Tạ Hoàng hậu vuốt vuốt tóc nàng, nhẹ nhàng nâng nàng dậy, cười nói: “Hội Kê công chúa của chúng ta, sinh ra dung mạo vô song, xuất thân tôn quý vô cùng, tự nhiên là phải tìm nam tử xứng đôi với muội rồi.” Phùng Viện nghe thấy Tạ hoàng hậu tán thưởng chính mình, mặt liền đỏ lên, những ngày sau đó, Phùng Viện càng thân cận với Tạ Hoàng hậu hơn, nghĩ đến Tạ hoàng hậu quan tâm tới hôn sự của nàng, nếu mẫu hậu còn sống, chắc cũng chỉ có thể làm như vậy?
Lúc nàng cúi đầu, Tạ hoàng hậu thấy một hút ngân quang, hóa ra Phùng Viện đeo một cái ngân trâm, lại cài ở sau búi tóc, khó có thể nhìn thấy. Tạ Hoàng hậu nghĩ nghĩ, thở dài một tiếng, chưa nói gì cả, Phùng Viện đang thể hiện đạo hiếu với Dương thị, Dương thị bị bệnh mất nửa năm, vừa tháng trước tin Dương thị mất được truyền tới, lúc ấy Phùng Viện biết tin, không có phản ứng gì, hóa ra Phùng Viện vẫn nhớ rõ, nàng dùng phương thức này để biểu đạt niềm thương nhớ, lại nhìn trang phục trên người Phùng Viện, màu tối là chính, trên áo cũng ít hoa văn, Tạ Hoàng hậu càng hiểu rõ.
Lúc này có thanh âm thuyền nhỏ chạm vào, sau đó hoạn quan tiến vào, hồi báo phu thê Tạ Thập nhị lang đã ra khỏi cung, Tạ hoàng hậu gật đầu, nói với Phùng Viện: “Chúng ta cũng đi thôi.” Hoạn quan hầu hạ trông thấy, vội vàng đi ra ngòai, Phùng Viện xốc mành lên, điện Dao Quang gần ngay trước mắt, bóng dáng Lâm Ca ở trên bờ nhoáng lên một cái, lập tức liền biến mất, Phùng Viện buông mành, rời thuyền cùng Tạ hoàng hậu.
Lên bờ, Tạ hoàng hậu nói vài câu với Phùng Viện, liền tọa loan kiệu rời đi, Phùng Viện trở về điện nghỉ tạm.
Tháo trang sức trên đầu, vẫn để lại cây ngân trâm kia, lại dùng một cái ngọc trâm búi lại tóc, đổi trang phục trên người, một thân nhẹ nhàng, Phùng Viện ngồi gần cửa sổ, cầm lên kim bắt đầu thêu, vừa rồi Tử Thiến còn muốn nói với Phùng Viện, lúc này rảnh rỗi, cắn cắn môi, mở miệng nói: “Điện hạ, yến hội bên bệ hạ tan, nô tỳ có nghe nói.”
Phùng Viện ngẩng đầu, Thập Tứ ca ca mở tiệc chiêu đãi Tổ Hoa, vừa rồi Tạ hoàng hậu cũng nhắc tới, nghĩ vậy, Phùng Viện dừng tay lại, tại yến hội Thập Tứ ca ca đã nói ra việc muốn gả mình cho Tổ Hoa, Tạ hoàng hậu mà phản đối thì cũng vô ích.
Tử Thiến thấy Phùng viện dừng thêu, nói thêm một chút: “Điện hạ, vừa rồi nô tỳ nghe một hoạn quan phục vụ yến hội bên kia nói, tại yến hội Lâm Ca tướng quân cầu hôn điện hạ với bệ hạ, bệ hạ rất tức giận, phẩy tay áo bỏ đi.” Sao, chuyện lại như vậy, dù Phùng Viện luôn luôn trấn tĩnh, cũng bị kinh hách rồi, Lâm Ca, Lâm Ca hướng Thập Tứ ca ca cầu hôn nàng?
Vậy lời hắn nói ngày trước phỉa làm sao bây giờ? Không chịu thượng chủ, chẳng lẽ hôm nay lại nói lời trái với ngày trước sao? Tử Thiến thấy công chúa đứng ở đó, nhỏ giọng kêu vài tiếng điện hạ, Chanh Nhạn tiến vào, trong tay còn cầm hộp thức ăn, thấy Tử Thiến như vậy, cười nói: “Tử Thiến, ngươi nói nhiều quá, điện hạ mệt nhọc cả một ngày, rảnh rỗi may vá thêu thùa một chút, ngươi còn lôi kéo nói chuyện với điện hạ.”
Nói xong, Chanh Nhạn đến bên người Phùng Viện, khom người hành lễ: “Điện hạ, đây là Hoàng hậu vừa ban thưởng điểm tâm cho điện hạ, nói tại thuyền điện hạ dùng không nhiều, coi như là đồ ăn khuya cho điện hạ.”
Nói xong, đêm hộp thức ăn để lên bàn, bỏ nắp che, Phùng Viện nhìn một cái, thấy là đồ nàng vẫn thích ăn thường ngày, cá hấp, thịt nướng, canh rau, đồ ăn có cá có thịt, cũng không phải điểm tâm bình thường, tâm Phùng Viện sinh cảm kích, Chanh Nhạn gắp mấy miếng cá, Tử Thiến múc một chén canh, đặt ở trước mặt Phùng Viện.
Phùng Viện ăn mấy miếng cá, uống mấy ngụm canh, liền no rồi, phân phó các nàng thu thập. Tử Thiến bưng một ly trà cho Phùng Viện, cười nói: “Hoàng hậu và bệ hạ đều che chở cho điện hạ, sẽ nghĩ tới tâm tư của điện hạ.”
Chanh Nhạn nhìn các cung nữ đem mọi thứ dọn dẹp sạch sẽ, thay lô hương mới, nghe thấy Tử Thiến nói vây, liếc nhìn Tử Thiến một cái: “Ngươi còn quan tâm hơn cả điện hạ, chẳng lẽ muốn theo điện hạ ra khỏi cung, ngươi cũng lên tìm một người tốt mà yên ổn sống cả đời đi thôi.”
Tử Thiến nghe tới mức mặt mũi đỏ hồng, tiến tới bấm Chanh Nhạn một cái, Chanh Nhạn giơ lên một ngón tay, xuỵt nhỏ một tiếng, chỉ chỉ Phùng Viện, có lẽ là hương liệu an thần rất tốt, Phùng Viện đã tựa vào trên tháp, nhắm mắt lại muốn ngủ.
Tử Thiến đành thôi đùa giỡn, tiến lên cẩn thận kêu lên: “Thỉnh điện hạ lên giường nghỉ ngơi.” Phùng Viện mở mắt ra, Tử Thiến nâng nàng dậy, Chanh Nhạn đã lệnh tiểu cung nữ thả màn, Phùng Viện đổi trang phục trên người, mặc vào tẩm y xa tanh, chuẩn bị thật tốt, Tử Thiến thả màn xuống, tắt đèn rồi lui ra.
Phùng Viện liền mở to mắt, vừa rồi nàng cũng không buồn ngủ, chỉ là không muốn nghe các nàng nói chuyện, giả bộ vậy thôi. Lâm Ca, hành động hôm nay của hắn nằm ngoài sở liệu của Phùng Viện, tại yến hội đưa ra yêu cầu như vậy, không biết Thập Tứ ca ca có giận tím mặt không?
Hay là vui vẻ đáp ứng? Phùng Viện lắc đầu, nếu mà vui vẻ đáp ứng, cũng sẽ không phất tay áo rời đi, Phùng Viện nhẹ nhàng thở dài, nàng và Lâm Ca có mấy lần gặp mặt, thay hắn quan tâm cái gì chứ? Nhưng mà, hình bóng ai kia cứ trăm phương ngàn kế hiện lên ở trong lòng, thật sự là nhớ cũng khó mà quên cũng khó.
Sau ngày ấy, Phùng Dụê không nói chuyện tình phát sinh cho Phùng Viện, cũng không có chiếu thư nào tới điện Dao Quang, Phùng Viện cũng không sốt ruột, thân là công chúa, sự tình này nàng không cần phải quan tâm.bg-ssp-{height:px}
Đứa nhỏ nhà Lan Lăng công chúa đã đầy tháng, Lan Lăng công chúa không phải là người có thể chịu ngồi yên, phải ở trên giường một tháng, không thể xuống dưới, còn có vô số cấm kỵ, cái kia không thể ăn cái này không thể ăn, suốt ngày uống thuốc bổ, sao Lan Lăng công chúa có thể chịu được chứ?
Mới vừa đầy tháng, Lan Lăng liền ôm đứa nhỏ tiến cung, trước diện kiến Tạ hoàng hậu, Tạ hoàng hậu thấy nàng sau khi sinh đứa nhỏ, dáng người đầy đặn, lại tăng thêm vài phần phong vị thành thục, đứa nhỏ lại rất đáng yêu, ôm trong ngực dỗ dành một hồi, chỉ thấy Lan Lăng công chúa cứ nhìn ra ngoài, Tạ hoàng hậu che miệng cười nhẹ: “Muội muốn đi tìm Thập Lục tỷ tỷ, thì đi đi.”
Tạ hoàng hậu ôm chặt đứa nhỏ một chút: “Nhóc con ở nơi này chơi với ta nhé.” Nói xong, trong mắt hoàng hậu thoáng qua một tia cô đơn, sau khi thụ phong thái tử, liền thường xuyên không ở bên cạnh nàng, phải đi nhận giáo dục bậc đế vương, sao có thể luôn ở bên người mẫu thân, nhưng mà… vẫn có chút cô đơn, huống chi, ba tháng trước tiểu công chúa lại chết non.
Điều này làm cho Tạ hoàng hậu phải chịu hai lần đả kích, tuy tiểu công chúa được Phùng Duệ truy phong làm Lâm Hải công chúa, cũng thực hiện nghi thúc an táng của công chúa, nhưng mà lễ tang trang trọng cũng không an ủi được nỗi lòng của mẫu thân, lại phải chịu chức trách hoàng hậu, không thể ngã xuống, giờ nhìn thấy đứa nhỏ phấn nộn, Tạ hoàng hậu sao có thể không thấy thương xót?
Từ trước tới nay Lan Lăng công chúa đều sơ ý, sẽ không phát hiện sự cô đơn của Tạ hoàng hậu, cười cười đứng dậy: “Nếu tẩu tẩu thích đứa nhỏ, thì cho hắn ở đây lâu một chút, muội đi tìm Thập Lục tỷ tỷ.” Nói xong như một cơn gió chạy ra ngoài.
Lúc này Cừu phu nhân vừa tiến vào, nhìn hành động của nàng, ho khan một tiếng, Lan Lăng công chúa vội lui chân, khoát tay lên tay cung nữ, khom ngừơi thi lễ nói: “Thiếp xin cáo lui.” Tạ hoàng hậu thấy động tác của nàng trước sau không đồng nhất, có chút buồn cười, chỉ ôm đứa nhỏ, gật đầu với nàng, ý bảo nàng đi xuống.
Lan Lăng công chúa xoay người, nhẹ nhàng le lưỡi, chợt nghe cung nhân tiến vào: “Hoàng hậu, Hội Kê công chúa tới đây.” Tạ hoàng hậu cho truyền, cười nói với Lan Lăng công chúa: “Muội và Thập Lục tỷ tỷ của muội thật là tâm linh tương thông nha.”
Lan Lăng công chúa cung kinh đáp vâng, liếc mắt nhìn Cừu phu nhân một cái, thi lễ với Tạ hoàng hậu rồi ngồi ở một bên, trên mặt vẫn không gợn sóng sợ hãi, trong lòng liền oán thầm, tuân thủ quy củ như vậy, thật là chơi không vui.
Lúc này Phùng Viện đã tiến vào, bất đồng với Lan Lăng công chúa, trước tiên, Phùng Viện thi lễ với Tạ hoàng hậu, lại hành lễ với Cừu phu nhân, Cừu phu nhân hơi nghiêng đầu, bái đáp. Lan Lăng không dám vô lễ trước Cừu phu nhân, hành lễ với Phùng Viện, Phùng Viện cảm thấy kỳ quái, thấy Cừu phu nhân, trong lòng hiểu rõ, còn hành lễ, hai người lúc này mới bắt đầu nói chuyện.
Nói là nói chuyện, Lan Lăng công chúa cảm nhận được, Cừu phu nhân ở một bên, ánh mắt bà tùy thời có thể nhìn xem, Lan Lăng công chúa quy củ ngồi trên ghế, hai tay đặt trên đùi, đầu hơi hơi nhìn Phùng Viện, thật không giống bình thường, nói chuyện với Phùng Viện, hoàng hậu nhìn ra sự câu nệ của Lan Lăng công chúa: “Cừu phu nhân có chuyện muốn nói với ta, hai muội lui ra đi.”
Nói xong, đưa đứa nhỏ trong ngực cho bà vú đứng hầu bên cạnh, Lan Lăng công chúa chỉ ước nghe câu này, vội đứng dậy hành lễ rồi rời khỏi cùng Phùng Viện.
Ra khỏi điện Chiêu Dương, Lan Lăng công chúa thở một hơi: “Lâu rồi không gặp Cừu phu nhân, bà ấy vẫn như vậy, là một người thật khủng bố.” Phùng Viện mỉm cười, chỉ yên lặng nghe Lan Lăng công chúa ai oán, nói nói rồi lắc đầu: “Sớm biết làm đầy tháng phiền toái như vậy, muội không bao giờ… sinh con nữa.”
Phùng Viện xì cười ra tiếng, Lan Lăng công chúa chợt nhớ tới một việc, tuy Phùng Viện là tỷ tỷ, nhưng vẫn là công chúa chưa xuất giá, sao lại nói như vậy ở trước mặt tỷ tỷ chứ, Lan Lăng công chúa mặt đỏ lên: “Thập Lục tỷ tỷ, nghe nói ngày ấy Lâm Ca hướng bệ hạ cầu hôn tỷ tỷ, bệ hạ đã đáp ứng chưa vậy?”
Chuyện này? Phùng Viện hạ mi mắt, Phùng Duệ vẫn chưa nói gì, từ trước tới giờ Phùng Viện là người nội tâm, không giống với Lan Lăng công chúa. Lan Lăng công chúa thấy biểu tình của Phùng Viện, vỗ nhẹ vai nàng: “Giờ muội sẽ đi hỏi bệ hạ.”
Phùng Viện vừa định ngăn cản, chỉ thấy một đám người tiến tới đây, đến gần chút, hóa ra là Lâm phu nhân, thấy Phùng Viện, thi lễ một cái, liền tiếp tục tiến về điện Chiêu Dương, Phùng Viện nhìn thấy sắc mặt bà kích động, không còn ung dung như thường ngày, trong lòng liền kỳ quái, Lan Lăng đã sớm tóm lại một tiểu hoạn quan: “Nói, Lâm phu nhân có chuyện gì sao?”
Tiểu hoạn quan hành lễ: “Nô tỳ cũng không biết, chỉ nghe nói bệ hạ hạ ngục Lâm Ca tướng quân, Lâm phu nhân tới cầu kiến hoàng hậu.”