắn đã bị đánh đến chết đi sống lại chẳng khác gì một con chó.
Mỗi lần cuộn tròn trong một xó không còn sức để bò dậy, hắn đã không muốn sống tiếp nữa.
Sau này, khi biến thành kẻ tàn phế, suy nghĩ kia vẫn chưa từng thay đổi.
Mỗi một ngày đối với hắn đều là dày vò.
Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi, khi cô dùng chính mạng sống của mình để che chở hắn, Lạc Thời đột nhiên cảm thấy, được sống cũng khá tốt.
Vì có cô tồn tại.
Lạc Thời rũ mắt, sau hồi lâu, hắn nhẹ nhàng đẩy xe lăn ra khỏi phòng ngủ chính, nhìn cánh cửa phòng cho khách vẫn luôn đóng chặt cách đó không xa
Bóng đêm dần sâu hơn.
"Lạc Thời, Lạc Thời...", bên tai loáng thoáng tiếng khóc nức nở từ phòng cho khách truyền đến, như thể nói mê, hết lần này đến lần khác gọi tên của hắn.
Lạc Thời ngẩn ra, hoảng loạn đẩy xe đến trước cửa phòng.
Hắn khẽ gõ cửa nhưng bên trong không ai đáp lại, chỉ có một tiếng tiếng so một tiếng càng thêm thống khổ.
Cô không ngừng nỉ non tên hắn.
"Lạc Thời"
Lạc Thời đẩy cửa ra, trong phòng một mảng tối tăm, chỉ có ánh sáng mông lung ngoài cửa sổ chiếu vào.
Trên giường, Khương Phỉ như thể nằm mơ thấy ác mộng, cô không ngừng giãy giụa gọi tên hắn, cả đầu mồ hôi lạnh.
"Phỉ Phỉ...", Lạc Thời đi đến mép giường, nắm lấy tay cô, "Phỉ Phỉ, không sao cả...", hắn nhẹ giọng an ủi.
Động tác giãy giụa của Khương Phỉ yếu dần, cô siết chặt lấy bàn tay của Lạc Thời.
Hàng mi sau một đợt run rẩy liền mở ra, cô nghẹn ngào nói, "Lạc Thời?"
"Anh đây"
Giây tiếp theo, Khương Phỉ lại đột nhiên ném tay hắn ra, cô ngồi phắt dậy, hai tay ôm đầu gối, dè dặt nhìn hắn, "Anh rốt cuộc là ai?"
Lạc Thời nhìn bàn tay trống không, lại nhìn sự phòng bị của cô, trong lòng đau xót, "Anh là Lạc Thời, Phỉ Phỉ"
"Lạc Thời", Khương Phỉ nỉ non, cố gắng mở to hai mắt nhìn hắn, trong mắt dần trào dâng ánh lệ, "Đúng vậy, anh là Lạc Thời"
"Phỉ Phỉ..."
"Nhưng đêm đó, vì sao không phải là anh chứ...", Khương Phỉ nghẹn ngào.
Tay Lạc Thời run lên.
Khương Phỉ cố gắng cười nhưng nước mắt vẫn cứ chảy xuống, "Lạc Thời, anh biết em hận anh đến thế nào không?"
Lạc Thời ngơ ngác nhìn nước mắt của cô, chỉ cảm thấy chúng chẳng khác gì axit nhỏ lên trái tim hắn, đau đến mức hắn nhịn không được phải gập người lại, "Phỉ Phỉ..."
"Nhưng, em càng hận bản thân mình", Khương Phỉ tự giễu cười, "Vì sao em phải cứu anh, rõ ràng em hận anh như vậy, nhưng em lại không khống chế được mình, đi cứu một người vốn dĩ chẳng yêu em..."
"Phỉ Phỉ", cô còn chưa nói xong, Lạc Thời đã ngắt lời cô.
Hắn duỗi tay, dịu dàng lau nước mắt cho cô, "Ngủ đi, sẽ không thấy ác mộng nữa, có anh ở ngay bên cạnh em"
Khương Phỉ nhìn Lạc Thời.
Độ hảo cảm trên đỉnh đầu không ngừng dao động giữa và .
Trầm mặc vài giây, cô khẽ gật đầu, nương theo sức Lạc Thời nằm xuống giường.
Chỉ còn thiếu một chút.
Không biết qua bao lâu, Lạc Thời nghe thấy tiếng hít thở dần đều đặn của Khương Phỉ.
Hắn nhìn một bên mặt của cô, trong bóng đêm đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve, "Khương Phỉ, không phải là không yêu"
"Tình yêu của anh ti tiện, dơ bẩn, nhưng em lại khác"
Cô sạch sẽ, thuần khiết.
Hắn sợ trao tình yêu của mình cho cô, sẽ làm vấy bẩn cô.
Dù hắn toàn tâm toàn ý yêu cô vẫn không xứng với cô.
Trên giường, Khương Phỉ vốn dĩ đã ngủ say, không biết khi nào lại mở mắt lẳng lặng nhìn hắn.
Thân thể Lạc Thời cứng đờ, đón nhận ánh mắt của cô, vẻ mặt ngẩn ngơ.
Hai người không biết nhìn nhau được bao lâu, Khương Phỉ bỗng lên tiếng, "Anh nói, anh yêu em?"
Lạc Thời hoảng loạn, "Phỉ Phỉ..."
Khương Phỉ ngắt lời hắn, "Đi rửa sạch không phải được rồi?"
Lạc Thời nhìn chằm chằm cô, sau đó hai mắt phát ra rất nhỏ tinh quang, sau đó càng ngày càng sáng, đến cuối cùng, tầm mắt đều trở nên mông lung.
Sau hồi lâu, hốc mắt hắn ửng đỏ, nhẹ vuốt tóc cô, "Phỉ Phỉ, chúng ta kết hôn đi"
Khương Phỉ cúi đầu, "Váy cưới đã hỏng rồi..."
"Anh sớm đã đặt một bộ tốt hơn nhiều, chỉ hợp với một mình em"
Khương Phỉ, "Đẹp không?"
"Đẹp"
Khương Phỉ mím môi, hồi lâu mới khẽ gật đầu, "Được"
Lạc Thời sửng sốt, sau đó tuy mừng như điên, hốc mắt lại bất giác ươn ướt.
Lạc Thời độ hảo cảm, .
【 Hệ thống: Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ đã hoàn thành! 】
...!
Hôn lễ của Khương Phỉ và Lạc Thời được tổ chức vào một tuần sau.
Một tuần này là khoảng thời gian nhàn nhã nhất của Khương Phỉ.
Lạc Thời lại vô cùng bận rộn, hắn tự mình xem xét từng việc một trong buổi lễ.
Nhưng không biết vì sao, cành gần đến hôn lễ, trong lòng hắn lại càng bất an.
Chỉ những lúc chạng vạng mỗi ngày về nhà, nhìn Khương Phỉ lười nhác cuộn mình trên sô pha mỉm cười nhìn mình, hắn mới thấy thả lỏng một chút.
Một ngày trước hôn lễ, váy cưới đã được đưa đến.
Ngoại trừ cảm thấy kinh diễm sau khi chạm vào bộ váy như được đính đầy sao trời kia, Khương Phỉ không còn bất kì hành động gì khác.
Lạc Thời hỏi cô, "Sao em không mặc thử xem?"
Cô chỉ đáp, "Em để dành ngày mai mặc, cho anh một món quà bất ngờ"
Hắn không biết món quà bất ngờ kia là gì, cô nguyện ý kết hôn với hắn đã là món quà lớn nhất rồi.
Nhưng rất nhanh, hắn sẽ được biết.
Ngày diễn ra hôn lễ, thời tiết trong xanh.
Khương Phỉ ngồi trong phòng hóa trang, ngắm nhìn cô gái trong gương, sau khi trang điểm càng khiến dung nhan cô thêm phần kinh diễm, bộ váy cưới trên người càng đẹp không sao tả xiết.
Cửa phòng bị gõ hai tiếng, Lạc Thời mặc bộ tây trang trắng tinh ngồi trên xe lăn, gương mặt hoa lệ như đoá hoa nở rộ khi phao trà, đang mím môi nhìn cô.
Khương Phỉ đứng lên, "Đẹp không?"
Lạc Thời chỉ si ngốc nhìn cô, hồi lâu mới khẽ gật đầu, "Phỉ Phỉ"
"Hửm?"
Lạc Thời mấp máy môi nhưng chỉ nhẹ nhàng cười, "Không có gì"
Hắn xoay người, đẩy xe lăn ra ngoài.
Khương Phỉ nhìn theo bóng lưng hắn, lại cô gái trong gương.
Cô cầm lấy dao cạo lông mày, chậm rãi trở về phòng ngủ đóng cửa lại.
Sau khi sửa sang lại váy cưới, cô đoan chính nằm xuống giường.
Sau đó, cô cầm lấy dao cạo lông mày bên cạnh, một đường cắt đứt cổ tay.
...!
Chung cư.
Trình Tịch suy sụp nằm trên sàn nhà phòng khách, vô số chai rượu rỗng và đầu thuốc lá rơi vãi đầy đất.
Khương Phỉ sắp kết hôn.
Chính vào hôm nay.
Trình gia cũng nhận được thư mời nhưng ngay cả dũng khí đến đó cậu cũng chẳng có.
Cậu không làm được việc phải nhìn cô kết hôn với người khác.
Tay cậu run lên, đốt một điếu thuốc.
Trong màn sương khói lượn lờ, Trình Tịch như thấy Khương Phỉ đứng trước mặt cậu, nhíu mày nói, "Hút thuốc không tốt cho sức khỏe"
Cậu khẽ cười một tiếng, muốn dụi điếu thuốc vào gạc tàn nhưng vào khoảnh khắc màn sương khói kia tiêu tán, cô cũng biến mất.
Cậu đột nhiên rất nhớ cô.
Những người được Lạc Thời mời, có không ít người cũng thuộc một vòng với cậu nên luôn sẽ có tin về cô.
Nhìn một cái, chỉ nhìn một cái thôi.
Chỉ liếc sơ qua một cái.
Trình Tịch chậm rãi cầm di động lên, quả nhiên đã có người đăng ảnh chụp ở hôn lễ của cô và Lạc Thời.
Trong ảnh, cô đang cười.
Trình Tịch duỗi tay, cách màn hình lạnh băng, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô.
Giây tiếp theo, đầu ngón tay cậu bỗng kịch liệt run lên, ánh mắt dừng trên bàn tay cô.
Nơi ngón giữa, như cũ mang chiếc nhẫn cậu từng đưa cho cô.
Hô hấp Trình Tịch chợt dồn dập, hốc mắt cay rát đến khô khốc.
Thật lâu sau, cậu loạng choạng đứng lên, chạy ra khỏi nhà.
...!
Sau khi Lạc Thời xuống lầu, vẫn luôn im lặng ngồi đó, nghe khách khứa chúc hắn và Khương Phỉ tân hôn vui sướng, trăm năm hạnh phúc.
Hắn sớm đã bỏ qua sự khinh thường hoặc đáng thương trong mắt những người đó, chỉ muốn nhận lấy những lời chúc phúc.
Chúc phúc hắn và Khương Phỉ.
Ánh mắt hắn có chút hoảng hốt, Lạc Thời siết chặt lấy sườn xe, trong lòng bất giác hoảng loạn.
Hệt như đã qua thật lâu, lại hệt như chưa đến vài phút.
Lúc này trợ lý đi đến trước mặt hắn, "Lạc tiên sinh, giờ rồi ạ"
giờ, có thể đi đón cô dâu của hắn.
Lạc Thời khẽ gật đầu, lên lầu hai.
Cửa phòng đóng chặt, bên trong một chút tiếng động cũng không có.
Lạc Thời nhìn cửa phòng, không có tiến lên, hắn không nói gì, cũng không cười.
Dưới lầu ngẫu nhiên truyền đến tiếng cười nói xã giao của khách khứa.
Trợ lý tiến lên gõ cửa, bên trong không một ai đáp lời.
Cửa phòng không khóa, trợ lý trực tiếp xoay tay nắm, lập tức một mùi rỉ sắt vị liền ập vào mặt.
Sau đó, là một sự yên lặng.
Thật lâu sau, trợ lý mặt tái nhợt lui về sau hai bước.
Lạc Thời nhìn vào căn phòng vô cùng yên tĩnh.
Khương Phỉ thần sắc bình tĩnh nằm trên giường, thân mặc một bộ váy trắng như tuyết.
Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào cô, nhìn cô như thể đang say ngủ.
Dưới sánh mặt trời, làn váy phản chiếu những tia sáng vô cùng rực rỡ.
Giống hệt bầu trời đầy sao.
Thuần khiết đến tột cùng.
Xinh đẹp như thể một giấc mộng.
Chỉ là, bên trái thân thể của cô đỏ thắm một mảng.
Khăn trải giường bị nhuộm đỏ, váy cưới cũng vậy, máu đã khô đặc, nửa người chìm ngập trong một sắc đỏ.
Trong phòng đầy mùi máu tươi.
Xung quanh có người phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Lạc Thời không nhúc nhích, như cũ ngồi trên xe lăn, mặt không cảm xúc nhìn cô gái nằm trên giường.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân đầy hốt hoảng.
Lạc Thời quay đầu liền thấy Trình Tịch sắc mặt tái nhợt chạy đến.
Khi cậu chạy đến cửa liền dừng lại, ngơ ngác nhìn vào phòng, không tiến thêm nửa bước.
Sau hồi lâu, cả người kịch liệt chấn động.
"Trình tiên sinh...", trợ lý vội vã tiến lên.
Trình Tịch đột nhiên nôn khan, cậu đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào phòng, cậu cứ thế nôn như thể muốn nôn hết cả ruột gan.
Toàn bộ sảnh tiệc tĩnh lặng như chết.
Không biết sau bao lâu, bác sĩ chạy đến, ông nôn nóng đi vào, lại nặng nề bước ra.
Bác sĩ nói, "Khương tiểu thư vết thương quá sâu, mất máu quá nhiều, đã không còn dấu hiệu của sự sống"
Trình Tịch ngã quỵ.
Khách khứa trong sảnh dần về hết.
Lạc Thời như cũ ngồi trước cửa phòng, sắc mặt bình tĩnh.
Nỗi khủng hoảng trước kia, trong nháy mắt đã biến mất.
Đến tận khi trợ lý tiễn hết khách khứa quay lại, khẽ gọi hắn một tiếng, Lạc Thời rốt cuộc mới có phản ứng.
Hắn bình tĩnh đẩy xe vào phòng.
Xe dừng ở mép giường, Lạc Thời nhìn người con gái nằm trên giường, nói nhỏ, "Đây là bất ngờ sao, Phỉ Phỉ..."
Hắn duỗi tay, dịu dàng cầm lấy tay phải của cô, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn, hồi lâu mới khẽ cười, "Khương Phỉ, anh vẫn ti tiện như vậy"
Nói xong, hắn tháo chiếc nhẫn của Trình Tịch trên tay cô ra, lại tháo cả chiếc nhẫn đang mang trên tay mình ném sang một bên.
Sau đó, hắn lấy cặp nhẫn cưới hắn đã từng vứt bỏ, thứ mà hắn vào đêm khuya trở lại nhặt về.
"Hiện tại, cô dâu và chú rể có thể trao nhẫn cho nhau", Lạc Thời lẩm bẩm, mang nhẫn lên ngón áp út cho cô, lại tự mình mang nhẫn lên, sau đó hắn và cô, mười ngón đan vào nhau.
Lạc Thời cẩn thận hồi ức lại lưu trình, "Chú rể có thể hôn cô dâu"
Hắn cúi người, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn, rất lâu sau vẫn không rời đi.
Tiếp đến, Lạc Thời ngồi thẳng lưng dậy, vào toilet lấy ra một chiếc khăn lông trắng, thay cô lau sạch vết máu trên tay trái, cứ thế từng chút, từng chút nhẹ nhàng lau.
Đến tận khi trên da cô không còn vết máu, hắn mới dừng tay lại, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Trời đã tối rồi.
Hắn đi đến phía trước cửa sổ, kéo bức màn rộng ra hết mức.
Bên ngoài cửa sổ sát đất có thể trông thấy những ánh sao nơi xa xôi.
Lạc Thời trở lại giường, muốn ôm cô gái vào lòng, nhưng giây tiếp theo như thể nhớ đến gì đó, hắn trầm mặc đi phòng tắm.
Hắn ở trong phòng tắm rất lâu, khi trở ra, trên người là vô số những vết máu do ngón tay cào rách mà ra.
Hắn lần nữa nằm trên giường, "Đã rửa sạch", hắn nhỏ giọng lầm bầm, sau đó ôm Khương Phỉ vào lòng.
Hắn đưa mắt nhìn chằm chằm vào màn đêm ngoài cửa sổ, sau hồi lâu mới duỗi tay chỉ vào ngôi sao sáng nhất nói, "Đó là sao mai"
Người trong lòng không hề đáp lại, hắn cũng không để ý, vẫn ôm cô, nhẹ nhàng siết chặt.
Đến tận sáng sớm hôm sau, khi ngôi sao kia đã biến mất.
Sau khi tỉnh lại, Lạc Thời vội vã quay đầu nhìn sang cô gái bên cạnh, sau đó hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Nên thức dậy rồi", hắn nhẹ giọng nói, sau đó giúp Khương Phỉ chà lau sạch sẽ tay và mặt.
Hắn như thường lệ xoay người ra khỏi phòng, đẩy xe lăn về phía thư phòng.
Trợ lý căng da đầu bước đến, "Lạc tiên sinh, người lo liệu tang lễ đã đến rồi"
Lạc Thời dừng một chút, nhíu mày nói, "Vì sao cần người lo liệu tang lễ?", hắn hỏi bằng giọng vô cùng bình tĩnh.
Trợ lý sửng sốt.
Lạc Thời lại đột nhiên nhớ ra gì đó, hắn không đi thư phòng nữa mà lại đẩy xe quay về phòng Khương Phỉ, cứ thế im lặng canh chừng bên mép giường, một tấc cũng không rời.
Chiều hôm nay, thời tiết dần âm u.
Lạc Thời một tay ôm lấy chân, chịu đựng từng cơn đau nhức, sau đó tùy ý xem sách nhằm dời sự chú ý.
Đến buổi tối, trời mưa bắt đầu mưa, càng ngày càng lớn.
Lạc Thời sắc mặt trắng bệch, sau lưng chảy một tầng mồ hôi lạnh.
Ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng sấm, đầu ngón tay hắn run lên, quyển sách trong tay lập tức rơi trên đất, vừa vặn lật mở ở trang lót.
"Sấm sét có gì đáng sợ, nhưng chỉ cần mưa một chút, chân anh ấy sẽ đau"
Dòng chữ nhỏ nhắn xinh đẹp cứ thế đập thẳng vào mắt hắn.
Lạc Thời không cầm quyển sách lên, chỉ cúi đầu nhìn dòng chữ kia, hệt như trong nháy mắt, cơn đau ở hai chân lại bắt đầu phát tác, cả người không kiềm được bắt đầu run rẩy.
Hắn cố hết sức đi đến mép giường, cuộn người nằm bên cạnh cô gái kia.
Hắn bắt lấy tay cô đặt lên chân mình, giọng đầy mờ ám mà rên rỉ, hết lần này đến lần khác, "Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ..."
Nhưng bàn tay vẫn luôn ấm áp của cô nay đã trở nên lạnh lẽo, hắn chỉ có thể lần lượt hà hơi lên tay cô, muốn làm ấm cơ thể cô.
Đến cuối cùng, Lạc Thời cũng ngừng lại, hắn yên lặng dựa vào vai cô, "Khương Phỉ, anh nói rồi"
"Dù cho có phải bò, anh cũng sẽ tìm được em"
Hắn không hiểu, vì sao khi có ai đó qua đời mình phải đau lòng.
Hắn một chút cũng không đau lòng.
Thật sự...!không hề đau lòng!
Trời mưa suốt đêm, lúc hừng đông, bên ngoài đã trong trẻo trở lại.
Trợ lý và người lo liệu tang lễ đợi ở biệt thự cả đêm.
Lạc Thời dần bình tĩnh lại, hắn không cho người lo liệu tang lễ tiến vào, hắn tự mình thay quần áo cho Khương Phỉ sau đó bảo trợ lý cõng cô xuống gara.
Hắn đã từng có một chiếc xe, chuyên thiết kế riêng cho kẻ tàn phế như hắn, nhưng hắn chưa từng động đến nó.
Trợ lý có chút khó hiểu.
Lạc Thời chỉ nói, "Cô ấy nên được an táng đàng hoàng, tôi muốn tự tay tiễn cô ấy đoạn đường cuối cùng này"
Trợ lý không hề nghi ngờ hắn.
Lạc Thời ngồi trên ghế điều khiển, nhìn cô gái ngồi trên ghế phụ.
Hắn hơi khựng lại, sau đó nghiêng người giúp cô đeo dây an toàn.
Biệt thự ở thành Bắc, nơi đây có một ngọn núi, đường đèo hiểm trở, là một trong những địa phương yêu thích của không ít nhóm đua xe.
Vì mặt trời vừa mọc nên xe cộ rất ít.
Lạc Thời tay cầm lái, lúc đầu khởi động xe có chút trúc trắc, nhưng dần dà đã thuần thục hơn.
Hắn thỉnh thoảng sẽ quay sang nhìn cô gái bên cạnh, nhưng chỉ cười mà không nói một lời.
Hướng dẫn nhắc nhở đoạn đường phía trước sẽ hẹp hơn, độ dốc cao, nên giảm tốc độ và đi chậm.
Lạc Thời nghiêm túc nhìn con đường phía trước.
Di động reo lên.
Lạc Thời bắt máy, là Lạc Uyển gọi đến.
Giọng cô khàn khàn, "Tiểu Thời, em đang ở đâu vậy?"
Lạc Thời nhìn cô gái trên ghế phụ, giọng đầy dịu dàng, "Đi tìm Khương Phỉ"
Lạc Uyển trầm mặc thật lâu mới nói, "Nhưng Khương tiểu thư đã chết"
Lạc Thời híp mắt, bật cười, "Tôi biết chứ"
Bên kia truyền đến một tiếng va chạm kịch liệt, sau đó là một tiếng vang lớn.
Cuối cùng lại quay về một mảng tĩnh mịch.
...!
Một năm sau.
Người đàn ông mặc bộ vest đen yên lặng đi vào mộ viên, gương mặt gầy đến trơ xương đầy tiều tụy, mặt không chút cảm xúc.
Chỉ khi y bước đến trước một ngôi mộ, mặt mày mới có chút dịu xuống và cố gắng nặn ra một nụ cười.
"Phỉ Phỉ", Ôn Ý Thư thấp giọng nỉ non, nhưng lại không biết nên nói gì, cuối cùng y chỉ chậm rãi ngồi xổm xuống, đổ hai ly rượu ngon, một ly đặt trước bia mộ của cô, một ly tự mình cầm nhưng không hề uống.
Lạc Thời đã chết, một năm trước đây, chết vào ngày thứ ba sau khi Khương Phỉ qua đời.
Trình Tịch từ lúc cô xảy ra chuyện, hôn mê bảy ngày.
Sau khi tỉnh lại lại chưa từng lên tiếng, mỗi ngày giấu mình trong căn phòng tối om không ánh sáng, cuối cùng bị Trình gia đưa ra nước ngoài trị liệu.
Chỉ trong một năm, thân thể cậu ngày càng sa sút.
Lạc Uyển và Tạ Trì cũng không được "hữu tình nhân chung thành quyến chúc".
(Người có tình sẽ đến được với nhau)
Tạ gia không hề vì Lạc Uyển sinh con mà thừa nhận cô.
Mất đi Lạc Thời làm chỗ dựa, Lạc Uyển và Tạ gia chính là môn không đăng, hộ không đối.
Cuối cùng, dưới áp lực của gia tộc, Tạ Trì bị ép cưới một thiên kim hào môn, là thương nghiệp liên hôn, không có tình cảm, ai chơi theo ý người nấy.
Anh ta suốt ngày rượu chè đàn điếm, không còn vẻ khí phách hăng hái như ngày xưa.
Lạc Uyển cầm tiền của Tạ gia, dẫn theo con mình rời khỏi Cẩm Thành, không ai biết cô đã đi đâu.
Mọi thứ đều là một cục diện đáng buồn.
Ôn Ý Thư đứng rất lâu trước mộ, nhìn ảnh chụp trên bia, sau đó nâng tay, đem ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Giây tiếp theo, như đột nhiên nghĩ đến gì đó, y cười khẽ một tiếng, "Em đấy, thật sự rất keo kiệt"
Nói rồi, y đặt chai rượu vang đỏ trước mộ của cô, cười đến vành mắt đỏ hoe...!
"Phỉ Phỉ, anh rất nhớ em"
...!
Thời điểm Khương Phỉ lại khôi phục ý thức, cô đang nằm trong một sơn động.
Xung quanh sương mù lượn lờ, vách đá bốn phía có vài ngọn lửa đã mấy vạn năm chưa từng tắt, phát ra ánh sáng vàng lờ mờ.
Chính giữa là một chiếc giường băng màu đen không ngừng phát ra ánh sáng xanh cùng sương mù.
Người con gái nằm bên trên, thân thể hoàn hảo không tì vết.
Tóc đen như luyện, rũ trên làn váy tuyết trắng; mặt mày như họa, sinh động như thật; đuôi mắt khẽ nhếch, mị sắc tràn lan, nhưng cố tình lại mang nét thánh nhã, cao cao tại thượng.
【 Hệ thống: Ký chủ, đó là cô sao? 】
Khương Phỉ cười, nhìn bản thân đang nằm trên giường băng, "Đẹp đúng không? Đáng tiếc, lục phủ ngũ tạng đều hư thối cả"
【 Hệ thống: Đây là đâu? 】
Khương Phỉ nhìn chung quanh một vòng, "Nơi tôi được sinh ra"
Cô nói xong liền đi đến lối ra duy nhất của sơn động, duỗi tay khẽ chạm ra bên ngoài, kim quang phát ra tứ phía.
【 Hệ thống: Kết giới? 】
"Uh huh", Khương Phỉ thu tay, "Tôi đã hạ kết giới trước khi mất đi ý thức, bất kì vật còn sống nào cũng không thể xuyên qua"
Vừa dứt lời, bên ngoài bị một dòng khí va chạm, ngay sau đó, kết giới xung quanh sáng rực kim quang.
Hệ thống chấn kinh, 【 Có người muốn xông vào? 】
Khương Phỉ nhìn ra ngoài, sau đó hờ hững thu mắt, cô trở lại trước giường băng, nhìn dung mạo mình, ngẩn người trong chốc lát mới nói, "Có thể đến để nhổ cỏ tận gốc"
Vừa dứt lời, dòng khí bên ngoài sơn động bỗng dừng lại, kết giới không còn gợn sóng.
【 Hệ thống: Chẳng lẽ không phải muốn tiến vào gặp cô? 】
Khương Phỉ cười, không đáp lại, "Tôi được bao nhiêu linh tệ?"
【 Hệ thống: Hả? Ồ, ký chủ ở thế giới trước hoàn thành nhiệm vụ vô cùng xuất sắc, tiền thưởng của Lạc Thời là triệu linh tệ, tiền thưởng của Ôn Ý Thư là triệu linh tệ, tiền thưởng của Trình Tịch là triệu linh tệ, tổng cộng được triệu linh tệ.
Sau khi trừ đi khoản phí mua sắm kỹ năng là ngàn linh tệ, còn thừa triệu ngàn linh tệ.
】
Khương Phỉ khẽ hỏi, "Không có khen thưởng gì sao?"
【 Hệ thống: Chúng tôi tuyệt đối không làm việc thiên vị hay bất công.
Nhưng xét thấy biểu hiện xuất sắc của ký chủ, tặng thêm kỹ năng "Giải trừ bách bệnh".
】
Mắt Khương Phỉ sáng lên, "Có thể giải trừ bệnh sau khi tôi uống thí thần rượu không?"
【 Hệ thống: Không thể.
】
Khương Phỉ cười nhạt, "Đi thế giới tiếp theo thôi"
Góc tám nhảm
Sao nào, thấy thế giới này đủ ngược, đủ cẩu huyết không ???? nhớ lúc đọc đến khi Lạc Thời chết mị cũng rươm rướm, nhưng tra quá mà, đành chịu thôi.
Nếu so với Đường Mật thì tác giả này cũng tương đương chứ chẳng kém, thủ đoạn nữ chính cũng cao, tình tiết okay, nói chung khá tiêu biểu.
Nếu thích thì ủng hộ Tây nhé, hoan nghênh những đồng râm yêu thích xuyên nhanh vào gia nhập ???? tính ra cũng ôm hai ba bộ chứ ít ỏi gì ????.
À, luôn hoan nghênh edit chung nhé.