Công việc vừa xong xuôi, trong lòng Qua Lâm đã tràn đầy cao hứng. Bao nhiêu vui vẻ lộ rõ trên mặt cô, nhìn đồng hồ đã đến giờ cơm, liền nhanh chóng kéo Tô Chỉ đến phòng nghỉ chuẩn bị ăn cơm.
Thức ăn hôm nay không tệ, có món thịt bò hầm khoai tây Qua Lâm yêu thích, còn có thêm gà xé phay. Cô bày chén đũa ra, Tô Chỉ để điện thoại lên bàn, cởi áo blouse, hai người bắt đầu ăn phần cơm trưa của mình.
Chẳng qua là cơm còn chưa ăn được bao nhiều thì chuông điện thoại của Tô Chỉ đột nhiên reo lên.
Qua Lâm không nghĩ nhiều, đầu không tự chủ cuối nhìn điện thoại trên bàn, nhưng không nhìn thì thôi, nhìn thấy là ăn cơm hết vô. Điện thoại trên mặt bàn vẫn reo, màn hình nhấp nháy hiển thị hai chữ "Quốc sư".
Điện thoại vừa mới mua ít ngày, vậy mà đã lưu số Quốc sư, làm sao Qua Lâm không tâm phiền ý loạn cho được, cô còn tưởng rằng, di động này chỉ có tên của cô thôi, haizz.
Tô Chỉ cũng hơi mất tự nhiên, từ trước đến nay Quốc sư không hề liên lạc điện thoại, hôm nay điện thoại, nhất định là có chuyện rồi, như vậy đêm nay... nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, ngừng một chút, để bát đũa trong tay xuống, bắt điện thoại.
Qua Lâm vểnh tai, ra sức lắng nghe, nhưng Quốc sư bên kia nói gì cô không thể nghe được, chỉ có thể nghe thấy Tô Chỉ dùng thanh âm vô cùng nhẹ nhàng "Ừ... ừ... được, buổi chiều ta qua."
"Buổi chiều ta qua." Qua Lâm nghe xong Tô Chỉ nói như vậy, nội tâm đột nhiên trầm xuống, ngay sau đó là lửa giận vô hình bốc lên cao. Cô kiên khẫn chờ Tô Chỉ cúp điện thoại, lúc đó mới nghẹn nộ khí nói "Buổi chiều ngươi muốn đi?"
"Đúng vậy." Tô Chỉ nói.
"Vậy chuyện của ta thì sao?"
"Ngươi..." Tô Chỉ ngừng một lát, lại nói "Ta sẽ đi sớm về sớm, chín giờ sẽ có mặt ở nhà."
"Ngươi nói là nói như vậy, nhưng mỗi lần gặp Quốc sư ngươi có bao giờ về sớm? Hôm nay ngươi đi, khẳng định là chưa đến nửa đêm chưa về."
Qua Lâm nói như vậy cũng không quá đáng, bởi vì xác thực là như vậy.
"Lần này ta nhất định về đúng giờ, được không?"
Qua Lâm không tiếp lời, nội tâm cô thật sự không muốn Tô Chỉ đi, nhưng cô không có lý do gì để cản trở, hơn nữa mặc dù hiện tại thanh âm Tô Chỉ đang nhỏ nhẹ dỗ dành, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định, xem ra, chuyến này không đi không được. Sau một lúc, Qua Lâm thở dài, "Khi nào ngươi đi?"
Tô Chỉ thấy Qua Lâm đã thả lỏng, "Ăn cơm xong liền đi, buổi chiều ngươi nhờ lương y Lý làm thay ta."
Qua Lâm cực kỳ không tình nguyện gật đầu.
Đầu giờ trưa, nam nhân trộm mộ lái limousine đến trước cửa y quán đón người, Qua Lâm phiền muộn, thật muốn đi đến chiếc limousine đạp hai cái cho hả giận. Cô thấy Tô Chỉ chuẩn bị lên xe, nội tâm vừa lo lắng vừa hoảng hốt.
Vì sao Quốc sư bất chấp nguy hiểm để đến hiện đại, chỉ sợ kẻ đần cũng đoán ra được, Tô Chỉ nhất định sẽ đi, cô dã sớm biết có một ngày Tô Chỉ sẽ đi, nhưng thời gian tới gần, cô lại không ngờ rằng mình có chút sợ, cô sợ đến lúc đó, Tô Chỉ cũng sẽ giống như hôm nay, dứt khoát ra đi.
Qua Lâm thấy chiếc xe chở Tô Chỉ phóng đi, trong nội tâm lại càng sợ hãi, hôm nay Tô Chỉ đi, buổi tối còn trở về, nhưng lần sau Tô Chỉ đi, nàng có trở về nữa không?
Sợ là đời này cũng sẽ không trở về nữa.
Trước kia không phải ước gì nàng nhanh đi sao? Từ khi nào lại bắt đầu sợ nàng rời đi? Nhà này đã không còn là một người, hai người đã thành quen, giờ lại còn một người thì phải làm sao? Tương lai cô lại trở về đơn thân lẻ bóng, qua bao lâu để lại quen với nó đây?
Thật sự là tàn nhẫn.
Bất tri bất giác, tâm trạng tụt dốc không phanh. Nhưng tối nay không phải muốn tổ chức một buổi tiệc nhỏ để tặng quà cho nàng sao, Tô Chỉ đã đáp ứng chín giờ tối về, như vậy trước chín giờ phải làm xong bữa tối phong phú, chuẩn bị quà để trên bàn, chờ công chúa đại nhân tự tay mở quà.
Đúng vậy a đúng vậy a, nghĩ đến đây, Qua Lâm nhanh chóng ngăn không cho mình nghĩ lung tung nữa. Y quán đã không còn Tô Chỉ, cô cũng không nán lại làm gì, vì vậy sau khi dặn dò lương y Lý chút ít sự tình, Qua Lâm lái xe đi siêu thị mua nguyên liệu nấu bữa tối.
Đoạn đường này tâm tình Tô Chỉ cũng không được thoải mái, trên thực tế, từ ngày gặp lại Quốc sư, tâm tình Tô Chỉ chưa bao giờ nhẹ nhõm? Lần này Quốc sư gọi nàng, không biết lại phát sinh chuyện gì, là vấn đề biện pháp trở về sao?
Mâu thuẫn.
Bởi vì Tô Chỉ vừa hy vọng là phải, rồi lại vừa hy vọng là không phải.
Lúc đến biệt thự của Quốc sư, Quốc sư đang ngồi trong sân vườn uống trà, hắn khó được nhàn nhã như vậy một lần. Trong trí nhớ của Tô yChỉ, Quốc sư khi còn bé thường xuyên ôm sách đọc, còn việc phơi nắng uống trà sợ là sự tình hắn ít làm nhất đời này.
Tô Chỉ đi lại ngồi bên cạnh hắn, hắn liền chăm trà cho Tô Chỉ, nói "Phơi nắng bình tâm."
Tô Chỉ qua loa nhấp một ngụm trà "Hôm nay ngươi vậy mà lại có thời gian nhàn hạ."
Quốc sư ha ha cười, nhắm mắt nói "Thần bận rộn gần nửa đời người, gần đến tuổi già đương nhiên muốn hưởng thụ một chút."
Tô Chỉ nhíu mày, nàng cảm thấy không quen, cảm giác rất lạ. Thử nghĩ người ngươi đang đối mặt chỉ mới hai mươi tuổi, vậy mà luôn miệng nói sinh mạng hắn không còn bao lâu, như thế thì nên có loại tâm tình gì?
Tô Chỉ là đa phần không tin.
Quốc sư thấy Tô Chỉ không tiếp lời, liền cười nói "Điện hạ vẫn không tin lời thần nói sao? Không bằng Điện hạ đổi góc độ suy nghĩ, có loại đầu đất nào cả ngày tự nguyền rủa mình chết hay không."
Đúng vậy a, kẻ đần cũng sẽ không nói như vậy, huống hồ là Quốc sư đại tài, không gì không biết.
Tô Chỉ đảo mắt, liền nói sang chuyện khác "Hôm nay Quốc sư gọi ta đến rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Đương nhiên là thương lượng chuyện trở về."
Tâm Tô Chỉ mãnh liệt run lên, đột nhiên hoảng loạn, sau một lúc, nàng hít thở sâu, mới nhỏ giọng hỏi "Có thể trở về sao? Lúc nào?"
"Một tháng."
"Nhanh như vậy?" Tô Chỉ thốt ra.
"Nhanh?" Quốc sư nhìn Tô Chỉ, trong ánh mắt tất cả đều là xem xét đánh giá, trong lúc đó hắn lại là cười cười "Thần sợ là nghe lầm đi? Công chúa ngại nhanh, chớ không phải là còn muốn ở lại chỗ này?"
Còn muốn ở lại chỗ này sao?
Nói thực ra, Tô Chỉ cũng tự mình cảm thấy mê mang, nơi đây không phải quốc gia của nàng, nàng cũng không thuộc về nơi này, nhưng trong lòng, vì cái gì có loại cảm giác không muốn đi. Là ở lâu ngày thành thói quen, hay vì một người nào đó?
Đi, hay không đi, đã thành một vấn đề lớn.
"Công chúa." Quốc sư lại nói "Người do dự bất định như thế, không phải là vì chỗ này đã có chuyện níu giữ chân người chứ?"
"Không có." Tô Chỉ nghe xong, vội vàng lắc đầu "Không có, làm gì có."
Nếu như người đối diện là Qua Lâm, có thể sẽ bỏ qua lời nói qua loa này, nhưng người đối diện là Quốc sư, hắn tận mắt nhìn thấy ánh mắt bối rối của Tô Chỉ, nói không có, làm sao hắn tin được.
Nhưng Tô Chỉ là Quân, hắn là Thần, Quân nói không, Thần làm sao có thể chất vấn, vậy nên Quốc sư không có hỏi toạc ra, mà là, khóe miệng cong lên nói "Nếu không có, một tháng sau thần sẽ đưa Điện hạ về Đại Doanh."
Tô Chỉ không còn chỗ nào phản bác, nàng đang bối rối, lại không biết làm sao kéo dài thời gian, hơn nữa trong lòng nàng vốn là mâu thuẫn, còn chưa xác định đi hay không đi, thật đúng là không đi cũng phải đi.
Lúc rời khỏi biệt thự, trong lòng Tô Chỉ càng trầm trọng. Mâu thuẫn trong đáy lòng làm cho nàng cảm thấy kỳ quái, nơi đây ngoại trừ Qua Lâm, không có gì đáng giá để nàng lưu luyến, như vậy, đúng là bởi vì Qua Lâm hả?
Tô Chỉ không phải ngốc, nếu như trước kia nàng không hiểu, chỉ sợ lần này, lòng nàng đã minh bạch bảy tám phần rồi.
Nàng vậy mà đã yêu Qua Lâm.
Qua Lâm... Qua Lâm...
Tô Chỉ kinh hãi, nhanh chóng móc điện thoại ra, nhìn xem đã hơn chín giờ, thậm chí là đã gần mười giờ. Không xong, đã đáp ứng Qua Lâm chín giờ về nhà, ai ngờ ở chỗ này quên mất thời gian, sợ là người nọ đang nổi đóa ở nhà.
Tô Chỉ không quan tâm nhiều như vậy, nhanh chóng gọi về, nhưng điện thoại vừa reo một tiếng đã bị cắt đứt, nàng nhìn điện thoại thở dài, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào mới tốt.
Dưới sự thúc giục của Tô Chỉ, lộ trình vốn là bốn mươi phút chỉ còn hai mươi phút, xe vừa dừng lại, không đợi nam nhân trộm mộ mở cửa, Tô Chỉ liền tự mở cửa xe bước ra ngoài.
Tô Chỉ bước nhanh liên tục, thở hổn hển trở về nhà.
Cửa vừa mở ra, vừa vặn nhìn thấy Qua Lâm ngồi trên sofa trong phòng khách, cô ôm cánh tay bĩu môi, bộ dạng oan ức. Tô Chỉ vừa thấy, nội tâm liền áy náy "Xin lỗi."
...
Qua Lâm vốn định mở miệng mắng, nhưng cô không ngờ công chúa lại mở miệng xin lỗi, làm cho Qua Lâm không biết nói gì. Công chúa người ta cũng đã nói xin lỗi rồi, cô còn tính toán cái gì?
Vậy nên giằng co một lát, Qua Lâm liền thở dài "Đợi một chút không sao, chẳng qua là đồ ăn đã nguội lạnh."
Tô Chỉ cười lắc đầu, cởi giày cất vào tủ, sau lại đứng trước mặt Qua Lâm, nói "Lạnh thì ăn lạnh, đau bụng thì ta cấp thuốc cho ngươi."
Cắt.
Nàng vẫn để ý tới.
Bụng Qua Lâm kêu cồn cào, cũng lười so đo cũng nàng "Ăn cơm đi, ta đói muốn chết rồi."
Tô Chỉ gật đầu, cùng Qua Lâm chuẩn bị ăn cơm, đồ ăn đêm nay đặc biệt ngon, nên có đều có, hơn nữa người sáng suốt nhìn qua đều biết đầu bếp đã tỉ mỉ chuẩn bị như thế nào, xem ra đêm nay Qua Lâm bỏ ra không ít tâm tư. Tô Chỉ cười, ngồi xuống, Qua Lâm ngồi đối diện nàng.
Nhưng vừa ngồi xuống, Tô Chỉ liền phát hiện có chỗ không đúng "Đũa của ta đâu?"
Trước mặt Qua Lâm có một đôi đũa, trước mặt nàng lại không có gì, jo phải Qua Lâm muốn nàng ăn bốc đó chứ?
Qua Lâm đột nhiên cười hắc hắc, giống như làm ảo thuật, từ sau lưng lấy ra một cái hộp đẹp mắt, Tô Chỉ vừa thấy, hai mắt nhìn chăm chú, lần trước trong hộp là một chiếc điện thoại, không biết hôm nay là cái gì đây?"
"Cầm lấy, mở ra xem đi?" Qua Lâm cười giảo hoạt, thầm nghĩ, nữ nhân đúng là nữ nhân, vừa rồi nàng nhìn rõ sắc mặt Tô Chỉ, thật giống như muốn ăn luôn cái hộp.