Công Chúa Trên Cao

chương 10: chương 10

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vì đêm qua Phù Vân ở đây cả buổi khiến hôm sau Quý Thính dậy muộn, từ phòng ngủ bước ra đã là buổi trưa, vừa bước ra đã gặp Chử Yến đang bình tĩnh mang theo thị vệ dò xét bốn phía.

Nàng dừng lại một chút: "Có chuyện gì vậy?"

"Điện hạ, thần phát hiện tối qua có kẻ trộm lẻn vào nên dẫn người tới điều tra thiếu sót canh phòng." Chử Yến đi đến trước mặt nàng chắp tay lại nói.

Quý Thính cau mày lại: "Có thể lẻn vào phủ trưởng công chúa chắc chắn không phải là một tên trộm tầm thường, trong phủ có mất thứ gì hay bị làm sao không?"

"Thưa điện hạ, thần đã kiểm tra kĩ, tất cả mọi thứ đều bình thường." Chử Yến lạnh lùng nói.

Quý Thính nghe xong thì sắc mặt trầm xuống: "Không lấy thứ gì mà đã bỏ đi, là không kịp lấy hay vốn không định lấy gì?"

"Thần đoán hẳn là ý sau, chẳng lẽ có người mất kiên nhẫn muốn đến thăm dò tình hình của phủ trưởng công chúa?" Chử Yến nói xong dừng một chút, cầm đao tỏa ra khí lạnh: "Nhưng thần nghĩ mãi vẫn không rõ, là ai đã phái người tới."

Người mà Quý Thính nghĩ tới đầu tiên là Quý Văn, nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ lại, Quý Văn không phải loại người thích mạo hiểm như vậy, hơn nữa nàng tự tin diễn xuất của nàng dạo gần đây không chê vào đâu được, Quý Văn sẽ không tự nhiên nghi ngờ nàng.

Vậy có thể là ai đây?

Nàng suy nghĩ một lát, vẫy tay gọi Chử Yến, Chử Yến lập tức tiến lại.

"Đã có người muốn thử thăm dò, vậy thì biến giả thành thật, coi như bổn cung bị bệnh thật đi, bảo đám nô tài giữ ý chút." Nàng nhàn nhạt căn dặn.

Quý Thính hiếm khi tự xưng bổn cung với bọn họ, Chử Yến nhíu mày, ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Sau ngày hôm đó, phủ trưởng công chúa lập tức trở nên trầm lặng đi rất nhiều, tình cảnh trông rất bi thảm, giống như Quý Thính thật sự đã sinh bệnh rất nặng.

Cuộc sống như vậy kéo dài hai ba ngày, chờ đến khi không còn hứng thú gì nữa, cuối cùng nàng quyết định đi vào triều.

Trên triều, Quý Văn vừa thấy nàng xuất hiện, rõ ràng đã sững sờ trong chốc lát, sau đó nhìn thấy sắc mặt nàng tái nhợt môi không huyết sắc, không khỏi nhíu mày: "Hoàng tỷ bị bệnh chưa khỏi hẳn sao?"

"Đa tạ hoàng thượng quan tâm, thần không có gì đáng lo ngại." Quý Thính gắng gượng cúi đầu.

Sau đó cũng tới lúc lâm triều, Quý Văn cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ đơn giản căn dặn đôi câu liền bắt đầu bàn bạc chính sự, chỉ là thân thể Quý Thính thỉnh thoảng có hơi lay động, giống như muốn ngất đi, khiến y cũng phân tâm theo, nửa canh giờ ngắn ngủi mà sơ suất mấy chỗ liền.

Bởi vì cơ thể Quý Thính không được khỏe, buổi lên triều nhanh chóng kết thúc, khi nàng ra khỏi đại điện, có không ít các văn thần nhìn nàng dò xét, mặc dù là cảnh giác nhưng thăm dò vẫn nhiều hơn, so với ngày xưa đúng là đã yếu hơn, những vị tướng quân ngày thường thân cận nhất với nàng thì ngược lại, sắc mặt đều có chút khó coi.

"Đừng đi vội, hôm nay bản cung mời các vị tới Trường An Các uống rượu." Nàng mỉm cười đi vào giữa các vị tướng quân.

Mấy vị tướng quân nhìn nhau, không ai đồng ý với nàng, nhưng cũng không ai dám cự tuyệt, ngược lại có một vị tướng quân thân hình cường tráng từ giữa bước ra hừ lạnh một tiếng: "Điện hạ tương tư thành bệnh, vẫn nên trở về phủ nghỉ ngơi cho tốt đi, rượu lần này không uống cũng không sao."

"Ây, Lý Tráng, ngươi lại dám cáu gắt với bản cung sao?" Quý Thính nhíu mày.

Lý Tráng nhẫn nhịn, cuối cùng bực bội nói một câu: "Thần không dám."

"Nếu không dám vậy thì hãy nghe theo đi." Quý Thính nghĩ nghĩ, cảm thấy bản thân vừa giả bệnh xong nên kiềm chế lại thì hơn: "Quả thực là bản cung thấy không thoải mái lắm, nếu Trường An Các không đi được, vậy không bằng đi tới chỗ Chu lão tướng quân dùng một bữa cơm bình thường thì thế nào?"

".....Thần nghĩ là ngài vẫn nên tới Trường An Các đi, nếu tới chỗ của Chu lão tướng quân kia, không chừng có thể ngài ấy sẽ dùng gậy đuổi ngài ra ngoài đấy." Lý Tráng im lặng nói: "Ngài vì con trai của Thân Đồ mà đau thương thành bệnh đã gây xôn xao khắp nơi, Chu lão tướng quân không thể kìm nén được nóng giận đâu."

Quý Thính nghe vậy đáy mắt hiện lên ý cười: "Vậy thì ta lại càng muốn đi."

Lý Tráng nghi hoặc nhìn nàng, cảm thấy nàng có chút kỳ quái, nếu là ngày xưa, vừa nghe nói Chu lão tướng quân nổi giận, nàng muốn trốn còn không kịp, sao hiện giờ lại còn vội vàng muốn tìm đến? Phải biết rằng Chu lão tướng quân sẽ không quan tâm thân phận của nàng, nói đánh người nào là thật sự sẽ đánh người đó.

Hắn càng nghĩ càng mơ hồ, dứt khoát đi theo Quý Thính, một nhóm tướng quân có chức vị không thấp cưỡi ngựa đi theo sau hộ tống

xe ngựa của trưởng công chúa, oai phong lẫm liệt trên đường.

Trên lầu Phong Nguyệt Lâu, cửa sổ lầu ba mở ra, tiếng bàn luận phía dưới nhẹ nhàng lọt vào.

"Phô trương như vậy, là trưởng công chúa điện hạ sao?"

"Ngoại trừ vị điện hạ kia, trên đời này còn có ai dám khoa trương như vậy đâu?"

"Nàng ta hành xử như vậy, hoàng thượng cũng không nói gì nàng ta sao?"

"Hoàng thượng và nàng ta là ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, tất nhiên là không nỡ.

Đừng nói là hoàng thượng, cho dù là tiên hoàng thì cũng vậy thôi, năm đó còn đồng ý với nàng cho phép nữ tử vào triều làm quan, còn hứa cho nàng ấy được phép cưới vợ nạp thiếp giống như nam nhân, đây là sủng hạnh độc nhất vô nhị mà không triều đại nào có."

"Khó trách nha..."

Xe ngựa dần dần chạy đi xa, khi chút bụi cuối cùng rơi xuống, cửa sổ trên lầu ba cũng đóng lại.

Xe ngựa của Quý Thính rất nhanh đã tới trước cửa Chu phủ, người hầu thấy xe ngựa của nàng ở phía xa xa, sớm đã mở cửa sẵn, cũng nhanh chóng thu bậc cửa lại, xe ngựa lao thẳng vào, trực tiếp tiến vào hậu viện của Chu phủ.

Quý Thính xuống xe ngựa, nhìn mọi thứ quen thuộc trong sân, không khỏi nở một nụ cười.

Khi nàng còn nhỏ biên cương triều Lẫm chưa vững chắc, Chu lão tướng quân tồn tại giống như một chiến thần, vì đất nước mà chinh chiến không dưới trăm trận, dùng năng lực của mình dẹp yên hơn phân nửa giang sơn triều Lẫm, còn một nửa kia, khi nàng lên mười bốn tuổi đã tự mình bình định.

Nàng còn nhớ rất rõ năm đó nàng bảy tuổi cầm bản binh thư chạy đi tìm ông ấy, hôm sau liền bị ông thu nhận làm đệ tử, nếu không nhờ ông tự mình dạy dỗ nàng nhiều năm qua, nàng cũng sẽ không có bản lĩnh để ra chiến trường, tiên hoàng cũng sẽ không nghĩ tới việc giao hổ phù cho nàng.

Chỉ tiếc là vị sư phụ này bởi vì quá thân cận với nàng, vào năm thứ tư Gia Thành đã bị Quý Văn cho người động tay động chân, nhiễm phong hàn mà qua đời.

Nhớ lại cái chết của sư phụ, ánh mắt Quý Thính lạnh đi vài phần, sau đó có một luồng gió lạnh từ sau lưng nàng kéo tới, trong lòng nàng hốt hoảng vội vàng tránh đi nhưng vẫn chậm một bước, nàng bị cây thước đập một cái lên cổ, lưu lại một đường màu đỏ.

Nàng kêu lên một tiếng rồi xách triều phục lên chạy, Chu lão tướng quân mặc thường phục, cầm cây thước đuổi theo nàng: "Ngươi đứng lại cho lão tử, để xem lão tử có đánh chết một tên vô dụng như ngươi không!"

Những người còn lại thấy vậy thì nhanh chóng ngăn cản, Quý Thính vội vàng trốn phía sau đám người đó, luôn miệng kêu khổ oán giận: "Sư phụ, ta đã lớn như vậy rồi, người còn muốn đánh ta trước mặt bao nhiêu người như thế, có biết ta mất mặt lắm không?"

"Cái tên tiểu tử hồ đồ nhà ngươi vì một tên thư sinh yếu đuối mà chết đi sống lại như vậy, có nghĩ tới lão tử đã mất mặt như thế nào không? Ngươi tới đây cho lão tử!" Chu lão tướng quân tóc đã bạc nhưng sức khỏe lại tương đối tốt, thoạt nhìn giống như có thể đánh nàng trăm ngàn lần.

Quý Thính thấy ông đến thật, vội vàng xoay người bỏ chạy, Chu lão tướng quân hất đám người ra đuổi theo, thấy mọi người vẫn còn muốn bám theo liền nổi giận quát một tiếng: "Nếu ai dám tới thì đến võ đài nhận ba mươi roi nước!"

Ba mươi roi nước, chính là đau đến thấu xương, mặc dù mọi người sốt ruột muốn bảo vệ trưởng công chúa, nhưng họ vẫn không khỏi sợ hãi.

Quý Thính chạy vào sân trong, nhìn thấy Chu lão tướng quân một mình đuổi theo, trong lòng không nhịn được mà mắng đám người kia một câu, uổng công nàng tin tưởng bọn họ như vậy, còn cố ý để Phù Vân và Chử Yến về trước, thế cho nên bây giờ mới không còn ai có thể ngăn cản.

Mặc dù nàng vẫn luôn theo sư phụ học binh pháp, nhưng nàng một chút võ công cũng không biết, nguyên nhân căn bản là do nàng lười biếng lại không chịu được gian khổ, cho nên mỗi lần chinh chiến toàn bộ đều nhờ vào đầu óc, võ lực quả thực là không biết gì.

Điều này đã chứng minh rằng, nàng có khả năng sẽ bị sư phụ hơn bảy mươi tuổi đánh cho không tìm được nhà.

Quý Thính nhìn thấy Chu lão tướng quân càng chạy càng gần, khẽ cắn răng quỳ bịch một tiếng: "Sư phụ! Trước tiên người hãy nghe ta giải thích đã!"

Đời này của nàng cũng chỉ quỳ trước hai người, hai người đều là hoàng thượng, ngày xưa lúc bái sư cũng chỉ là chắp tay làm lễ.

Bây giờ nàng quỳ như vậy, làm cho Chu lão tướng quân lập tức dừng lại: "Ngươi đang làm cái gì vậy, đứng lên cho ta!"

"Người không nghe ta, ta sẽ không đứng dậy." Quý Thính hờn dỗi nói.

Mặc dù nàng biết lúc nãy ông không dùng sức, nhưng với da thịt non nớt của nàng, chỉ sợ là trên cổ đã đỏ bừng rồi.

Chu lão tướng quân thấy nàng như thế, tức giận ném cây thước đi: "Ngươi nói đi! Nếu không nói được tại sao bản thân lại thành bộ dạng như thế này, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!"

"Ngài xem lúc ta chạy trốn vui vẻ như này mà, có điểm nào giống bộ dạng mắc bệnh nặng như lời đồn không?" Quý Thính bất đắc dĩ nói.

Chu lão tướng quân thoáng chốc dừng lại, khẽ cau mày.

Quý Thính thấy ông cuối cùng cũng bình tĩnh, liền đứng dậy đi đến bên cạnh ông, ngoan ngoãn đỡ cánh tay của ông: "Chúng ta vào trong rồi nói chuyện."

Chu lão tướng quân hừ nhẹ một tiếng nhưng vẫn cùng nàng đi vào thư phòng.

Sau khi vào trong, Quý Thính đóng cửa lại, nói với ông một câu: "Gần đây hoàng thượng có ý muốn thu hồi hổ phù của ta."

Chu lão tướng quân sững sờ, lập tức nổi lên một cơn lửa giận dữ: "Hắn dựa vào cái gì?!"

"Trước tiên ngài đừng tức giận, hãy nghe ta nói." Quý Thính rót cho ông một chén trà, lúc này mới ngồi xuống chậm rãi nói: "Hắn là vua, tất nhiên muốn nắm trong tay toàn bộ quyền lực, lần này hắn bắt Thân Đồ Xuyên tới Phong Nguyệt Lâu là muốn ép ta giao ra hổ phù."

Chu lão tướng quân nheo mắt lại: "Thế nào, ngươi định dùng hổ phù để đổi lấy đứa con trai nhà Thân Đồ?" Nói tới đây, bàn tay ông đã chuẩn bị sẵn nắm đấm.

"...Tất nhiên là không, ta chinh chiến Nam Bắc ba bốn năm, tiên hoàng mới yên tâm giao hổ phù cho ta, dựa vào cái gì mà phải đưa cho hắn? Ngài có thể bình tĩnh chút không, đừng lúc nào cũng một bộ dạng muốn đánh ta như thế, thật sự rất đáng sợ đó." Quý Thính có chút bất đắc dĩ.

Chu lão tướng quân xùy nhẹ một tiếng: "Chỉ cần ngươi đừng khinh suất, mọi thứ đều dễ nói chuyện."

"Ta không thể lấy hổ phù đổi lấy Thân Đồ Xuyên, nhưng ngày thường ta muốn chết muốn sống vì Thân đồ Xuyên, nếu như bây giờ thay đổi, hoàng thượng sẽ càng thêm nghi ngờ ta, nên ta chỉ có thể dùng phương pháp không nóng không lạnh này để giải quyết." Quý Thính mệt mỏi nói.

Chu lão tướng quân đối diện với nàng một lát, cũng trầm tĩnh lại: "Xem ra ngươi đã có chủ ý."

"Chẳng phải là giả vờ tương tư thành bệnh đây sao." Quý Thính vỗ tay một cái: "Trước tiên phải kéo dài thời gian đã rồi tính sau."

Chu lão tướng quân nhíu mày, có chút hoài nghi nói: "Ngươi thật sự có thể buông bỏ hắn được sao?"

"Dĩ nhiên, sư phụ ngài biết rõ, ta sẽ không nói dối ngài." Quý Thính cười nhạt nói: "Chỉ là Thân Đồ Xuyên đối với ta vẫn còn có ích, có thể ta sẽ làm vài chuyện khiến ngài không hài lòng, nhưng chỉ cần ngài phối hợp với ta, ta chắc chắn sẽ không làm ngài thất vọng."

Chu lão tướng quân trầm mặc hồi lâu: "Ngươi muốn làm gì?"

Khóe môi Quý Thính cong lên, nhưng đáy mắt lại không có ý cười: "Dĩ nhiên là muốn mượn hắn để rửa sạch thanh danh đã bị làm ô uế trong hai năm qua, nhân tiện xoa dịu mối quan hệ với các văn thần một chút, coi như là lấy lại chút thù lao mà ta đã nâng đỡ hắn nhiều năm như vậy."

Chu lão tướng quân bình tĩnh nhìn nàng, cảm thấy tên đồ đệ này của ngài có lẽ đã thực sự buông xuống được.

Quý Thính vào Chu gia dùng bữa, sau đó chơi đùa cùng cháu trai của Chu lão tướng quân một canh giờ, lúc này mới lên đường trở về phủ, buổi chiều không có gì để làm, chờ đến khi trời tối, liền gọi Phù Vân và Chữ Yến tới

"Sửa soạn lại cẩn thận một chút, theo ta tới Phong Nguyệt Lâu." Quý Thính chậm rãi nói.

Chử Yến nhất thời tỏa ra khí lạnh: "Tại sao lại tới đó?"

"Đương nhiên là đến thăm Thân đồ Xuyên rồi." Quý Thính nhìn về phía hắn.

Chữ Yến lại càng không vui, nhưng hắn ta không thể nói lời cự tuyệt, liền quay đầu nhìn về phía Phù Vân, trông cậy y có thể nói vài câu phản đối.

Quý Thính nheo mắt khiến Phù Vân lập tức cảm thấy sợ hãi: "Nếu điện hạ đã muốn đi, vậy chúng ta đi luôn đi."

"Gian nịnh!" Chử Yến lạnh lùng nói Phù Vân một câu, quay đầu hỏi Quý Thính: "Mang mũ xếp nếp hay lẻn đi vào?"

Phù Vân: "..." Không phải ngươi cũng là gian nịnh sao, tại sao lại không phản đối?

Quý Thính cười một tiếng: "Cả hai đều không, hôm nay ta muốn quang minh chính đại đi vào."

Chử Yến và Phù Vân đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy điện hạ bấy lâu nay đều giả bộ mây nhạt gió nhẹ, rốt cuộc vẫn là giả bộ không nổi nữa...!Nàng đối với Thân đồ Xuyên quả nhiên là nhớ mãi không quên, xem ra là phải thúc giục Mục Dự Chi trở về thôi.

Quý Thính vẫn không hề hay biết quyết định này của mình đã trực tiếp làm bọn họ chuẩn bị cáo trạng, sau khi đuổi bọn họ ra ngoài liền để cho nha hoàn thay y phục giúp mình, tiếp đó nàng tự mình trang điểm lại, sau đó mới đứng dậy đi ra ngoài.

Phù Vân vẫn canh giữ ở cửa, sau khi thấy nàng bước ra thì đôi mắt lập tức mở to, hơn nửa ngày mới lắp bắp hỏi: "Điện, điện hạ, người như thế này là sao?"

"Thế nào? Không đẹp sao?" Quý Thính nhướng mày hỏi.

Phù Vân trợn tròn mắt, lúc lâu sau mới lắc lắc đầu, xác định không phải là ảo giác của mình, lúc này mới khóc không ra nước mắt nói: "Đẹp rất đẹp....!Nhưng nhìn cũng rất đáng thương."

Ngày thường Quý Thính mặc váy đỏ, trang điểm cũng rất tươi tắn, nhưng hôm nay chỉ mặc một chiếc váy dài màu trắng, trên người ngay cả một miếng ngọc bội cũng không mang, trâm kim phượng thường ngày cũng không dùng, tóc đen chỉ đơn giản cuộn gọn lên thành búi tóc, cài một trâm vàng đơn giản.

Trang điểm kĩ càng nhưng lại khiến nàng trở nên tiều tụy đi vài phần, khóe mắt phiếm hồng bờ môi trắng nhợt, nhìn thế nào cũng giống như bị bệnh.

Nếu không phải vừa mới gặp nàng khi nãy, Phù Vân thực sự sẽ khóc lớn mất.

Quý Thính thấy bộ dạng này của y, liền biết trang điểm hôm nay của mình cũng không tệ, lập tức vỗ vỗ vai y nói: "Chuẩn bị xe tới Phong Nguyệt Lâu."

Màn đêm kéo xuống, bởi vì chưa tới giờ giới nghiêm ban đêm, quán xá ven đường vẫn còn rất náo nhiệt, hơi nóng tỏa ra từ các lồng hấp cùng với tiếng cười đùa của mọi người, tạo nên bầu không khí khói lửa hưng thịnh yêu thích của Quý Thính.

Xe ngựa không nhanh không chậm đến trước cửa Phong Nguyệt Lâu, Quý Thính còn chưa xuống xe, Chử Yến đã dẫn theo hơn mười mấy thị vệ đứng chờ, cực kì phô trương làm vô số người ngoái lại nhìn.

Quý Thính từ trong xe ngựa bước xuống, hô hấp cứng đờ nhìn mọi người xung quanh, động tác vì vậy mà cũng chậm lại.

"Điện hạ, thật sự không mang mũ xếp nếp sao?" Phù Vân nhíu mày hỏi.

Mặc dù y tự hào với dung mạo của điện hạ nhà mình, nhưng lại không thích nàng bị người ta nhìn chằm chằm ở những nơi như thế này.

Quý Thính quét mắt nhìn bảng hiệu Phong Nguyệt Lâu, trực tiếp đi vào trong, Phù Vân bất đắc dĩ đuổi theo.

Bọn họ tới không sớm không muộn, chính vào thời điểm Thân Đồ Xuyên lên đài, tú bà thấy nàng tới thì sửng sốt một chút, vội vàng tiến lên nghênh đón: "Thỉnh an trưởng công chúa điện hạ, sao hôm nay ngài lại cất công tới đây?"

Quý Thính dừng một chút suy nghĩ sau đó nhìn về phía nàng ta: "Ngươi chưa bao giờ nhìn thấy bổn cung, tại sao ngươi lại biết được thân phận của ta?"

Tú bà lập tức đổ mồ hôi, cũng may nàng ta là người từng trải, run rẩy nói: "Bẩm điện hạ, với phong thái cùng với sự phô trương này của điện hạ, chỉ e là cả kinh thành này không tìm ra người thứ hai."

Quý Thính khẽ gật đầu, mắt nhìn thẳng về phía Thân Đồ Xuyên đang ở trên đài.

Từ khi nàng bước vào cửa, Thân đồ Xuyên liên tục nhìn nàng, bất ngờ không kịp chuẩn bị đối mặt với nàng, suýt chút nữa thì bị ánh mắt đau thương của nàng làm cho lay động.

Quý Thính bên này ngốc nghếch nhìn, Phù Vân có chút không chịu nổi, thúc giục tú bà: "Còn không tranh thủ chuẩn bị sương phòng."

"Vâng...Vâng." Tú bà vội vàng đưa bọn họ đi lên lầu.

Quý Thính lưu luyến không rời nhìn Thân Đồ Xuyên lần cuối, sau đó mới theo tú bà đi lên lầu.

Đám khách tới chơi bời trăng hoa dưới lầu không dám thở mạnh, lúc này mới xôn xao thì thầm với nhau.

"Người ta nói trưởng công chúa điện hạ phong lưu, nhưng sao nhìn lại có vẻ si tình như vậy, ngươi nhìn đôi mắt của nàng ấy xem, rõ ràng là đã khóc mà, xem ra những lời đồn đại không thể tin hoàn toàn được."

"Đúng vậy đó, ta thấy ánh mắt của nàng ấy nhìn Thân Đồ Xuyên, chà.....!Nếu như có một nữ nhân cảm mến ta như vậy, cho dù phải chết ta cũng thấy đáng."

"Đáng tiếc, ngươi không có được tướng mạo giống Thân đồ Xuyên!"

Người tập võ tai thính mắt tinh, Thân Đồ Xuyên nghe mọi người dưới đài nói chuyện, trong đầu hiện lên hình ảnh Phù Vân xoa eo từ phòng ngủ của nàng bước ra.

Phía trên lầu hai, Phù Vân nhìn chằm chằm Thân Đồ Xuyên hồi lâu, quay người nhìn Quý Thính nói: "Điện hạ, Phù Vân cảm thấy tâm tình của hắn không được tốt lắm, hay hôm khác chúng ta quay lại được không?"

"Tâm tình không tốt thì sao, có thể ăn được ta sao?" Quý Thính xùy một tiếng: "Lát nữa ta cầm bạc hung hăng đập xuống, đêm nay bản cung muốn hắn.".

Truyện Chữ Hay