Quý Thính tỉnh lại trong mơ màng, loáng thoáng cảm nhận được hình như có rất nhiều người đứng quanh nàng, nàng muốn mở mắt ra xem là ai nhưng không mở ra nổi, chỉ đành chìm vào giấc ngủ một lần nữa trong sự không cam lòng.
Nàng ngủ không được bao lâu thì lại tỉnh, nhưng cũng giống như lần trước, gần như không thể mắt ra nổi rồi lại ngủ thiếp đi, cứ lặp lại liên tục nhiều lần như thế, cuối cùng cũng mở mắt ra trong màn đêm thăm thẳm, lần này, bên cạnh nàng chỉ còn một mình Thân Đồ Xuyên.
Trong phòng chỉ thắp hai cây nến, một khung cảnh lờ mờ, Quý Thính nhìn chằm chằm Thân Đồ Xuyên một lúc, mới khó hiểu hỏi: "Mắt ngươi làm sao vậy?"
Hốc mắt Thân Đồ Xuyên xanh tím một mảng, có thể thấy rõ là bị đấm một cú.
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng, một lúc sau mới mở miệng nói: "Không chăm sóc tốt cho nàng, hại nàng nhiễm bệnh nên bị đánh."
Quý Thính bật cười: "Chử Yến cũng thật là, sao chuyện nhiễm bệnh có thể trách ngươi được."
Thân Đồ Xuyên rũ mắt, ngồi xuống cạnh nàng, một lúc lâu sau mới hỏi: "Từ khi nào?"
Quý Thính bỗng trầm ngâm: "Sau lần bị máu bắn vào."
"Vì sao ngay từ ban đầu không nói?" Thân Đồ Xuyên tiếp tục hỏi.
Quý Thính cố ý nói lảng đi: "Bận quá, có nhiều chuyện chờ ta như thế, cứ như làm mãi không xong vậy, ta cũng không còn cách nào...!Đúng rồi, bây giờ mỗi hộ trong thành đều đảm bảo nhận được lương thực rồi chứ? Người của phủ nha không đủ, nghĩ cách để người dân tự giác giúp đỡ, như thế thì chắc là được..."
"Chu đại nhân uống thuốc rồi, bây giờ đã không sao nữa." Thân Đồ Xuyên ngắt lời nàng, ánh mắt nhìn xoáy vào nàng: "Nếu ngay cả việc khắc phục hậu quả mà hắn cũng không làm được thì hắn chẳng cần sống nữa."
Quý Thính lập tức không nói gì nữa, một lúc lâu sau mới hỏi một câu: "Phù Vân biết chưa?"
"Toàn bộ Giao Huyền đều biết rồi." Thân Đồ Xuyên trả lời, nói xong còn không quên bổ sung thêm một câu: "Hắn khóc rất dữ dội."
Quý Thính không biết làm sao: "Bây giờ hắn không còn nhỏ nữa, sao tính cách vẫn như trẻ con vậy."
"Nếu không phải do còn phải chăm sóc nàng thì ta cũng muốn khóc." Thân Đồ Xuyên bình thản nói.
Quý Thính sững người, cứ như nghe thấy chuyện gì rất mới mẻ vậy: "Ngươi nói gì? Thân Đồ đại nhân mà cũng biết khóc sao?"
"Kiếp trước đã khóc rất nhiều lần nhưng điện hạ không có cơ hội nhìn thấy, điện hạ muốn thấy không?" Thân Đồ Xuyên hỏi.
Quý Thính vội từ chối: "Thôi không muốn đâu, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi."
Thân Đồ Xuyên im lặng một lúc, nằm xuống cạnh nàng, Quý Thính muốn lùi về sau theo bản năng nhưng lại nghe hắn lạnh nhạt nói: "Lúc tới ta đã uống nước thanh chi rồi."
Quý Thính dừng lại, lúc ấy mới không trốn tránh nữa, để mặc hắn nằm xuống cạnh mình.
Chờ hắn nhắm mắt lại thì nàng nhỏ giọng hỏi: " Ngươi cũng sợ lắm đúng không?"
Thân Đồ Xuyên không đáp, Quý Thính biết trong lòng hắn khó chịu nên không nói gì nữa.
Nàng đã ngủ nhiều rồi, cứ nghĩ mình không thể ngủ tiếp nữa, không ngờ nằm một lúc lại ngủ say.
Có lẽ vì vừa nãy Thân Đồ Xuyên nhắc đến kiếp trước, lần này, nàng lại mơ thấy giấc mơ kỳ lạ kia, trong mơ, Thân Đồ Xuyên đã giết Quý Văn, sau đó đi tới trước mộ nàng.
"Ta vẫn luôn muốn báo thù cho cha mẹ, không ngờ cuối cùng báo thù cho cả nàng rồi, nếu biết trước nàng sẽ bị bắt nạt như thế, lúc trước ra nên trực tiếp vung kiếm giết hắn." Viền mắt Thân Đồ Xuyên ửng đỏ: "Nhưng cho dù thế nào, bây giờ coi như thù lớn đã báo."
Quý Thính nghe ra một phần ý nghĩ muốn chết trong giọng nói hắn, nhất thời nóng ruột, dù biết là mơ nhưng nàng ở bên cạnh vẫn dốc sức gây ra sự chú ý với hắn, để hắn thay đổi suy nghĩ.
Nhưng Thân Đồ Xuyên không nhìn thấy nàng, ngược lại đến gần bên nàng, khóe môi cong lên: "Lại ngửi thấy mùi hương của nàng rồi, nàng đang ở bên cạnh ta đúng không?"
Quý Thính vội gật đầu, đang nghĩ xem làm thế nào để thu hút sự chú ý của hắn thì nghe thấy hắn nói một câu: "Chắc là đến đón ta."
"Đương nhiên không phải!" Quý Thính cả giận nói.
Nàng tự cho rằng giọng mình rất lớn nhưng Thân Đồ Xuyên lại không nghe được gì cả, chỉ cong gối ngồi xuống dựa vào bia mộ của nàng, một lúc lâu sau thì móc một cái bình nhỏ trong ngực ra, uống một hơi cạn sạch thuốc trong đó.
"Thứ ta nợ nàng, lần này xóa bỏ hết, nếu như..." Thân Đồ Xuyên nói được một nửa thì lông mày bỗng nhíu lại, sau đó bên khóe môi trào ra một vệt máu, dường như hắn đang phải chịu nỗi đau đớn ác liệt, ngay cả việc nói chuyện cũng trở nên khó khăn: "Nếu như có kiếp sau, hi vọng nàng không để tâm hiềm khích lúc trước, thích ta một lần nữa..."
Nước mắt Quý Thính tuôn rơi lã chã, dù biết tất cả những điều này đều là mơ nhưng nàng vẫn thấy đau lòng không thể khống chế được.
"Nếu có kiếp sau thì tốt biết bao..."
Gió thổi mạnh tới làm tung bay mái tóc hắn nhưng hắn lẳng lặng nhắm mắt lại, giống như đã ngủ thật say rồi.
Trong lòng Quý Thính như bị một tảng đá đè lên, mới vươn tay ra định chạm vào hắn thì cảm thấy cơ thể mình lóe lên một cái, sau đó nghe thấy giọng hắn một lần nữa.
"Thính nhi, Thính nhi..."
Quý Thính choàng tỉnh, nhìn thấy Thân Đồ Xuyên vẫn sống sờ sờ nằm bên cạnh mình, một lúc lâu vẫn chưa phản ứng lại.
"Nàng gặp ác mộng sao?" Thân Đồ Xuyên nắm chặt tay nàng.
Quý Thính bình tĩnh nhìn hắn, sau đó đột nhiên nhào vào trong lòng hắn, dùng giọng mũi thì thầm: "Ta mơ thấy cảnh ngươi chết trước mộ ta ở kiếp trước."
Cơ thể Thân Đồ Xuyên cứng đờ.
"Thật ra từ trước ta đã mơ rất nhiều lần, lần nào sự việc trong mơ cũng nối tiếp chuyện trước đó." Có vẻ như Quý Thính đã bình tĩnh lại một chút, lải nhải tiếp: "Mặc dù ta biết đó là mơ nhưng vẫn cứ cảm thấy quá chân thực, ngươi biết không? Trong mơ, ngươi báo thù cho ta, còn giết giết hoàng thượng, cuối cùng bản thân cũng..."
"Ta biết ngay là lúc đó nàng cũng có mặt ở đó." Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.
Quý Thính khựng lại: "Cái gì?"
"Trên người nàng có mùi thơm mà người khác không có, khi nàng đến gần, mặc dù ta không thể nhìn thấy nàng nhưng có thể ngửi thấy mùi trên người nàng." Thân Đồ Xuyên nhìn Quý Thính sững sờ, khóe mắt hơi ửng hồng: "Ta biết ngay, khi ấy nàng ở đó."
Quý Thính ngạc nhiên nhìn hắn, một lúc lâu sau khó khăn nói: "Không phải định nói tất cả mọi chuyện đều là sự thật đó chứ..."
"Lúc ta lén lút mang thi thể nàng về phủ thừa tướng, có phải dọa nàng rồi không?" Thân Đồ Xuyên hỏi.
Quý Thính khiếp sợ trợn to mắt, sau đó lẩm bẩm: "Vậy mà lại là thật..."
"Đương nhiên là thật." Thân Đồ Xuyên cong khóe môi lên: "Lần này có phải có thể chứng minh lúc trước lời ta nói có liên quan đến kiếp trước, thật ra đều là thật?"
"Vốn dĩ ta không có ý nghi ngờ ngươi gì nữa." Lúc này, tâm trạng Quý Thính rất phức tạp, dù thế nào cũng không ngờ kiếp trước và kiếp này lại có mối dây dưa gốc rễ này.
Thân Đồ Xuyên vuốt mặt nàng: "Đợi nàng khỏi bệnh, chúng ta sẽ sống cho tốt."
Quý Thính bình tĩnh nhìn hắn, lát sau đột nhiên nói: "Thật ra, cả hai đời ta chỉ có một người nam nhân là ngươi."
Tay Thân Đồ Xuyên khựng lại, điềm tĩnh nhìn nàng.
Quý Thính nuốt nước miếng, đột nhiên thấy hơi ngượng ngùng: "Sau...!Sau lần ở Phong Nguyệt Lâu, ngươi hỏi ta chuyện khăn trải giường, ta nói là tới kỳ kinh nguyệt, thật ra không phải..."
Giọng nàng càng ngày càng nhỏ, dường như không dám nhìn thẳng hắn, không ngừng liếc nhìn những chỗ khác.
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng một lúc lâu mới thong thả nói: "Đối với ta, nàng có bao nhiêu nam nhân cũng không quan trọng đến thế, chỉ cần ta là người cuối cùng là được."
"Thật sao?" Quý Thính nhướng mày.
Thân Đồ Xuyên ôm nàng vào lòng: "Ngày ấy, ta chẳng biết gì cả, chỉ có thô bạo cuồng dã, Thính nhi chịu khổ rồi."
"Cũng không khổ gì nhiều, đều đã qua rồi, đừng nói nữa." Quý Thính ngượng ngùng nói.
Thân Đồ Xuyên cong khóe môi lên, nhẹ nhàng vỗ sau lưng nàng, một lát sau đột nhiên hỏi: "Nếu điện hạ và Mục Dự Chi không có gì cả, chi bằng chấm dứt quan hệ với hắn đi, được không?"
"Không được, hắn còn chuyện làm ăn, phải dựa cả vào thân phận này mới thuận lợi trong mọi chuyện, sao có thể nói bỏ là bỏ được." Quý Thính liếc nhìn hắn: "Không phải ngươi nói chỉ cần ngươi là người cuối cùng là được rồi sao, sao lại đổi ý rồi hả?"
"Không đổi ý, ta chỉ không tin nhân phẩm của điện hạ, ngộ nhỡ một ngày nào đó, đột nhiên nàng thấy hứng thú với hắn, mà hắn lại có thân phận thị phu, chẳng phải trăng đến rằm thì trăng tròn sao?" Mặc dù biết nàng và Mục Dự Chi trong sạch nhưng Thân Đồ Xuyên vẫn không kìm nén được suy nghĩ hèn hạ ấy.
Quý Thính bật cười: "Ngươi không tin ta quá rồi đó."
"Ai bảo điện hạ quốc sắc thiên hương, nếu mà xấu hơn một chút thì có lẽ ta sẽ không lo lắng thế nữa." Thân Đồ Xuyên ôm lấy nàng.
Quý Thính cong môi nói: "Ngươi đúng là càng ngày càng biết ăn nói."
"Đều nhờ điện hạ dạy tốt." Thân Đồ Xuyên đáp lại một câu.
Hai người cứ ta một câu, ngươi một câu rồi giọng dần dần nhỏ xuống.
Không biết qua bao lâu, Thân Đồ Xuyên đột nhiên mở miệng: "Nếu nàng có chuyện gì thì ra sẽ không sống một mình."
"Ta biết." Quý Thính nhắm mắt lại: "Nếu không ta sẽ không nói cho ngươi biết ta chỉ một một người nam nhân là ngươi vào lúc này."
"Nhưng bây giờ khó khăn lắm mới sống lại một đời, ta vẫn muốn sống." Thân Đồ Xuyên nắm chặt tay nàng.
Quý Thính trầm mặc một lúc: "Ừ, biết rồi."
"Gì cơ?"
"Ta sẽ cố gắng sống tiếp." Quý Thính nhẹ nhàng trả lời.
Thân Đồ Xuyên ôm nàng thật chặt: "Mong điện hạ có thể nói được làm được."
Quý Thính tinh thần uể oải, nhanh chóng ngủ thiếp đi trong lòng hắn.
Sáng hôm sau, Phù Vân bưng thuốc đến, nhìn thấy vành mắt ửng đỏ của nàng: "Điện hạ mau uống thuốc đi, sớm uống sớm khỏe, chúng ta mau chóng về kinh."
"Ừ, đặt ở đấy đi, ta ăn gì đó trước đã." Quý Thính mỉm cười.
Phù Vân nhíu mày: "Vẫn nên uống lúc còn nóng."
"Bụng rống uống thuốc không tốt cho cơ thể, ngươi muốn hại chết ta à?" Quý Thính lườm y một cái.
Phù Vân nghe vậy thì đành phải nghe theo lời nàng, Quý Thính thong thả ăn cơm xong, lúc cầm chén thuốc lên thì nhìn Phù Vân: "Chúng ta có mứt không?"
"Có, ta đi lấy cho điện hạ ngay đây." Phù Vân vội đáp một tiếng rồi lập tức quay người chạy mất.
Y vừa đi, Quý Thính đổ chén thuốc vào lọ hoa bên cạnh, ngẩng đầu lên chạm mắt với Thân Đồ Xuyên, nàng hơi sững người, gian xảo nháy mắt với hắn một cái.
Thân Đồ Xuyên nhìn nàng bằng khuôn mặt không cảm xúc, nhưng không ngăn nàng lại.
Một người uống một hớp nước thanh chi mà cũng bị dị ứng nghiêm trọng thì sao có thể uống một chén thuốc với lượng lớn thanh chi chứ, hắn đã sớm nghĩ đến điều này từ trước rồi..