Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng. Một buổi sáng đầy trong lành, nắng nhẹ ấm áp, những tia nhỏ chiếu soi qua cửa sổ. Tiệc tối cuối cùng cũng trôi qua rất nhanh. Thoáng qua cũng có rất nhiều chuyện đã xảy ra.
Buổi sáng thu ấm áp, một buổi sáng tươi mới khiến bao người mưu sinh nghề nghiệp nhẹ lòng với một bầu trời ấm áp này.
- Átttttt xì -,.,-
Yến Nguyệt lờ đờ hít một hơi
- Chị hai ơi chị bệnh rồi
Nam Vũ đặt tay lên vai vẻ chăm sóc. Yến Nguyệt lườm mắt tay vẩy vẩy xua đuổi
- Em xa chị ra nào kẻo lây bệnh
Cốc cốc cốc
Dù chưa được sự cho phép hay không thì vẫn xông vào. Trước mắt cô là Phong Thiên Kiệt với quần ống đứng đen kết hợp với áo sơ mi trắng tay dài tuy vẻ đơn giản nhưng phần nào rất phong cách. Trên tay anh là một bát cháo đầy đủ màu sắc cam là cà rốt, xanh nhạt của đậu, xanh đậm của hành, đen của tiêu, trắng của củ cải,.... bày trí rất bắt mắt. Anh đưa cháo về phía Yến Nguyệt
- Ăn đi nào, đừng bướng. Làm ơn em hãy ngoan trong ngày hôm nay thôi.
Phong Thiên Kiệt dần mút một muỗng thổi nhẹ cho bớt nóng đưa đến miệng cô. Tình thế bắt buột nên cô đành ăn một ít. Anh bật cười. Bỗng chợt Yến Nguyệt nhìn đồng hồ cô bật cười lặng lẽ cầm remot bật tivi. Khuôn mặt Phong Thiên Kiệt không ngỡ thắc mắc nhưng anh không hề hỏi, tay anh vừa đúc cho cô ăn mắt vừa nhìn cô vừa nhìn tivi. Vài phút sau
"" BẢNG TIN BUỔI SÁNG XIN KẾT THÚC.....""
Cô phát thanh viên xinh đẹp chưa nói dứt câu cô liền tắt ngay. Cô không khỏi thở dài mạnh
- Yến Nguyệt có chuyện gì thế?
Mặt cô tối sầm, không gian u ám:v
- Chuyện là EXO mới ra MV KOKOPOP nên lên xem bảng tin có đăng tin tức gì về EXO không
Phong Thiên Kiệt hết nói nỗi với Yến Nguyệt. Bỗng chợt một bàn tay xè trước mặt Phong Thiên Kiệt khiến anh không khỏi giật bắn người
- Chuyện gì thế Nam Vũ?
Yến Nguyệt mệt mỏi hỏi. Nam Vũ tỏ vẻ dễ thương
- Chị ơi, cho em xin tiền để dành
Yến Nguyệt nhìn vẻ mặt Nam Vũ hồi lâu, cô vươn tay lấy ngàn tệ đưa cho Nam Vũ. Đồng thời ngàn tệ được đặt lên tay Nam Vũ. Yến Nguyệt bất giác xoay qua nhìn anh
- Nam Vũ chị em keo nhỉ! cho ít quá ha, anh cho em thêm đấy lấy mà xài
Mắt cô giật giật. Nam Vũ sáng trưng ánh mắt
- Em cảm ơn, em xin phép ra ngoài
Yến Nguyệt không khỏi lo lắng
- Cẩn thận đấy nhé
Nam Vũ vui vẻ tươi cười
- Em qua nhà anh Liên Kim Tử khoe
Yến Nguyệt cũng một phần nào yên tâm. Phong Thiên Kiệt nhìn Yến Nguyệt hồi lâu
- Ganh tỵ thật, anh ước mình là Nam Vũ
- Tại sao?
- Vì luôn được em quan tâm, chăm sóc
Không gian yên tĩnh đến kì lạ. Cả hai cùng nhìn nhau không nói gì.
Rầmmm
Yến Nguyệt dùng chân thô bạo đá Phong Thiên Kiệt ra ngoài cửa phòng. Ánh mắt Yến Nguyệt rực lửa.
- Cảm ơn anh, chăm sóc em như vậy đủ rồi
Cửa phòng lập tức đóng lại. Phong Thiên Kiệt phì cười
Tại nhà Lệ Châu Hà. Cũng phải khó khăn lắm cô mới lếch thân tới nhà Lệ Châu Hà. Cuộc sống của Yến Nguyệt luôn bu quây những thứ đen tối trông khá u ám
- Này Lệ Châu Hà mình coi rất nhiều bản tin lắm, không ích cũng nhiều điều nói về mình nhưng sao ba mình vẫn không có động tĩnh gì hết, ba mình rất ghét mình mặt hở hang mà sao lại không lên tiếng gì hết chứ
Lệ Châu Hà biết không khí không được trong lành tươi sáng cô dè chừng vài phút nhẩm đi nhẩm lại lời nói để tránh nói ra những điều không hay
- Cậu chắc ba cậu còn sống chứ?
Cậu nói của Lệ Châu Hà làm Yến Nguyệt sững người. Cũng phải thôi vì thông tin chưa chính xác cô chỉ vô tình nghe trộm cuộc trò chuyện giữa Liên Kim Tử và một ai đó thôi. Chưa chắc gì người đó là ba cô cũng rất có thể là ba cô thật. Suy nghĩ ấy cứ luôn dồn dập vào đầu Yến Nguyệt. Cô cần phải đi xác minh rõ chuyện này dù không phải là ba cô thì cũng không sao nhưng nếu đúng là thật cô sẽ hối hận cả đời. Cô liền đón taxi đến nhà anh Liên Kim Tử, cùng lúc đó Nam Vũ đang chơi vui vẻ, Yến Nguyệt lập tức nắm cổ áo phía sau một mạch loi vào phòng. Liên Kim Tử không khỏi ngơ người, anh chưa kịp hỏi có chuyện gì thì Yến Nguyệt liền nói
- Cuộc nói chuyện điện thoại trước khi đi dự tiệc em đã nghe hết rồi, em xin lỗi nhưng người đó có phải là ba em không. Xin anh hãy nói sự thật đi. Làm ơn
Giọng nói của Yến Nguyệt khỏi yếu đuối. Khóe mắt cô không khỏi đọng nước mắt. Liên Kim Tử thở một hơi thật dài
- Đúng là ba em
Những nước mắt ứ động bất giác rơi xuống. Miệng vô thức cười
- Cho em nói chuyện với ba đi
Anh cũng đành phải làm theo, đầu máy bên kia trả lời.
- Liên Kim Tử gọi tôi có việc gì
Yến Nguyệt cầm điện thoại nghe, đó chính xác là giọng ba, giọng ba vẫn trầm như ngày nào, giọng ba vẫn ra dáng một lão đại ra sao. Nước mắt cô không khỏi tuôn ra, cổ họng ứ nghẹn cô thở bằng miệng nhưng không để ông nghe được, cô càng quệt lau nước mắt đi nó càng ra nhiều
- Alo sao chú không nói gì hết vậy
- Này chú đừng giỡn như con nít vậy chứ
- Này....
- Ba à
Cả hai đầu dây điều im lặng giọng Ngô Lưu Độ trầm và mạnh mẽ bao nhiêu giọng cô dần mỏng manh yếu đuối bao nhiêu. Cô cố gắng kìm nén cảm xúc
- Là con, bà à sao....
Chưa kịp nói hết câu ông liền cắt ngang lời
- Yến Nguyệt ta xin lỗi đã xa con hơi sớm. Tất cả những gì ta đã dạy con những điều đó có thể bảo vệ con và Nam Vũ. Đã là con gái của một lão đại thì đừng có mà tỏ ra yếu đuối mềm nhũng. Con gặp khó khăn thì tự bản thân hãy giải quyết. Liên Kim Tử sẽ luôn giúp đỡ cho con. Ba biết con ghét nhất là hở hang và ta cũng vậy, con cố ý diện hở hang thì ta phần nào cũng đoán được ý đồ của con nhưng ta sẽ không quan tâm. Từ bây giờ hãy sống cho thật mạnh mẽ vấp té phải tự đứng lên ta không đến mà đỡ con đâu, từ nay đường con thì con sống, đường ta thì ta đi đừng can thiệt vào. BA YÊU CON, tạm biệt.
Cô hoàn toàn hiểu tất cả những gì ba cô nói nên cô không dám lên tiếng cứ để ba cô lặng lẽ cúp máy. Cô lặng lẽ xỏm người khóc thầm, cô rất muốn la hét khóc thật lớn nhưng không dám khóc chỉ sợ làm lo lắng cho Nam Vũ. Liên Kim Tử chỉ biết ôm cô vào lòng an ủi
Hết Chương
Chương tiếp theo là chương . Bỗng hứng Võ Hạ Như mời Yến Nguyệt đến nhà hàng thưởng thức món ăn. Là do Võ Hạ Như nhả ý làm lành với Yến Nguyệt hay có mưu đồ kế sách. Mời các bạn đó đọc chuyện gì sẽ xảy ra
Lịch đăng tải truyện Công Cụ Của Tổng Tài vào thứ bảy hàng tuần. Xin lỗi vì sự đăng truyện trễ ^^