“Nếu như mày thật sự đau lòng cho ba mày...!vậy thì trả số tiền đó đi, như thế này tao cũng sẽ không lấy chuyện này ra quấy rầy ba mày nữa.” Nguyễn Bích Phượng nắm được điểm yếu của Cố Chiêu Nghi, cho nên lần nào bà ta cũng có biện pháp để Cố Chiêu Nghi phải thỏa hiệp.
Chỉ cần Nguyễn Bích Phượng nhắc tới ba thì Cố Chiêu Nghi nhất định sẽ không có chỗ để từ chối.
Bởi vì nếu như cô không trả số tiền đó, vậy thì ba của cô phải trả.
Cố Chiêu Nghi nắm chặt hai tay, ánh mắt rũ xuống, trong đôi mắt tràn đầy sự bi thương và bất lực, nhưng mà Nguyễn Bích Phượng giống như là không nhìn thấy, đi vòng qua cô rồi rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi bà ta đã đi lâu rồi, Cố Chiêu Nghi vẫn đứng nguyên tại chỗ còn chưa hoàn hồn lại được.
Qua một hồi lâu cô mới xê dịch bước chân nặng nề đi đến bên cạnh mép giường anh trai.__,Cô nén nước mắt đã đến hốc mắt trở vào trong, ép buộc mình phải lộ ra một nụ cười khó coi.
“Anh ơi...!em rất nhớ anh, anh nhanh chóng tỉnh lại đi, có đôi khi...!em cảm thấy mình sắp chịu đựng không được nữa rồi, tại sao lại khó khăn như vậy chứ, tại sao vào lúc này mà mẹ lại...!không thể yên tĩnh một chút được vậy?”
“Em đột nhiên nhớ tới...!cuộc sống vào hai năm trước của chúng ta, lúc đó tốt biết bao nhiêu, chúng ta cùng nhau đi học, anh luôn ngăn cản ở trước người em, bảo vệ cho em, anh còn nói chỉ cần có người anh trai này ở đây thì em mãi mãi cũng có thể là một cô công chúa nhỏ hạnh phúc.”
Trong cái nhà này, ba và anh trai vô cùng cưng chiều cô, gần như là coi cô là bảo vật mà nâng trong lòng bàn tay.
Nhưng mà tất cả những thứ này đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất từ sau khi vụ tai nạn giao thông vào hai năm trước.
Anh trai không có gì là không làm được trong ấn tượng của cô, hiện tại lại không thể cử động mà nằm trên giường bệnh, cả khuôn mặt đã gầy gò hơn không ít.
Nghĩ đến tai nạn giao thông vào hai năm trước, Cố Chiêu Nghi lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại cho cục cảnh sát: “Tôi là Cố Chiêu Nghi, tôi muốn hỏi một chút...!tai nạn giao thông vào hai năm trước vẫn không điều tra ra được gì à?”
Cô luôn cảm thấy tai nạn giao thông ấy không phải là bất ngờ, nhưng mà đã lập án hai năm rồi vẫn không điều tra ra được cái gì hết.
Lúc trước Sở Mộng Cẩm đã nói với cô: “Tớ thấy là cậu vẫn đừng ôm hi vọng gì đi, nếu như chuyện này thật sự có người nào đó làm, hơn nữa là một nhân vật lớn một tay che trời nào đó...!vậy thì vụ án này của cậu trên cơ bản không thể giải quyết được gì đâu, hơn nữa thời gian cách với vụ tai nạn càng ngày càng xa thì lại càng không điều tra ra được manh mối.”
Nhưng mà cô lại không muốn từ bỏ như vậy, cho nên hai năm nay cô đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho cục cảnh sát, cô muốn xác nhận tiến độ điều tra vụ án.
Đương nhiên đáp án mỗi một lần mà cô nhận được đều giống nhau: “Chờ cuộc điều tra có tiến triển, chúng tôi sẽ liên lạc lại cho cô.”
Cố Chiêu Nghi cúp điện thoại, vẫn là không có chút tiến triển nào hết...
Chẳng qua là hiện tại chuyện làm cho cô cảm thấy đau đầu nhất đó chính là...!cô phải làm như thế nào để trả cho người kia ba trăm triệu đây?
Sở Mộng Cẩm đã cho cô mượn một khoản tiền, hơn nữa cho dù như thế nào cũng không có cách mở miệng vay tiền với Sở Mộng Cẩm, mặc dù ba trăm triệu đối với Mộng Cẩm mà nói cũng chỉ là tiền tiêu vặt trong vòng một tháng mà thôi.
Cho nên biện pháp duy nhất trước mắt...!đại khái phải tìm trợ lý Trịnh Nhã Nam ứng tiền lương.
Trợ lý Trịnh khó khăn đẩy kính mắt trên sống mũi: “Tiểu Cố, chuyện này ở Quốc Tế Thịnh Huy không hợp với quy định, hơn nữa chuyện ứng tiền lương...!cũng không thuộc về quyền quản lý của tôi.”
“Vậy tôi phải đi tìm ai đây?” Cố Chiêu Nghi đã không còn biện pháp nào khác, chỉ còn một con đường như vậy.
“Trưởng phòng kế toán, Bạch Tố Mai.” Sau khi Trịnh Nhã Nam nói xong lại nhẹ giọng nhắc nhở: “Con người của Bạch Tố Mai...!cũng khó mà nói, cậu chuẩn bị tâm lý cho thật tốt đi.”.