Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Lạc Thời độ hảo cảm lên đến , đối với Khương Phỉ mà nói, thật sự có chút ngoài dự liệu.
Nhưng nếu nghĩ lại, dạng người như Lạc Thời, dù kiêu căng, ngạo mạn từ trong xương cốt nhưng cũng không thể che giấu tâm lý vặn vẹo và tự ti do chân trái mang đến.
Ban nãy, màn "tỏ tình" công khai kia hiển nhiên đã chọc trúng tâm lý nhạy cảm của hắn.
Hắn quả nhiên cũng biết cô đi gặp Ôn Ý Thư!
Tiểu tàn phế này thật quá tâm cơ.
Khi trở lại biệt thự, môi Khương Phỉ còn hơi sưng đỏ khiến tài xế lúc mở cửa phải luôn cúi đầu, không dám nhìn hai người.
Khương Phỉ trừng mắt liếc Lạc Thời một cái liền cầm bí đỏ đã được làm sạch vào bếp.
Lạc Thời nhìn theo bóng cô, tay khẽ cọ qua khóe môi, trầm ngâm hồi lâu mới chậm rãi đuổi theo.
Hôm nay thời tiết hiếm khi được trong lành.
Lạc Thời dừng xe lăn trước cửa nhà bếp, nhìn Khương Phỉ cẩn thận cắt bí đỏ, một bên mặt xinh đẹp, môi cong cong có chút sưng đỏ, rất mờ ám.
Một sợi tóc rũ xuống, theo mỗi động tác của cô nhẹ nhàng lay động.
Vô cùng xinh đẹp.
Nhưng trong lòng hắn lại có chút sợ hãi.
Những thứ tốt đẹp này thật chẳng khác gì ảo ảnh, hắn sợ cô một ngày nào đó sẽ biết được mọi việc xảy ra trong đêm đính hôn.
Hiện tại càng tốt đẹp, tương lai lại càng sợ hãi.
"Anh nhìn em làm gì?", bị nhìn chằm chằm một lúc lâu, Khương Phỉ dứt khoát quay đầu, trừng mắt nhìn hắn.
Lạc Thời đột nhiên hồi thần, yết hầu hơi căng, "Anh không ngờ em còn biết nấu ăn đấy"
Khương Phỉ sửng sốt, sau đó cười nói, "Từ trước đến nay vẫn vậy mà"
Lạc Thời nhìn cô cười, "Cho nên khoảng thời gian trước đây, Trình Tịch về nhà ăn cơm quả nhiên là bởi vì..." em.
Hắn còn chưa nói xong, Khương Phỉ tay còn cầm thìa, xoay người khom lưng bước đến, khẽ hôn lên môi hắn.
Môi Lạc Thời tê rần, sau đó như thể trái tim cũng bị dắt chung một sợi dây mà không ngừng rung động khiến hắn ngẩn người.
Khương Phỉ đứng cách hắn không xa khẽ chớp mắt nói, "Anh ghen không phải vì muốn em hôn anh sao?"
Lạc Thời khẽ ho một tiếng, "Không phải, em vì cậu ta..."
Môi lại bị cô hôn một cái.
Khương Phỉ cười, "Ban nãy chỉ là em muốn hôn anh"
Hàng mi Lạc Thời khẽ run rẩy, hắn nhìn môi cô đang mạ một tầng bóng loáng mê người, khẽ liếm khóe môi nói, "Trình Tịch..."
Khương Phỉ quả nhiên lại lần nữa hôn hắn.
Chỉ là lần này, Lạc Thời không hề lướt qua liền ngừng, bàn tay to ôm chặt vòng eo cô, gia tăng nụ hôn này.
Cả ngày hôm đó, Lạc Thời không ra ngoài nữa.
Hắn xem văn kiện trong thư phòng, thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía sô pha bên cạnh, nơi Khương Phỉ đang nằm cuộn tròn đọc sách.
Những lúc như thế, cô nhất định sẽ buông sách và nhìn hắn cười, trong mắt chứa đầy ánh nắng.
Đêm nay, Lạc Thời nằm mơ.
Trong mơ, hắn dường như quay lại quá khứ bị đánh đến chết đi sống lại, cuộn tròn một góc, mình đầy thương tích.
Người đàn bà hắn vốn nên gọi là mẹ nhìn chằm chằm hắn chất vấn, "Sao mày không chết đi? Loại người như mày vì sao lại không chết quách đi?"
Lạc Uyển cũng nhìn hắn, ngập tràn kinh sợ, "Tiểu Thời, sao em lại là loại người này?"
Còn có vô số những âm thanh lớn nhỏ xung quanh, "Nhìn đẹp như vậy, đáng tiếc chân bị tật"
"Con trai độc nhất của Trần gia thì thế nào? Còn không phải là kẻ tàn phế?"
".."
Chỉ có một giọng nói, hệt như một tia sáng xé tan bóng tối, đầy trong trẻo, "Tôi thích Lạc Thời nhất"
Nhưng hắn lại càng sợ hãi, tay không khắc chế được khẽ run rẩy, cả người toát ra cái lạnh từ tận xương cốt.
Hắn là kẻ đê tiện, dùng thủ đoạn dơ bẩn tiếp cận cô cũng đối xử với cô rất tồi tệ.
Hiện tại, hắn lại chẳng khác gì một con nghiện, tham lam hết thảy từ cô.
Lạc Thời cắn chặt răng, toàn thân căng cứng, muốn thoát khỏi giấc mộng nhưng không tài nào thoát được.
"Lạc Thời? Lạc Thời?", bên tai có người nhẹ nhàng gọi hắn.
Thân thể Lạc Thời chấn động.
Giây tiếp theo, trong lòng ngực hắn nằm một thân hình nhỏ xinh mang theo hương thơm vô cùng dễ ngửi.
Có ai đó đang vỗ nhẹ sau lưng hắn, từng cái từng cái, giúp hắn thả lỏng.
Lạc Thời dần bình tĩnh lại, chậm rãi mở mắt ra.
Khương Phỉ đang nằm trong lòng hắn, cô ôm hắn, ánh mắt đầy sự lo lắng, "Lạc Thời..."
Lạc Thời đột nhiên vươn tay ôm lấy cô, vòng tay siết thật chặt, như muốn hấp thu hết thảy ấm áp từ cô.
Sau hồi lâu hắn khàn khàn nói, "Chúng ta kết hôn đi"
...!
Lạc Thời chuẩn bị cho lễ kết hôn còn nhanh hơn lúc đính hôn.
Điều khác biệt chính là, lần này chính hắn một tay chuẩn bị.
Bao gồm váy cưới và nhẫn.
Váy cưới là một bộ váy được thiết kế riêng với số lượng giới hạn, đội ngũ thiết kế sau khi đo kích cỡ của cô xong liền quay về sửa lễ phục.
Về phần nhẫn cưới, Lạc Thời đã mời nhà thiết kế trang sức nổi tiếng nhất làm ra.
Lạc Thời không thích người lạ, nhưng trong khoảng thời gian này hắn vẫn để bảo mẫu ở lại biệt thự.
Mỗi ngày nhìn hắn bận rộn, Khương Phỉ vẫn vui sướng, thảnh thơi.
Cô ghét nhất phiền phức.
Hôm nay, thời tiết âm trầm.
Lạc Thời vì chân mình, hiếm khi được rảnh rỗi, hắn ở lại biệt thự không ra ngoài, đơn giản xử lý những văn kiện mà thời gian trước còn tồn đọng lại.
Khương Phỉ như cũ cuộn tròn trên sô pha ở thư phòng đọc sách.
Xem văn kiện được một lúc, Lạc Thời theo thói quen ngẩng đầu nhìn sô pha, nhưng khi nhìn thấy cô gái đang nằm đó thì hơi sững lại.
Cô đã ngủ rồi, lông mi nhẹ lay động trên mí mắt, thần sắc an tĩnh, sách trong tay rơi xuống bên người, bàn chân hơi cuộn tròn, làn da trắng như ngà voi sạch sẽ lại trong suốt.
Lạc Thời cẩn thận đẩy xe đến gần sô pha ngắm nhìn cô.
Không lâu nữa, cô sẽ là vợ của hắn.
Sau này, cũng chỉ thuộc về một mình hắn.
Chuông cửa đột nhiên vang lên.
Lạc Thời nhíu mày, vội vàng nhìn Khương Phỉ, may mắn cô không bị đánh thức.
Bên ngoài hành lang lại truyền đến những tiếng bước chân dồn dập.
Lạc Thời sắc mặt âm âm, cúi người nhặt chiếc chăn rơi trên đất đắp cho Khương Phỉ sau đó đẩy xe ra ngoài.
Bảo mẫu đầy vẻ xin lỗi đi phía sau Ôn Ý Thư, "Ôn tiên sinh, Lạc tiên sinh hôm nay không gặp khách..."
Nhưng khi nhìn thấy Lạc Thời bà liền không nói nữa.
Lạc Thời hơi híp mắt, đánh giá Ôn Ý Thư.
Y hôm nay khác xa với trước đây, không hề mỉm cười, mặt không cảm xúc, biểu tình tái nhợt.
Y đang lạnh băng nhìn chằm chằm hắn, trong mắt mang theo sắc đỏ.
Lạc Thời khẽ phất tay để bảo mẫu rời đi, sau đó mới ung dung nói, "Ôn tiên sinh, có chuyện gì vậy?"
"Những lời này nên là tôi hỏi mới đúng", giọng Ôn Ý Thư nghẹn ngào, "Lạc Thời, rốt cuộc anh đã làm gì vậy hả?"
Hai mày Lạc Thời hơi nhíu lại, đẩy xe lăn đi về phía cầu thang, "Đi lên lầu"
Ôn Ý Thư hai tay siết chặt, khớp xương trắng bệch, "Anh sợ cái gì..."
"Cô ấy đang ngủ", Lạc Thời nhàn nhạt nói.
Ôn Ý Thư đột nhiên im bặt, y nhìn chằm chằm Lạc Thời hai giây, sau đó trào phúng cười một tiếng, trước đi lên cầu thang.
Trong thư phòng.
Thấy âm thanh bên ngoài dần biến mất, Khương Phỉ chậm rãi mở mắt.
Trong câu chuyện này, vai chính không xuất hiện sẽ không thích hợp.
Cô từng thấy bức ảnh chụp của chiếc váy kia, quả thật rất đẹp.
Đáng tiếc lại không thể mặc.
Đang thở dài, tiếng đập cửa nhẹ nhàng vang lên.
Khương Phỉ tiến đến mở cửa.
Bảo mẫu đứng ở ngoài nói, "Khương tiểu thư, váy cưới lúc trước sửa lại đã được mang đến rồi ạ"
Khương Phỉ hai mắt sáng ngời, chậm rãi bật cười, "Tôi xuống ngay đây"
...!
Trên lầu, sân phơi.
Thời tiết có chút âm u, Lạc Thời xoa xoa chân trái, không nói gì.
Ôn Ý Thư thì đang nhìn chằm chằm hắn, cánh tay rũ bên người nắm chặt, cố gắng kiềm nén lửa giận trong lòng, "Tôi muốn mang Phỉ Phỉ đi"
Thân thể Lạc Thời cứng đờ nhưng không đến nửa giây đã khôi phục như thường.
Hắn cúi đầu khẽ cười một tiếng, "Ôn tiên sinh nói rằng muốn mang người vài ngày sau sẽ trở thành vợ tôi đi?"
"Vợ?", giọng Ôn Ý Thư khàn khàn, "Lạc Thời, anh thật sự xem Phỉ Phỉ là vị hôn thê của mình sao? Anh chẳng qua xem đây là một trò chơi thôi.
Trên đời này, người không có tư cách nói những lời kia nhất chính là anh"
Ngón tay Lạc Thời dừng một chút, "Ồ, thế à?", hắn chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ châm chọc, "Nếu tôi nhớ không lầm, trò chơi này lúc trước Ôn tiên sinh cũng từng tham dự mà"
Ôn Ý Thư sắc mặt tái nhợt nhìn hắn.
"Còn nữa...", Lạc Thời rũ mắt, giọng dần âm trầm, lạnh lẽo, "Thiệp mời kết hôn đã phát hết, Ôn tiên sinh chắc cũng nhận được rồi.
Chuyện này, không ai có thể ngăn cản được"
"Lạc Thời!", Ôn Ý Thư như rít từ cổ họng ra hai tiếng, "Anh thật sự cho rằng những việc anh làm không chút sơ hở? Trước đây quả thật tôi đã sai, nhưng Phỉ Phỉ tốt như vậy, cô ấy đã làm sai gì chứ? Cô ấy chỉ là thích một người thôi, nhưng người cô thích lại là kẻ tính kế cô ấy nhiều nhất, thậm chí còn suýt chút nữa huỷ hoại cô ấy!"
Đầu ngón tay Lạc Thời run lên, sau hồi lâu mới ý thức được bản thân trong lúc thất thố, bất giác đã siết chặt sườn xe lăn.
Ôn Ý Thư khẽ cười một tiếng, giọng nói vô cùng nghẹn ngào, "Lạc Thời, ngày anh và Phỉ Phỉ đính hôn cũng là Lạc Uyển khó sinh phải không?"
"Phỉ Phỉ nói với tôi, đêm đó hai người đi nghỉ từ rất sớm"
"Vậy anh nói tôi nghe xem, một người túc trực suốt đêm ở bệnh viện với Lạc Uyển làm thế nào có thể nghỉ ngơi với Phỉ Phỉ đây?"
"Ôn Ý Thư!", ánh mắt Lạc Thời tức khắc trở nên hung ác nham hiểm, ngón tay nắm chặt sườn xe lăn bởi vì quá dùng sức mà không khỏi run rẩy.
Ôn Ý Thư hốc mắt chợt đỏ lên, giọng hơi cứng lại, "Những lúc Phỉ Phỉ nhắc đến anh trong mắt đều là ý cười.
Nhưng mà anh, người cô ấy thích nhất lại trong đêm đính hôn, vì Lạc Uyển, vì khiến cô ấy mất hết thanh danh mà cố ý sắp xếp người đàn ông khác vào phòng cô ấy..."
"Keng", một tiếng động chói tai ở ngã rẽ nơi cầu thang vang lên.
Trên sân phơi, hai người sau một hồi tĩnh mịch ngắn ngủi cơ hồ đồng thời quay đầu lại.
Cô gái mặc một bộ váy cưới dài phết đất màu champagne nhạt đang đứng đó, vai áo trễ xuống, lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
Cô một tay nắm làn váy to rộng đầy mộng ảo, một tay cầm vương miện đính kim cương đã rơi xuống đất, mái tóc đen dài uốn xoăn xoã sau vai, trong mắt còn tàn lưu vài phần vui mừng lúc này đã đông cứng.
Sắc mặt cô tái nhợt, ngơ ngẩn đứng đó, không hề nhúc nhích.
Khương Phỉ.
Lạc Thời nhìn cô, lần đầu tiên, trong mắt xuất hiện hoảng loạn.
Ôn Ý Thư cũng ngây người, thật lâu vẫn không nói gì.
Cuối cùng, Khương Phỉ nhẹ nhàng xách váy, đi hết hai bậc thang cuối cùng, váy cưới vẫn luôn lay động đến tận khi đến trước mặt Lạc Thời mới dừng lại.
"Lạc Thời", cô thấp giọng nỉ non tên của hắn, "Chị Trương nói anh đang ở sân phơi, em vốn dĩ chỉ muốn lên hỏi anh có đẹp không..."
Lạc Thời yết hầu co chặt.
"Nhưng hiện tại...", Khương Phỉ nhẹ nhàng bật cười, vành mắt ửng đỏ, "Lạc Thời, ngày Lạc Uyển khó sinh, ngày chúng ta đính hôn, rốt cuộc anh đã ở đâu?"
Thân thể Lạc Thời căng chặt, sắc mặt trắng bệch, không nói một lời.
Khương Phỉ tiếp tục truy vấn, "Đêm đó, người tiến vào phòng em, rốt cuộc là ai?"
Lạc Thời bình tĩnh nhìn cô, tay bắt đầu không khống chế được mà run rẩy.
Khương Phỉ dần thu lại nụ cười, trong mắt một mảng xám xịt, "Vết thương trước ngực anh là từ đâu mà có?", nói đến đây, cô trào phúng nhìn hắn, "Chắc không phải là chính anh đâm đó chứ?"
"Trò chơi này, thật sự chơi vui đến như vậy sao?"
"Có phải anh nhìn thấy tôi bị chơi xoay quanh như dế, nhìn thấy tôi giống con ngốc thích anh, anh rất có cảm giác thành tựu phải không?"
Lạc Thời ánh mắt súc lại, trái tim như thể bị người cầm chủy thủ từng chút đâm vào, đau đến nỗi hắn phải khom lưng.
Hắn duỗi tay muốn bắt lấy cô gái trước mắt, "Khương Phỉ..."
Khương Phỉ đột nhiên lui về phía sau, tránh khỏi tay hắn.
Vì chân giẫm phải váy khiến cô loạng choạng không ngừng, những giọt lệ đảo quanh hốc mắt, cuối cùng cũng đã rơi xuống.
"Vì Lạc Uyển nên anh mới tiếp cận tôi đúng không?", cô nỉ non, "Khó trách...!Trong lễ đính hôn anh một chút cũng không do dự đã rời đi, ngay cả nhẫn đính hôn cũng không thích hợp"
Khương Phỉ cúi đầu, cẩn thận nhìn chiếc nhẫn trên tay phải, nhẹ nhàng vuốt ve, "Thì ra ngay từ lúc bắt đầu, đã không thích hợp..."
Lạc Thời trong mắt đầy hoảng sợ, nhìn chằm chằm động tác của cô.
Giây tiếp theo, Khương Phỉ tháo nhẫn ra, ngồi xổm xuống đặt nó trên đất, "Lạc Thời, chúng ta hủy bỏ hôn ước đi, tôi không muốn lấy anh".