Qua Lâm choáng váng, lấy hai tay che mặt, nhìn Tô Chỉ qua kẻ tay, thì thầm "Ta không có nằm mộng đi?"
"PHỐC" Tô Chỉ liền bật cười "Không hôn ngươi là nằm mộng, hôn rồi cũng là nằm mộng, vậy ngươi muốn đây chỉ là mộng?"
"Không không không." Qua Lâm nhanh chóng lắc đầu "Ta là quá vui, không thể tưởng tượng nổi... trong lúc nhất thời ta chưa kịp thích nghi a!"
"Ngốc tử."
Qua Lâm hắc hắc cười ngây ngô, được công chúa hôn dù có là ngốc tử cũng vui vẻ a.
"Vậy ngươi..." Qua Lâm lại nói "Có đi nữa hay không?"
"Ngươi muốn ta đi à?"
"Không không không, vạn lần không muốn ngươi đi." Thế nhưng cô nhớ tới, lại nói "Thế còn quốc sư, có đồng ý đơn giản vậy không?"
Tô Chỉ cười cười "Cái này ngươi đừng lo, tựa như ngươi nói, nếu ta không nguyện đi, người nào cũng không thể thể miễn cưỡng ta."
Qua Lâm nghĩ nghĩ, đúng vậy a, tựa như chính lời Quốc sư nói, Tô Chỉ là Quân, hắn là Thần, Quân nói không đi, hắn là Thần, có thể nào lấy đao kề cổ bắt ngươi không đi cũng phải đi? Vì vậy, nghĩ đến đây, Qua Lâm đã hoàn toàn thả lỏng.
Cô nhích nhích lại gần Tô Chỉ, cánh tay dán sát bên cánh tay Tô Chỉ, chặt chẽ không có kẻ hở, "Vậy ngươi nói, lần này không đi, về sau có đi không? Về sau vẫn sẽ cùng một chỗ với ta đi?"
Tô Chỉ nghiêng người nhìn cô, lại không trả lời
Qua Lâm gấp, truy vấn "Có phải không a?!"
"Hôm nay ngươi làm sao vậy a?" Tô Chỉ bất đắc dĩ "Lúc trước ngày nào cũng ước ta đi sớm, bây giờ lại sợ cái này sợ cái kia."
Loading...
Qua Lâm trợn trừng mắt, trong lòng tự nhủ, đó là do trước kia chị không thương ngươi a. Nhưng hôm nay đã khác, cô biết rõ, cô yêu nàng, vì vậy Qua Lâm can tâm tình nguyện phụ họa "Dạ dạ, chính là ta sợ, sợ ngươi rời xa ta, sợ một ngày không còn được gặp ngươi."
"Bây giờ cũng không tới phiên ngươi sợ." Tô Chỉ nói "Hôm nay ta không đi, sau này chắc cũng không còn cơ hội. Vì vậy người nên sợ là ta, vạn nhất ngươi thay lòng đổi dạ, đến lúc đó không phải ta khóc cũng không có chỗ khóc hay sao?"
"Vậy ngươi vẫn ở lại?" Qua Lâm cười, có chủ tâm đùa Tô Chỉ.
"Ta ở lại là vì lòng ta muốn ở lại, ta không muốn về sau chỉ là cái xác không hồn. Về những gì mới nói, đều không thể cưỡng cầu, nếu như đến lúc đó ngươi thật sự thay lòng, ta cũng sẽ không hối hận, dù sao cũng là đã từng có được."
Qua Lâm không tự giác giật giật lông mày, vội nói "Sẽ không, ngươi đừng nghĩ lung tung." Cô ngừng một chút, lại giải thích "Ta thừa nhận, người ở thời đại chúng ta khác với người thời cổ đại, giống như ngày khác biệt với đêm. Nhưng vấn đề là ta cũng không giống những loại người kia, những chuyện hai ta cùng trải qua, có qua bao nhiêu kiếp bọn họ cũng không gặp được, hoạn nạn mới thấy chân tình, như vậy ngươi vẫn cảm thấy hai ta sẽ tách ra?"
Tô Chỉ nghe xong, mỉm cười, nàng hơi ngước cổ lên, ánh mắt tràn ngập ôn nhu nhìn Qua Lâm, một lát sau, nàng mới nói "Những chuyện này không thể biết được, chúng ta cứ sống tốt hiện tại, chuyện ngày sau, ngày sau tính."
Qua Lâm gật đầu mạnh.
Tô Chỉ lại nói "Ngươi nhìn chằm chằm ta hoài làm gì?"
Qua Lâm chống hai tay lên, từ trên cao nhìn chằm chằm Tô Chỉ, không chớp mắt một cái, lúc này trong phòng chỉ có ánh sáng vàng từ chiếc đèn ngủ đầu giường, ánh sáng mờ nhạt nhưng cực độ ấm áp, bầu không khí như vậy làm người ta cảm thấy ngượng ngùng.
Qua Lâm cảm thấy tim mình dần dần đập nhanh hơn, hô hấp cũng khó khăn hơn, nhìn từ góc độ này, Tô Chỉ cực kì đẹp, giống như tiên nữ hạ phạm, sạch sẽ không dính trần tục thế gian.
Cô nói "Ta muốn hôn ngươi."
Dứt lời, không đợi Tô Chỉ phản ứng, Qua Lâm lớn gan, cúi đầu, chuẩn xác hôn lên môi Tô Chỉ. Đây là lần thứ hai trong đêm nay hai nàng tiếp xúc da thịt, chẳng qua là lần này rõ ràng bất đồng, trong tích tắc khi môi chạm môi, cô cảm giác được đáy lòng nổ tung, giống như mặt hồ tĩnh lặng, đột nhiên sóng cả mãnh liệt.
Môi Tô Chỉ cực mềm, lại tràn ngập hương mộc lan, khiến lòng Qua Lâm ngứa ngáy khó nhịn. Nhưng đến tột cùng cô vẫn sợ, sợ sẽ làm công chúa hoảng sợ, nên đành mạnh mẽ áp chế cảm xúc trong lòng, chầm chậm hành động.
Lưỡi nhúc nhích, cô nhẹ nhàng tách môi Tô Chỉ ra, thừa dịp giữa lúc nàng hô hấp, nhẹ nhàng chui vào. Dường như cũng không ngờ Qua Lâm lớn mật như thế, nên Tô Chỉ có chút hoảng sợ, thân thể không khỏi bắt đầu run nhẹ. Qua Lâm cảm giác được sự khác thường của Tô Chỉ, nên nhu hòa thả chậm động tác, cô vươn tay ôm Tô Chỉ vào lòng, trấn an nàng.
Dần dần, thân bất do kỷ (không theo ý mình). Tô Chỉ cảm thấy khí lực trong cơ thể dần mất đi, ý thức cũng phiêu lãng nơi khác. Qua Lâm đang phỏng hỏa trong miệng nàng, không kiêng nể gì cả, giống như Tôn Ngộ Không không sợ trời không sợ đất, đại náo Thiên cung một phen.
Nụ hôn này bao lâu, Qua Lâm không biết Tô Chỉ cũng không biết, hai nàng chỉ cảm không muốn rời ra, đến lúc sắp thở không nổi mới buông nhau ra. Sau không tách ra, hai nàng đều thở dốc, nhìn nhau, cười hạnh phúc.
Qua Lâm thở, trêu ghẹo "Sao làm thế nào lưỡi ngươi cũng không động, mệt chết người rồi."
Nghe xong lời này, mặt Tô Chỉ càng đỏ, nàng trừng Qua Lâm, nói "Ta xem động tác của ngươi rất thành thạo, trước kia làm chuyện này với không ít người?"
Ách...
Qua Lâm xấu hổ, trong lòng thầm kêu cha gọi mẹ, cô thật là tự đào hầm chôn bản thân mà, thanh niên hiện đại, có ai sống tới tuổi cô mà chưa có nụ hôn đầu, cái này ở hiện đại có xem ra gì đâu, nhưng vấn đề là, đối diện cô là công chúa đại nhân, nàng đích thật là người cổ đại a, lần này tốt rồi, Qua Lâm không biết nên trả lời Tô Chỉ thế nào. Tô Chỉ bảo thủ như vậy, nói đã từng cũng không được, mà nói không có lại không đúng!
Bộ dáng do dự mất tự nhiên của Qua Lâm làm sao tránh khỏi pháp nhãn của Tô Chỉ.
Nếu nói trong lòng không có chút xíu nào cảm giác là giả, nhưng dù sao Tô Chỉ cũng chỉ ngây ngươi trong chốc lát, nàng biết rõ xã hội này cởi mở cỡ nào, vì vậy nhập gia tùy tục là việc đầu tiên nàng phải học.
Tô Chỉ mỉm cười, áp chế khó chịu trong lòng, nói "Trước kia ta mặc kệ, về sau ngươi mà dám như vậy, ta sẽ không để ngươi sống tốt." Nói xong, nàng nghĩ nghĩ, lại nói "Người nọ quấn với ngươi cũng sẽ được "đẹp mắt"!"
Ôi, ngươi nói công chúa có đáng yêu không cơ chứ.
Tuy là uy hiếp, nhưng trong mắt Tô Chỉ lại có chút dỗi hờn, Qua Lâm vui vẻ cười hắc hắc, đi xuống cầu thang do Tô Chỉ cho phép, nhanh chóng cúi đầu khom kưng phụ họa "Dạ dạ dạ, tuân lệnh, tuân lệnh ạ."
Một đêm này, làm cho lòng người thoải mái. Qua Lâm cười vui vẻ đi ngủ, tự nhiên, ngủ rồi cũng còn cười.
Tất cả sự tình không thoải mái đã đặt dấu chấm hết, từ ngày mai trở đi, các nàng có một bắt đầu mới, lộ trình của đoạn đường mới lại để cho tràng đầy tin tưởng, bởi vì trên đường đi hai nàng sẽ luôn nắm tay nhau, bất luận bão táp mưa sa, cũng không buông ra.
Sáng sớm hôm sau, hai nàng đồng thời thức giấc, nhìn nhau cười, ôm nhau, sau một lúc mới lăn lốc rời giường, đánh răng rửa mặt chuẩn bị một ngày làm việc mới.
Hai nữ nhân viên nhìn thấy Tô Chỉ, đều chào hỏi cười đùa nói chuyện phiếm, một câu kể cho Tô Chỉ chuyện lý thú hôm qua, một câu lại nói sáng sớm hôm qua không thấy Tô Chỉ, lão bản cũng không hoạt bát giống ngày thường.
Tô Chỉ nghe xong cười vui vẻ không ngừng, mặt Qua Lâm thì chuyển sang màu đỏ, cô tức giận trừng mắt nhìn hai nhân viên, làm bộ nghiêm khắc "Hai ngươi rảnh rổi quá ha? Dám ở trước mặt lão bản tám chuyện? Còn không mau đi quét dọn, khách đến bây giờ!"
Hai nhân viên cười hì hì, chạy nhanh như gió.
Tô Chỉ giận liếc cô "Như thế nào, miệng là ở mặt người ta, nói không cho nói?"
Qua Lâm bĩu môi, thầm nghĩ, khẳng định là ngươi nghe xong rất cao hứng, trong bụng cũng nở hoa, chuyện như vậy ai nghe mà không vui? Nhưng mà nghĩ tới hôm qua, Qua Lâm lập tức thu liễm tâm tình, cô nghiêm túc nhìn Tô Chỉ, suy nghĩ có nên nói hay không, nhưng vì cái gì không nói? Bây giờ Tô Chỉ không đi, cô còn sợ cái gì?
Nghĩ đến đây, cô ngồi xuống bên cạnh Tô Chỉ, bình tĩnh, nói "Hôm qua Quốc sư đã tới đây."
Nghe tới hai chữ Quốc sư, Tô Chỉ lập tức thu hồi vui vẻ, nàng nhìn Qua Lâm, đáy mắt cho chút phức tạp, một lát sau, mới nói "Hắn nói với ngươi cái gì?"
"Hắn cũng không nói gì." Qua Lâm ha ha cười, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, dứt lời, cô nhìn Tô Chỉ hình như không tin, lại nói "Là thật mà, hắn đến đây nói không liên lạc được với ngươi, sau đó ta cũng không có tâm tình nói chuyện khác với hắn, trực tiếp lái xe đi tìm ngươi."
"Phải vậy không?" Tô Chỉ hỏi lại.
Qua Lâm điên cuồng gật đầu, trên thực tế kể ra những gì Quốc sư nói, vậy thì như thế nào? Loại chuyện này cô không muốn nói cho Tô Chỉ biết, bởi vì, sau khi nàng biết, nói không chừng sẽ bất hòa với Quốc sư. Mặc dù cô không vừa mắt Quốc sư, nhưng cũng không muốn lấy chuyện này châm ngòi, cảm giác giống như cố ý.
Về phần chuyện Quốc sư nói, dù lúc nghe Qua Lâm cảm giác nội tâm bị đè nén, nhưng đổi góc độ nghĩ lại thì tiêu tan không ít. Tựa như Quốc sư nói, ai cũng không bức được Tô Chỉ, như vậy lúc Tô Chỉ đến cái y quán nhỏ tất nhiên là can tâm tình nguyện. Huống hô tay làm hàm nhai rất là tốt, chơi bời lêu lổng mới đáng xấu hổ.
Tô Chỉ thấy sắc mặt Qua Lâm không có gì, cũng không hỏi thêm gì nữa, nàng suy nghĩ một chút, "Đợi khi vắng khách ta đi tìm Quốc sư một chuyến."
Qua Lâm không dị nghị.
Xế chiều Tô Chỉ đến chỗ Quốc sư, khi đó Quốc sư đang tản bộ trong sân, nam nhân trộm mộ tất nhiên cung kính đi theo phía sau, hắn nhìn thấy Tô Chỉ, cười hỏi "Hôm qua Qua Lâm đã tìm được ngài?"
Tô Chỉ cũng không tính giấu diếm, vì vậy gật đầu.
"Tìm thấy ở đâu."
"Ở bờ biển."
Ban đầu Quốc sư nghe khẽ giật mình, sau đó mới nở nụ cười khổ "Đầu tiên thần chính là đã loại trừ những nơi có nước, nhưng không ngờ Điện hạ lại đến nơi đó, có khi thần cũng thực không nhìn thấu Điện hạ."
"Ngươi luôn nghĩ có thể nhìn thấu một người, có thể nhìn thấu, nó có nghĩa là gì?" Tô Chỉ cười hỏi.
Quốc sư cười cười, dừng bước lại, hắn nhìn Tô Chỉ, vẻ mặt ôn nhu, "Hôm nay Điện hạ tới là vì chuyện gì? Cứ nói, đừng ngại."
"Ta không có ý định rời đi." Tô Chỉ nói ". Ta nguyện ở lại chỗ này, từ nay về sau không quay về."
Trên đường tới đây, kỳ thật trong lòng Tô Chỉ suy đoán rất nhiều, suy đóan xem khi nàng nói chuyện này với Quốc sư, Quốc sư sẽ có phản ứng gì, kinh ngạc? Tức giận? Hay thất vọng?
Không nghĩ tới, Quốc sư nghe xong, mặt không biểu tình, vẻ mặt bình tĩnh, vẻ mặt đó có phải muốn nói những lời Tô Chỉ nói hôm nay là bình thường.
Tô Chỉ một lòng kinh ngạc, quốc sư cuối cùng suy nghĩ cái gì?