1
Năm 342 theo lịch Vương Quốc, tức [Thanh Ngư Tọa Niên Thứ 35] theo Tinh Lịch, xuân kỳ tháng năm.
Roselia Romanesco đã từ giã cõi đời vì bạo bệnh.
Mạch tâm khảm đã ngừng, khí tức đoạn tuyệt, đồng tử giãn to. Những vị y sĩ, ma pháp sĩ trị liệu và cả phu nhân đều nhận rõ điều đó. Tức có nghĩa cô gái ấy thực sự đã chết. Không nghi ngờ gì, đây là sự thực. Dù rằng mọi thứ diễn ra quá đột ngột, vẫn còn đâu đó những điểm bất minh. Nhưng cô đã chết. Được triệu gọi đến chốn Thiên Đường dù rằng tuổi đời vẫn chưa tròn được hai chữ số.
Phòng ngủ của Roselia lúc này đang tràn ngập một bầu không khí bi sầu.
“Quí nữ đã lâm chung.”
Trước lời tuyên bố thẳng thừng đầy tàn nhẫn phát ra từ chính miệng vị y sĩ, không khí u ám trong phòng mỗi lúc một nặng trĩu. Người phụ nữ xinh đẹp vận chiếc váy dài đứng cạnh giường ngủ- mẫu thân của Roselia hét lên tuyệt vọng, ôm lấy di thể cô con gái nhỏ đang nằm bất động trên giường vào lòng như vẫn muốn chở che cho cô.
Tiếng khóc than của đấng sinh thành vang vọng khắp khoảng không, khiến những kẻ đứng xung quanh không khỏi chực chờ nước mắt.
Trưởng nữ gia tộc Romanesco- cội nguồn sức mạnh xứ Romanesco, Roselia vốn dĩ là một bé gái khỏe mạnh. Thêm vào đó cô rất đỗi thông minh, sáng dạ và được mọi người xung quanh yêu mến. Đương chủ gia tộc cũng là phụ thân cô- Tử Tước Lucreseggia Romanesco có ý hướng cho con gái của mình trở thành người kế vị từ sớm. Thế nhưng đột nhiên Roselia đổ bệnh, xuất hiện những triệu chứng căn bệnh viêm phổi oái ăm, tình trạng sức khỏe ngày một tệ đi. Chưa kể sự việc ấy xảy ra ngay thời điểm Lucreseggia Romanesco đang không có mặt trong lâu đài do phải lên đường trên chuyến viễn chinh quân sự. Ngay khi cảm thấy tình hình chuyển biến phức tạp, một sứ giả đã được gửi đi để thông báo về bệnh tình nghiêm trọng của cô, nhưng có vẻ như tin tức đó vẫn chưa đến được quân doanh của Lucreseggia.
Có lẽ bản thân Roselia và hai vị song thân đã quá tin tưởng vào sức khỏe của cô. Chắc hẳn họ đã chủ quan rằng đây chỉ là một cơn sốt thông thường. Thế nhưng việc một căn bệnh trở nên trầm trọng đến mức lấy mạng một ai đó chung qui cũng là chuyện chẳng mấy hiếm hoi trong một thế giới mà ở đó, kiến thức công nghệ về y khoa vẫn còn lạc hậu và kém phát triển. Tương tự hằng hà những tiền lệ khác, mắc phải chứng bệnh viêm phổi nhưng không được sự chăm sóc đúng cách từ các y sĩ và gia thần, Roselia đã trút hơi thở cuối cùng. Một cái kết chẳng ai lường trước được.
Ấy vậy mà...
2
Vài tiếng trôi qua tính từ thời khắc lâm chung của Roselia Romanesco, ngày mới đã chuyển, hiện vẫn đang là giữa đêm.
Băng thạch được chuyển đến từ băng thất chất đầy trên giường của cô gái nhỏ, băng tan khiến chung quanh tẩm đài thấm đầy nước. Đây là khung cảnh chỉ xuất hiện tại những gia đình quí tộc sung túc. Thông thường nếu là tiết giao mùa giữa xuân và hạ, đám tang sẽ được tổ chức ngay lập tức để tránh tổn hại đến di thể. Thế nhưng đây lại là con gái của gia tộc Romanesco, lẽ đương nhiên sẽ có mặt rất đông những người có liên hệ với gia tộc đến để chia buồn. Thêm vào đó là sự vắng mặt của đương chủ gia tộc ở thời điểm hiện tại vì chuyến viễn chinh. Chờ đợi đương chủ qui hoàn là điều cần thiết phải làm, qui mô tang lễ hẳn cũng phải lớn. Dù thế nào đi nữa thì vẫn cần rất nhiều thời gian cho công đoạn chuẩn bị. Vậy nên mới phải dùng băng lạnh để làm chậm quá trình hoại tử di thể.
Tuy nhiên trữ lượng trong băng thất cũng có giới hạn. Không muốn nhìn thấy cảnh cơ thể ngọc ngà của con gái mình bị hủy hoại, thê tử của Lucreseggia đã lệnh cho một người đưa tin cấp tốc, truyền ngay tin này đến phu quân của y càng sớm càng tốt. Song dù có gấp đến đâu đi nữa, Lucreseggia qui hoàn nhanh nhất cũng phải hôm sau, chậm thì cũng phải hai đến ba ngày. Không có mặt của đương chủ thì cũng không thể tiến hành an táng, thế nên di thể của Roselia vẫn phải được ướp lạnh trong tẩm thất đến thời điểm đó.
Có năm hầu gái được bố trí trong phòng ngủ của Roselia. Ban đầu cả năm đều là những người hầu hạ đương chủ gia tộc, nhưng họ lại được chuyển giao theo phụng sự bổn nương khi cô bước sang tuổi thứ sáu. Hiện tại bọn họ đều là gia thần của Roselia, cả trên danh nghĩa lẫn thực tế.
Năm người được bố trí trong phòng ngủ ấy là để giúp đỡ và tiễn đưa linh hồn người đã khuất trên chuyến hành trình đến với vùng đất của Ngài. Nếu không có ai dõi theo, ắt hẳn người đã khuất sẽ cảm thấy cô đơn khi phải từ giã cõi trần tục. Trong trường hợp xấu linh hồn của họ sẽ kẹt lại nhân giới, gây hại đến những người còn sống. Đấy là tín ngưỡng cực đoan của cư dân xứ này. Vì lẽ đó nên những kẻ quan sát có nhiệm vụ phải đàn hát, cốt để linh hồn người chết không cảm thấy cô đơn, âu cũng là thường thức.
Năm cô hầu cứ thế chơi trống, thổi kèn, gảy đàn, ca hát không ngừng nghỉ. Quá trình đã diễn ra suốt cả đêm thâu, hẳn rất khổ công họ. Chưa kể dù màn trình diễn có tuyệt vời đến đâu, thính giả duy nhất lại là một người đã khuất. Cũng có thể xem rằng chẳng một ai ở đây nghe họ hòa tấu, âu cũng là thứ khiến họ chóng nản. Đúng như dự đoán, một cô hầu trong nhóm đã sớm tuông lời ca cẩm.
“Chúng ta phải tiếp tục thế này đến sáng sao? Tôi sắp chết rồi đấy.”
Lập tức hầu gái trưởng trừng ánh mắt sắt nhọn. Là người đã phụng sự cho Roselia kể từ ngày đầu chào đời, lòng trung thành và niềm tiếc thương của cô hướng đến Roselia là vô bờ bến.
“Yona! Im lặng mà chơi tiếp đi. Nếu mà cứ tiếp tục nói nhảm như thế, rủi thay tiểu thư mà sống dậy thì sao? Lúc ấy cô sẽ là người đầu tiên bị ăn thịt đấy, có biết không?”
“T- tôi vẫn đang chơi mà? Có ngừng nhịp nào đâu?”
Cô hầu trẻ tên Yona đưa đầu theo tiếng nhạc, trở nên nhiệt tình với buổi diễn hơn bao giờ hết. Cả Yona lẫn những hầu gái khác, ai ai cũng đồng lòng muốn tiễn đưa Roselia lên đường bình an. Năm cô hầu cứ thế tiếp tục buổi hòa tấu của mình.
3
Đột nhiên, cả ngôi thành rung lên giữa đêm khuya. Dù vậy, độ xung chấn lại nhẹ đến mức nếu không tập trung tinh thần thì sẽ không thể nào nhận ra được, thế nên chẳng ai trong số các cô hầu đang biểu diễn nhạc khí cạnh di thể cảm thấy sự rung động. Song di hài của Roselia đang nằm an nghỉ trên giường lại run lên rất rõ. So với tòa thành thì sự chuyển động bất thường này dễ phát giác hơn.
Ngay sau đó, di thể của Roselia chợt mở miệng. Từ khuôn miệng đang mở ra ấy, tiếng thở khe khẽ phát lên. Đầu ngón tay co giật như bị kinh luyên, bầu ngực nhỏ nhấp nhô lên xuống nhẹ nhàng. Cả mi mắt cũng mấp máy như đang muốn mở.
Người đầu tiên nhận ra những biểu hiện bất thường đó là Yona.
“!?”
Bỗng nhớ lại những lời hầu gái trưởng đã nói với mình khi nãy, rằng “Nếu tiểu thư đột nhiên sống dậy, cô sẽ là người đầu tiên bị ăn thịt đấy”, Yona bất giác ngưng việc đang dang dở, đưa mắt nhìn thử về phía di thể của Roselia... Đúng lúc di thể bất ngờ có động tĩnh.
“!?”
“Yona! Ai cho phép cô ngừng lại!”
“H, Hầu Gái Trưởng! Nhìn kìa! Nhìn bên kia kìa!”
Bốn người bao gồm cả cô hầu trưởng nhìn về hướng ngón tay run rẩy của Yona đang chỉ, đột nhiên, nửa thân trên của Roselia dựng lên.
“Sao chứ!?”
“T, thế là thế nào?”
“Tiểu thư Roselia!?”
Nửa thân trên (di thể) của Roselia xoay cổ nhìn một lượt xung quanh.
“T-tiểu Thư sống lại kìa!?”
“Mình sẽ bị ăn mất! Mình sẽ bị ăn sống mất thôi!”
Kinh ngạc với cảnh tượng trước mắt, bốn cô hầu gái cất tiếng hét thất thanh, vứt bỏ đống nhạc cụ trên tay, kháo nhau chạy khỏi tẩm thất như lũ thỏ xổng chuồng. Bình thường lúc nào cũng chịu trách nhiệm quát mắng thuộc cấp, cả hầu gái trưởng cũng chạy bán sống bán chết đuổi theo bốn người còn lại.
4
“Ồn ào quá.”
Khẽ lắc đầu để rũ bỏ tiếng la hét vẫn còn văng vẳng bên tai, Roselia chậm rãi đưa mắt nhìn quanh căn phòng. Tầm nhìn có chút mơ hồ, như thể toàn bộ không gian xung quanh đang bị một làn sương bao phủ.
“Khung cảnh này... Có gì đó không thân thuộc cho lắm. Không, ngay từ đầu...”
Roselia đang cảm thấy bất tiện bởi sự xa lạ, cộng kèm với đó là cảm giác bất an, bồn chồn khôn tả.
Cảm giác không thân thuộc cứ như cơ thể này không còn là của y. Rằng bên trong cơ thể y lúc này là một người khác. Hay đúng hơn, phải chăng chính y đang trú ngụ trong cơ thể của một người khác? Trải nghiệm chưa từng có trước giờ khiến sự bối rối cứ bám lấy y không buông. Nỗi bất an rằng có thứ gì đó khủng khiếp vừa xảy ra với bản thân bủa vây cả tâm thức lẫn thể xác.
Hít một hơi thật sâu như muốn cho thâm tâm bình tĩnh lại, Roselia chớp mắt vài lần. Thị giới như bị bao phủ với sương mù lúc nãy dần tỏ hơn, lúc này y đã có thể nhìn rõ những thứ trước mắt. Song một góc kí ức của y hãy còn chìm trong màn sương bí ẩn. Dù vậy, y vẫn còn nhớ được mình là ai.
“... Chưa từng thấy lối trang trí này bao giờ. Cả cách xây dựng tường và trần này, đây là lần đầu tiên ta thấy.”
Tự lẩm bẩm là thế, nhưng đâu đó trong thâm tâm Roselia vẫn cảm thấy thân thuộc nơi chốn này. Những xung đột trong tâm tư cùng sự bất minh khó tả không ngừng làm phiền nơi y.
“Thế này là sao? Tại sao lại có cảm giác hoài niệm như đang tại gia, dù rằng ta chưa từng chứng kiến căn phòng hay lối trang trí nào giống như thế này cả? Cả ở Owari, Mino lẫn Kinh Đô. Chẳng nhẽ đây là một dinh thự nào đó nằm ngoại vùng nam man... Khoan, gượm đã! Chẳng phải ta đang ở Bản Năng Tự hay sao...”
Hãy đang còn mập mờ, khung cảnh khi ấy ánh hiện từ sâu trong tiềm thức của Roselia.
Đoàn binh mang theo ấn kỳ cát cánh thủy sắc trên lưng xông vào Bản Năng Tự. Binh sĩ dưới trướng xung quanh lần lượt ngã xuống trong trận hỗn chiến. Ngọn lửa bốc lên từ giữa đền. Hỏa hoạn lây lan khắp chốn Bản Năng Tự. Lửa bén vào những thùng diêm tiêu đặt bên trong điện. Oanh âm khuynh đảo không khí nội tự, thiểm quang như đốt cháy nhãn cầu. Những tòa kiến trúc rực lửa trong khuôn viên Bản Năng Tự bị thổi bay vì xung chấn từ vụ nổ, hóa thành tro bụi.
Bất giác Roselia hai tay ôm mặt, rướn nửa thân trên về phía trước.
Xung quanh nhuốm màu sắc đỏ cùng oanh âm, vạn vật chìm vào u tối, cảm giác cửa tử cận kề. Đấy là chút kí ức cuối cùng sót lại của Thiên Hạ Bố Vũ tự Oda Nobunaga. Nhưng nếu vậy, thân xác Roselia này là sao?
Ra vậy. Đáng ra ta đã bị phanh thây nghìn mảnh tại Bản Năng Tự bởi chính tay phản đồ Koretou Hyuuga. Thế mà bây giờ lại nằm trên tẩm đài trong một dinh thự chẳng rõ nguồn gốc thế này, đúng thật oái ăm.
Đồng thời điểm Roselia nhớ lại được mình là ai, y cũng mông lung nhớ rằng mình đã chết. Oda Nobunaga đã bị sát hại bởi bè lũ nghịch đồ mưu phản Akechi Mitsuhide, bộc thiêu chốn Bản Năng Tự. Đó là thực tế đáng lẽ đã phải xảy ra.
Chẳng phải ta đã chết rồi sao? Không lẽ có ai đó đã ngấm ngầm giúp đỡ lúc ta bị thương mà không thể cử động? Còn cất công đưa ta đến nơi trú ẩn ngoại vùng nam man này? Vả lại...
Từ từ hạ đôi tay đang che mặt xuống, Roselia đưa chúng ra trước mắt.
“Gì thế này!?”
Ánh hiện trong mắt y lúc này là một bàn tay nhỏ nhắn, cùng các ngón tay mảnh mai. Hai bên cẳng tay trắng toát, gầy trơ xương, trông yếu đến nỗi thanh đao hay ngọn giáo cũng khó có thể cầm lên được.
“Đây là tay ta sao? Chẳng phải đây là tay của trẻ con sao? Thế này thì còn hơn cả oái ăm rồi.”
Roselia hạ tầm nhìn xuống dưới trong cơn hoảng loạn. Mắt y dán vào cơ thể đang vận một dải hồng thường tẩm đầy nước lạnh của mình.
“Cả cơ thể này cũng là của trẻ con sao...?”
Roselia quờ quạng đứng lên trên giường. Trong lòng y lúc này là sự thất kinh khuấy đảo thiên địa, cộng kèm nỗi lo chuyển dời cả thế gian. Mặt khác, y lại có cảm giác an tâm tựa như đây là chuyện hiển nhiên. Phức cảm hòa quyện, chuyển hóa thành nỗi thống khổ, xâu xé phân chia tinh thần và thể xác y ra làm hai.
Lúi húi cất bước, Roselia nhẹ nhàng rời khỏi giường. Trên nền nhà được trải thảm dày cộm, cảm giác mịn màng từ đó truyền tải đến chân y. Xoay cổ nhìn sơ một lượt quanh phòng, lọt vào mắt là chiếc giường có màn treo được giăng phía trên mà y vừa nằm lên, tủ y trang độc mộc cao vút, kệ sách lấp đầy thư vật cao chẳng kém cạnh, một chiếc bàn viết lớn kèm ghế da thuộc đặt cạnh, cùng kệ trưng bày để toàn hình nhân và đồ chơi. Trên thạch bích được trang trí bằng kiếm và thương, thậm chí còn treo cả hình nộm đầu dã thú, nom không phù hợp với tư phòng một bé gái chút nào.
Nhận thấy đài gương đặt nơi chân tường, Roselia cất bước về phía đó, chân dung cả cơ thể y ánh hiện trong gương.
“Thế này... Là sao chứ!?”
Phản chiếu trong gương là hình ảnh của một bé gái vận hồng thường đỏ thẫm. Đăm đăm nhìn vào phản ảnh của chính mình, Roselia, hay nói đúng hơn là Nobunaga choáng váng bởi sự bất thường trước mắt. Đột nhiên cảm thấy rợn người bởi cái lạnh từ bộ y phục dầm đầy nước khiến y khó chịu khôn tả. Làn da y lạnh toát.
“Đây... Là... Ta sao?”
Trầm mặc một lúc lâu, Roselia ngẩng đầu lên, bắt đầu cởi bỏ bộ phục y nhớp nháp trên người mình. Bởi chưa từng nhìn thấy loại phục trang này trước đây, dự là sẽ mất một lúc lâu, nhưng hóa ra y lại có thể dễ dàng thoát y không chút ngại ngần hay do dự. Cảm giác khó chịu trên da dần thuyên giảm sau khi y rũ bỏ bộ hồng thường thấm dầm nước lạnh. Tháo bỏ sợi đai vải nhỏ quấn quanh hông, lại lần nữa Roselia chăm chú nhìn phản ảnh trong gương của mình.
Hình ảnh cơ thể mảnh mai trắng toát, không mảnh vải che ánh hiện trên gương. Nằm giữa háng chẳng phải là thứ đáng ra đàn ông nên có, thay vào đó chỉ có một khe rãnh nhỏ chạy dọc trên da. Phần đầu ngực có hơi nhô ra, cả hai nhũ hoa hồng hào nằm trên đỉnh, rõ ràng đây không phải cơ thể của một bé trai.
“Không lầm đi đâu được. Trông thế nào thì đây cũng là cơ thể của một bé gái. Cớ sao lại thành ra thế này cơ chứ?”
Choáng váng như thể mặt đất dưới chân đang run rẩy. Khó chịu như thể linh hồn và thể xác bị chia đôi. Nhưng sao y lại cảm thấy an lòng khi biết rằng cơ thể này là của chính mình?Roselia đang khỏa thân trước gương bất giác nở một nụ cười.
“Dù chẳng rõ đầu đuôi ra sao, nhưng sự thật là sự thật. Đây là ta hiện tại.”
Dù chưa tìm được nguyên do hợp lí nào giải thích tình hình lúc này, nhưng trước nhất y đã lập tức chấp nhận hiện thực, nhanh chóng chuyển sang suy ngẫm những thứ tiếp theo. Đây chính là cốt cách bất di đáng ngưỡng mộ của kẻ đi theo chủ nghĩa hiện thực, Oda Nobunaga.
Song, kí ức của kẻ mang tên Oda Nobunaga không hoàn toàn hiện rõ. Vẫn còn đâu đó vô số khoảng trống không thể thấy trong vùng kí ức do sương mù bao phủ, nhưng trước đó y có những khúc mắt căn bản cần được giải đáp.
Đây là nơi nào? Cô bé này là ai? Ta đã ngất được bao lâu? Trăm mối cần xác minh, nên phải bắt đầu từ đâu...
Chợt nhận ra sự có mặt của ai đó, Roselia ngoảnh nhìn về phía lối ra vào. Ở đấy là hai khuôn mặt trong nhóm hầu gái vừa chạy đi lúc nãy, lóng ngóng nhìn qua khe cửa khép hờ. Chính là hầu gái trưởng và Yona. Chạm mắt với Roselia đang quay lại nhìn, giật mình, hầu gái trưởng run rẩy, thu hết can đảm gọi tên chủ nhân của mình.
“T...Tiểu Thư Roselia?”
Ra vậy, chủ nhân của cơ thể này tên là Roselia.
Bằng thái độ đoan trang và đạo mạo, Roselia khoanh tay, nhẹ nhàng gật đầu với hầu gái trưởng. Thấy thế, khuôn mặt hầu gái trưởng như bừng sáng. Hầu gái trưởng tiến lại gần chỗ Roselia đang đứng, đoạn quì xuống tại đấy. Tiếp đó, Yona cũng làm theo dù ban đầu có hơi nơm nớp lo sợ. Cả hai đều vận bộ đầm hầu gái tà dài hai màu trắng đen. Hầu gái trưởng có một mái tóc đen dài được búi lên gọn gàng, trong khi đó mái tóc của Yona lại ngắn hơn và có màu đỏ.
“Vậy là người bằng an vô sự, Tiểu Thư Roselia.”
Ngẩng khuôn mặt với hai hàng lệ lưng tròng trên mắt lên nhìn, nhưng cô lại vội vã cúi đầu xuống. Bởi lẽ chủ nhân Roselia đứng trước mặt cô lúc này hiện đang hoàn toàn khỏa thân. Dù rằng giúp đỡ Tiểu Thư thay vận phục trang là công việc của hầu gái trưởng, nhưng cô chưa từng diện kiến trực tiếp chủ nhân lõa thể ở góc độ này. Dẫu đang quì gối để thể hiện sự tôn kính, nhưng nhìn từ góc độ như thế này cũng đồng nghĩa với việc cô đang bất kính, hoặc sẽ bị đá bằng mũi giày da sắc nhọn, hoặc sẽ bị phạt bằng những trận đòn roi đau đớn. Ấy gọi là phép tắc lễ nghi.
Thế nhưng Roselia lại gọi cô như hoàn toàn chẳng để tâm.
“Không cần hành lễ, ngẩng đầu lên cho ta.”
Âm hưởng trong thanh điệu ấy khiến cho hầu gái trưởng cảm thấy có chút gì đó kì lạ mà cô không thể nói ra. Song, niềm vui khi thấy chủ nhân đáng kính của mình vẫn bình an nhiều hơn gấp bội. Cô gật đầu thi lễ, thưa vâng đáp lại, đoạn ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào đôi mắt Roselia, cố không động chạm gì đến thân thể ngọc ngà của chủ nhân. Để rồi bắt gặp ánh mắt đang nhìn xuống của Roselia. Khoảng khắc đó, một cơn tê dại chạy dọc sống lưng hầu gái trưởng, cứ như thể một dòng điện vừa chạy xuyên qua cơ thể cô.
Đây, đây là!
Bị ánh mắt mạnh mẽ soi thẳng lên mình khiến hầu gái trưởng cứng người như bị trói bởi Kim Phược. Biết rằng Roselia có tư chất hơn người, nhưng cả hầu gái trưởng luôn luôn ở bên cạnh để hầu hạ cũng chưa một lần cảm nhận uy áp của chủ nhân đến thế này.
Đây là... Tiểu Thư Roselia sao? Vị này có thật là Tiểu Thư Roselia không? Khí tức cứ như thể một chiến binh đã cận kề cửa tử vô số lần trên chiến trận vậy.
Ấn tượng của hầu gái trưởng hóa ra lại vô tình đúng. Bởi lẽ đứa bé đang đứng kia tuy có vẻ ngoài của Roselia, nhưng bên trong lại là một người hoàn toàn khác. Kẻ đang trú trong thân xác ấy không ai khác ngoài Thiên Hạ Bố Vũ tự Oda Nobunaga.
“Nhà ngươi, mau xưng danh ta nghe.”
Câu đó là đang hỏi hầu gái trưởng, nhưng biểu hiện của Roselia lại rất nghiêm túc. Khó có thể nghĩ đây chỉ là một câu bông đùa.
Không lẽ kí ức của Tiểu Thư Roselia đang bất ổn hay sao?
Dẫu sao Tiểu Thư Roselia cũng đã lâm bạo bệnh trong khoảng thời gian khá dài, dám chuyện đó cũng có thể xảy ra lắm. Nghĩ thế, hầu gái trưởng cúi đầu đầy cung kính.
“Bề tôi trung thành đã luôn phò trợ Người dưới danh nghĩa Hầu Gái Trưởng, tự Arlesvianne. Lúc nào Người cũng xưng hô với bề tôi bằng cái tên Arles.”
“Ar-les-vi-anne... Ar-les... Arles à...?”
Hẳn đây là lần đầu tiên y nghe đến cái tên này, song đồng thời y cũng cảm thấy hoài niệm.
“Nói ta nghe, tên ta là gì?”“Thưa... Vâng?”
Arlesvianne bất giác ngẩng đầu lên, cô nhìn chủ nhân với vẻ mặt bối rối.
“Chưa rõ lời ta sao? Ta hỏi ngươi, tên đầy đủ của ta là gì?”
Ngẫm nghĩ trong đầu rằng mệnh lệnh trên sao mà kì lạ, Arlesvianne tự nhủ bản thân chẳng qua là do Tiểu Thư Roselia đã bị mất đi kí ức, đoạn thành thật trả lời câu hỏi của chủ nhân.
“Quí danh của Người là Roselia Romanesco. Người sẽ thừa kế vinh quang Gia Tộc Romanesco trong nay mai.”
“Hừm. Ra là thế.”
Roselia... Roselia... Roselia của gia tộc Romanesco à? Ta hiểu rồi, nơi đây xưng danh trước họ sau. Dường như bọn Bàn Thiên Liên cũng thế. Chưa kể người hầu còn không ngại gọi tên thật của chủ nhân nữa.
Danh tự mà Arlesvianne vừa xướng lên rất hợp ý Roselia. Tức có nghĩa, đấy là tên của chủ nhân cơ thể này, không lẫn vào đâu được.
Tức là ta, không, đúng ra là linh hồn của ta đã thoát khỏi thân xác bản thân khi đó và nhập vào cơ thể của tiểu nữ tên Roselia này...? Cứ ngỡ rằng “linh hồn” chỉ là một khái niệm mê tín để mị dân của lũ nhà sư thôi chứ.
Dù có chấp nhận sự tồn tại của khái niệm linh hồn, thì vẫn còn những nghi vấn lớn tồn đọng lại. Nơi đây là đâu, tại sao linh hồn ta lại lạc vào thân xác đứa trẻ này? Roselia mang những hoài nghi đó hỏi lại hầu gái trưởng.
“Nơi đây là đâu? Chuyện gì đã xảy ra với ta, với Roselia này?”
“...Thưa, nơi đây là dinh thự nhà Tử Tước Lucreseggia Romanesco- Lãnh Chúa vùng Romaneria, xứ Rodanelles thuộc Cổ Vương Quốc Hovenknole.”
Dù đây là lần đầu nghe đến tên những địa danh như Cổ Vương Quốc Hovenknole hay vùng Romaneria xứ Rodanelles, nhưng Roselia tuyệt nhiên không cảm thấy xa lạ. Cả ý nghĩa danh hiệu “tử tước” gì đó y cũng không rành, nhưng do có cảm giác thân thuộc nên y chẳng mảy may thắc mắc.
Ắt hẳn là tước hiệu gì đó. Ra là vậy, do đã hòa làm một nên cả tri thức lẫn kí ức của đứa trẻ này đã ảnh hưởng lên ta. Liệu rằng có thông tin hay tri thức nào cụ thể hơn không?
Mò mẫm trong bể kí ức và tri thức của Roselia, tiếc thay Nobunaga chẳng gặt hái được gì do mọi thứ hãy còn quá mông lung mơ hồ. Tuy chẳng có thu hoạch đáng kể, nhưng chí ít y cũng đoán ra được nơi đây chẳng hề có can hệ gì đến chốn Nhật Bản mà mình đã ở. Song, quả nhiên y không thể nào hình dung ra được rằng mình đang ở dị giới.
Tuy chẳng rõ tường tận, nhưng có thứ ta cần làm rõ trước.
“Hỡi Arles, phải chăng có thứ gì đó kì lạ đã xảy đến với ta, với Roselia này?”
Hầu gái trưởng cúi mặt, chìm vào im lặng. Điều gì đã khiến cô do dự, ngại phải trả lời? Roselia thúc giục người hầu gái đang chần chừ trước mặt.
“Không phải giữ lễ, cứ nói ta nghe.”
Nghe chủ nhân nói thế, hầu gái trưởng ngẩng mặt lên.
“Thứ lỗi cho bề tôi vô lễ. Vốn dĩ Người đã lâm trọng bệnh, chênh vênh giữa lằn ranh sinh tử. Để rồi... Chuyện không hay đã xảy ra mới vài canh giờ trước. Thế nhưng Tiểu Thư Roselia vẫn còn có thể đứng lên thế này, ắt hẳn bọn lang băm kia đã dám cả gan tâu xằng.”
Ra là vậy. Đứa trẻ này đã chết rồi. Tức linh hồn của ta đã nhập vào một thân xác đã hóa rỗng. Phải chăng đây là điều kiện thích hợp để thứ gọi là linh hồn kia nhập vào? Vả lại, tại sao lại là đứa trẻ này mà không phải ai khác?
Dòng suy nghĩ lướt qua trong đầu, đoạn Roselia mở khuôn miệng nhỏ nhắn của mình, cất giọng.
“Chuẩn đoán của chư vị y sĩ hoàn toàn không hề sai.”
“Sao, sao cơ ạ?”
“Tức là ta, Roselia thực sự đã chết rồi.”
“Không, không thể nào. Chẳng phải lúc này Người đang đứng trước mặt bọn bề tôi hay sao?”
“Ý ta là, có thể ta đã được cải tử hoàn sinh.”
Không những sống lại, ta còn chẳng cảm thấy có gì bất thường. Dù chẳng rõ nguyên do là gì, nhưng căn bạo bệnh đã khiến Roselia chật vật hiện lại chẳng ảnh hưởng gì đến nơi ta. Nếu là vậy thì ta không cần phải lo về chuyện đó.
Arlesvianne mở to mắt hồ nghi, nhưng Roselia vẫn không để tâm mà tiếp tục nói.
“Việc ta cải tử hoàn sinh thế này, người nhà có rõ không? Cha mẹ ta, họ có biết không?”
“Thứ lỗi cho bọn bề tôi bất cẩn, Đương Chủ hoàn toàn không biết gì về tình hình hiện tại. Ngài ấy đang trên đường viễn chinh, hiện không có mặt tại lâu đài.”
Chuyện đương chủ đang trên đường viễn chinh dĩ nhiên Roselia đã biết từ trước, có lẽ y đã nhỡ quên do kí ức hiện đang không ổn định. Nghĩ thế trong đầu nên Arlesvianne mới dám cả gan tâu sự tình trên.
“Phải nhanh chóng báo tin cho đương chủ rằng Tiểu Thư Roselia vẫn bằng an, một giây một khắc cũng không nên chậm trễ. Bề tôi sẽ lập tức đi chuẩn bị tốc mã. Còn phải bẩm báo với phu nhân nữa...”
Nói rồi Arlesvianne khom người định đứng lên, thấy vậy Roselia ngăn cô lại.
“Không việc gì phải hấp tấp. Ta vẫn sẽ ở đây, không đi đâu cả. Các người cũng không cần phải lo rằng ta có mệnh hệ gì. Trước mắt cứ thế đi.”
“Thưa, vâng. Nếu Tiểu Thư Roselia đã nói vậy.”
Ngưng việc đang dang dở, hạ phiến tất xuống nền nhà, hầu gái trưởng lại cúi đầu thật sâu.
“Nếu đã vậy, mạn phép thưa Tiểu Thư, bề tôi có thể vận y phục cho Người được không ạ?”
Nghe Arlesvianne hỏi như thế, rốt cuộc Roselia cũng nhận ra nãy giờ y đang lõa thể.
“Đúng rồi nhỉ. Được, mau tìm gì đó cho ta thay.”
“Vâng, bề tôi làm ngay.”
Từ trong số y phục nơi tủ phục trang, Arlesvianne tỉ mỉ lựa ra một bộ y phục nom có phần khiêm tốn và dễ di chuyển. Roselia tuyệt nhiên chẳng có hứng tự mình mặc quần áo, nhưng khi nói đến những đứa trẻ thuộc tầng lớp quí tộc, việc thay vận phục trang sẽ giao cho hầu gái đương sự đảm nhiệm, Arlesvianne chẳng hề hoài nghi, cứ thế chồng dần từ nội y đến ngoại y, cuối cùng là giúp chủ nhân xỏ giày. Trong lúc chờ đợi việc thay quần áo được diễn ra, Roselia hoàn toàn chẳng có động thái gì cả, y thậm chí còn không thèm bắt chuyện với Arlesvianne, cứ thế đăm chiêu nhìn vào khoảng không.
“Đã xong rồi, thưa Tiểu Thư Roselia.”
Sau lời Arlesvianne, rốt cuộc Roselia cũng có động tĩnh.
“Hừm, bộ y phục này... Thật chẳng biết nên nói là tệ hại hay dễ chịu nữa. Tưởng chừng như lần đầu tiên nhưng lại rất đỗi thân thuộc. Quả thực là một cảm giác kì lạ.”
“Thưa, Người có điều chi cần nhắn nhủ ạ?”
“Đừng để ý, ta tự độc thoại với mình thôi. Quan trọng hơn, ngươi nói rằng cha ta đang trên đường viễn chinh. Binh lực người dắt theo là bao nhiêu? Số lượng quân địch ra sao?”
Arlesvianne lập tức trả lời câu hỏi đường đột của Roselia.
“Thưa, để cản bước quân địch đang tiến quân xâm lược lãnh thổ, ngài Đương Chủ đã lên đường viễn chinh. Bề tôi nghe được rằng những kẻ xâm lược đến từ gia tộc Masshimo, binh lực khoảng năm trăm. Đương Chủ xuất binh đến giờ đã là ba ngày, binh mã ngài dắt theo khoảng một ngàn năm trăm. Hành quân đến địa điểm chỉ định nhanh nhất cũng phải mất đến hai ngày, có lẽ ngay lúc này đây hai bên đang chiến đấu.”
Nghe câu trả lời rất chi ngắn gọn và súc tích, Roselia thầm công nhận sự được việc của Arlesvianne.
Ít nhất phải làm được như thế mới xứng đáng với cái danh hầu gái trưởng. Bên cạnh đó, có thứ ta quan tâm hơn.
“Có thường xuyên xảy ra không?”
Câu hỏi của Roselia mang hàm nghĩa tối giản hết mức, trong một thoáng Arlesvianne lúng túng chẳng biết nên trả lời sao cho phải, song ngay lập tức, cô nhanh chóng nhận ra chủ nhân đang hỏi những cuộc viễn chinh quân sự thế này phải chăng là chuyện thường tình.
“Thưa, chúng ta và Gia Tộc Masshimo đã tranh chấp lãnh thổ của nhau trong một khoảng thời gian khá dài. Lần này cũng thế, chỉ là một cuộc giao tranh nhỏ lẻ tranh giành địa phận.”
“Bao lâu thì họ trở lại?”
“Thông thường, sau khi đánh đuổi bọn ngoại xâm, Đương Chủ còn phải làm rõ động cơ của nhà Masshimo, bố trí phòng tuyến bảo vệ biên giới, sau mới trở về. Hẳn còn phải thêm vài ngày nữa... Sớm thì khoảng hai ngày, chậm hơn nữa thì phải mất đến bốn ngày.”
“Ra thế.”
“Tuy nhiên, do Phu Nhân đã gửi sứ giả cấp báo về bệnh tình của Tiểu Thư Roselia, bề tôi nghĩ rằng, có thể Đương Chủ sẽ qui hoàn sớm hơn dự kiến.”
Đành là thế, nhưng nhanh nhất cũng tận một hai ngày sau. Nếu vậy, ta sẽ có thêm thời gian làm rõ về nguồn cội và tình trạng hiện tại của Gia Tộc Romanesco, cũng như gốc gác của đứa trẻ tên Roselia này. Trước mắt cứ thu thập những thông tin cần thiết cho đến lúc đó. Khoan, quan trọng hơn...
“Arles, quan hệ giữa ta và mẫu thân ra sao?”
“Vâng? Thưa, Người hỏi ra sao tức có ẩn ý gì ạ?”
Ngay cả Arlesvianne thông minh có năng lực lí giải cực kì nhanh cũng không thể không tròn mắt ngạc nhiên trước câu hỏi đó.
“Ý ta hỏi, quan hệ giữa ta mà mẫu thân tốt xấu thế nào?”
Nguyên cớ khiến Roselia cất công hỏi thế là vì Nobunaga có quan hệ không mấy tốt đẹp gì với mẹ ruột của y- Dota Gozen, có lẽ y chỉ đang quá thận trọng với những thứ sắp đến. Dĩ nhiên Arlesvianne không thể nào biết được chuyện đó.
“Đương... Đương nhiên cả hai Người rất đỗi hòa thuận. Lúc Tiểu Thư Roselia buộc phải lên đường... Lúc ngài ấy nghĩ rằng Tiểu Thư phải lên đường, trông Phu Nhân như đánh mất một phần của chính mình vậy.”
“Ra thế, nếu vậy thì ta không cần phải cảnh giác làm gì.”
Bất giác Arlesvianne nhìn lên với vẻ mặt hoài nghi, nhưng Roselia hoàn toàn không để tâm đến những gì y vừa nói.
“Arles, do đã một lần được chết đi sống lại, có vẻ như kí ức của ta đang gặp không ít trở ngại, tâm trí ta hiện tại như một mớ hỗn độn, vạn sự trong thâm tâm ta bất ổn chưa từng thấy. Vậy nên để lấy lại bản thân ta của trước kia... Cách nói này có hơi không thuận miệng, nhưng ngươi có thể giúp ta trở lại thành chính mình được không? Ta nói cả ngươi nữa đấy, hỡi kẻ hầu đang ở kia.”
Thực sự kí ức của y đang gặp rắc rối. Tâm trí toàn những vùng tối bị bao phủ bởi màn sương oái ăm, không thể nhìn thấu. Điều đó khiến kẻ tên Nobunaga cảm thấy thoáng chút bực bội.
Arlesvianne đưa mắt nhìn ra sau lưng một lúc, rồi nhanh chóng quay mặt lại mà trả lời.
“Thưa, tên của y là Yona.”
Đấy cũng là một cái tên tưởng như mới nghe lần đầu, nhưng lại rất đỗi thân thuộc.
“Vậy sao. Thế hỡi Arles, Yona, hãy phò trợ để ta có thể khôi phục lại kí ức của chính mình.”
“Vì mong muốn của Tiểu Thư Roselia, bọn bề tôi nguyện hi sinh tất cả.”
Arlesvianne đáp lại, cả Yona ở phía sau đang nhìn chằm chằm xuống nền nhà cũng lẳng lặng gật đầu.
“Được rồi, đêm dài trước mắt, hãy kể ta nghe về lai lịch của ta. Sau đó là tường tận về hiện trạng của Gia Tộc Romanesco này, còn nữa, cả về cội nguồn Gia Tộc lẫn những thế lực thù địch, ta cũng muốn biết.”
Arlesvianne nghiêng cổ nhíu mày, bản thân cô là người hiểu rõ nhất Roselia hiện tại và Roselia trước kia có khí chất rõ ràng khác biệt. Đến bổn nhân cũng đã tự mình xác nhận, đinh ninh rằng việc chết đi sống lại đã ảnh hưởng xấu không ít đến tâm trí, thế nên dẫu có hồ nghi song cô chẳng mảy may thắc mắc. Arlesvianne bắt đầu giải thích từ quá khứ của Roselia, hiện trạng của Nhà Romanesco đến tòa lâu đài- tư dinh chính của cả Gia Tộc Romanesco mà họ đang đứng tại.
Nghe chuyện từ hầu gái trưởng, Roselia chỉ lẩm bẩm đáp lại những câu như “ra là thế”, “là vậy sao?”, “chẳng ích lợi gì cả” hay “ta có thể lợi dụng thứ đó”, cộng kèm thêm những động thái hoặc gật gù đồng ý, hoặc cau mày lắc đầu. Khi nghĩ rằng lời giải thích từ Arlesvianne vẫn chưa đủ, y lựa thời điểm thích hợp để chêm vào những câu hỏi. Khoảng khắc Roselia tỏ ra hứng thú nhất là khi Arlesvianne nhắc đến những khái niệm như Ma Pháp hay Ma Pháp Sĩ.
Nghe cô giải thích một lượt về ma pháp xong xuôi,
“Nơi đây có thứ vũ khí thuộc loại thiết bác nào, tên gọi súng hỏa mai không?”
Roselia hỏi, lần này đến lượt Arlesvianne nghiêng đầu.
“... Thưa, hỏa mai, thiết bác là gì ạ?”
“Tức là không có. Được, ta hiểu rồi.”
Không có súng hỏa mai. Thay vào đó lại có thứ gọi là Ma Pháp mà ta chưa từng nghe qua. Thật khiến ta liên tưởng đến mấy thứ nhảm nhí như sức mạnh hay bí thuật của Chúa mà bọn Bàn Thiên Liên hay truyền bá. Đất nước này... Không, thế giới này mới phải. Dường như có bản chất khác hẳn với cái thế giới mà ta biết. Giờ dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì ta cũng không ngạc nhiên... Nhưng dẫu sao cũng thật khó chấp nhận.
“Hãy giải thích thật cặn kẽ từng chút một cho ta về thứ gọi là ma pháp đó. Giải thích suông không thì chưa đủ, ta muốn được tận mắt chứng kiến.”
“Thưa vâng, bề tôi đã rõ. Nếu vậy thì Yona có thể sẽ có ích cho Người.”
“Hử?”
Nhận cái liếc mắt của Roselia khiến Yona rụt cổ lại.
“Vốn dĩ Yona có tư chất của một ma pháp sĩ, tuy chỉ tự mình luyện tập nhưng chí ít thì y cũng có thể sử dụng ma pháp.”
“Thế sao?”
“Song do không đi theo đào tạo bài bản mà chỉ tự học, tự luyện một mình nên y không thể thực hiện những ma pháp có độ phức tạp cao. Nói là thế, nhưng ở thời điểm hiện tại y cũng vẫn chưa hoàn toàn làm chủ được ma pháp cơ bản.”
“Ra vậy, Muốn dùng thành thạo ma pháp, bắt buộc phải tập luyện dưới sự dẫn dắt của một người có kiến thức uyên thâm.”
Đột nhiên Roselia nhớ lại bản thân thời trẻ ở tiền kiếp, lúc y được Hashimoto Ippa truyền dạy lại cách sử dụng súng hỏa mai. Tại thời điểm đó, chẳng có mấy ai nhận ra sức mạnh tiềm tàng ẩn trong khẩu súng hỏa mai, duy chỉ có mỗi Nobunaga là đoán định được rằng thứ vũ khí này chắc chắn sẽ hữu dụng trên chiến trường.
Thật không khỏi khiến ta hoài niệm.
“Vậy nên, tầm sư học đạo là con đường ngắn nhất để thành thạo ma pháp.”
“Đã thế, tại sao Yona không đi tìm thầy?”
“Bẩm, thưa Người, hầu nữ vốn dĩ chỉ là thường dân hèn mọn, chẳng mấy dư dả để thuê người dạy bảo...”
Đổ mồ hôi lạnh, Yona đáp lại.
“Thế sao. Nếu vậy, ngươi cứ đi tìm thầy cho ta.”
“Ơ? Thưa, nhưng mà...”
“Chuyện tiền nong ta sẽ lo liệu.”
“SAO CƠ Ạ?”
Làm vẻ mặt kinh ngạc, Yona thất thanh đáp lại.
“Hà cớ gì ngươi lại kinh ngạc như thế?”
“Thưa, thưa Người, nhưng để mời được ma pháp sĩ về chỉ dạy, sẽ phải mất rất rất nhiều tiền đấy ạ.”
“Khoản phí tổn đó sẽ do nhà Romanesco chi. Ta cũng sẽ không ép ngươi phải trả lại.”
“Đội ơn Người rất nhiều ạ!”
Yona hồ hởi, Arlesvianne cúi đầu.
“Mong Người suy xét cẩn trọng, bề tôi e là sẽ rất tốn kém.”
“Ta không quan tâm. Đổi lại, một khi đã thành thạo ma pháp rồi, ngươi hãy dùng nó để phục vụ ta.”
“Bề, bề tôi tuân mệnh.”
Nhìn thấy Yona quì gối hai chân đầu chạm xuống sàn, Roselia thoáng cười khổ.
“Đủ rồi. Quan trọng hơn, kể tiếp ta nghe đi hỡi Arles.”
Đoạn Roselia quay sang Arlesvianne, Yona ngẩng đầu lên, khuôn mặt tràn đầy nỗi xúc động. Sự biết ơn sâu sắc, lòng trung thành khó lay chuyển dấy lên trong lồng ngực khi cô nhìn Roselia. Yona quyết ý khắc ghi trong lòng tôn chỉ vì chủ nhân nguyện hi sinh cả mạng sống.
“Tiếp đến, hãy kể ta nghe về những thế lực xung quanh Nhà Romanesco. Cả về đất nước này nữa.”
Nghe Roselia thúc giục, Arlesvianne nhanh chóng giải thích những mối quan hệ giữa Gia Tộc Romanesco với các thế lực xung quanh, song hành với đó là quan hệ giữa Cổ Vương Quốc với các nước láng giềng. Đôi lúc Roselia chọn khoảng nghỉ giữa chừng để đặt câu hỏi, cứ thế màn đối đáp của cả hai trôi qua khoảng nửa canh giờ. Đột nhiên, tin động trời vang vọng khắp lâu đài khiến màn đối đáp bị gián đoạn giữa chừng.
5
Viên sứ giả ngã lăn khỏi ngựa ngay khi băng qua cổng chính, dùng hết sức bình sinh hét lớn.
“Lucreseggia Romanesco Đại Nhân đã tử nạn! Đương Chủ Đại Nhân đã tử nạn rồi!”
Nhận tin như sét đánh ngang tai, vệ quân cấp tốc chạy về phía lâu đài, xông thẳng vào bên trong, chạy đến đâu lại hét lớn đến đấy.
“Lucreseggia Romanesco Đại Nhân đã tử nạn!! Đương Chủ Đại Nhân đã tử nạn rồi!!”
Mặc cho thời điểm giữa đêm, bên trong lâu đài lúc này trông náo loạn chẳng khác nào bầy ong vỡ tổ. Những kẻ đang say giấc nồng lần lượt thức dậy, nhận tin động trời nhưng chẳng rõ nên làm thế nào cho phải, cứ thế đi qua đi lại trong sự âu lo. Roselia cũng đã thoáng nghe thấy tiếng la cấp báo của vệ binh đang chạy quanh lâu đài, song y tuyệt nhiên chẳng hề tỏ ra hoảng loạn, điềm nhiên hạ lệnh cho hầu gái trưởng.
“Mang tin tường tận từ sứ giả về đây cho ta. Đương Chủ tử trận đồng nghĩa binh mã chẳng khác nào rắn mất đầu, quân lính hẳn sẽ cố gắng tìm đường thoát thân. Hỏi kĩ và xác thực xem bọn họ định rút về đâu.”
Roselia vẫn thản nhiên hạ lệnh chẳng hề có chút lo lắng, chẳng hề tỏ vẻ xót xa, chẳng mảy may tỏ ra xúc động dù chỉ một chút dẫu cho tin động trời rằng cha ruột của y đã tử trận vừa truyền đến tai. Trông thấy cảnh đó khiến thâm tâm Arlesvianne không khỏi cảm thấy bứt rứt khôn tả.
Đó là lẽ đương nhiên, bởi trong thân xác Roselia lúc này chính là Oda Nobunaga, kẻ đã bình được thiên hạ. Cảm giác mất đi người thân, chính y là người hiểu rõ hơn ai hết. Em ruột của y là Kanjuurou đã bị sát hại. Y cũng chẳng lạ gì chuyện máu mủ, huynh đệ ruột thịt bỏ xác lại nơi chiến trường. Ấy là còn chưa kể, việc thân tử huynh đệ tương tàn âu cũng là chuyện chẳng mấy hiếm hoi ở cái thời Chiến Quốc.
“Bọn gia thần hẳn đang ồn ào hoảng loạn ngoài kia, bảo bọn chúng im miệng, nói rằng đấy là mệnh lệnh từ Roselia ta đây.”
“Vâng!”
Dõi theo Arlesvianne kính cẩn lui dần ra khỏi phòng ngủ, đoạn Roselia quay sang đối mặt với Yona.
“Yona, ta có bộ giáp trụ nào không?”
“Thưa, thưa có ạ!”
“Thế thì mang đến đây rồi mặc vào cho ta.”
“Sao ạ...?”
“Nhanh chân lên. Bình sinh ta ghét nhất những kẻ không làm tròn trọng trách được giao.”
Nhận cái trừng mắt của Roselia, Yona dựng đứng cả người.
“H-hầu nữ đi ngay!”
Nói rồi Yona chạy như bay ra khỏi phòng.
“Vừa mới sống lại đã phải nhận tin Đương Chủ Gia Tộc Romanesco tử nạn. Rõ ràng đây không phải chuyện đùa. Giờ này không phải lúc rảnh rang để mà ngồi đây hồi tưởng.”
Roselia là người kế vị chính thức của cả gia tộc, đương chủ qui tiên cũng đồng nghĩa y sẽ phải thay thế vị trí đó...
Trước mắt là phải điều tra nội tình gia tộc. Nếu có kẻ nào đó thuộc hàng bô lão phản đối chuyện ta kế vị, có nên ra tay trước để diệt trừ hậu họa không? Cũng cần phải xem xét những binh sĩ, tướng lĩnh đang nghĩ và định làm gì sau khi đương chủ mất. Về phía kẻ địch... Nhà Masshimo phỏng? Những kẻ dám cả gan xâm phạm phải bị tiêu diệt. Còn phải đi thu nhặt tàn binh, tái tổ chức hàng ngũ, trăm sự cần thiết phải để tâm.
Chợt nhận ra y đã chìm vào suy tư, cật lực suy nghĩ đối sách ứng biến tự lúc nào, bất giác Roselia cười gượng.
Chậc chậc. Dù có chết, ta vẫn chẳng thể nào thoát được khỏi kiếp lận đận.
Tình hình hiện tại đang rất tệ, phải ứng biến ngay không được chậm trễ. Song những thông tin cần thiết trong tay lại quá ít. Nobunaga chỉ vừa mới chuyển sinh, chưa rõ tường tận về thế giới này, thế nên nói số phận đang làm khó y cũng không phải nói ngoa.
Hà, rồi đâu sẽ vào đó thôi. Vẫn còn đó kí ức lúc ta chinh chiến tại Imagawa, cả cái lần ở Azai nữa. So với chúng, nhiêu đây nào có xá gì?
6
Bốn giờ rưỡi, Arlesvianne quay lại sau khoảng ba mươi phút. Hầu gái trưởng trở về đúng lúc Yona cùng hai thuộc hạ mà cô mang theo đang vận áo giáp cho Roselia giữa chừng.
“Không cần hành lễ, nói đi.”
Roselia nói thế cốt để nhóm Yona không phải ngưng việc dang dở, Arlesvianne bắt đầu trình bày nội dung thông tin nghe được từ sứ giả.
“...Đó là tất cả những gì bề tôi nghe được.”
Báo cáo có nội dung như sau.
Một ngàn năm trăm binh mã dưới trướng Tử Tước Lucreseggia ban đầu đã thành công đánh đuổi được năm trăm quân xâm lược. Trông thấy kẻ địch phá vỡ đội hình định rút lui, Tử Tước đã dẫn đầu một toán quân truy kích với ý định triệt đường thoát quân thù. Song, giữa đường bị lọt vào trận địa mai phục khiến y bị rối loạn đội hình. Chớp thời cơ, cánh quân tinh nhuệ trực thuộc Gia Tộc Masshimo lao đến tấn công, Tử Tước đã hi sinh đáng tiếc giữa trận hỗn chiến. Phục binh có chiến lực khoảng một ngàn. Cộng thêm năm trăm binh mã tháo chạy lúc đầu, chưa kể viện quân trực chiến với số lượng khoảng một ngàn. Tổng cộng nhà Masshimo đã điều động một đạo quân có số lượng lên đến hai ngàn năm trăm. Tử Tước đã hoàn toàn bị đánh lừa để rồi rơi vào một cái bẫy hết sức tinh vi. Nghe tin Tử Tước ngã xuống, đoàn quân dưới trướng y hoang mang tháo chạy, nhiều người trong số đó cũng đã hi sinh. Sứ giả đã lập tức rời bỏ chốn chiến trường ngay thời điểm đó, chuyện xảy ra sau đó vẫn chưa ai làm rõ.
“Tổng số thương vong?”
“Thưa, sứ giả bảo rằng không rõ.”
“Tình trạng bại binh ra sao?”
“Thưa, lệnh được truyền sau khi sứ giả rời khỏi quân doanh nên cũng không rõ ạ.”
“Ra thế. Mà, lẽ đương nhiên. Giả sử nếu không còn nơi khác để lui binh, ắt hẳn tàn quân đang trên đường đến lâu đài...”
Roselia hạ giọng lẩm bẩm.
“Tổng có bao nhiêu người trở lại, phải vài ngày sau ta mới rõ được. Trường hợp xấu nhất, có thể tàn quân còn lại chưa đến một nửa.”
Ngay lúc đó, Yona cất giọng.
“Tiểu Thư Roselia, chiến giáp đã xong rồi ạ.”
“Ừm, vất vả cho ngươi.”
Roselia liếc mắt nhìn xuống bộ giáp trông thật nặng nề trên cơ thể mảnh mai của y. Đấy là một bộ thiết trọng giáp lấp lánh ánh bạc.
Thứ này cũng giống với giáp nam man mà ta từng vận trước đây. Cảm giác cũng không khó chịu mấy. Mà, do cái cơ thể này nên cảm thấy nặng nề cũng không sao trách được. Có lẽ ta nên tập luyện, song đó là chuyện sau này.
Ngẩng đầu, Roselia nhìn xuống Arlesvianne đang cúi đầu quì một bên gối trước mặt y mà nói.
“Việc quân địch đột nhiên tháo chạy như thế rõ ràng là một cái bẫy. Sau khi thắng trận sơ chiến, đinh ninh rằng mình đang có lợi thế, Tử Tước đã dễ dàng bị lừa vào tròng.”
“Chuyện, chuyện đó sao có thể!?”
Trông Arlesvianne trợn tròn mắt nhìn mình, Roselia chỉ gật đầu thật mạnh.
“Đó chắc hẳn là chuyện đã xảy ra, không thể nào sai được. Song, giờ không phải lúc trách móc cha ta vì sự bất cẩn của y. Hỡi Arles, hiện tại binh tướng trong thành này còn lại bao nhiêu?”
“Thưa, hiện án binh trong thành chỉ còn hai lão tướng là Ngài Nigoald và Ngài Gadjen, với số lượng binh mã nhiều nhất là khoảng ba trăm ạ.”
“Tức có nghĩa, giả sử tàn quân trở lại có số lượng bằng nửa binh lực thời điểm xuất quân, chung qui ta sẽ có một ngàn binh lực. Sẽ rất phiền phức nếu kẻ địch truy kích... Không, bọn chúng thậm chí còn huy động cả một đạo quân hai ngàn năm trăm binh mã, giăng sẵn trận địa mai phục, chứng tỏ rằng quân địch đã có toan tính kĩ càng từ trước. Vì đã lấy mạng được đương chủ, khả năng cao chúng sẽ truy cùng diệt tận, nhổ cỏ tận gốc.”
Arlesvianne nuốt nước bọt thành tiếng.
“Ý Người là quân Masshimo sẽ đến đây sao ạ?”
“Bọn chúng chắc chắn sẽ đến. Nếu biết được quân Masshimo đang trên đường đến, dám binh sĩ trong lâu đài sẽ bỏ chạy lấy thân trước cũng nên.”
Bất giác Arlesvianne cắn môi thật mạnh.
“Nếu đã vậy, bề tôi lập tức đi chuẩn bị cho Tiểu Thư Roselia lên đường thoát thân! Một khi tẩu thoát thành công đến lâu đài thân tộc, ắt hẳn quân địch sẽ không thể động tay ngay được.”
“Tẩu thoát ư? Giả sử có tẩu thoát thành công, liệu ta có thể lấy lại được những gì đã mất không? Ấy là còn chưa kể những kẻ kia có thể sẽ bán đứng ta, ưu tiên cho mạng sống của chúng.”
Là kẻ đã sống trong Thời Đại Chiến Quốc, nơi thân tử huynh đệ sẵn sàng bán đứng nhau như lẽ thường tình, Nobunaga hoàn toàn không có ý định dựa dẫm vào người thân để tìm đường tẩu thoát.
Trên thực tế, nguyên nhân sụp đổ của nhà Takeda là do Katsuyori bị con cáo già Oyamada bán đứng. Cả Anayama cũng bị hạ sát bởi chính thân tộc của y khi đang ngủ... Hừm, có vẻ như những kí ức này vẫn còn đọng lại.
Dù có là thân tộc chung dòng máu, hay những kẻ đã thề nguyện trung thành, sự tình chuyển ác lòng người đổi thay. Chỉ có bản thân ta là kẻ duy nhất không phụ ta. Chẳng có tương lai tốt đẹp nào chờ đợi những kẻ không thể vượt qua khổ ải, phá tan nghịch cảnh bằng chính đôi bàn tay của mình. Đó là cách Nobunaga sinh tồn nơi Chiến Quốc, và y vẫn sẽ giữ vững tôn chỉ đó ở nơi dị giới này đây.
“Cứ an tâm, Arles. Chính tay ta sẽ đánh bại lũ Masshimo dám cả gan hành quân đến đây.”
Khuôn mặt của Arlesvianne lẫn Yona như bừng sáng.
Lời lẽ thật đanh thép. Nếu một kẻ tầm thường nói thế, họa chăng chỉ là những lời đao to búa lớn. Nhưng nếu là Tiểu Thư Roselia, có thể người sẽ thực sự thành công cũng nên.
Roselia đang đứng trước mặt cô lúc này đây hoàn toàn trác tuyệt hơn trước, quyền uy hơn trước, điềm tĩnh hơn trước, phán đoán tình huống sắc sảo hơn trước và có một sức hấp dẫn lòng người mãnh liệt hơn trước.
Phải chăng đây là vì Người đã cải tử hoàn sinh? Không, dù nguyên nhân có là gì, những lời Người đã nói thật khiến con người ta cảm thấy vững tin. Bề tôi thực sự đã tuyệt vọng khi hay tin Đương Chủ qua đời, thậm chí còn dám cả gan tự hỏi bản thân liệu đây có phải hồi kết của Gia Tộc Romanesco hay không. Thế nhưng, may mắn thay bề tôi lại tìm thấy một tia hi vọng giữa nghịch cảnh éo le, tất cả là nhờ ơn lớn của Người.
Arlesvianne nhìn lên Roselia với ánh mắt ngưỡng mộ.
“Bề tôi và Yona nguyện sẽ theo Người đến cùng. Nếu có gì cần kiếp, mong người đừng ngại ra lệnh cho bọn bề tôi.”
“Ừm, ta trông cậy vào các ngươi.”
Cứ mỗi lần Roselia cất bước, bộ giáp lại phát ra tiếng kim loại va vào nhau.
“Ta phải tổ chức lại binh tướng trong nội thành. Hiện binh sĩ đang ở đâu?”
“Thưa, đa số binh sĩ hiện đang tập trung trước cổng thành.”
“Tình trạng tổ chức thế nào, có ai lãnh đạo không?”
Biểu cảm của Arlesvianne có phần tăm tối trước câu hỏi của Roselia.
“Thưa... Bề tôi không...”
“Hừm, tức hai kẻ tên Nigoald và Gadjen gì gì đó không có năng lực lãnh đạo phỏng? Hay chúng không đoái hoài gì đến trọng trách được giao? Dù thế nào đi nữa, không nghiêm minh quản lí binh sĩ thì mọi sự sẽ chẳng đi đến đâu cả. Ta đi thôi, Arles, Yona.”
Trông thấy Roselia định bước ra ngoài phòng, Arlesvianne hoảng hốt cất tiếng gọi.
“Tiểu Thư Roselia! Người định đi đâu cơ chứ?”
“Chẳng phải đã rõ rồi sao? Ta đi tập hợp binh sĩ.”
“!”
“Dẫn lối cho ta, Arles.”
“Vâng, bề tôi tuân mệnh.”
“Yona, mang đao... Gươm của ta đến đây.”
“Hầu, hầu nữ tuân mệnh!”
Cùng Arlesvianne và Yona phò trợ phía sau, Roselia đạo mạo sải bước trong bộ chiến khải.
7
Theo sau là Arlesvianne và Yona, Roselia trong bộ giáp bạc xuất hiện. Chỉ với một tiếng hét thanh âm cao vút, tất cả binh sĩ đang náo loạn tại bãi đất trống trước cổng thành lập tức im bặt. Trông toán binh trật tự nín thở chăm chú nhìn mình, Roselia thông báo với tất cả rằng y sẽ thừa kế chức vị Đương Chủ của Gia Tộc Romanesco. Song hành với đó, y cũng báo rằng quân truy kích của nhà Masshimo đang trên đường đến đây. Khó có thể nghĩ thái độ điềm tĩnh đó lại đến từ một đứa bé mới chín tuổi. Chỉ cần trông thấy thái độ của y, nỗi bất an trong lòng binh sĩ dường như dần tan biến. Cả giọng nói đầy uy áp đó, tuyệt nhiên chẳng giống một đứa trẻ chỉ mới chín tuổi chút nào. Chỉ cần nghe thấy giọng nói đó thôi, ngọn lửa chiến ý trong lòng binh sĩ như thổi bùng lên, mỗi lúc một lớn.
Chẳng mất bao lâu, Roselia đã nhanh chóng thu phục được những kẻ hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, hoặc đang bấn loạn trước thực tại, buộc họ phải thừa nhận y chính là đương chủ mới của Nhà Romanesco. Rõ ràng là một đứa trẻ chín tuổi không thể nào làm những thứ như vậy, đó là lẽ thường tình. Tuy vẻ ngoài chưa được bao tuổi, song bên trong lại là Thiên Hạ Bố Vũ tự Oda Nobunaga. Khả năng qui phục lòng người chính là một trong những vũ khí trác tuyệt nhất của y.
Hai lão nhân tự Nigoald và Gadjen rốt cuộc cũng đã tới, thế nhưng chẳng thể tỏ ý phản đối. Bởi lẽ binh sĩ đã hoàn toàn công nhận, rằng Roselia chính là đương chủ mới của Gia Tộc Romanesco. Không chậm trễ dù chỉ một giây, y lập tức hạ lệnh cho binh sĩ. Cốt đẩy lui quân Masshimo đang thừa thắng tiếp cận với ý định xâm lăng triệt để.
Toán binh sĩ được Roselia đốc thúc quay sang đẩy lưng, vỗ vai, đánh tay nhau, sĩ khí ngút trời, toàn quân đồng lòng, tiến hành chuẩn bị cho chiến trận sắp tới.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Rất dài và rất khoai
Là những gì ta thấy
Trong trái tim mách bảo
Là nửa năm lao đao.
Là nửa năm... lao đao....
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Lười type nên không có note đâu, có gì khó hiểu mọi người bình luận ở dưới nhá.
Làm note sơ sơ hết mấy cái điển tích điển cố, cả cổ ngữ bên trên tính sơ sơ cũng phải 2k từ... nên thôi, không làm đâu.