Khi tay hắn chạm lên mặt Phùng Viện, Phùng Viện cảm thấy không biết làm sao, đến lúc đôi môi thay thế bàn tay, Phùng Viện không khống chế được mà run rẩy, Lâm Ca cảm giác được bối rối của người trong lòng, cầm tay nàng, đem nàng ôm chặt hơn một chút, nhưng động tác lại càng mềm nhẹ.
Vạt áo bị rớt ra, da thịt Phùng Viện bị bại lộ trong không khí, tay Lâm Ca xoa bả vai nàng, đang nhắm mắt Phùng Viện đột nhiên mở mắt, Lâm Ca dừng động tác, nhìn nàng: “Sao vậy, nàng sợ hãi sao?”
Phùng Viện hé miệng thở phì phò, lúc này trong lòng nổi lên, không phải là những điều ma ma dạy, mà là… Phùng Viện không muốn nghĩ tới, trên đường từ Lạc Kinh tới Kiến Khang, cái sợ hãi này, sợ hãi người bị kéo ra tiếp theo là chính mình, sợ hãi nghe thấy thanh âm vạt áo bị xé mở, cùng với tiếng kêu bất lực của nữ tử, Phùng Viện không muốn, hai tay nàng ôm chặt chính mình, không muốn.
Lâm Ca thấy biểu tình của Phùng Viện, hành động này hắn thấy không ít, nhiều nữ tử được cứu ra từ trong người Hồ, có rất nhiều nữ tử chỉ cần nam tử tới gần, sẽ lộ ra vẻ mặt như bây giờ, hoảng sợ, bất an.
Tình toán thời gian, thời điểm thành Lạc Kinh bị phá, Phùng Viện mới mười ba tuổi, từ bé là kim chi ngọc diệp được nuông chiều, cho dù không bị đạp hư, dọc đường đi nhìn tới những viêc này cũng không thiếu, vất vả nàng đã gắng gượng sống sót.
Một lần nữa Lâm Ca nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, vỗ vỗ phía sau lưng nàng, Phùng Viện chậm rãi ngừng run rẩy, Lâm Ca chờ nàng bình tĩnh trở lại, mới đem nàng đặt lên giường, đắp chăn cho nàng: “Ngủ đi, ta ở đây.” Phùng Viện cảm giác rất an tâm, nhưng nhớ tới lời ma ma nói, nàng mở to mắt nhìn Lâm Ca: “Phò mã tức giận sao?”
Lâm Ca bật cười: “Điện hạ nói gì vậy? Điện hạ là chủ, ta sao lại tức giận.” Nói xong, Lâm Ca nằm xuống bên người nàng, nhớ tới một việc liền cười nói với Phùng Viện: “Sau này điện hạ có thể gọi ta là Lâm lang sao?” Phùng Viện chớp lông mi hai cái, Lâm lang, đây là tình lang của nàng.
(muanhobaybay: sao không nói, “Lâm lang, đây là trượng phu của nàng” nhỉ…)
Mặt Phùng Viện lại đỏ lên, túm lấy chăn, hơi hơi gật đầu, nhìn mặt nàng hiện lên rặng mây đỏ, gật đầu thẹn thùng. Vừa rồi lúc ôm nàng, hắn thấy thân thể nàng thật mềm mãi, mặt lại bóng loáng, sờ lên làn da đầu vai còn trơn mượt hơn cả vải sa tanh. Lâm Ca hồi tưởng lại, địa phương nào đó không chịu khống chế mà ngầng đầu lên, hắn thấy yết hầu thật khát, có thể là vừa rồi uống rượu hợp cẩn có chút nóng.
Xoay người xuống giường, rót ly trà uống, trà đã lạnh cũng làm tắt ngọn lửa trong lòng hắn. Lâm Ca chuẩn bị trở lại giường, xoay người liền thấy Phùng Viện đang ở phía sau hắn, màu trắng áo ngủ, tuy lưng áo rộng thùng thình, chỉ có thể nhìn trước ngực nàng phập phồng, ngọn lửa Lâm Ca vừa tắt, lại bùng lên lần nữa.
Hắn xoay người muốn rót ly trà nữa, Phùng Viện đã nói: “Lâm lang, chàng khát sao? Trà đã lạnh rồi.” Lúc kêu Lâm lang, Phùng Viện có chút ngượng ngùng, tiếp theo tiếp nhận ly trà trong tay Lâm Ca, lúc ngón tay Phùng Viện chạm vào tay Lâm Ca, nhẵn mịn mềm mại xúc cảm làm cho Lâm Ca nhớ tới cảm giác vừa rồi chạm vào bả vai Phùng Viện, yết hầu lại càng thấy khát hơn.
Lâm Ca cầm tay Phùng Viện, ngừng động tác nàng kêu thị nữ vào hầu hạ, chính là gắt gao đem nàng ôm vào ngực, hương vị của Lâm Ca lần nữa đổ ập tới khoang mũi Phùng Viện, nàng ngẩng đầu muốn nói, môi Lâm Ca đã rơi xuống môi nàng, hoảng sợ, bối rối, đủ loại cảm xúc, trong đó còn có vui sướng, Phùng Viện bị kéo, màn được hạ xuống, đèn cung đình chập chờn lên xuống.
Khâm thiên giám chọn ngày tốt lắm, bên ngoài cửa sổ tân phòng, là ánh trăng sáng ngời.
Phùng Viện tuy là công chúa, ngày thứ hai tân hôn cũng muốn theo tân Phò mã quay về Lâm phủ gặp Lâm mẫu một lần nữa, lúc Phùng Viện tỉnh lại vào ngày hôm sau, đó là ý tưởng đầu tiên hiện lên trong đầu cô, Lâm Ca đã dậy rồi sao?
Phùng Viện vừa nhấc màn lên vừa nghĩ, chờ ở bên ngoài màn là Tử Thiến và Chanh Nhạn mang theo cung nữ đang đợi hầu, thấy Phùng Viện nhấc màn lên, các nàng nhất tề hành lễ: “Chúc mừng điện hạ, chúc mừng điện hạ.” Phùng Viện ngượng ngùng, cũng không đợi kêu dậy, Tử Thiến liền đứng dậy đỡ Phùng Viện xuống giường, hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, tiểu cung nữ đi lên đổi đồ trên giường, nhìn các nàng nửa điểm sắc mặt không động đổi mấy thứ kia, mặt Phùng Viện càng đỏ, trên giường còn có…
Tử Thiến vẫn giống như mọi khi chải đầu cho Phùng Viện, Chanh Nhạn lấy trang phục mới tới, hầu hạ Phùng Viện thay, cười nói với Phùng Viện: “Hôm nay điện hạ còn đẹp hơn cả hôm qua, khó trách ở quê nô tỳ, thường nghe người già nói, tân nương tử ngày thứ hai mới là lúc đẹp nhất, như một đóa hoa mới vừa được tắm sương sớm.”
Mặt Phùng Viện càng nóng lên, cảm giác da đầu bị xả đau một chút, vừa muốn nói Tử Thiến cẩn thận một chút, thanh âm Trịnh thượng nghi vang lên: “Chanh Nhạn, trò cười như vậy sao lại nói cho điện hạ nghe?” Chanh Nhạn le lưỡi không nói gì.bg-ssp-{height:px}
Phía sau Trịnh thượng nghị có một tiểu cung nữ, hành lễ với Phùng Viện, đứng dậy nói: “Điện hạ, đây là thuốc bổ khí huyết, thỉnh điện hạ dùng trước.” Nói xong liền đưa cho Phùng Viện, Chanh Nhạn vội bưng tới cốc nước, một ngụm uống, sau đó lại uống một chút, lúc này Trịnh thượng nghi mới lui ra.
Phùng Viện mặc chỉnh tề, mới vừa rồi còn ngượng ngùng giờ mới nói ra lời: “Phò mã đâu? Phò mã đã đi đầu rồi?” Chanh Nhạn còn chưa trả lời, Tử Thiến xì cười một tiếng, Chanh Nhạn liếc mắt nhìn Tử Thiến một cái, cười nói: “Điện hạ, Phò mã sớm đã dậy, dặn nô tỳ đừng đánh thức điện hạ, đã đi luyện kiếm rồi.”
Nghe được tiếng cười của Tử Thiến, sao hôm nay nghe tiếng cười lại chói tai như vậy, Tử Thiến được Lâm Ca cứu, vạn nhất có ý tưởng gì khác? Phùng Viện âm thầm mắng chính mình, sao lại có ý niệm ghen tị trong đầu chứ, huống chi, Tử Thiến là thị nữ của mình mà.
Lắc nhẹ đầu, Phùng Viện đứng dậy nói: “Đi mời Phò mã tới ăn sáng .” Có tiểu cung nữa đáp ứng, đi ra ngoài, lúc này Phùng Viện mới đi ra ngoài, đồ ăn sáng nóng hổi đã được bày lên bàn, đồ ăn được phân làm hai, một phần là cô thích ăn, còn một phần…?
Phùng Viện liếc nhìn Trịnh thượng nghi, Trịnh thượng nghi đã đáp: “Điện hạ, đây là thần hỏi qua quản gia Lâm phủ, phân phó phòng bếo làm một ít thức ăn mà Phò mã thích.” Phùng Viện gật đầu, Lâm Ca đã sải bước vào, trên trán hắn còn vương mồ hôi, Tử Thiến vội vàng mang khăn tới, Lâm Cà cầm lấy khăn, lau lau mồ hôi, đến gần Phùng Viện nói: “Điện hạ sớm.”
Làm trò cho mọi người, Phùng Viện thấy không nên gọi hắn là Lâm lang, đứng dậy nói: “Phò mã sớm.” Lâm Ca ngồi xuống ở bên Phùng Viện, cầm một cái bánh, liền ăn, nhìn hắn ăn cũng có hương vị ngọt ngào, Phùng Viện nhớ tới một điển cố, cử án tề mi, hóa ra cử án tề mi của nàng chính là hắn.
Lâm Ca ăn miếng to, xoay người thấy Phùng Viện đang nhìn mình, đồ ăn trước mặt đều chưa động, liền cúi người cầm lấy chén múc cho nàng một chén canh: “Điện hạ cũng ăn đi.” Phùng Viện nhìn thấy bên miệng hắn dính một chút thức ăn, không đưa tay nhận bát mà lấy khăn lau cho hắn.
Lau xong, mới đưa tay nhận bát canh, tay vừa muốn hạ xuống, đã bị Lâm Ca cầm lấy, đặt ở bên môi hôn một chút, làm trò như vậy trước mặt thị nữ, mặt Phùng Viện đỏ lên, không nói gì, trong lòng tràn ngập ngọt ngào.
Trịnh thượng nghi ở một bên, trong mắt lộ ra ý cười, xem ra Hoàng hậu có thể yên tâm rồi.
Dùng cơm xong, xe đã được chuẩn bị tốt từ sớm, Lâm Ca cưỡi ngựa, Phùng Viện ngồi xe liền hướng Lâm phủ đi tới, dọc đường đi, Phùng Viện nhìn lại bản thân, xem còn cái gì không ổn không, không biết cách ăn mặc có ổn không, không biết sau khi mình trở thành con dâu, Lâm phu nhân sẽ đối với mình như thế nào, Phùng Viện cảm thấy lộ trình quá ngắn, nhiều thứ nàng phải suy nghĩ lắm, còn chưa nghĩ ra cái gì, xe đã ngừng lại, màn xe được kéo lên, Lâm Ca đưa bàn tay vào, Phùng Viện ngẩng đầu, thấy đôi mắt ôn nhu của Lâm Ca, mọi suy nghĩ miên man trong đầu đều biến mất, đặt tay lên bàn tay hắn, lập tức xuống xe.
Chân Phùng Viện vừa chạm xuống mặt đất, tất cả người ở cửa Lâm Phủ đều quỳ xuống, cung nghênh công chúa giá lâm, Phùng Viện liếc mắt một cái nhìn Lâm phu nhân hành lễ ở trước mắt mình, tự mình tiến lên nâng Lâm phu nhân dậy, Lâm phu nhân hôm nay rất cao hứng, lại còn ngại quy củ, nói với Phùng Viện không dám.
Phụ thân của Lâm Ca đã qua đời từ sớm, Phùng Viện cầm lấy tay Lâm phu nhân, Lâm phu nhân mặc dù nói không dám, liền mang theo Phùng Viện tiến vào Lâm phủ, Lâm Ca đi theo ở phía sau, người Lâm gia chậm rãi đi ở đằng sau.
Tới nhà chính, công chúa cùng Phò Mã ngồi ở ghế chủ tọa, nhận mọi người hành lễ, Lâm phu nhân muốn hành lễ, nhưng bị Phùng Viện ngăn lại, truyền miễn lễ. Lúc sau mới là gia lễ, người hành lễ thay đổi, Lâm phu nhân ngồi ở trên, xem phu thê Phùng Viện bái lễ, lại đưa lễ vật đã chuẩn bị từ sớm, trên mặt Lâm phu nhân nụ cười càng sâu, còn những người Lâm gia có thể nhận lễ của Phùng Viện cũng không nhiều, sau một hồi hành lễ rườm rà cũng xong xuôi.
Sau đó Lâm Ca đi ra ngoài bồi rượu, Lâm phu nhân cầm tay Phùng Viện càng nhìn càng yêu thích, Phùng Viện là dâu mới, có chút thẹn thùng, Lâm phu nhân nhìn nàng, cười nói: “Năm đó, ta cùng mẫu hậu con nói qua, nếu sinh công chúa liền làm vợ con trai của ta, ai ngời lời nhàn thoại ngày ấy, lại thành sự thật, hôm nay công chúa thực sự thành người Lâm gia ta.”
Phùng Viện nghe thấy Lâm phu nhân nhắc tới mẫu hậu, trong mắt có chút chua xót, nói không ra lời, một lúc sau mới nói: “Phu nhân nếu thích, hãy gọi con là A Viện.” Lâm phu nhân nắm chặt tay nàng, vẻ mặt yêu thương nói: “Nếu như thế, sao con không gọi ta một tiếng A mẫu?”
A mẫu, từ khi thành Lạc Kinh bị chiếm, Phùng Viện chưa từng nghĩ mình còn có thể gọi A mẫu, mắt ướt át nhìn Lâm phu nhân, thanh âm A mẫu có chút làm nũng, liền ghé vào trong lòng Lâm phu nhân, Lâm phu nhân ôm lấy nàng, thở dài nói: “Đứa nhỏ đáng thương.”