Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày đó Sở Từ chưa kịp nói gì thêm đã phải về cung. Dụ Thái khập khiễng tiễn Sở Từ và Tiểu Tùng Tử đến tận cổng chùa Tĩnh Tâm, hắn dõi theo bóng lưng của hai người cho đến khi lớp sương mù dày đặc nuốt chửng họ.
Mấy ngày sau có một trận tuyết lớn thì đến phiên Sở Từ trực bên ngoài, cửa đông ngập tràn băng tuyết khiến nàng lạnh run. Suốt thời gian qua, cung nhân bị bệnh do giá rét tương đối nhiều nên vô số người tới mua thuốc dán. Hoa Hạng phụ trách ghi chép tên họ bệnh nhân còn Sở Từ điều chế thuốc.
Gần giữa trưa, Ngự Dược Phòng nấu vài bát cháo khoai cho người trực bên ngoài. Khu bên ngoài có ba y đinh đều là thái giám; trong đấy có một vị lớn tuổi tên Niên Anh, Sở Từ luôn kính trọng gọi ông là công công.
“Hôm Sở Lại mục không trực, trong cung nhập về một lô đậu que tươi ngon. Lúc xào lên mùi thơm phưng phức, ngay cả viện phán cũng phải khen.”
Sở Từ cắn miếng khoai, vị béo bùi kết hợp với vị thanh đạm của gạo đúng là miễn chê. “Đây hẳn là dược liệu thượng đẳng.”
“Chứ còn gì nữa…”
Hoa Hạng đang tiếp lời thì thấy vài thái giám vội vã tiến đến giữa mưa tuyết; bước chân bọn họ gấp gáp, từng cử động đều dứt khoát. Hắn tức khắc im bặt rồi đưa mắt nhìn Sở Từ.
Lúc bọn họ đến gần, mọi người nhận ra đây là công công có phẩm cấp. Năm người trực ban hấp tấp đặt bát xuống và đứng dậy hành lễ.
“Miễn lễ, hôm nay chỉ có hai ngươi trực à?”
“Vâng.”
“Thế thì ngươi,” công công cầm đầu liếc hai người một lượt rồi chỉ vào Sở Từ, “mang đồ đi theo ta.”
Hoa Hạng chướng mắt vẻ hách dịch của hắn bèn nhắc nhở, “Công công, bên ngoài cửa đông đâu nhận khám tận nơi. Ai có bệnh thì cần tự mình đến rồi đăng ký lấy thuốc.”
Công công nghe vậy liền nổi giận, hắn dùng ngón tay chọc Hoa Hạng, “Đồ hèn mạt, ngươi biết ai bị bệnh không? Dám phách lối kiêu ngạo.”
Sở Từ lấm lét nhìn Niên Anh và nhận được ánh mắt khuyên nhủ đừng lấy trứng chọi đá của ông. Nàng tiến lên một bước, “Công công chờ chút, để ta chuẩn bị.”
“Hứ, biết điều đấy.”
Tuyết tiếp tục rơi dày đặc trêи những cành cây, gió lớn thổi rung chuyển đất trời. Sở Từ theo sát các công công còn Niên Anh cõng hòm thuốc ở phía sau. Bông tuyết điên cuồng đập vào mặt họ nhưng đoàn người vẫn cấp bách tiến bước giữa bão tuyết.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã tới một căn phòng. Con đường quen thuộc làm Sở Từ càng đi càng gian nan, bởi vì đó đúng là phòng của Trường An chứ không phải ai khác.
Niên Anh chờ tại gian ngoài còn Sở Từ được lệnh vào gian trong. Nơi đây có đầy đủ mọi thứ cần thiết như lò sưởi hay lư hương; ánh nến ấm áp trong phòng so với khung cảnh tuyết phủ ngoài kia đúng là một trời một vực. Trường An ngồi ở đầu giường, một nữ nhân xõa tóc nằm trong lòng y. Nàng ấy nũng nịu rêи rỉ, nghe như đang khổ sở lắm.
“Lại mục Sở Từ của Thái Y Viện bái kiến tư công.”
Trường An dời tầm mắt từ Minh Hủy sang nữ tử đang khom người hành lễ. Mới nửa năm không gặp mà nữ tử đã khoác lên mình trang phục lại mục, chiếc mũ quan trêи mái tóc đen nhánh vô cùng bắt mắt. Sở Từ buộc tóc gọn gàng, hai tay nghiêm chỉnh đặt trước ngực. Nàng mặc đồ xanh viền vàng với đai lưng biểu trưng cho quan thất phẩm. Cô nương yểu điệu trong trí nhớ y đã chuyển mình thành người sở hữu khí chất vô song, từ cách hành lễ đến nói năng đều toát lên sự mạnh mẽ.
“Tới bắt mạch đi.”
Sở Từ tuân lệnh lại gần rồi quỳ xuống cạnh giường. Nữ tử chậm rì rì xoay người, tay che nửa bên mặt bị nổi mẩn. Nàng ấy rơi nước mắt, chóp mũi ửng đỏ, miệng kêu Trường An bằng cái giọng khiến người ta đau thắt lòng.
“Ca ca… Ca ca tốt… Hủy nhi đau quá…”
Sở Từ thấy kiểu xưng hô này thật quen tai, trước kia Trường An từng yêu cầu nàng gọi y như vậy. Hiện giờ có lẽ y đã tìm đúng người, tiếng kêu nhõng nhẽo kia khiến ai cũng phải thương tiếc.
“Đừng nóng, để lại mục khám đã.” Trường An xót xa lau nước mắt cho nữ tử.
Sở Từ mở hòm thuốc, nàng lấy gối vàng lót dưới tay nữ tử rồi tiến hành bắt mạch.
“Cô nương nổi mẩn từ lúc nào? Còn triệu chứng nào khác không?”
“Sáng nay bắt đầu nổi mẩn, ngoài ngứa ra thì không có triệu chứng khác. Nhưng nốt mẩn mỗi lúc một nhiều, còn sưng đau nữa.”
Không có triệu chứng khác, nóng trong người, ngứa mẩn…
“Hai ngày nay cô nương có ăn món nào mà bình thường không ăn không?”
“Ngày thường ta toàn ăn đồ thanh đạm chứ chẳng…” Minh Hủy cúi đầu ngẫm nghĩ và chợt nhớ ra tối qua có ăn tôm viên với Trường An. “Hôm qua ta ăn mấy miếng tôm viên.”
Nguyên nhân đây rồi, Sở Từ cất gối và đóng hòm thuốc lại. Nàng lùi ra sau vài bước, khom người báo cáo với Trường An, “Bẩm tư công, Minh Hủy cô nương chắc bị dị ứng do ăn tôm viên. Hiện tại da cô nương vừa đỏ vừa sưng, vài nốt mẩn còn bị cào xước, nên cần uống lương huyếtTruyenHD
để giải độc. Ngoài ra phải phối hợp với thuốc bôi ngoài da thì mới hiệu quả.”
“Ca ca, liệu Hủy nhi có bị tàn phá nhan sắc không?”
Trường An nhẫn nại lau nước mắt cho nàng ấy, giọng nói the thé nhẹ nhàng dỗ dành, “Có ca ca ở đây thì ngươi không cần sợ.”
Trường An cư xử dịu dàng làm Sở Từ kinh ngạc. Nếu không tận mắt chứng kiến, cả đời này nàng sẽ chả tin đại tư công tàn nhẫn độc ác lại đi dỗ một nữ tử có nửa bên mặt vô cùng thê thảm.
Sở Từ cung kính đứng ở một góc, còn Trường An hình như sợ việc điều trị bị chậm trễ nên ra lệnh, “Ở đây có dụng cụ sắc thuốc, ngươi chỉ việc kê đơn thôi. Cần thuốc gì thì bản công sẽ sai người đến Ngự Dược Phòng lấy.”
“Vâng.”
Sở Từ rời khỏi phòng, cơn gió lạnh kèm theo bông tuyết ập tới làm thân hình gầy yếu nhịn không được mà run rẩy. Nàng thoăn thoắt viết dược liệu lẫn dụng cụ cần thiết, sau đó Niên Anh với nàng được dẫn đến nhà bếp.
Sở Từ và Niên Anh đã sớm tiêu hóa hai muỗng cháo buổi trưa, bọn họ nhìn nhau thở dài. Cả hai xoa xoa tay, chút hơi nóng tỏa ra sưởi ấm họ trong chốc lát.
Sở Từ chuẩn bị nguyên liệu cho canh giải độc: cam thảoTruyenHD, bột hoạt thạchTruyenHD, mộc thôngTruyenHD, địa đinhTruyenHD, liên kiềuTruyenHD, kim ngân hoaTruyenHD, chi tửTruyenHD, thổ phục linhTruyenHD, một lượng vừa phải hạt ý dĩTruyenHD, mầm giá đậu nành, bạch tiễn bìTruyenHD. Thuốc khá dễ giải quyết, sắc lên rồi uống là được.
Cân đo đong đếm xong, Sở Từ giao thuốc cho Niên Anh, “Công công, ta giao việc sắc thuốc cho ngàiTruyenHD.”
“Ngươi yên tâm.”
Kế tiếp là điều chế thuốc bôi trị sưng lẫn giảm ngứa. Sở Từ rửa sạch đồ đựng rồi cân khối lượng của phấn trắng, băng phiến, bột thạch cao, bột hải phiêu tiêuTruyenHD, thanh đạiTruyenHD. Nàng bỏ tất cả vào bát và bắt đầu nghiền nát. Thái Y Viện không có thanh đại cỡ nhỏ nên khá mất công mài.
Sở Từ thấy đứng mài không hiệu quả bèn quỳ trêи mặt đất, như vậy mới đủ lực để nghiền thuốc.
“Đừng làm thế, trời rét vậy thì hơi ẩm sẽ xâm nhập cơ thể gây đau gối mất,” Niên Anh khuyên nhủ. “Hay để lão nô làm cho.”
“Không sao, cứ để ta làm, công công trông coi ấm thuốc đi.”
Tuyết rơi càng lúc càng dữ dội, vì bị thúc giục nên Sở Từ phải cố nghiền cho nhanh, những ngón tay cầm chày đá lạnh buốt mất cảm giác từ đời nào. Cuồng phong chơi đùa với bông tuyết giữa khung cảnh trắng xóa ngoài kia, thấm thoát mà trời đã tối sầm.
Lúc chạng vạng, Sở Từ trộn đều nguyên liệu rồi rót dầu vừng vào để tạo kết dính. Nàng thoa hỗn hợp lên mặt Minh Hủy, chất thuốc lạnh dần ngấm vào da thịt và mau chóng trị dứt cơn đau.
Sở Từ đứng đợi ngoài phòng, khoảng hai khắc sau thì quay lại rửa mặt cho Minh Hủy.
Nửa bên mặt bị sưng tấy đỡ hơn thấy rõ, chỉ lưu lại vệt tím đậm. Minh Hủy thở phào nhẹ nhõm, nàng ấy sung sướиɠ rúc vào lòng Trường An.
“Nhớ dùng thuốc sắc lẫn thuốc bột trong ba ngày. Sau ba ngày thì trêи mặt vẫn sẽ có vết đỏ, cô nương đến Ngự Dược Phòng lấy thuốc mỡ về bôi là được.”
Đêm mùa đông dài, Sở Từ và Niên Anh rời đi khi trời đã tối đen. Sở Từ vừa bước qua cửa thì hai chân đột nhiên mềm nhũn, nàng ngã khụy xuống nền tuyết.
“Trời ơi.” Niên Anh thấy vậy bèn gấp gáp đỡ nàng dậy.
Hai người đi chưa bao xa thì phía sau có người gọi Sở Từ – là vị công công đưa nàng tới đây.
Tay hắn dâng lên chiếc nhẫn ban chỉTruyenHD
xanh biếc khắc hoa văn tinh xảo, nhìn kϊƈɦ cỡ thì không phải của nam nhân. “Đã bảo ngươi đợi rồi mà, tư công thưởng này.”
Người nghèo chí ngắn nên Sở Từ vừa thấy cái nhẫn thượng hạng thì phản ứng đầu tiên là thầm nghĩ mình có tiền để mua thuốc từ Ngự Dược Phòng cho Dụ Thái; chân hắn đang trong thời kỳ khôi phục vì vậy cần đồ tẩm bổ chất lượng tốt. Nàng không khước từ mà thẳng thắn nhận lấy.
“Làm phiền công công chuyển lời rằng hạ quan cảm tạ tư công.”
Oo———oOo———oΟ
Tục ngữ nói chẳng sai, một khi đã có tiền lệ thì mọi người sẽ bắt chước theo. Sau hôm khám bệnh tận nơi, các công công, ma ma, cô cô thường xuyên yêu cầu người ngoài cửa đông đến khám. Sở Từ biết mình là kẻ khơi mào nên đành cam chịu chạy ngược chạy xuôi. Khám xong thì người bệnh sẽ dựa theo ghi chép của nàng để đăng ký thuốc với Ngự Dược Phòng.
Lần ra cung tiếp theo nhằm ngày trung tuần tháng mười hai. Dù đầu tắt mặt tối suốt thời gian qua nhưng Sở Từ không quên vụ mua đồ bổ. Nàng nhờ người bán chiếc nhẫn phỉ thúy cao cấp và kiếm được hai trăm lượng bạc, số tiền này đổ hết vào Ngự Dược Phòng. Giá cả đắt đỏ song nghĩ tới chất lượng đồ thì nàng chẳng thấy đắt nữa.
Sở Từ cầm theo hộp đồ bổ, nàng định mướn xe ngựa nhưng tuyết rơi dày quá, thành thử người đi đường còn chả có mấy chứ đừng nói đến xe ngựa.
Nếu để lỡ hôm nay thì về sau sẽ càng khó ra cung. Sở Từ thoáng cắn môi, nàng khoác lên áo choàng xanh nhạt rồi tiến vào khung cảnh tuyết bay đầy trời ngoài cung điện.
Đầu đội gió, chân đạp tuyết, cuồng phong điên cuồng gào thét bên tai nàng. Gió lạnh cắt qua gương mặt mịn màng khiến nó lạnh cóng và sưng đỏ trong phút chốc. Tuyết đọng cao đến mắt cá chân, bước đi một cái là chân lún sâu xuống. Sở Từ ôm chặt tay nải, vừa thở hổn hển vừa rút chân ra khỏi tuyết. Nàng mới há miệng để hà hơi thì bị dọng một đống bông tuyết, cái chân còn lại cũng mắc kẹt.
Gió lạnh sai khiến bông tuyết tấn công nữ tử, bão tuyết chẳng những không suy giảm sức mạnh mà còn muốn nhấn chìm người ta.
Chùa Tĩnh Tâm được nhuộm màu trắng xóa, thậm chí mặt đất chả in dấu bước chân. Từ ngày mùa đông tràn về, các thái giám không thể đi đâu hết. Liên tiếp mấy ngày gần đây còn có tuyết rơi dày đặc, cái lạnh khiến những lão già chẳng động đậy nổi nên họ ở yên trong phòng.
Cửa sổ rung lên vì bị tuyết đập vào, Dụ Thái im lặng ngồi trêи giường. Từ nhỏ hắn đã ngóng trông đến ngày được rời cung để không phải phụng dưỡng chủ tử hay chịu giày vò chốn thâm cung nữa. Song khi ngày đó tới, hắn lại khao khát trở về. Hắn thấy bản thân vô dụng tột độ, đây là cảm giác bất lực mà hắn chưa bao giờ nếm trải.
Những tưởng hôm nay hắn sẽ phí công chờ đợi nhưng ai ngờ trong sân lại vang lên tiếng thở dốc cùng tiếng bước chân mỗi lúc một gần.
Dụ Thái lập tức đứng dậy mở cửa, trước mặt đúng là người hắn cất giấu tận đáy lòng. Hắn vẫn nhận ra Sở Từ dù tuyết đã bao phủ nàng từ mái tóc, đôi mắt đến cơ thể.
Tuyết len lỏi vào phòng qua cánh cửa, còn bay vô cả mắt hắn. Một thứ lạnh lẽo như vậy lại khiến hai mắt hắn đỏ hoe.Lời tác giả
Đếm ngược tới chương hầm thịt: ba.Chú thích
TruyenHD
Chỉ bài thuốc có công dụng làm mát người, chữa viêm nhiễm.
TruyenHD
Cam thảo có vị ngọt, tính bình, thường được dùng để thanh nhiệt, giải độc, điều hòa các vị thuốc. Hình ảnh của cam thảo:
TruyenHD
TruyenHD
Bột hoạt thạch chính là một loại dược liệu được nghiền mịn từ đá hoạt thạch – dạng khoáng chất có màu trắng mịn và có tên khoa học là Talcum. Bột có khả năng hút độc, nhất là chất độc ở da.
TruyenHD
Theo Đông y, mộc thông có tác dụng thanh nhiệt, lợi tiểu tiện, thông huyết mạch. Hình ảnh của mộc thông:
TruyenHD
TruyenHD
Địa đinh có công dụng làm mát máu, giải nhiệt, giải độc, tiêu sưng. Hình ảnh của địa đinh:
TruyenHD
TruyenHD
Liên kiều là vị thuốc có tác dụng tan mủ, giải độc, tiêu viêm và trừ nhiệt. Hình ảnh của liên kiều:
TruyenHD
TruyenHD
Cây kim ngân hoa có tác dụng kháng sinh, tốt cho vết loét. Hình ảnh của kim ngân hoa:
TruyenHD
TruyenHD
Chi tử cũng là một dược liệu giúp giải độc. Hình ảnh của chi tử:
TruyenHD
TruyenHD
Thổ phục linh có vị ngọt nhạt, tính bình, dùng trong trị đau nhức xương khớp, phong thấp, lở ngứa, giang mai, mụn nhọt, vẩy nến, mề đay, rôm sảy. Hình ảnh của thổ phục linh:
TruyenHD
TruyenHD
Ý dĩ có vị ngọt, tính hơi hàn, có tác dụng kiện tỳ bổ phế, thanh nhiệt. Hình ảnh của hạt ý dĩ:
TruyenHD
TruyenHD
Bạch tiễn bì có vị đắng, tính lạnh, hay dùng để chữa sang nhọt, lở ngứa. Hình ảnh của bạch tiễn bì:
TruyenHD
TruyenHD
Dù cấp cao hơn nhưng mình vẫn để Sở Từ lịch sự gọi Niên Anh là “ngài” vì ông lớn tuổi nhé. Còn Niên Anh gọi Sở Từ là “ngươi” vì nhìn chung quan hệ hai người giống người lớn tuổi và người trẻ tuổi hơn là cấp trêи và cấp dưới.
TruyenHD
Hải phiêu tiêu là nang của nhiều loại cá mực, thường dùng nhất là nang mực váng. Dược liệu này có thể dùng trị lở loét, cùi nhọt.
TruyenHD
Thanh đại có tác dụng thanh nhiệt, giải độc, làm mát máu và giảm sưng tấy. Hình ảnh của thanh đại:
TruyenHD
TruyenHD
Nhẫn đeo ở ngón cái.