Công Chúa Và Lọ Lem

chương 59: chẳng qua cũng chỉ là bạn gái

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một tháng sau...

Hime tính tình thay đổi. Nhưng vẫn lúc vui, lúc buồn.

Ở cạnh Pie, Hime sẽ mãi một bộ dáng vui tươi, cười nói, một câu gọi “Chị”, hai câu gọi “Chị”. Tình cảm chị em chưa bao giờ tốt đẹp đến thế.

Nhưng khi ở một mình, Hime lại trầm ngâm ngồi nhìn ra vườn, gương mặt vô cảm không có bất kỳ cảm xúc nào. Đây mới đúng là gương mặt vốn có của Hime, lạnh lùng cao ngạo.

Minh Anh cũng thường hay lui tới Tử Viên. Những lúc Hime gặp ác mộng hoặc nhớ đến tình cảnh hôm đó, sẽ không kiềm chế la hét. Người hầu không ai dám vào phòng. Lúc sau, họ sẽ thấy Minh Anh xuất hiện.

Hime lúc sợ hãi sẽ gọi Minh Anh đến. Dù là ngày hay đêm, bất cứ giờ nào Hime cần, Minh Anh sẽ luôn luôn có mặt. Hai người cùng ở trong phòng, yên tĩnh không có bất cứ tiếng động nào.

Sự tình bên trong, chính là Minh Anh ngồi bên giường nói đủ chuyện, Hime yên tĩnh nằm lắng nghe. Lúc sau, Hime ngủ say, cậu sẽ tự động ra về. Chuyện này luôn lặp đi lặp lại như vậy. Minh Anh không học chuyên về khoa tâm lý, nhưng vì Hime, cậu cũng đã nghiên cứu thêm về ngành này, học hỏi không ít kinh nghiệm cho bản thân.

Đám người hầu ban đầu hoài nghi về mối quan hệ của hai người. Trước giờ tiểu thư của họ chưa bao giờ thân thiết với bất kỳ người nào. Họ nhỏ to với nhau, tiểu thư là đang thích cái người tên Minh Anh này.

Chính xác chuyện này là gì thì chính Hime cũng giải thích được. Chỉ biết hiện tại, cô xem Minh Anh như một liều thuốc đặc biệt, giúp cô khống chế chính mình.

Có thể do Minh Anh là người chăm sóc cho Hime suốt thời gian qua, nên cô đặc biệt tin tưởng. Cảm giác Minh Anh mang lại, chính là cảm giác an toàn. Chỉ cần Hime nhìn thấy cậu, tự nhiên sẽ không thấy sợ hãi nữa.

..........................

Pie hôm nay lại rãnh rỗi chạy đến C.A thăm dò.

Chuyện là, hôm trước Pie có hẹn Huy đi ăn trưa. Khi đến công ty, thời gian có sớm hơn một chút, nên định lên phòng gọi cậu ta. Lúc mở cửa bước vào, tính hù dọa Huy một trận, nào ngờ lại thấy cảnh không nên thấy.

Cô thư ký xinh đẹp đang dựa trên người Huy. Còn Huy? Đương nhiên hai tay cũng không có dư thừa đặt trên người cô ta, vừa vặn một tay trên eo, một tay trên vai. Nhìn vào có thể lý giải tình huống là cô thư ký vấp ngã, Huy chỉ vô tình đỡ lấy. Pie cũng rất muốn nghĩ như vậy, nhưng không làm được.

Chứng kiến cảnh này, mặt Pie tối sầm, không nói nửa lời, đóng cửa ra ngoài.

Huy rõ ràng nhìn thấy Pie bước vào, rồi bước ra. Nhưng cậu ta trước hành động gây hiểu lầm của mình, cũng không chạy theo, cũng không giải thích, nhắn cho Pie một tin “Không ăn trưa sao?”. Pie nhìn vào điện thoại, gầm gừ “Tôi ghim! Tôi ghim! Lần sau thì không dễ bỏ qua như vậy”, nói rồi quay trở lại trên phòng, hòa bình cùng Huy đi ăn trưa.

Có lần sau? Đường nhiên có. Không phải một mà là nhiều lần sau...

Từ cô tiếp tân, cô thông dịch viên, cô trợ lý... Mỗi người một tình huống. Pie ghen tức đến nổi đóa lên được. Ai bảo họ toàn những cô gái xinh đẹp, lại cả ngày có thể cùng Huy làm việc một nơi.

Hôm nay, Pie muốn xem, ruốt cuộc trong công ty này còn xuất hiện thêm “Mồi câu” nào nữa đây?

Pie là vừa đi học về, vẫn áo sơ mi, quần jean, tóc cột gọn gàng, điển hình của một sinh viên nghiêm túc, năng động. Cũng vừa giống một nhân viên công ty.

Vừa đến đại sảnh của công ty, thấy bên ngoài có một cô nhóc tuổi ước chừng mười ba, mười bốn tuổi đang ngồi ở ghế giành cho khách. Đối tác của C.A không phải nhỏ tuổi thế chứ? Pie đứng im quan sát cô nhóc. Một phong thái ngồi kiêu ngạo, trên mình toàn quần áo đồ hiệu, đang lướt điện thoại. Qua trò chuyện với cô tiếp tân, Pie mới biết, thì ra cô nhóc này theo ba đến đây, ba cô bé họ Tống, người Trung Quốc, là ông chủ của một doanh nghiệp lớn. Bọn họ cùng C.A đang có một hợp tác quan trọng. Ông Tống kia đã vào trong phòng bàn việc, cô bé này là đang đợi ba mình.

- Chị đi lấy cho tôi ly cam-Cô bé vừa nói vừa đưa ánh mắt hướng về phía Pie cùng cô tiếp tân.

- Vâng, cô đợi chút-Cô tiếp tân nhỏ nhẹ, nhanh chóng quay gót.

- Không nói chị. Tôi bảo cô ta!-Cô bé đưa tay chỉ vào Pie.

Cô tiếp tân ngơ ngác, sau đó chuyển hướng nhìn Pie. Cô ta cũng biết Pie là bạn gái Vĩnh Huy-giám đốc của bọn họ, không phải người của công ty. Nhưng yêu cầu này là từ con gái của một đối tác quan trọng. Lúc nãy cấp trên còn đặc biệt dặn dò quan tâm đến cô bé này. Cả Pie và cô bé này, hai bên đều ngang trọng lượng, cô tiếp tân lúng túng không biết phải xử lý thế nào.

Pie im lặng suy nghĩ một lát, sau đó cất bước rời đi. Lúc sau mang đến một ly cam vắt. Dù gì Pie cũng là người hiểu chuyện, nên không muốn cô tiếp tân chỉ vì mình phải khó xử.

- Cô là nhân viên công ty này sao?-Cô bé cao ngạo hất hàm hỏi Pie.

- Đúng vậy!-Pie ngay lập tức đáp lời.

- Vậy, anh giám đốc lúc nãy tên gì?-Cô bé nhìn chằm chằm, chờ đợi câu trả lời.

Pie không biết cô bé này ý hỏi điều gì. Giám đốc? Công ty này có đến mấy giám đốc của các bộ phận. Huy cũng là giám đốc đấy, nhưng chức vụ cao hơn, là giám đốc điều hành. Cô bé liếc mắt nhìn sang cô tiếp tân tìm kiếm sự cứu trợ. Nghe cô ta thì thầm nhắc Pie ba chữ “Khang Vĩnh Huy”. Mày Pie nhíu lại “Hỏi tên bạn trai của chị à, ý gì đây?”

- Cô nghe tôi nói không?-Cô bé hơi cau mày vì sự chậm chạp của Pie.

- À, xin lỗi-Pie từ trong suy nghĩ giật mình, nhìn cô bé rồi nở nụ cười thân thiện- Anh ta tên Khang Vĩnh Huy.

- Tên thật là hay!-Cô bé giương đôi mắt long lanh cuồng ngộ.

“Tên hay á? Tôi thì thấy tên này thật là kỳ cục”-Pie từ trong suy nghĩ khinh bỉ nói thầm.

- Vĩnh Huy có vợ chưa? -Cô bé tiếp tục chất vấn.

Đứng hình vài giây, Pie nở nụ cười, tiếp lời.

- Vợ thì chưa. Nhưng bạn gái thì có rồi-Pie vẫn duy trì nụ cười. Trong lòng không ngừng lẩm bẩm “Bé à, tính làm gì bạn trai của chị đây? Hắn có bạn gái rồi, đang đứng ngay đây”.

Cô bé kia sau khi nghe Pie nói, duy trì trầm mặc một lúc. Kéo khóe môi nở nụ cười, lẩm bẩm nói chuyện một mình.

- Thật là may. Còn tưởng đã có vợ. Chẳng qua cũng chỉ là bạn gái. Vẫn có thể theo đuổi, biết đâu có ngày anh ấy chia tay, mình vẫn còn cơ hội.

Lời cô bé nói, đã lọt hết vào tai Pie. Máu nóng trong người Pie sôi lên sùng sục. Nguy hiểm, nguy hiểm, lại xuất hiện một vệ tinh đáng gờm.

Nhưng điều khiến Pie suy nghĩ là cái danh nghĩa “vợ” mà cô bé nói ra kia.

Lần trước, thấy một cô gái xinh đẹp, ăn mặc thời trang đứng gần Huy, hai người đang nói chuyện gì đó. Pie đi vệ sinh ra, thấy vậy, chạy đến thản nhiên quàng tay Huy, nói lớn “Anh, em xong rồi, mình đi thôi”. Khi cô gái kia hỏi Pie là ai, Huy ngang nhiên đáp “Là em gái”. Làm Pie một phen tức chết, giận dỗi bỏ mặc Huy, đi thẳng. Rút kinh nghiệm, lần khác bắt gặp Huy đứng cùng với mấy cô gái xinh đẹp. Pie bước tới, làm bộ nũng nịu nói “Chồng, chúng ta đi được chưa?”. Hiệu quả vô cùng nha, đám con gái kia nghe Pie nói xong tưởng cô là vợ của Huy thật, nên có ý rút lui. Huy mặt mày tỉnh bơ, đáp trả “Em gái à! Ai là chồng em?”. Đám con gái kia nghe xong, nhìn Pie cười cười, không phải nghĩ Pie bị ảo tưởng đi? Người ta chỉ muốn dứt khoát vạch rõ chủ quyền. A, thật là tức chết đi. Huy có phải không đối đầu với Pie sẽ ăn không ngon ngủ không yên hay không?

Tình cảm của cả hai sâu đậm như vậy. Chung quy chỉ vì hai người bọn họ chưa có kết hôn thôi. Nhưng mà, tình cảm sâu đậm thì sao? Ai nói trước sẽ không xảy ra sự cố, dẫn đến chia li? Tóm lại, hôn nhân mới là sự gắn kết bền chặt nhất.

Đám người từ trong thang máy đi ra. Có cả ông Vĩnh, Huy và một đám người lạ mặt.

- Baba!-Cô bé tươi cười bước tới, khoác tay người đàn ông lớn tuổi.

Người đàn ông xoa xoa đầu, cười với cô bé, cất giọng.

- Tiêu Kỳ, con vất vả rồi.

- Không ngại!-Cô bé mỉm cười, nhìn người đàn ông. Ngay lập tức, ánh mắt cô bé chuyển hướng, nhìn về phía Huy, nhìn rất chăm chú.

Pie nghe được âm thanh này, nhận thấy ngữ âm của bọn họ cũng khá thuần thục, đoán chừng đã học tiếng Việt rất lâu. Pie đứng ở xa không động, đây là muốn xem, ruốt cuộc cô bé này làm cách nào tiếp cạnh con người lạnh lùng kia đây.

Giữa lúc mọi người đang bàn chuyện, Tiêu Kỳ bước lại gần Huy...

- Chào anh, em tên là Tống Tiêu Kỳ-Tiêu Kỳ mỉm cười ngước nhìn Huy. Do cô bé chiều cao giới hạn, còn Huy chiều cao hơn người khác một chút, nên cô bé ngước nhìn có chút mỏi cổ.

Huy nãy giờ có thấy cô bé này, chẳng qua là không quan tâm cho lắm. Thấy cô bé bắt chuyện, lại đang ở cùng một đám người, có cả ông Vĩnh và ông Tống, nên không ngại phớt lờ lời chào hỏi. Huy chỉ đơn giản nở nụ cười đáp trả.

Ông Tống nhìn thấy cảnh này. Vốn hiểu rõ tính cách cô con gái nhỏ của mình, cô bé là đang để mắt đến cậu thanh niên đẹp trai kia. Nhưng vẫn sợ mất mặt trước mọi người, nên mắng yêu cô bé.

- Tiêu Kỳ, con bé này thật là. Không biết xấu hổ à.

- Không sao, chỉ là làm quen thôi mà. Con gái ông cũng hoạt bát, lanh lợi đấy chứ. Sau này sẽ rất ưu tú-Ông Vĩnh tươi cười đáp lời.

- Ông quá lời rồi.

Cuộc trò chuyện vẫn cứ thế tiếp tục, hai người họ vừa đi vừa nói chuyện.

Pie nấp mình sau lưng cô tiếp tân, quan sát bọn họ. Hai ông chủ lớn cùng đám người ra khỏi công ty.

Huy không cùng đi với mấy người đó, cậu đứng đó không bao lâu, quay người đi vào thang máy.

Tống Tiêu Kỳ trước sau đều nhìn chằm chằm vào Huy, khi đã ra khỏi công ty, ánh mắt ấy vẫn như là luyến tiếc không rời.

Pie rất muốn hiện tại bay ra, đứng chắn ngang tầm nhìn của con nhóc mê trai đó. Nhìn ai không nhìn, lại nhìn bạn trai của cô chứ. Thật là tức chết rồi.

Nhìn đoàn người đó khuất bóng, Pie mới chịu quay người, hướng thang máy Huy vừa đi, đi lên.

Tiếp...́ kết hôn.

Truyện Chữ Hay