Công Chúa Trên Cao

chương 137: chương 137

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc Quý Thính tỉnh dậy cũng phát hiện không thấy A Giản đâu, phản ứng đầu tiên cho rằng nó đã bị Phù Vân bế đi, nhưng khi nàng gọi Phù Vân để hỏi thì mới nhận ra rằng A Giản đã mất tích.

Nàng sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, lập tức gọi Chử Yến tới: "Tìm kiếm quanh núi, lập tức cho tìm kiếm quanh núi!"

"Vâng!" Chử Yến nhíu chặt mày, xoay người rời đi.

Mục Dự Chi vội vàng ngăn hắn ta lại: "Điện hạ, đám người Thân Đồ Xuyên còn chưa đi, nếu chúng ta làm loạn tìm A Giản, e rằng bọn họ sẽ nghi ngờ."

"Ta cũng không thể quan tâm những chuyện này, phía sau núi có rất nhiều suối nhỏ, nếu A Giản chạy qua đó..." Ngón tay Quý Thính run rẩy, lời còn lại căn bản không thể nói ra được nữa.

Mục Dự Chi bị nàng nhắc nhở mới nghĩ đến khả năng này, cũng không thể quan tâm được những chuyện khác, lập tức gọi Chử Yến chuẩn bị ra ngoài tìm kiếm, còn chưa đi đã có một tiểu hòa thượng chạy tới: "Điện hạ, có phải mọi người đang tìm một đứa nhỏ hơn một tuổi đúng không?"

"Đúng vậy, ngươi đã từng nhìn thấy?" Quý Thính vội hỏi.

Tiểu hòa thượng gật đầu: "Đứa nhỏ đang ở tiền viện."

Tiền viện cũng là nơi tương đối thanh tịnh, cũng thông với sương phòng phía sau núi.

Quý Thính nghe vậy vội vàng chạy về phía tiền viện, vừa xông vào đã nghe thấy tiếng cười giòn tan của trẻ nhỏ, nàng thở phào nhẹ nhõm nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trong sân, không khỏi ngây ngẩn cả người.

Lúc nhìn thấy một nam nhân cao lớn mặc trên người bộ quan phục màu đỏ tía, hiện tại vẻ mặt vô cùng dịu dàng vác đứa nhỏ trên vai đi lại trong sân, từ nhỏ tiểu tử kia chưa được chơi đùa như vậy bao giờ, hiện tại cười rất giòn giã.

"Điện hạ!" Phù Vân dẫn người vội vàng đuổi kịp.

Khi nghe thấy giọng của y cả người Thân Đồ Xuyên thoáng chốc cứng đờ, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Quý Thính, vì vậy sự dịu dàng giữa hàng lông mày của hắn biến mất trong tích tắc, lại một lần nữa trở thành một Thân Đồ đại nhân lạnh lùng xa cách.

Khi đám người Phù Vân nhìn thấy Thân Đồ Xuyên, nhất thời cũng bị dọa sợ, đứng sau Quý Thính không dám lên tiếng nhưng Quý Thính vẫn bình tĩnh tiến lên phía trước, đưa tay về phía Thân Đồ Xuyên.

Lông mày của Thân Đồ Xuyên khẽ nhúc nhích, đứa trẻ trên vai hắn lúc này mới bắt đầu giãy giụa: "Nương, nương nương!"

Thân Đồ Xuyên mới ý thức được đứa nhỏ đang tìm nàng, mà Quý Thính vươn tay ra cũng muốn nhận lấy đứa nhỏ, lúc này hắn mới đem đứa nhỏ trên vai mình xuống đặt nó vào trong tay Quý Thính.

"Thằng nhóc này, sao đột nhiên lại tới đây, không biết nương tìm ngươi sắp phát điên lên rồi không?" Quý Thính oán trách vỗ vào lưng A Giản, mặc dù ngoài mặt bình tĩnh nhưng lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi.

A Giản cũng nói chưa sõi, nghe vậy chỉ nhìn Quý Thính rồi cười ngây ngô: "Nương."

"Hắn gọi nàng là gì?" Thân Đồ Xuyên đột nhiên hỏi.

Quý Thính nhìn hắn một cái, lại cười nói: "Gọi ta là nương, đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ, nhìn thấy nữ nhân sẽ gọi như vậy."

Nàng mới vừa nói xong, Phù Vân sắc mặt không đổi đẩy nhũ mẫu ra, nhũ mẫu vội vàng chạy tới, vừa nhận lấy A Giản vừa rối rít cảm tạ Quý Thính: "Đa tạ điện hạ, đa tạ điện hạ, nếu không phải điện hạ giúp nô tỳ tìm đứa nhỏ, nô tỳ thật sự không sống nổi nữa."

"Ngươi nên cảm ơn vị Thân Đồ đại nhân này, hắn đã giúp ngươi chăm sóc A Giản." Quý Thính chậm rãi nói.

Nhũ mẫu lập tức quay về phía Thân Đồ Xuyên quỳ xuống: "Nô tỳ đa tạ Thân Đồ đại nhân."

"Đứng lên đi," Thân Đồ Xuyên thản nhiên nói xong, ánh mắt rơi trên khuôn mặt mềm mại của A Giản, một lúc sau mới liếc nhìn nhũ mẫu, "Đây là con của ngươi?"

"....!Bẩm đại nhân, đúng vậy." Nhũ mẫu thành khẩn trả lời.

A Giản đúng lúc ôm mặt nhũ mẫu, ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Ha...!nương, nương nương."

"A Giản ngoan, sau này nương sẽ đưa ngươi đi bắt cá nhỏ." Nhũ mẫu vội vàng ngắt lời A Giản.

A Giản lập tức phấn khích, ở trong lòng nàng ta giãy giụa không ngừng: "Cá! Cá!"

Nhũ mẫu thấy đứa nhỏ xưng hô như vậy, nhất thời cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi Thân Đồ Xuyên nghe được A Giản gọi nàng ta là gì, cũng không còn nghi ngờ nữa, chỉ thờ ơ nói một câu: "Đứa nhỏ này cực kỳ tài trí, nếu như bồi dưỡng tốt, tương lại nhất định sẽ là nhân tài."

"Đa tạ đại nhân khen ngợi...!Điện hạ, Thân Đồ đại nhân, đứa nhỏ bướng bỉnh, đã làm phiền hai vị, nô tỳ dẫn hắn đi tắm rửa, rồi lại tới nói lời cảm tạ với hai vị." Nhũ mẫu nói xong định cáo lui.

Cuối cùng Quý Thính cũng lên tiếng: "Đi đi, ngươi cũng sợ hãi rồi, trở về nghỉ ngơi cho tốt, không cần phải để ý tới lễ tiết."

"Đa tạ điện hạ." Nhũ mẫu nói xong liền ôm A Giản rời đi.

Đã tìm được A Giản, trong lòng Quý Thính cũng cảm thấy nhẹ nhõm, nàng khẽ thở ra một hơi, liếc mắt nhìn Thân Đồ Xuyên một cái: "Như vậy, bổn cung cũng phải đi rồi, Thân Đồ đại nhân tiếp tục bận rộn."

Thân Đồ Xuyên rũ mắt xuống, cung tiễn nàng rời đi.

Quý Thính nhanh chóng rời đi, khi trở lại sương phòng việc đầu tiên mà nàng làm là cho tất cả mọi người lui xuống, sau đó đóng cửa lại, cởi quần của A Giản xuống, hung dữ đánh cho hắn một trận.

Đây là lần đầu tiên từ lúc sinh ra A Giản bị đánh, ngây ngốc một lúc bắt đầu khóc rống lên khóc tới khàn cả giọng, đám người Phù Vân sốt ruột tới mức gõ cửa nhưng dè chừng Quý Thính vẫn còn tức giận nên cũng không ai dám vào bên trong can ngăn, chỉ có thể đứng ở bên ngoài tìm lời khuyên bảo.

Sau khi Quý Thính đánh xong, nén giận hỏi hắn: "Sau này con còn dám chạy lung tung không?!"

"Nương nương ôm." A Giản khóc đến mức nấc lên nhưng vẫn vươn tay về phía nàng.

Quý Thính nghiêm mặt lạnh lùng nhất định không chịu bế hắn: "Ta hỏi con, sau này con có dám một mình chạy lung tung không?"

"Ôm..." A Giản cố chấp đưa tay về phía nàng.

Quý Thính vẫn đứng yên đó, cho đến khi A Giản bước tới nắm lấy váy của nàng, vừa nức nở vừa lắc đầu: "Không chạy, A Giản ngoan, không chạy, nương nương ôm hu hu hu..."

Đây là lần đầu tiên nó nói một câu dài như vậy, Quý Thính cũng rất đau lòng, lập tức ôm hắn vào trong lòng dịu dàng dạy bảo: "Không phải nương không muốn cho con chơi, con tự tiện chạy lung tung ra ngoài như vậy, một khi bị người của Quý Văn phát hiện sẽ nguy hiểm tới tính mạng."

Nàng nói xong, lại cảm thấy A Giản không hiểu gì cả, nàng nói như vậy cũng không có ý gì cả rõ ràng cũng không nên nói.

Chuyến đi Nam Sơn vì chuyện A Giản chạy lung tung vội vàng kết thúc, khi bọn họ từ trên núi xuống, cùng tình cờ chạm mặt đám người Thân Đồ Xuyên xuống núi.

A Giản nằm trên mép cửa sổ, nhìn thấy hắn lập tức vươn bàn tay nhỏ nhắn ra, vẻ mặt hưng phấn muốn đi tìm hắn.

Khóe môi Thân Đồ Xuyên khẽ nhếch lên một nụ cười, không đợi hắn vẫy tay với A Giản, tấm rèm xe ngựa đã nhanh chóng bị đóng lại.

"A Giản có vẻ rất thích Thân Đồ Xuyên," Phù Vân nói, trong giọng nói có chút chua chua, "Thằng nhóc không có lương tâm, cả ngày ta ở cùng ngươi cùng không thấy ngươi cười với ta như vậy."

A Giản giống như nghe hiểu, lập tức cười với y giống như muốn lấy lòng, lúc này Phù Vân mới cảm thấy hài lòng.

Tâm trạng của Quý Thính đã trải qua rất nhiều thăng trầm, lúc này đây cũng không còn chút tinh thần nào, liền dựa vào ghế mềm nhắm mắt nghỉ ngơi, Phù Vân cũng biết nàng mệt mỏi, không quấy rầy nàng.

Sau ngày hôm nay, Quý Thính đã hai ba ngày không ra ngoài, việc duy nhất mỗi ngày nàng phải làm là ở cùng A Giản, nàng vẫn luôn lo lắng, lúc ở trên Nam Sơn mình xuống tay quá nặng khiến hắn ghét nàng, sự thật chứng minh là nàng nghĩ nhiều, căn bản A Giản cũng không nhớ chuyện này, tâm trạng vẫn vui vẻ như trước.

Quý Thính cuối cùng cũng yên tâm, sau khi dỗ hắn ngủ liền gọi Phù Vân chuẩn bị xe ngựa.

"Điện hạ đi đâu?" Phù Vân tò mò.

Quý Thính nhìn y một cái: "Đã lâu không gặp Hoàng Thượng, ta vào cung một chuyến."

Phù Vân tỏ vẻ khó hiểu, không hiểu sao đột nhiên nàng muốn gặp Hoàng Thượng, nhưng y cũng không hỏi nhiều, chỉ ngoan ngoãn chuẩn bị xe ngựa.

Quý Thính đã sớm đến hoàng cung, sau khi đến tẩm cung của Quý Văn, mới cảm thấy mùi vị thuốc ở trong phòng quả thực quá nồng.

"Trong phòng bí bách như vậy, tại sao Hoàng Thượng không cho người mở cửa sổ cho thông gió?" Quý Thính cau mày.

Quý Văn ho khan vài tiếng, yếu ớt liếc nhìn nàng một cái: "Thái y nói, thân thể của trẫm không được ra ngoài gió."

Quý Thính nghe xong ngừng một chút: "Vậy vẫn nên đóng cửa, mọi chuyện nên cẩn thận vẫn hơn."

Quý Văn cũng từ chối cho ý kiến, mà chỉ hỏi một câu: "Sao hôm nay hoàng tỷ lại rảnh rỗi tới đây vậy?"

"Thần lo lắng cho thân thể Hoàng Thượng, nên đến xem một chút." Quý Thính ngồi xuống bên giường.

Quý Văn giễu cợt khẽ cười một tiếng: "Hai ngày trước hoàng tỷ còn tới Nam Sơn du ngoạn, sao trẫm thế nào cũng không nhìn ra người quan tâm trẫm như vậy?"

"Đương nhiên là lo lắng, vài ngày trước thần tới Nam Sơn là vì cầu phúc cho Hoàng Thượng." Quý Thính dịu dàng nói.

Quý Văn liếc nàng một cái: "Thật không?"

"Thần lừa Hoàng Thượng làm gì?" Quý Thính mỉm cười nói một câu.

Quý Văn không xem trọng lời nói của nàng, mà chỉ thản nhiên trò chuyện: "Ta nghe nói ngày ấy chỗ ngươi có một đứa nhỏ mất tích, là Thân Đồ ái khanh giúp đỡ tìm được."

Tay Quý Thính dừng lại, trên mặt vẫn ung dung thản nhiên: "Nó là đứa nhỏ của nha hoàn bên cạnh thần, trong nhất thời không trông nom thật kỹ, kết quả chạy tới chỗ Thân Đồ Xuyên."

"Thật là trùng hợp, hoàng tỷ nhất định phải cảm tạ Thân Đồ ái khanh thật tốt mới được," Quý Văn nhấp một ngụm trà nóng, "Nghe nói đứa nhỏ có môi đỏ răng trắng rất đẹp, ngày khác hoàng tỷ cũng đưa tới cho trẫm nhìn một cái."

Quý Thính khẽ cười một tiếng, không để ý đến nửa lời sau của y: "Là con của nha hoàn, nên nha hoàn phải tạ ơn mới đúng, dựa vào đâu phải là thần đi?"

"Hoàng tỷ, người cũng nên có chừng mực." Quý Văn bật cười, hiển nhiên rất hài lòng với thái độ của nàng.

Quý Thính bình tĩnh nhìn y, đột nhiên hiểu ra hôm nay y nhắc tới A Giản không phải là đang nghi ngờ thân phận của A Giản, mà lo lắng rằng nàng có thể dây dưa với Thân Đồ Xuyên.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhàn nhạt nói: "Hoàng Thượng muốn thần rộng lượng như thế nào? Nếu không gửi đứa nhỏ kia cho Thân Đồ Xuyên nuôi nấng thì thế nào? Trùng hợp hắn cũng khen đứa nhỏ kia tài trí, không bằng đưa cho hắn cũng tốt."

"Hồ đồ, chỉ là đứa nhỏ của nô tài, không thể dễ dàng đưa cho người khác như vậy." Quý Văn giả vờ tức giận.

Quý Thính bật cười: "Hoàng Thượng, đừng ép ta cảm tạ hắn, nếu không ta thật sự sẽ đưa đứa nhỏ qua đó."

Hai người trò chuyện một lúc, Quý Thính xác định y không còn gì nghi ngờ, liền đứng dậy đi ra ngoài.

Khi đi đến cửa cung, nàng chạm mặt với Thân Đồ Xuyên, Quý Thính cau mày, khi đi ngang qua hắn bèn nhỏ giọng hỏi: "Chuyện ở Nam Sơn là ngươi nói với Hoàng Thượng?"

Thân Đồ Xuyên dừng một chút, thản nhiên đón nhận ánh mắt nghi ngờ của nàng rồi mới lên tiếng: "Không phải."

Quý Thính nhìn hắn một cái: "Vậy nên chú ý xung quanh một chút, mặc dù không thể dọn dẹp, cũng phải biết rác rưởi ở đâu."

Lông mày của Thân Đồ Xuyên khẽ nhúc nhích, còn chưa kịp lên tiếng, Quý Thính đã rời đi.

"Điện hạ, bây giờ chúng ta về phủ luôn chứ?" Phù Vân hỏi.

Quý Thính cụp mắt xuống: "Đi tới võ đài."

Phù Vân sửng sốt: "Tại sao?"

"Đã nhàn rỗi lâu như vậy, cũng nên làm chuyện gì đó nghiêm túc." Quý Thính thản nhiên lên tiếng.

A Giản ngày càng lớn, nàng cũng không thể giấu hắn mãi được, đây cũng chuẩn bị vì lúc hắn lộ diện.

Tuy rằng Phù Vân không hiểu rõ mục đích của nàng nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, phân phó phu xe đi tới võ đài.

Thời tiết càng ngày càng nóng, thân thể Quý Văn càng ngày càng yếu, phải ngủ cả một ngày mới có thể tỉnh táo được nửa ngày, nếu không sẽ chóng mặt buồn nôn, thậm chí còn không xem được tấu chương.

Để có thể giải quyết công việc triều chính một cách bình thường, y chỉ có thể dành phần lớn thời gian cho việc nghỉ ngơi, thời gian còn lại tinh thần tốt tập trung xử lý toàn bộ việc triều chính.

Kiên trì như vậy sau hơn một tháng, y cảm thấy như vậy cũng không phải là cách cho nên bắt đầu tìm cách giải quyết, thái y viện cũng không thể chữa khỏi bệnh của y, y liền đem toàn bộ hy vọng ký thác vào việc cầu thần bái phật, vì vậy cả ngày hậu cung sương khói lượn lờ, trên mặt đất nơi nơi đều có thể thấy được kinh văn sao chép.

Thời gian y tỉnh táo cũng không còn nhiều, hiện tại hầu như phần lớn thời gian đều tụng kinh, lễ Phật, không còn lòng dạ nào để ý tới chuyện triều chính, vì vậy mọi việc đều giao cho Thân Đồ Xuyên, hiện tại trong tay Thân Đồ Xuyên đang nắm thực quyền.

Quý Thính cũng không nhàn rỗi, cả ngày đều nhốt mình ở võ đài bày binh bố trận, chỉ đạo đám người Lý Tráng sử dụng binh pháp.

Mặc dù đã lâu không cầm quân nhưng thanh danh của nàng trong tam quân vẫn không hề giảm, hiện giờ lại dành hơn phân nửa thời gian trong quân đội, bất luận là chúng võ tướng hay binh sĩ tam quân, đều phục tùng theo nàng nói một không dám làm hai.

Những việc này của nàng động tĩnh rất lớn, dù muốn giấu cũng khó mà giấu được, cứ tưởng rằng Quý Văn sẽ nhanh chóng tìm nàng nhưng điều kỳ lạ là y vẫn không hề có động tĩnh.

...!Cầu thần lễ Phật đến nỗi đầu óc cũng hỏng theo rồi?

Quý Thính càng nghĩ lại càng cảm thấy nghi hoặc, nàng nhất định phải vào cung thử thăm dò y xem.

Khi nàng vào cung, Quý Văn vẫn đang ngủ say, nàng đành phải chờ bên ngoài thiên điện, chờ mãi chờ mãi, lúc sau nàng mới chỗ đặt tấu chương, nàng dừng một chút, liếc mắt nhìn xung quanh sau khi xác định không có người, mới cất bước tiến lên trước cầm lấy lật xem.

Tấu chương từ trước đến nay đều sẽ phân thành hai chồng một bên của văn thần, bên còn lại của võ tướng, nàng tùy tiện cầm lấy tấu chương của hai võ tướng lật xem, sau đó trực tiếp đặt lại, rồi quay sang nhìn tấu chương của văn thần.

Xem đi xem lại, đều là chút chuyện dân sinh, thỉnh thoảng cũng sẽ có triều thần tấu tội, dường như tất cả đều bình thường...

Nhưng Quý Thính lại cảm thấy có chỗ không thích hợp.

Sau khi đọc hết hơn mười cuốn tấu chương, lông mày của nàng dần dần nhăn lại.

Mấy ngày nay nàng luyện binh, đám văn thần không thể không biết, nhưng hiện tại sao không có một tấu chương nào tố cáo nàng?

Tầm mắt của nàng vô tình lướt qua một hộp, đột nhiên chú ý tới vẫn còn mấy bản tấu chương ở một góc, nàng lập tức cầm lên xem qua, tất cả đều tố cáo chuyện mấy ngày luyện binh gần đây của nàng.

"Xem trộm tấu chương là tội chết, điện hạ không sợ mất mạng ở chỗ này sao?"

Phía sau truyền đến giọng nói trong trẻo lạnh lùng, Quý Thính dừng một chút, đem tấu chương đặt về chỗ cũ, sau đó quay đầu nhìn về phía người đi tới: "Ngươi vào lúc nào vậy?"

"Khi điện hạ lật xem bản tấu chương thứ nhất." Thân Đồ Xuyên lạnh giọng nói.

Quý Thính mím môi: "Hoàng Thượng muốn ngươi xử lý những chuyện này?"

"Phải."

Quý Thính nhìn hắn một cái: "Tại sao những tấu chương tố cáo bổn cung lại để riêng một góc?"

"Sau khi phân loại sẽ để Hoàng Thượng xử trí." Thân Đồ Xuyên đáp.

Quý Thính giương mắt nhìn hắn: "Ồ? chuyện bổn cung luyện binh cũng không phải ngày một ngày hai, vì sao đến bây giờ Hoàng Thượng còn chưa xử trí."

Thân Đồ Xuyên không nói.

Quý Thính nheo mắt lại, chậm rãi đi đến trước mặt hắn: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Thân Đồ Xuyên yên lặng nhìn nàng.

"Thân Đồ gia cũng đã lấy lại được trong sạch cùng công lý, hiện giờ đã thực hiện được, ngươi vẫn còn ở lại triều đình, là bởi vì không nắm được quyền lực trong tay hay vẫn còn mưu đồ nào khác?" Quý Thính tiến lên đến khi cách hắn còn một bướcc liền dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn, "Thân Đồ Xuyên, ngươi muốn cái gì?"

Thân Đồ Xuyên trầm mặc hồi lâu, đột nhiên lên tiếng hỏi: "Nếu như ta muốn cả thiên hạ của Quý gia, ngươi sẽ cảm thấy như thế nào?"

Quý Thính mỉm cười: "Ngươi không cần phải nói cho ta biết, sống lại một lần nữa, ngược lại dã tâm của ngươi quá lớn."

"Nếu ta nhất định muốn thì sao?" Thân Đồ Xuyên hỏi.

Nụ cười trên mặt Quý Thính tắt dần: "Hôm nay ta cũng không quan tâm người ngồi vào vị trí này là ai, căn bản ta không cần, nhưng ngươi là một kẻ ngoại tộc nếu nghĩ muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế, dòng dõi hoàng thất như ta đương nhiên không phục, đến lúc đó xảy ra nội chiến, người phải chịu khổ vẫn là dân chúng."

"Nếu đã như vậy thì quên đi," Thân Đồ Xuyên cụp mắt xuống, "Dù sao ta cũng không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế này."

Quý Thính cau mày, đang định nói thêm gì đó, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở miệng vết thương trên cổ tay hắn, sắc mặt nàng lập tức lạnh đi, nắm lấy tay hắn.

Thân Đồ Xuyên không ngờ rằng nàng lại đột ngột hành động như vậy, chờ tới khi kịp phản ứng lại thì cổ tay áo đã bị nàng vén lên.

Nhìn những vết sẹo cũ mới chồng chất trên đó, ánh mắt Quý Thính trở nên lạnh lùng: "Ai làm ngươi bị thương?"

"Ngồi ở địa vị cao, nhất định sẽ bị người căm ghét." Thân Đồ Xuyên bình tĩnh rút cổ tay ra, nhẹ nhàng kéo tay áo xuống.

Quý Thính lại lên tiếng, trong giọng nói mang theo tức giận: "Những vết thương này rõ ràng không phải ngày một ngày hai mà có, sao có thể là do thích khách gây ra được, ngươi mau nói thật, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"

Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng, một lúc lâu sau đột nhiên hỏi: "Ta bị điện hạ xa cách như thế, vì sao điện hạ còn muốn lo lắng cho ta?"

"...!Bổn cung đang hỏi ngươi, ngươi đang nói cái gì vậy?" Quý Thính khó chịu.

Lông mày của Thân Đồ Xuyên khẽ nhúc nhích, đang định nói gì đó thì một tiểu thái giám đột nhiên tiến vào, Quý Thính lập tức buông hắn ra.

"Điện hạ, Thân Đồ đại nhân, Hoàng Thượng đã tỉnh." Tiểu thái giám vội vàng nói.

Quý Thính liếc nhìn Thân Đồ Xuyên một cái, cau mày nhìn Quý Văn.

Lúc nào nàng cũng nghĩ đến vết thương của Thân Đồ Xuyên, lúc nói chuyện với Quý Văn cũng lơ đễnh, sau khi thử thăm dò quả thật Quý Văn không biết chuyện mình luyện binh thì liền lấy cớ rời đi.

Nàng vừa đi, tên tiểu thái giám vừa rồi liền đi vào thì thầm vào tai Quý Văn vài câu, sắc mặt Quý Văn lập tức lạnh đi.

Sau khi Quý Thính rời khỏi, vốn dĩ nàng muốn đến gặp Thân Đồ Xuyên để hỏi cho rõ ràng nhưng người này dường như đã biết trước nàng sẽ tới liền cố ý tránh mặt nàng, Quý Thính chặn mấy ngày cũng không chặn được người, cuối cùng có một ngày cũng chặn lại được, ánh mắt Thân Đồ Xuyên nhìn nàng như người xa lạ: "Có việc?"

"...!Ngươi nhất định không muốn nói đúng không?" Quý Thính nghiến răng.

Thân Đồ Xuyên im lặng.

Quý Thính cười lạnh: "Được, nếu ngươi không nói, bổn cung cũng không hỏi, bổn cung cũng lười quản ngươi!" Dứt lời, nàng liền bực bội xoay người rời đi.

Thân Đồ Xuyên nhìn theo bóng lưng của nàng, thật lâu sau mới nhìn đi chỗ khác.

Đêm hôm đó, trên người hắn lại có thêm một vết thương.

Mặc dù Quý Thính đã nói mặc kệ hắn nhưng vẫn không nhịn được mà nói Chử Yến đi thăm dò xem có phải có người dám xuống tay với Thân Đồ Xuyên hay không, sau khi tra xét một hồi lâu cũng không tra ra được gì, cuối cùng đành phải từ bỏ.

Vết thương của hắn rốt cuộc đến từ đâu? Quý Thính cau mày, nghĩ thế nào cũng không ra.

Trong chớp mắt đã mười ngày trôi qua, Quý Văn đột nhiên gọi Quý Thính vào cung, phản ứng đầu tiên của Quý Thính chính là cho rằng y biết chuyện mình luyện binh, trong nhất thời không thể tránh khỏi có chút chột dạ, sau khi nói Chử Yến sắp xếp cẩn thận mới đi vào trong cung.

Lần này Quý Văn đặc biệt chờ nàng đến cho nên vẫn chưa đi ngủ, chờ sau khi nàng tiến cung lập tức triệu nàng đến tẩm điện.

Quý Thính đã hơn mười ngày không vào cung, bây giờ khi nhìn thấy Quý Văn, nhất thời hoảng sợ.

Mới mấy ngày không gặp, Quý Văn càng ngày càng gầy đi, hai má hóp sâu, nhưng ánh mắt lại rất sáng, trên mặt đồng thời hiện lên vẻ mệt mỏi nhưng cũng cực kỳ hưng phấn, khiến người ta có cảm giác y giống như nỏ mạnh hết đà.

"Hoàng Thượng," Nàng lúng túng gọi y một tiếng, "Khí sắc của người..."

"Mấy ngày gần đây trẫm gặp được một cao nhân đắc đạo luyện đan dược rất hữu dụng, trẫm ăn xong cả ngày tinh thần đều vô cùng tốt, ngươi xem có phải trẫm đã tốt lên nhiều rồi không?" Quý Văn mỉm cười hỏi.

Quý Thính thu liễm lại tâm tư, cười yếu ớt nói: "Tốt hay không tốt thần không thấy được, nhưng cảm thấy hôm nay tinh thần của Hoàng Thượng vô cùng tốt."

"Cũng tốt, cao nhân luyện dược để bồi bổ tinh thần, sau khi trẫm dùng qua cơm cũng ăn được nhiều hơn một chén, chỉ tiếc là thời gian luyện đan rất lâu, mười ngày mới được một viên, trẫm còn không đủ dùng, không thể ban thưởng cho hoàng tỷ."Quý Văn cười nói.

Quý Thính nhẹ nhàng phối hợp: "Thứ tốt nên để cho Hoàng Thượng mới phải, ngày thường thần dùng thuốc bổ bình thường cũng rất tốt, không biết Hoàng Thượng triệu thần đến là có chuyện gì?" Chuyện đan dược này nàng nhất định phải điều tra mới được.

"Bên phía Bắc Cương có tiến cống mấy mỹ nam tử, rất có phong tình nước khác, trẫm thấy hoàng tỷ đã lâu không nạp thêm người mới, muốn ban thưởng cho hoàng tỷ." Quý Văn cười nói.

Quý Thính dừng một chút: "Hoàng Thượng sao lại muốn ban thưởng người cho thần?"

"Không phải vì gần đây trong cung có người loan truyền, nói trưởng công chúa sau khi hòa ly cũng không nạp thêm người mới, vì vẫn chưa dứt tình cũ với Thân Đồ Xuyên, lúc này trẫm mới nhớ ra người đã hòa ly hơn hai năm." Quý Văn khẽ cười một tiếng," Mặc dù tin đồn chỉ là tin đồn nhưng quả thật cũng khiến người ta phải phiền lòng, chỉ sợ để hoàng tỷ biết được sẽ rất tức giận, cho nên trẫm liền nghĩ tới dùng cách đơn giản nhất để phá vỡ lời đồn, hoàng tỷ cảm thấy như thế nào?"

Quý Thính bình tĩnh nhìn y, sau lúc lâu mới cười một tiếng: "Được, vậy thần phải nói trước với Hoàng Thượng một tiếng, thần vẫn chưa nạp người mới bởi vì trong nhà có thị phu hay ghen, nếu Hoàng Thượng đã ban thưởng người cho thần, chỉ sợ thần phải sắp xếp người tới biệt viện trước."

A Giản vẫn đang ở nhà nên đương nhiên nàng không thể đưa người của Quý Văn về nhà được.

Nhìn thấy nàng thẳng thắn đồng ý, Quý Văn cũng cảm thấy yên tâm hơn phân nửa: "Người đã giao cho người, sắp xếp như thế nào là chuyện của người nhưng dù sao những người đó là do trẫm ban cho hoàng tỷ, hoàng tỷ cũng không nên lạnh nhạt với bọn họ."

"Chuyện đó còn phải xem mấy người bọn họ hầu hạ như thế nào," Quý Thính nhướng mày, "Đương nhiên, mấy người này phải hợp ý thần mới được, thần cũng không muốn vô duyên vô cớ ủy khuất bản thân."

Quý Văn bất ngờ bật cười, kết quả lại thở dốc một tiếng, mặt y tím tái.

Quý Thính quan tâm hỏi vài câu rồi đứng dậy đi lĩnh người đẹp của nàng.

Mặc dù hành động của Quý Văn là để kiểm tra mối quan hệ của nàng và Thân Đồ Xuyên nhưng những người ban thưởng lại không hề chiếu lệ chút nào, bốn mỹ nam tử cao lớn anh tuấn, ngũ quan thâm thúy, đúng là khiến người ta không thể chê vào đâu được.

Quý Thính làm trò trước mặt thái giám, vươn ngón tay nâng cằm một người: "Quả nhiên không tồi, nếu như hầu hạ tốt, bổn cung sẽ vui vẻ ban cho một danh phận."

"Đa tạ điện hạ." Người nọ run sợ nói lời cảm tạ.

Quý Thính nghe được khẩu âm của y không khỏi bật cười: "Được rồi, theo bổn cung trở về, đêm nay ngươi tới chỗ bổn cung."

Nói xong, nàng quay người bỏ đi, kết quả bất ngờ không kịp chuẩn bị liền nhìn thấy Thân Đồ Xuyên.

Quý Thính: "..." Hắn đến đây lúc nào?.

Truyện Chữ Hay