Công Giá

chương 87: tiểu kiều phát uy…..

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Kiều Y Nguyệt, ngươi nói nhăng nói cuội cái gì, ai dạy ngươi nói những lời này!”

Kiều Ứng Hiên kịp phản ứng phát hỏa, mấy bước đi đến trước tháp bắt lấy cánh tay Kiều Y Nguyệt kéo đến bên người, lớn tiếng truy vấn, mà bộ dáng của hắn hiển nhiên dọa tiểu cô nương, Kiều Y Nguyệt oa oa khóc lớn, làm sao còn biết trả lời.

“………”

Nhìn thấy cháu cố bị dọa khóc, môi lão phu nhân giật giật, nhưng nhìn sắc mặt trưởng tôn trắng bệt cùng bàn tay siết chặt tay von ghế dựa, cuối cùng vẫn là không lên tiếng ngăn cản Kiều Ứng Hiên.

Hiện giờ nhà các nàng ở, sản nghiệp trên tay nhỏ bé, ăn ngon mặc đẹp, cái nào không phải là Cung Trác Lương đặt mua, lão phu nhân cho dù có chút bất mãn với thân phận nam tử của hắn, cũng yêu thương Cung Cẩn Hiền nhưng không bằng cháu ruột, nhưng là thật tâm coi bọn họ là người một nhà, nhưng trong nhà hôm nay lại có vài thứ lang tâm cẩu phế, đến châm ngòi ly gián trước mặt bọn nhỏ, chuyện này thật là nên cho cái công đạo, không thể ghẻ lạnh một nhà Trạch nhi.

“Hiên nhi, ngươi phát hỏa với đứa nhỏ làm gì, chắc là nha hoàn bà vú nói loạn để cho Nguyệt nhi nghe được, điều tra ra rồi đuổi đi là được, Trác Lương a, ngươi ngàn vạn lần đừng để ý.”

Lão phu nhân thấy thế vội vàng hòa giải, nhưng hiện tại trong lòng Kiều Ứng Hiên đang rất buồn bực, nghe vậy cũng không chịu bỏ qua, ánh mắt nén giận cũng không khỏi ném tới trên người Dương Doanh Mạt, dù sao chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do Dương Doanh Mạt trong nom, người hầu hạ bọn nhỏ chọn rất cẩn thận, xảy ra chuyện như hôm nay, mặc dù không nói rõ là ý nghĩ của đương gia chủ mẫu là nàng, cũng là nàng quản giáo không thích đáng mà thành.

“Bất quá là trẻ con ngu dốt nói, đương nhiên không phải là sự thật.”

Đem lão phu nhân bất đắc dĩ, Dương Doanh Mạt ủy khuất đều xem trong mắt, Cung Trác Lương áp chế cơn tức thản nhiên cười, đứng dậy ôm Kiều Mẫn Ngôn cùng Cung Cẩn Hiền đang ngơ ngác nhìn mọi người xung quanh, nhìn hai tiểu tử kia tuy rằng ngây thơ nhưng bộ dáng cũng không yên, biết bọn nó tuy rằng không thể hoàn toàn lý giải, nhưng là hiểu được những gì Kiều Y Nguyệt không phải là lời hay, thật sự là vô cùng đau lòng.

“Phụ thân, ca ca, ca ca của ta, là của ta!”

Rơi vào cái ôm ấm áp quen thuộc, Cung Cẩn Hiền nổi lên ủy khuất, ôm chặt cánh tay Kiều Mẫn Ngôn không chịu buông ra, mà Kiều Mẫn Ngôn cũng khó lộ ra bộ dáng thở phì phì, trừng mắt nhìn Kiều Y Nguyệt khóc nháo một hồi liền vội vàng quay về ôm dỗ Cung Cẩn Hiền, sau đó lại nhịn không được lại quay đầu trừng nàng.

“Đúng, Hiền nhi cùng Ngôn nhi đều là bảo bối của các phụ thân, chúng ta là người một nhà.”

Đau lòng sờ sờ đầu hai con trai, trong lòng Kiều Ứng Trạch chua xót than nhẹ, y vốn cũng không trông cậy vào những người trong phòng này có thể thật sự mẫu từ tử hiếu cả nhà mỹ mãn, nhưng cho dù chỉ là sự hòa thuận ở mặt ngoài, y cũng thực thỏa mãn, vì người nhà y làm cho Cung Trác Lương chịu nhiều ủy khuất, nhưng kết cục là đây?

Thôi, từ nay về sau, phu phu bọn họ chỉ cần không thẹn với lương tâm là được rồi, những thứ khác, thật sự không sao cả.

“Đại bá, đại tẩu, đây đều là đệ muội quản gia không tốt, đệ muội ở đây chịu tội cùng với các ngươi, chắc chắn cho các ngươi một cái công đạo, Đới gia, ngươi là bà vú quản sự trong phòng bọn nhỏ, thương ngày dạy dỗ tiểu thư thiếu gia như vậy sao? Trong nhà không có khả năng lưu giữ người lòng dạ hiểm độc như ngươi!”

Trong lòng Dương Doanh Mạt nghẹn khuất, nhưng trên mặt không đem sai lầm để trên người mình, ai bảo một chữ hiếu đang được đặt ở đây! Nghĩ đến đây, Dương Doanh Mạt liếc nhìn Kiều phu nhân còn đang ổn trọng ngồi ở đó, lớn tiếng trách cứ bà vú của Kiều Y Nguyệt cùng Kiều Mẫn Nhân.

“Phu nhân, nô tỳ, nô tỳ biết sai rồi, phu nhân khai ân, tha nô tỳ lần này đi…….”

Lời kêu oan muốn thốt ra lại nuốt trở vào bụng, tức phụ Đới gia xưa nay ổn trọng hạ vành mắt quỳ rạp xuống đất, gặp phải chuyện không hay ho thế này nàng còn có thể nói gì? Chính mình nhận sai còn có thể có con đường lui, muốn cắn ngược lại chủ tử, đó mới là tìm đường chết.

“Đừng đuổi bà vú, đừng đuổi bà vú, là tổ mẫu ngô…….”

Nguyên bản Kiều Mẫn Nhân bởi vì Kiều Y Nguyệt khóc nháo cũng bị dọa phải cho nức nở, được Dương Doanh Mạt ôm vào trong lòng, nghe thấy mẫu thân phải đuổi đi bà vú chính mình yêu thương nhất, tiểu tử kia nhịn không được cũng náo loạn lên, sao khi bị Dương Doanh Mạt che miệng lại ủy khuất khóc lớn lên. Nó không rõ a, rõ ràng là tổ mẫu nói, rõ ràng là mẫu thân cũng nghe thấy a, vì cái gì lại đuổi đi bà vú nó yêu thương chứ?

“Ngươi nói bậy bạ gì đó! Dương Doanh Mạt ngươi dạy con thật là tốt, ngươi đây là muốn hãm hại bà bà ngươi như thế nào? Ngươi này đố phụ bất hiếu!”

Kiều Mẫn Nhân vừa thốt lên xong Kiều phu nhân liền nổi giận, giọng bén nhọn chỉ vào mũi Dương Doanh Mạt mà mắng, người đàn bà chanh chua tư thái bình thường, lần đầu tiên thấy nàng nổi điên như vậy Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương đều bị chấn kinh rồi.

Tuy rằng trong hai năm này có thư từ qua lại, bọn họ chỉ biết Kiều phu nhân có chứng điên nho nhỏ, dễ dàng nóng giận, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy, thật đúng là có cảm giác cảnh còn người mất.

“Đủ rồi, đưa các thái thái về phòng nghỉ ngơi, vợ chồng Trạch nhi ở lại, những người khác đều giải tán, đều ra ngoài đi!”

Lão phu nhân bị một phòng khóc nháo làm đau đầu, nhìn thoáng qua Dương Doanh Mạt ôm đứa con ủy khuất rơi nước mắt, đem tiểu tôn tử trong lòng mình cho bà vú ôm, sau đó đem bọn họ đuổi ra khỏi phòng, chỉ để lại một nhà Kiều Ứng Trạch.

“Trạch nhi, các ngươi lại đây.”

Đợi sau khi tất cả mọi người lui ra ngoài, lão phu nhân thở dài, vỗ vỗ tháp ý bảo bọn họ lại đây ngồi.

“Tổ mẫu…..”

Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương đem các nhi tử thả lên tháp, lúc này mới một phải một trái ngồi bên người lão phu nhân, vừa định nói một chút để cho lão phu nhân không cần bận tâm, đã bị lão phu nhân mỗi bên nắm lấy bàn tay của bọn họ, đặt trên đầu gối của mình.

“Tổ mẫu biết, mấy năm nay cực khổ các ngươi, Trác Lương a, từ khi tỷ tỷ người vào nhà của chúng ta, cũng không có mấy ngày để nàng sống thoải mái, hiện giờ đổi thành ngươi, tổ mẫu vẫn như cũ không thể giúp được cái gì, trong lòng thực là áy náy a.”

Lão phu nhân hai tay nắm chặt tay hai người, thở dài nói lên lời ở trong lòng, nàng tuy lớn tuổi, nhưng vẫn chưa hồ đồ, phân biệt được người tốt người xấu, hai tỷ đệ Cung Trác Lương đối với Kiều Ứng Trạch như thế nào, Dương Doanh Mạt kia lại đối với Kiều Ứng Hiên như thế nào, chênh lệch cũng không phải nhỏ, trong lòng nàng đều có cân nhắc, nhưng tình huống hôm nay như vậy, nàng chính là có lòng, lại có thể thay hai vợ chồng trưởng tôn làm được gì đây? Nàng chỉ có thể xử lí việc công bằng, thậm chí ngoài mặt còn phải thiên vị cho chi thứ hai bên bổn gia bên này, nếu không chỉ làm hại hai huynh đệ bọn họ cùng chị em dâu càng thêm khó ở chung.

“Tổ mẫu ngài đừng nói như vậy, ngày yêu thương cùng chiếu cố tỷ đệ chúng ta, trong lòng Trác Lương hiểu được, về phần ta cùng Ứng Trạch, ngài có thể yên tâm một trăm hai mươi lần, chúng ta thật sự rất tốt.”

Lão phu nhân bảo vệ hắn cùng Kiều Ứng Trạch, Cung Trác Lương đều biết được, cũng hiểu được khó khăn của nàng, cho nên cho tới bây giờ cũng chưa từng có câu oán hận, vài năm nay cho dù Kiều Ứng Trạch không đề cập đến, hắn gửi đi cho lão phu nhân cái gì đều là chọn cái tốt nhất, phần tâm hiếu thuận này chính là không có nửa điểm giả dối.

“Đúng vậy tổ mẫu, ngài không cần lo lắng cho chúng ta, chúng ta rất tốt.”

Kiều Ứng Trạch cũng vội mở miệng ứng theo, tay kia thì phủ lên mu bàn tay của lão phu nhân.

“Các ngươi đều là hài tử tốt, Trác Lương a, Trạch nhi đứa nhỏ này từ nhỏ thân thể đã không tốt, suy nghĩ nhiều tính tình lại mẫn cảm, sau này đều phải làm phiền ngươi cẩn thận chiếu cố, ngươi khoan dung cho nó một chút, Trạch nhi, tổ mẫu biết ngươi yêu quý đệ đệ, nhưng ngươi không thể che chở chúng nó một đời, chỉ có để bọn nó chân chính chịu vấp ngã chịu đau qua, mới biết đường nên đi như thế nào, ngươi cần học cách buông tay……….”

Sờ sờ gương mặt tuấn tú có chút khí sắc tốt của Kiều Ứng Trạch, trong mắt lão phu nhân tràn đầy vui mừng, Kiều Ứng Trạch hiện giờ, trừ bỏ thân hình có chút đơn bạc ra, chính là không có một chút bộ dáng con ma ốm đau trước kia……..

XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX

Bất đồng với không khí ấm áp hòa thuận trong phòng, vẻ mặt của những người bị đuổi ra chính là rất đa dạng, Kiều Ứng Hiên lãnh nghiêm mặt để cho Dương Doanh Mạt ôm đứa nhỏ trở về phòng, sau đó lệnh gia nhân đưa Kiều lão gia Kiều phu nhân về viện hảo hảo chiếu cố, còn lại mình thì đích thân đưa mẫu tử Kiều Viện Âm ra cỗ kiệu, cũng làm cho nàng không lấy làm phiền lòng.

“Nhị ca nói như vậy thật khách khí, muội muội há lại là người không rõ lí lẽ, nhị ca mới là người không dễ dàng, đại ca cùng đại tẩu bên kia, nhị ca cũng không cần lo lắng, bọn họ nhất định thông cảm cho nhị ca.”

Kiều Viện Âm ôm nhi tử Trương Lộ an ủi Kiều Ứng Hiên, cuối cùng còn nắm tay nhỏ bé của Trương Lộ để nó nói tạm biệt với nhị cữu, trong mắt không giấu được mỹ mãn.

“Nhị cữu cữu, tạm biệt.”bg-ssp-{height:px}

Trương Lộ cầm lấy món đồ chơi cầu lông các ca ca cho nó, khom thân mình quơ quơ với Kiều Ứng Hiên, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười hiện ra má lúm đồng tiền ngọt ngào.

“Thực ngoan, muội muội thay nhị ca xin lỗi muội phu, hôm nay không thể bồi hắn uống rượu, chờ ngày nào đó rãnh rỗi nhị ca tìm các ngươi.”

Tuy là trong lòng Kiều Ứng Trạch đang tức giận, nhìn thấy bộ dáng Trương Lộ đáng yêu cũng lộ vẻ tươi cười, hắn sờ sờ đầu cháu ngoại trai, sau đó kéo màn kiệu cho Kiều Viện Âm ngồi vào, đợi cho khi xe của Trương gia từ cửa hông thành cửa sau mới quay về.

Dọc đường đi Kiều Ứng Hiên lãnh nghiêm mặt về phòng của mình, chỉ thấy Dương Doanh Mạt có vẻ đúng ngồi không yên trên tháp, mà Kiều Y Nguyệt cùng Kiều Mẫn Nhân cũng là vẻ tội nghiệp ngồi bên cạnh nàng, về phần Kiều Mẫn Nghĩa mới trăm ngày cũng không ở trong phòng, chắc là được bà vú ôm trở về phòng của nó.

“Tướng công, bọn nhỏ còn nhỏ, biết cái gì có thể nói cái gì không thể nói, ngươi cũng đừng trách bọn nó, đều là thiếp thân làm mẫu thân còn sơ sót.”

Dương Doanh Mạt thấy Kiều Ứng Hiên vào phòng, vội vàng đứng dậy vén áo thi lễ với hắn, trên mặt toát ra lo lắng cùng tự trách, dường như thực lo lắng Kiều Ứng Hiên sẽ mắng bọn nhỏ.

“…….. Sơ sót? Phu nhân, ta biết ngươi xuất thân là trưởng tiểu thư nhà giàu có, gả cho một tên vũ phu như ta thật là ủy khuất, mấy năm nay ta nơi chốn kính ngươi nhường nhịn ngươi, chính là hy vọng người một nhà có thể hòa thuận sống cùng nhau, ta biết từ sau khi mẫu thân trở về cho ngươi xem một ít sắc mặt, nhưng nàng vì cái gì đối ngươi như vậy ngươi không rõ sao? Nhớ lúc trước nàng thương ngươi nhiều a, huống hồ nàng hiện giờ còn có bệnh, ngươi nhường nàng hai phần không được sao? Ngươi có oán khí nhiều hơn, có nhất định thế nào cũng phải làm trò trước mặt mọi người làm cho nàng mất mặt như vậy không?”

Kiều Ứng Hiên vốn không muốn phát hỏa trước mặt bọn nhỏ, nhưng Dương Doanh Mạt làm ra vẻ như vậy làm hắn thật sự không chịu được, vài năm này Kiều Ứng Hiên muốn kết thúc bổn phận của người làm trượng phu, cho dù bị các bằng hữu chê cười sợ vợ cũng đều là cười cho qua, nhưng Dương Doanh Mạt chưa từng vừa lòng với hắn.

Mà sau khi tổ mẫu vào kinh, Dương Doanh Mạt liền càng nắm chặt lợi ích không buông tay, ở mặt ngoài cung kính tổ mẫu các nàng, kì thật chi phí ăn mặc nơi chốn đều phải so đo, tòa nhà đại ca cho tổ mẫu, lại còn lấy chuyện trong nhà túng thiếu, cho nên tổ mẫu vì cho tôn tử mặt mũi, lén dùng tiền đại ca hiếu kính mua cái ăn cái mặc cho người trong nhà…….

Nếu là giữa vợ chồng bọn họ có xung đột, như vậy Kiều Ứng Hiên hắn là một nam nhân có thể không đi so đo, chính là thái độ làm dâu làm con, lại để vợ đoạt mất quyền của tỗ mẫu cùng mẫu thân, đó chính là bất hiếu, hắn tuyệt đối nhịn không được.

“Tướng công tại sao có thể nghĩ thiếp thân như vậy? Thiếp thân vừa mới ở cử xong đều lập quy củ trước mặt bà bà, làm sao có chỗ bất kính, tướng công nói như vậy thật là oan chết thiếp thân!”

Dương Doanh Mạt cho tới bây giờ chưa thấy Kiều Ứng Hiên phát hỏa với mình lớn như vậy, trong lúc nhất thời vừa sợ vừa tức, biểu tình nhu nhược vừa rồi cũng có chút không giữ được, nhưng nàng vẫn chịu đựng không phát giận.

“Ngươi mỗi ngày lập quy củ trước mặt mẫu thân, cũng chưa bao giờ để cho mẫu thân ở chung một mình cùng bọn nhỏ, ngươi sẽ không biết mẫu thân làm trò nói những lời này trước mặt bọn nhỏ? Ngươi sẽ không biết Nhân nhi sẽ không nói dối, còn làm trò trước mặt nó đuổi đi bà vú nó thích nhất!”

Có lẽ hôm nay Kiều Y Nguyệt nói ra chuyện này chính là ngoài ý muốn, nhưng phát triển sau này Kiều Ứng Hiên lại dám nói thành quả của Dương Doanh Mạt, hơn nữa trong lòng nàng nếu nhớ kỹ ca ca cùng Lương đệ đối tốt với mình, lúc trước sau khi bọn nhỏ nghe được tổ mẫu nói nhảm, nàng nên dạy bọn nhỏ theo hướng tốt, mà không phải tùy ý bọn nó nghe sai tin sai đi đả thương người.

“Ta….. Thiếp thân hai tháng này vừa muốn hiếu kính bà bà vừa muốn quản gia, vốn là đã cứng rắn chống đỡ thân thể, làm sao còn tinh thần bận tâm bọn nhỏ có nhớ kỹ mấy câu nhàn thoại hay không, hôm nay nói Đới gia cũng là bởi vì nàng là quản sự trong phòng bọn nhỏ, căn bản chưa từng lo lắng cái khác, như thế nào trong lòng tướng công, thiếp thân lại trở thành nữ nhân có tâm cơ như vậy?”

Dương Doanh Mạt khi nói chuyện nước mắt đã rơi xuống, nàng uốn éo ngồi xuống trên tháp, ôm hai đứa con đang mờ mịt không biết vì sao bọn họ cải nhau, yên lặng rơi lệ có vẻ cực kỳ ủy khuất.

“Ngươi đã thân thể không tốt, quy củ bên mẫu thân thì có thể miễn đi, ta đi nói với mẫu thân, ngươi trước tĩnh dưỡng một thời gian ngắn, ngươi mang theo một mình Mẫn Nghĩa đã vất vả, sợ là sẽ không chăm sóc tốt cho Y Nguyệt cùng Mẫn Nhân, trước hết đưa đến chỗ tổ mẫu cho nàng giáo dưỡng đi, đại ca chính là do tổ mẫu dạy dỗ, bọn họ theo lão nhân gia học sẽ không sai, hơn nữa lão nhân gia sợ tịch mịch, cũng là để hay đứa con thay ta tẫn hiếu đi, liền quyết định như vậy.”

Rũ mi che đi tâm tình của mình, Kiều Ứng Hiên không muốn tranh luận những chuyện không có ý nghĩa với Dương Doanh Mạt, vô ý cũng tốt cố ý cũng thế, nàng thích quyền lợi nàng cứ cầm lấy, nhưng đứa nhỏ không phải để nàng có thể tùy ý lợi dụng, Kiều Ứng Hiên không thể không can thiệp/

“Tướng công! Tướng công!”

Dương Doanh Mạt không nghĩ tới thái độ của Kiều Ứng Hiên lại đột nhiên cứng rắn như vậy, có chữ hiếu đè nặng nàng cũng không thể trực tiếp nói không được mang đứa nhỏ đi, đối mặt với Kiều Ứng Hiên lạnh lùng đạm mạc xoay người rời đi, Dương Doanh Mạt đột nhiên ý thức được, cảm tình giữa vợ chồng bọn họ không ngờ xa cách đến tận đây, hắn đúng là không quan tâm đến cảm xúc của mình……. Nhận thức này làm Dương Doanh Mạt lo sợ không yên, hiện giờ trong nhà có tổ mẫu cùng cha mẹ chồng ở, công việc quản gia của mình đã có thêm nhiều phiền toái, nếu là lại mất đi tâm của trượng phu, địa vị của mình trong nhà này phải bảo toàn như thế nào?

“……..”

Chậm rãi ngồi trở lại trên tháp, Dương Doanh Mạt sờ sờ hai đứa nhỏ còn kêu phụ thân, trong lòng lại tính toán lần nữa, giống như mẫu thân nói vậy, cảm tình của nam nhân là không đáng tin cậy nhất, một nữ nhân nếu muốn cuộc sống ở nhà chồng được tốt đẹp, cũng chỉ có thể dựa vào thế lực của nhà mẹ đẻ, chính mình nắm chặt quyền lực cùng người sinh con trai trưởng, cứ như vậy, chỉ cần mình không phạm sai lầm lớn gì, thì không có người có năng lực lay động địa vị chủ mẫu của nàng!

Nghĩ như vậy, tâm Dương Doanh Mạt lại lần nữa yên ổn xuống, trải qua chuyện hôm nay, bà bà muốn thì cũng không mặt mũi lại tìm đại bá bên kia làm chỗ dựa cho mình, lão thái thái mặc kệ chuyện này, cho nên chỉ cần chính mình làm ổn thỏa, không để cho người ta lấy được nhược điểm là được.

“Người tới, đem đồ vật của đại tiểu thư cùng đại thiếu gia dọn dẹp một chút……

Phân phó gia nhân trước tiên đi thu dọn hai huynh muội một chút, Dương Doanh Mạt sửa sang một lại y phục của mình một chút, liền đi qua viện của lão phu nhân, muốn tự mình chủ động nói chuyện đưa bọn nhỏ qua để học giáo dưỡng, làm dịu đi quan hệ của mình và trượng phu……

XXXXXXXXXXXXXXXX

Kiều Ứng Hiên tâm tình không tốt lắm một mình rời khỏi nhà, do dự một chút bỏ chạy tiến cung tìm Lư Tử Kiện, muốn chờ hắn tan làm đi uống rượu, nhưng không ngờ lúc chờ đến thời gian, hai người bọn họ vừa ra cửa cung gã sai vặt của Cung Trác Tường đã chờ ở bên kia…….

“Tiểu nhân kiến quá Lư gia, Hiên nhị gia, cái kia…… Gia nhà ta ở trong xe ngựa kia.”

Gã sai vặt là phụng mệnh đến chờ Lư Tử Kiện, hiện tại vừa thấy Kiều Ứng Hiên cũng ở đây, biết hắn cùng gia nhà mình cũng thực thân cận, liền đem hai người dẫn đến bên xe ngựa.

“Ngươi đây là chờ ta? Như thế nào không cho người báo sớm với ta một tiếng, ta hẹn sư đệ uống rượu, nếu không cùng đi?”

Thấy Cung Trác Tường vé mành xe ra, Lư Tử Kiện không khách khí trèo lên xe ngồi, sau đó quay đầu lại gọi Kiều Ứng Hiên, thấy tiểu tử kia vẻ mặt rối rắm đứng ở đó không hề động.

“Không được, Tường ca khó có được thời gian rảnh, tiểu đệ sẽ không quấy rầy các ngươi nói chuyện, tiểu đệ đi trước một bước a.”

Vẻ mặt Kiều Ứng Hiên sa sút lắc lắc đầu, nói xin lỗi hai người một tiếng liền xoay người rời đi, hiện giờ hắn đang vì chuyện nhà cùng tình cảm mà phiền, lại để hắn đi nhìn bộ dáng người ta cùng một chỗ khoe ân ái, cũng không tránh khỏi rất ngược đi.

“Hiên đệ? Hắn đây là làm sao vậy?”

Cung Trác Tường cũng đang muốn gọi Kiều Ứng Hiên cùng nhau, nhưng không đợi hắn mở miệng Kiều Ứng Hiên đã cúi mặt tiêu sái rời đi, bóng dáng cô đơn lạc tịch kia…… thực làm người ta không đành lòng.

“Uất ức, không có việc gì mà, một năm luôn có vài lần như vậy, đi bờ sông hóng mát mượn rượu làm càn, này mai liền vui vẻ.”

Lư Tử Kiện không thèm để ý huy phất tay, lôi kéo Cung Trác Tường trở lại trong xe kéo mành xuống. Hai năm này Kiều Ứng Hiên vẫn bắt buộc chính mình thỏi mái, thái độ làm người xử thế càng thành thục ổn trọng, thống khổ cùng ủy khuất trong lòng hắn tuy cũng tích tụ càng nhiều, hơn nữa bên người cũng không có tri kỷ chia sẻ cùng hắn, thế cho nên dần dần dưỡng thành thói quen một người ra bờ sông đánh quyền phát tiết.

Lư Tử Kiện ngay từ đầu cũng rất lo lắng, nhưng có hắn ngược lại Kiều Ứng Hiên chỉ uống rượu không nói gì hết, còn không bằng một mình hắn mượn rượu làm càn phát điên tới khi tốt lên, từ từ Lư Tử Kiện cũng buông lỏng mặc kệ, dù sao nút thắt trong lòng Kiều Ứng Hiên, người khác đều giúp không được gì.

“Nga, đúng rồi, hôm nay Hữu phó Ngự sử cùng ta hỏi thăm ngươi, nữ nhi nhà hắn tuy rằng là con vợ lẻ, nhưng từ nhỏ nuôi ở bên người tổ mẫu, lại là dòng dõi thư hương, nói chung quy củ không tồi, ý tứ của ngươi thế nào?”

Đợi xe ngựa lên đường, Cung Trác Tường ra vẻ tùy ý cùng Lư Tử Kiện nói ra một câu, chỉ là khóe miệng ép xuống biểu hiện tâm tình của hắn không tốt như thế nào, thậm chí phải nói là…… có sát khí.

Truyện Chữ Hay