Quốc sư còn nói "Hà tất Điện hạ phải để trong lòng nhiều như vậy, hết thẩy đều là thiên ý, chẳng qua hôm nay là thiên ý trêu người mà thôi."
Tốt cho câu thiên ý trêu người.
Tô Chỉ thật sự không còn gì phản bác.
Tô Chỉ xoa xoa huyệt thái dương, dường như có chút mệt mỏi. Chốc lát, nàng dừng động tác xoa, "Lần trước ngươi nói còn việc trọng yếu muốn làm, rốt cuộc là chuyện gì?"
Quốc sư hớp một ngụm trà, "Lần trước không phải thần cũng đã nói với Điện hạ rồi sao."
"Không thể nói?" Tô Chỉ cười "Không thể tìm một lý do đàng hoàng hơn sao, ta không phải Qua Lâm, sẽ không dễ dàng bị lừa như vậy, lần trước ngươi không nói, chẳng qua là vì Qua Lâm ở đây, bây giờ nàng không ở đây, còn có cái gì không thể nói?"
Quốc sư ha ha cười không ngừng "Điện hạn vẫn luôn thông minh hơn người."
"Nhanh nói đi." Tô Chỉ có chút không vui, quả nhiên con người sẽ thay đổi, nếu như là lúc trước, tiểu Quốc sư rất là nghe lời, nàng hỏi cái gì, hắn tuyệt đối trả lời ngay lập tức, còn hôm nay, bắt đầu học cách day dưa hàm hồ rồi.
Quốc sư nhìn Tô Chỉ, lại mở miệng "Thần, đương nhiên là muốn đưa điện hạ trở về."
Cái gì?
"Ngươi nói cái gì?" Tô Chỉ kinh sợ hỏi, khuôn mặt không dám tin.
"Thần nói, thần tới là muốn dẫn điện hạ trở về." Quốc sư nói lại một lần, lần này hắn biểu lộ so với vừa rồi càng thêm ngưng trọng, vô cùng nghiêm túc.
Tô Chỉ không thể không tin.
Nhưng..."Làm thế nào trở về?" Tô Chỉ cười "Chẳng lẽ lại dùng trước biện pháp lần trước, chết thêm lần nữa?" Bức hồn phách ra khỏi thân xác, dựa theo lần ở Đại Doanh, tức là phải trải qua thời gian một ngàn năm, sẽ quay ngược trở về?
Có lẽ Tô Chỉ ngốc, nàng chỉ có thể nghĩ được biện pháp đó. Nhưng nàng biết rõ, nhất định không phải biện pháp này, bởi vì căn bản mà nói, thời gian chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước, nào có thể thay đổi quỹ đạo quay ngược trở về?
Quả nhiên Quốc sư cười lắc đầu.
Tô Chỉ nhíu mày, càng lúc càng không hài lòng với Quốc sư, nhưng bây giờ Tô Chỉ phải nhịn, nói "Kính xin Quốc sư chỉ giáo."
"Đương nhiên biện pháp thần muốn dùng không phải biện pháp Điện hạ nghĩ, bởi vì thời gian sẽ không thể quay ngược. Nhưng khẳng định là có biện pháp trở về, chẳng qua thời cơ chưa tới, vả lại còn cực độ mạo hiểm. Về phần tỷ lệ trở về, thần cũng không nắm chắc mười phần, cho nên vẫn chần chờ không tìm Điện hạ báo việc này."
"Vậy, bây giờ ngươi nói với ta việc này, là đã nắm chắc mười phần?" Tô Chỉ hỏi.
Quốc sư đành cười khổ "Bây giờ có thể trở về, nhưng thời cơ chưa tới, trở về bây giờ nhất định mạo hiểm. Nếu muốn nắm chắc mười phần, chỉ có thể đợi."
"Đó là biện pháp gì?" Tô Chỉ hỏi.
Quốc sư nói "Cái này để sau hãy nói đi, thần cũng không nắm chắc mười phần."
"Phải đợi tới khi nào? Mười năm, hai mươi năm, hay là sau khi ta chết?"
"Điện hạ!" Quốc sư đột nhiên quát lớn một tiếng, khẩu khí mười phần nổi giận, không còn một chút ôn nhu nhỏ nhẹ bình thường, hô xong câu này, đối mắt năm giây, Quốc sư thở dài, nói khẽ "Thần sẽ không để Điện hạ đợi lâu như vậy, Điện hạ cứ thoải mái, thả lỏng tinh thần, nhiều nhất chỉ có hai năm, bởi vì thần cũng không còn sống được bao lâu."
Nói qua nói lại, Tô Chỉ tuyệt đối không nghĩ đến, quả nhiên nàng chưa đủ thành thục, còn đậm tính khí tiểu hài tử, nhất là đối mặt với vấn đề về nhà.
Có thể trở về Đại Doanh, đương nhiên là tốt, nhưng có rất nhiều vấn đề, ví dụ như khi trở về Đại Doanh rồi, có khi nào lúc đó ở Đại Doanh sẽ có hai Tô Chỉ? Quốc sư có nắm chắc thời điểm đưa nàng về hay không? Trở về có phải gã cho Tào tướng quân nữa không? Có rất nhiều vấn đề quanh quẩn trong đầu Tô Chỉ. Nhưng Tô Chỉ không nói ra, nàng không muốn cãi nhau, chỉ có lông mày còn là hình chữ bát (八), chưa giãn ra.
Trong lúc đó lại nghĩ tới một chuyện, Tô Chỉ hỏi "Việc này có liên quan gì đến Qua Lâm?"
Quốc sư nhún nhún vai "Có lẽ có đi, thần cũng tò mò, vì vậy lần trước đã điều tra một phen."
"Là sự tình lần trước đi trộm mộ?" Nhớ lại chuyện này, trong lòng Tô Chỉ khó khó chịu vô luận vì lý do gì, nam nhân lần trước thiếu chút nữa đã giết chết Qua Lâm.
Quốc sư nhìn bộ dạng bất thường của Tô Chỉ, hắn nhưng lại cười khẽ, "Nếu thần nói là hiểu lầm, Điện hạ có tin không?"
Tô Chỉ hơi nhếch lông mày, ý bảo hắn nói tiếp.
Quốc sư tiếp tục "Chuyện lần trước, là do thần chưa đủ chu đáo, cũng trách nô tài của thần lỗ mãng, xảy ra tình huống nguy cấp, nhất thời hắn nổi lên sát tâm."
Tình huống nguy cấp? Tô Chỉ nghĩ lại một chút, liền biết Quốc sư nói chuyện gì, chẳng qua là Tô Chỉ không rõ "Quốc sư như thế nào cũng đi trộm mộ?"
Quốc sư ha ha cười cười "Đã là đi trộm mộ, tất nhiên là có lý do, Điện hạ đừng hỏi nhiều như vậy." Quốc sư nói xong, xoay chuyển lời nói, lại nói "Tóm lại Điện hạ phải nhớ kỹ, vô luận thần làm chuyện gì, dù Điện hạ không thể lý giải, nhưng Điện hạ phải tin thần, bởi vì thần tuyệt không hai lòng, hết thảy cũng là vì tốt cho Điện hạ."
Tô Chỉ nhíu mày, rất là hoang mang, nhưng nàng cũng không biết nên hỏi gì mới tốt.
Nàng biết rõ, nàng có hỏi thì sao, miệng là của người ta, nói, tất nhiên là tốt, nhưng không nói cũng không có cách nào, bởi vì nơi này không phải Đại Doanh.
Tô Chỉ ra về, sắc trời đã tối, tính toán thời gian, Qua Lâm cũng đã trở về rồi?
Đúng vậy, Qua Lâm đương nhiên là đã trở về. Nhưng khi cô tính tốt thời gian, vẻ mặt hưng phấn nhiệt tình về nhà, trong nhà lại vắng vẻ, cọng lông cũng không có. Nội tâm cô run lên, tự vấn trong lòng, chẳng lẽ lại tính sai thời gian? Tô Chỉ còn ở trong y quán chưa về được? Nghĩ đến, Qua Lâm liền cầm điện thoại gọi đến y quán, hiển nhiên, không có người tiếp.
Qua Lâm gác máy, sắc mặt dần dần ngưng trọng. Hiện tại cũng đã hơn chín giờ tối, dù Tô Chỉ đã đến đây được một thời gian, nhưng nàng không có tiếp xúc với người ngoài, bình thường không có chuyện gì đều sẽ ở nhà, nửa đêm thế này Tô Chỉ còn đi nơi nào?
Chẳng lẽ nàng gặp lưu manh? Xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
Nhưng không thể a! Qua Lâm tưởng tượng, liền vứt bỏ cái ý niệm trong đầu, công chúa là người nào? Lưu manh nào có thể vây được nàng? Không phải là Qua Lâm nói khoác, nói thật, công chúa một người knockout một đám lưu manh, chỉ như một bữa ăn sáng, không tiêu tốn nhiều sức lực a!
Cái kia...
Trong lúc đó, trong đầu Qua Lâm lóe lên, trong nháy mắt thì có điểm chán chường. Công chúa còn có thể đi chỗ nào? Qua Lâm cười mỉa, sao cô lại ngốc như thế, đáp án rõ ràng như vậy mà không nhận ra, người ta mới gặp lại Quốc sư, hai ngươi đương nhiên muốn có thời gian tâm sự
Nghĩ đến đây, Qua Lâm tức giận, con bé Tô Chỉ này chính là đầu gỗ mà, sự tình quái dị còn chưa thấu triệt đã tin tưởng, quả thực là ngu ngốc! Quốc sư người ta tỏa ra loại khí tràng nguy hiểm như vậy, mà hết lần này đến lần khác giúp nàng, không phải quá rõ ràng có ý tứ với tiểu nha đầu kia sao!
Qua Lâm ôm cánh tay hừ lạnh một tiếng, cực kỳ khó chịu! Phương thức của hắn dễ làm người khác chú ý, kẻ đần cũng nhìn ra, nhưng sao Tô Chỉ còn chưa nhìn ra. Nhưng mà nhìn không ra cũng tốt, Qua Lâm cũng không muốn Tô Chỉ cùng phần tử nguy hiểm kia cũng một chỗ đến già.
Một là, tâm cơ hắn quá nặng, hơn nữa năng lực rất mạnh, Tô Chỉ cùng một chỗ với hắn nhất định chịu thiệt. Hai là, hai người cũng không môn đăng hộ đối, Tô Chỉ người ta là công chúa, hắn là cái gì? Chỉ là một Quốc sư nho nhỏ, còn sắp chết nữa. Ba là,...
Ba...
Qua Lâm chớp mắt mấy cái, lại gãi gãi đầu, mặc kệ nó ba là cái gì, chỉ là cô không thoải mái khi công chúa và Quốc sư kia cùng một chỗ, là vậy đó?!
Qua hơn nửa giờ, Qua Lâm mới nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa, cô ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, bộ dáng muốn ra lệnh. Cửa vừa mở ra, cô lập tức đanh mặt, chuẩn bị hưng sư vấn tội.
"Ngươi đi đâu về?" Khẩu khí Qua Lâm cực kém.
Tô Chỉ liếc nhìn cô một cái, khinh thường nói "Còn ngươi, đi đâu?"
Hắc.
Qua Lâm ngửa đầu, xoa xoa mũi, nhìn Tô Chỉ "Ngươi học ở đâu cách cắn ngược lại ta vậy hả? Ta hỏi ngươi trước, ngươi trả lời trước."
Tô Chỉ lười để ý cô, liền qua loa "Chân là của ta, ta thích đi đâu là quyền của ta, đâu đến phiên ngươi chất vấn?"
Nàng đây là còn chưa nguôi giận? Hay là không dám nói đi gặp Quốc sư?
Vừa nghĩ tới Quốc sư, Qua Lâm liền không giấu được giận, "Có phải ngươi đến chỗ Quốc sư kia không? Hắn lại nói cho ngươi nghe chuyện tào lao gì nữa? Hắn là người tốt hay người xấu, ngươi biết không? Ta thấy năng lực của hắn rất dọa người, hắn đem ngươi đi bán người cũng không biết được đâu!"
"Ta không biết." Tô Chỉ cười "Chẳng lẽ ngươi biết?"
Qua Lâm á khẩu không trả lời được.
Tô Chỉ tiếp tục "Ngươi mới gặp hắn một lần, có thể hiểu hắn hơn ta? Ngươi thông mình như thế, chẳng lẽ lúc trước là ta quá ngốc, không thể nhìn ra ngươi giả ngốc?"
Thông minh hay không, Qua Lâm không dám nói, nhưng nếu cô còn không nghe ra ý tứ của Tô Chỉ khi xuất ra câu này, thì đúng là cô bị đần rồi. Vì Quốc sư, người ta mắng cô trắng trợn như vậy, ngươi nói có nên giận hay không?
"Vì Quốc sư kia, ngươi nói ta như vậy?"
"Nếu ngươi không nói ta, ta nói ngươi làm chi?"
"Ngươi!" Qua Lâm nổi giận, sắc mặt cũng chuyển thành màu đỏ. Cô không nghĩ tới đêm nay sẽ cùng công chúa, cây kim so với cọng râu, nhao nhao rồi cải vã, hôm nay người nào thua trận trước thật đúng là không còn mặt mũi. Vừa nghĩ tới đêm nay vốn đang muốn tặng quà, lại càng thêm phiền muộn, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a!
Giằng co một lát, Qua Lâm dứt khoát hất tay "Tùy ngươi, ta mặc kệ ngươi!"
Tô Chỉ nghe tiếng sập cửa phòng của Qua Lâm, cả người liền mềm nhũn, nàng ngồi xuống sofa, bản thân cũng không rõ rốt cuộc vì cái gì là nổi nóng như vậy.
Nhưng tại sao cô nổi giận? Chuyện cô lừa gạt nàng, mấy ngày trước không giải thích cũng không dỗ dành người ta, hôm nay lại biến mất vô tung vô ảnh. Ngươi cũng cần cho người ta bậc thang bước xuống (tạo lối thoát), coi như Tô Chỉ cố tình muốn tha thứ cho Qua Lâm, nhưng Qua Lâm không cho bậc thang, nàng làm sao có thể ba ba chạy đến trước mặt Qua Lâm, cười hì hì nói "Qua Lâm, ngươi nhanh nói chuyện với ta, ta tha thứ ngươi rồi."
Có thể sao?