Cách nửa năm lại gặp lại Lạc Trường An, hai người đều có cảm xúc cảnh còn người mất. Trong mắt Quân Mẫn Tâm, Lạc Trường An hoàn toàn rút đi ngạo khí sắc bén, trở nên thành thục trầm ổn. Hắn rất ít cười, lúc không nói lời nào dung nhan như bức tượng đá cứng rắn, môi mím lại thành một đường mỏng, giữa hai hàng mày xuất hiện nếp nhăn như mãi không giãn ra.
Trong mắt Lạc Trường An, dưới lớp vỏ bọc quen thuộc kia của Quân Mẫn Tâm như có một linh hồn đang cư ngụ không giống lúc trước. Nàng một thân nam trang màu xanh hơi tím, tay cầm chiết phiến ngà voi, trầm tĩnh đại khí, trên mặt quạt có một chữ “sát” cứng cáp vô cùng chói mắt. Đôi mắt trong suốt đen như mực kia đã từng khiến người ta vừa thấy đã yêu giờ đây ngưng tụ thành một đầm sâu âm u thăm thẳm. Nàng không hèn mọn nữa, nàng thản nhiên nhìn từng người, khoé môi luôn hiện ý cười, cao quý mà xa cách.
Quân Mẫn Tâm đón lấy tờ hiệp ước Lạc Trường An đưa qua, xem xét cẩn thận mỗi một điều khoản. Trên hiệp ước viết: Lấy ngoại ô Yến Vân làm ranh giới, phân rõ ranh giới nữa hai nước.
Trên thực tế điều khoản này có ý nghĩa: Hoàng đế Khương quốc thực sự thừa nhận độc lập của Tĩnh quốc, từ nay về sau Tĩnh quốc không còn là nước chư hầu của Khương triều, không cần tiến cống hàng năm, cúi đầu xưng thần.
Vẻ mặt Quân Mẫn Tâm không đổi, đưa hiệp ước cho Thẩm Lương Ca bên cạnh, Thẩm Lương Ca xem xong đưa cho Quân Nhàn và Trần Tịch. Sau khi mọi người xem xong, Lạc Trường An mới mấp máy môi nói: “Ý của điện hạ như thế nào?”
Quân Mẫn Tâm vẫn cười như cũ khiến người khác không đoán được nàng đang suy nghĩ gì. Lúc lâu sau nàng mới đảo mắt, chậm rãi nói: “Năm xưa Ly quốc chiến bại, Khương quốc nhất cổ tác khí đoạt vạn dặm sơn hà của Đại Ly. Bây giờ Khương quốc chiến bại, sao không thấy trong hiệp ước có điều khoản ‘cắt đất đền tiền’?”
Nhất cổ tác khí: Thành ngữ chỉ lần đầu tiên đánh trống có thể nâng sao sĩ khí binh lính, lần thứ hai đánh trống sẽ làm suy yếu sĩ khí, lần thứ ba đánh trống sĩ khí binh lính cạn kiệt. Sau nhiều lần lặp đi lặp lại nhuệ khí dồi dào là lúc một kích thành sự hoặc nhiệt tình nổi lên. Ý là đánh trận dựa vào sĩ khí quân lính.
Lạc Trường An cau mày nói: “Lần này nước ta hao tổn binh lực hơn phân nửa, lại mất kho lúa Liên Trì, ngân khố không còn sung túc, không còn thuế ruộng dư thừa. Huống chi Hoàng đế chúng ta đã thừa nhận Tĩnh quốc độc lập, không cần hàng năm tiến cống, nếu lại muốn đòi tiền bồi thường chẳng phải có phần quá đáng?”
Nghe vậy, đại tướng quân Quân Nhàn giận dữ, Quân Mẫn Tâm ngược lại cười một tiếng. Nàng nhướn mày, cười nhạo nói: “Yến Vân, Liên Trì, thậm chí Tố Hà với ngàn dặm phía Nam đều từng là quốc thổ Quân gia ta, bị Khương quốc ngươi ức hiếp chiếm đoạt gần bốn mươi năm, bản cung không bắt Hoàng đế ca ca ngươi phun toàn bộ những gì đã ăn ra là khoan hồng lắm rồi, tại sao lại nói là quá đáng? Hả, quá đáng? Ví như Tĩnh quân thừa dịp vào đông Tố Hà đóng băng suốt đêm qua sông, huỷ bình phong cuối cùng của ngươi tiến thẳng đến đế kinh, để Lạc gia ngông cuồng tự đại các ngươi cũng nếm thử cảm giác bị người xâu xé, đây mới gọi là quá đáng!”
Nghe vậy, đám người Lạc Trường An đều thay đổi sắc mặt. lêquýđôn Vẻ mặt Lạc Trường An phức tạp nhìn nàng đăm đăm, ánh mắt như như hai thanh kiếm nhưng Quân Mẫn Tâm không loạn, thậm chí còn đáp lại hắn nụ cười khó lường.
“Vậy ý của điện hạ là?” Lạc Trường An nghe thấy giọng nói mình còn lạnh hơn, cứng rắn hơn băng lạnh ngàn năm, lộ ra lạnh lẽo, tịch mịch và bất đắc dĩ đến tận xương tuỷ. Hắn không giữ được nàng.
“Lấy Tố Hà làm ranh giới, toàn bộ phía Bắc Tố Hà nhập vào phạm vi Tĩnh quốc, từ nay hai nước ngừng chiến, chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Nhưng…” Quân Mẫn Tâm mở chiết phiến, phe phẩy vải cái , gằn từng tiếng một, nói năng có khí phách: “Nếu nhân dân Khương quốc dám qua sông một bước, giết!”
Nghe vậy, vài vị sứ giả nghị hoà đều hai mặt nhìn nhau. Lạc Trường An mấp máy môi, lúc sau mới trầm giọng nói: “Cho phép chúng ta bẩm báo bệ hạ, ngày mai lại bàn bạc.”
Trở lại quân doanh, Quân Mẫn Tâm cởi áo choàng chạy vội tới trước chậu than, để bàn tay bị lạnh đến ửng đỏ lên trên hơ nóng, thoải mái đến mức nàng than nhẹ một tiếng.
Trần Tịch theo sát vào trong, cởi áo giáp, ngồi xuống cạnh Quân Mẫn Tâm, bàn tay với những vết chai thô cứng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng nhẹ nhàng xoa nắn. Quân Mẫn Tâm nghiêng đầu nhìn hắn nhoẻn miệng cười, ánh mắt ngọt ngào như phết mật.
Trên hàng mày lưỡi mác dày đậm của Trần Tịch còn vương ít bông tuyết, nhất thời Quân Mẫn Tâm nổi lên ý nghĩ nghịch ngợm, nàng nâng cằm thổi bông tuyết dính trên lông mày hắn, hơi thở thoát ra êm ái như lông vũ nhẹ phất qua, đùa đến mức hàng mi vừa dày vừa đậm của Trần Tịch không ngừng run lên.
Ồn ào một lúc lâu, Trần Tịch bị trêu đùa nở nụ cười. lêquýđôn Thiếu niên hỗn huyết khôi ngô nở nụ cười, Quân Mẫn Tâm cảm thấy toàn bộ thế giới của mình tràn ngập ánh nắng mặt trời, muôn tía nghìn hồng tầng tầng nở rộ, vô cùng rực rỡ.
“Hôm nay Mẫn Nhi thật lợi hại, ta không biết thì ra tham vọng của nàng lớn như vậy.”
Biết Trần Tịch nói đến chuyện hôm nay đàm phán với Lạc Trường An, Quân Mẫn Tâm cười gian xảo: “Khẩu vị lớn mới có thể ăn no, ăn no mới có sức đánh nhau, đánh thắng mới không bị ức hiếp!” Vừa nguỵ biện, vừa đưa môi lên trước: “Ca, thưởng một cái!”
胃口 vừa có nghĩa là lòng ham muốn vừa có nghĩa là khẩu vị.
Trần Tịch sửng sốt nhìn nàng, lâu lắm rồi không nghe nàng gọi hắn là ca ca, hiện tại tiếng “ca” cả đời mềm mại truyền vào trong tai quả thật khiến hắn chấn động, ngay sau đó tai cũng nóng lên. Dưới sự động tình, một tay hắn giữ cánh tay mảnh khảnh của nàng, một tay đè chặt gáy nàng, kèm theo một nụ hôn triền miên nóng rực.
Sau khi hôn xong, nàng mềm mại ngã trong ngực hắn. Trần Tịch nhẹ tay vuốt những sợi tóc của nàng, thâm tình nói: “Mẫn Nhi, sau khi hồi cung ta sẽ cầu hôn nàng, được không?”
Cơ Linh hấp tấp đến lấy lòng Quân Mẫn Tâm, yên lặng đứng ngoài doanh trướng, nghe thấy một câu sau cùng trên khuôn mặt hắn hiện vẻ sợ hãi, hai tay siết chặt thành nắm đấm, ánh mắt loé lên vài lần, cuối cùng không nói một lời cứ thế rời đi.
Một bộ hồng y, tịch mịch như tuyết.
Ngày hôm sau, nhóm người Quân Mẫn Tâm đại diện Tĩnh quốc đàm phán lần nữa cùng Khương quốc.
Đêm qua một trận tuyết lớn rơi xuống bao phủ mặt đất đã hơi đông lại, khi dẫm lên phát ra những âm thanh lạo xạo. Bầu trời vô cùng u ám, mây đen nặng nề buông xuống. Lạc Trường An đưa qua một tờ hiệp ước mới nói: “Phía Bắc Tố Hà, đây là ranh giới nghị hoà cuối cùng chúng ta chấp nhận.”
Quân Mẫn Tâm không ngờ Khương hoàng xảo quyệt lại thực sự đáp ứng lấy Tố Hà làm ranh giới phân chia quốc thổ, nhất thời có phần sửng sốt. Hiệp ước trong tay Thẩm Lương Ca và Quân Nhàn chuyển một cái, lại trở về trong tay Quân Mẫn Tâm, cẩn thận đọc đi đọc lại, sau khi xác định không có gì sai sót Quân Mẫn Tâm mới an lòng ký tên.
Lúc đóng dấu ngọc tỷ, Quân Mẫn Tâm hơi ngừng lại, dường như có chút không dám tin, Tĩnh quốc thắng, thắng đế quốc Đại Khương ngông cuồng tự đại! Bản thân thắng, thắng nam nhân từng phụ lòng nàng, tặng nàng một mũi tên xuyên tim!
Không thể nào tin được, bọn họ cứ vậy thắng. Hết thảy cứ như ngày hôm qua, đột nhiên cảm giác bản thân mình chưa từng làm gì cả, lại tự nhiên cảm thấy đã qua ngàn năm đằng đẵng.
Vẻ mặt thay đổi một cái, Quân Nhàn vươn ngang tay ra, che trên bàn tay nắm ngọc tỷ của Quân Mẫm Tâm, vô thanh vô tức ấn xuống.
Chương ấn đỏ tươi, tất cả, tất cả đều kết thúc.
Hai nước mỗi bên giữ một bản hiệp ước, lại nói từ biệt theo nghi thức, Quân Mẫn Tâm nhảy lên lưng ngựa, chợt nghe Lạc Trường An cất lời.
Hắn nói: “Mẫn Tâm, có thể nói với nàng đôi câu không?”
Lạc Trường An gọi nàng là “Mẫn Tâm” chứ không phải “Điện hạ” đủ để nói rõ đây là chuyện riêng. Quân Mẫn Tâm quay đầu lại, chợt ngẩn ra. Nàng thấy nam nhân cao ngạo như được chạm khắc này mím chặt môi, nhưng lại dùng ánh mắt thân thiết, cầu xin nhìn nàng.
Bỗng sợ nghe thấy câu trả lời, Lạc Trường An rũ mắt nâng roi, lẻ loi một mình giục ngựa chạy chậm về phía Đông. Con ngựa chạy không nhanh, tựa như đang đợi Quân Mẫn Tâm đuổi kịp.
Trù trừ trong chốc lát, cuối cùng Quân Mẫn Tâm quyết định theo sau, có một số việc nàng nhất định phải cùng Lạc Trường An chấm dứt. Vừa định giơ roi thì cổ tay bị nắm lấy, Quân Mẫn Tâm quay đầu lại thì thấy lo âu tràn ngập đôi mắt Trần Tịch.
Nàng nhoẻn miệng cười trấn an Trần Tịch: “Sau một nén nhang, nếu ta không trở về A Tịch tới cứu ta nhé.” Trần Tịch vẫn không buông tay, Quân Mẫn Tâm đành phải than thở: “A Tịch, ta không thể trú dưới sự bảo vệ của chàng cả đời. Tin ta, việc nhỏ như này ta có thể giải quyết.”
Giục ngựa chạy men theo dấu vết vó ngựa lưu lại nơi Lạc Trường An đi qua, vó ngựa hất tuyết vụn lên như đoá hoa quỳnh. Sau một khắc, từ trên bầu trời khẽ bay xuống từng hạt tuyết mịn, trong một màu trắng xoá dần hiện một điểm đen, là Lạc Trường An và ngựa của hắn.
Quân Mẫn Tâm thả chậm tốc độ của ngựa, sau đó tung người nhảy xuống, nàng không nói gì, Lạc Trường An cũng không lên tiếng, trong khoảng thời gian ngắn chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù và âm thanh bông tuyết bay xuống. Nam nhân quật cường quay sống lưng thẳng tắp về phía nàng, tựa như khắc băng.
Quân Mẫn Tâm than thở: “Phần mộ tại Lạc Hà cốc, là ngươi mới làm phải không?”
“Nàng thấy rồi?” Giọng nói Lạc Trường An khàn khàn mà khô khốc, hoàn toàn mất hết hăng hái của thời trẻ tuổi. Hắn chậm chạp, cứng ngắc xoay người lại, thế này Quân Mẫn Tâm mới nhận thấy dưới mí mắt hắn là một quầng thâm đen nhàn nhạt. Hắn chần chừ trong giây lát: “Nàng… Lúc nào thì quay lại quá khứ?”
Quân Mẫn Tâm sững sờ, cười: “Chuyện loạn thần quái lực như thế, ngươi tin không?”
Lạc Trường An hơi nhếch môi theo thói quen, nhìn thẳng nàng. Quân Mẫn Tâm biết không thể gạt được hắn, cũng không muốn lừa gạt nữa, liền đáp: “Từ hôm ngươi bắn chết ta bằng một mũi tên đó, trong khoảnh khắc thi thể ta bị ném từ trên vách núi xuống, khi tỉnh lại thì phát hiện ta trở lại quá khứ, bắt đầu từ năm bảy tuổi, sống lại lần nữa.”
Dù từng đoán được chuyện này nhưng khi chính mình nghe được đáp án, Lạc Trường An vẫn xém đỏ vành mắt, từng đoạn chuyện cũ chen lấn nảy lên trong đầu khiến tâm lực hắn mệt mỏi.
“Ngươi thì sao?” Quân Mẫn Tâm khép lại tay áo để ủ ấm, hững hờ hỏi: “Nếu ta không đoán sai, năm đó ta xuất giá đến Tây Vực, ngươi bị người Hồ bắn một mũi tên trúng ngực, tỉnh lại tính tình thay đổi…”
“Mùa đông năm ta hai mươi bốn tuổi, hoàng huynh lấy cớ mưu phản vây bắt ta, cha nàng cũng hận ta, người cạnh ta đều chết hết, ta cùng đường, tại Lạc Hà cốc nhảy xuống. Khi tỉnh lại thì phát hiện mình trở lại tuổi mười sáu, ngực trúng tên...” Lạc Trường An bình thản nói xong, không mang theo chút tình cảm nào, giống như đang kể chuyện cũ của người khác. Mãi đến khi nói tới Quân Mẫn Tâm giọng hắn mới hơi run rẩy “…Khi đó ta nghe nàng phải xuất giá gả cho đại vương Tây Vực. Ta rất… sợ hãi, mọi thứ đều khác so với trước kia, sau đó ta lại đi tìm nàng, mơ hồ cảm thấy nàng không giống lúc trước nữa.”
Vẻ mặt Quân Mẫn Tâm không đổi nhìn hắn: “Khi đó, người theo xe hoa của ta một ngày một đêm là ngươi?”
Lạc Trường An không nói gì, im lặng mặc nhận. Quân Mẫn Tâm chợt cười: “Lạc Trường An, thật ra thì ta phải cám ơn ngươi. Không có mũi tên khi đó của ngươi, sẽ không có Quân Mẫn Tâm bây giờ!”
Gió tuyết dần lớn, che mờ tầm mắt. Nhưng Quân Mẫn Tâm vẫn thấy rõ thânh hình cứng rắn như tường đồng vách sắt của Lạc Trường An, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió quật ngã.
“Thực xin lỗi!”
Trong giây phút đó, Quân Mẫn Tâm cho rằng mình nghe nhầm rồi!
“Thực xin lỗi!” Lạc Trường An lặp lại lần nữa, lần này âm thanh lớn hơn, trầm thấp khàn khàn, nhưng vô cùng rõ ràng: “Ta rất xin lỗi, nàng hận ta, là cần phải vậy.”
Dừng một lúc, hắn cười gượng như tự giễu: “Rõ ràng lúc đó ba chữ này khó có thể mở miệng như vậy, bây giờ nói ra ngược lại thật dễ dàng.”
Đôi mắt Quân Mẫn Tâm trong vắt, nhìn chằm chằm Lạc Trường An một lúc lâu, mỉm cười nói: “Đúng vậy! Rõ ràng lúc đó đến chết cũng muốn nghe được ba chữ đó, bây giờ mới được nghe, nhưng cũng tốt hơn nhiều!”
Lạc Trường An thất thần nhìn nàng, đôi môi mím chặt khẽ run. Quân Mẫn Tâm nói: “Lạc Trường An, ta không hận ngươi. Ta chỉ là không bao giờ muốn gặp ngươi nữa, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, vĩnh viễn đều không muốn!”
Một người hận một người khác đến mức tận cùng, là ngay cả hận cũng không muốn bố thí. Ngươi hận hắn, thời thời khắc khắc muốn trả thù là bởi trong lòng ngươi còn nhớ đến hắn, mà thực sự hận một người, chỉ mong đời đời kiếp kiếp như người dưng!
Quân Mẫn Tâm xoay người lên ngựa, trong khoảnh khắc ấy, tường đồng vách sắt Lạc Trường An sụp đổ trong nháy mắt. Bỗng nhiên hắn tiến về phía trước túm chặt ống tay áo nàng, như muốn dùng hết hơi sức cả đời để túm chặt lấy!
Quân Mẫn Tâm quay đầu nhìn thẳng hắn, không hề sốt ruột, không hề thấp thỏm, trong ánh mắt nàng không có gì cả, bình tĩnh đến đáng sợ, cứ như vậy bình tĩnh nhìn hắn chăm chú, trong đôi đồng tử đen nhánh phản chiếu dáng vẻ nhếch nhác của người nam nhân.
Lạc Trường An há miệng, cổ họng gần như run rẩy.
Gió quá lớn, Quân Mẫn Tâm không nghe rõ hắn đang nói gì.
“Đừng đi…” Lạc Trường An hít một hơi thật sâu, hơi lên giọng:“Ta nợ nàng, trả như nào đây?”
“Trả như nào ư?” Quân Mẫn Tâm nhìn hắn, tự nhiên cười phá lên, cười đến lạnh lẽo, cười đến khoé mắt vương lệ. Chợt nàng lấy một thanh chuỷ thủ ngà voi từ trong tay áo ra, tàn nhẫn đâm về phía Lạc Trường An.
Lạc Trường An không né, đón nhận một đao kia. Chuỷ thủ đâm vào dưới bả vai bên ngực trái, máu tươi nhuộm thẫm áo đen, nhỏ giọt xuống tuyết trắng, rất giống đoá hồng mai nở rộ.
“Cứ trả như vậy đi, Lạc Trường An.” Khuôn mặt Quân Mẫn Tâm hiện nét cười, gằn từng chữ dịu giọng nói: “Năm xưa ngươi bắn ta một mũi tên, hôm nay ta trả ngươi một đao, hai ta không ai nợ ai!”
Đôi mắt Lạc Trường An như tro tàn, tựa một pho tượng đá không nhúc nhích, để mặc máu đỏ rơi xuống nền tuyết, chỉ dùng đôi mắt trống rỗng nhìn nàng. Ánh mắt Lạc Trường An rất khí khái, trong ánh mắt ấy đã từng có ngạo khí, có bình tĩnh, có sự khôn ngoan, có mỉa mai, cũng có dịu dàng không dễ phát giác. Mà hôm nay, nó đã thành ao tù nước đọng.
Quân Mẫn Tâm xoay người lên ngựa, không hề lưu luyến, giục ngựa chạy đi. Phía sau nam nhân một thân áo đen vẫn lẳng lặng đứng thẳng nơi đó, nếu như tan nát cõi lòng có âm thanh, vậy thì âm thanh vỡ tan trong lồng ngực của người nam nhân kia ngay cả gió tuyết cũng không cách nào chôn vùi tuyệt vọng.
Ngày tuyết rơi, ngựa Quân Mẫn Tâm không chạy nhanh được. Đôi mắt bi thương tuyệt vọng của Lạc Trường An ám ảnh trong lòng nàng, xua đi không được. Bỗng nhiên nàng láng máng nghe thấy phía sau có người gọi tên nàng.
“Mẫn Tâm… Thật xin lỗi! Rất xin lỗi!”
Quân Mẫn Tâm ngạc nhiên, bỗng nhiên thắng ngựa quay đầu lại, chỉ thấy trong gió tuyết mịt mờ, nam nhân cao ngạo như núi tập tễnh chạy về phía nàng trong bão tuyết! Hắn không cưỡi ngựa, mình mang vết thương nặng, tóc dính tuyết lạnh bị gió thổi tung vô cùng rối loạn, hắn thở dốc đuổi theo nàng trong tuyết. Tuyết vực mênh mông, nam nhân cao lớn kia trở nên yếu mềm như cỏ lau!
Nam nhân luôn kiêu ngạo lãnh ngạnh, bởi hắn đã tổn thương sâu sắc nữ nhân mình từng yêu thương, cuối cùng dùng cách thức tuyệt vọng mà thảm hại như vậy để chuộc tội và giữ lại. Hắn liều mạng đuổi theo, muốn ôm nàng một lần! Dẫu chỉ một lần, chẳng sợ chỉ được ôm ấp một lần, chỉ cần một làn hơi ấm. Giọng hắn khản đặc, vừa khóc vừa lặp đi lặp lại: “Thực xin lỗi! Mẫn Tâm, thực xin lỗi…”
Trong phút chốc ấy Quân Mẫn Tâm như nhìn thấy trên màu tuyết trắng bị nhuốm một màu đỏ thắm và nước mắt. Trái tim như bị ai đó nắm chặt lấy, xém chút nữa nước mắt tuôn trào mãnh liệt!
Chưa từng nghĩ đến thì ra thời gian lại có sức mạnh to lớn đến thế, sau nhiều năm, hắn ngược lại trở nên nhếch nhác. Giữa trăm mối cảm xúc ngổn ngang, Quân Mẫn Tâm không biết vì sao lại thấy hoảng sợ, nàng sợ nhìn thấy khuôn mặt Lạc Trường An, nàng sợ nhìn thấy nước mắt của người nam nhân kiêu ngạo mà chật vật kia.
Nàng sinh lòng tàn nhẫn vung roi quất ngựa, tuấn mã bị đau chạy như điên, Quân Mẫn Tâm như chạy trốn chạy một đường trở về, không dám quay đầu lại! Không dám quay đầu lại! Trái tim như muốn nhảy ra ngoài từ trong cổ họng, chạm vào lồng ngực vô cùng khó chịu.
Nàng không hề thấy sau lưng nam nhân kia vẫn như phát điên đuổi theo ngựa của nàng, vẫn luôn đuổi theo nhưng xa dần, xa dần, không chạm vào được…
Vành mắt Quân Mẫn Tâm chuyển hồng chạy đến bờ sông, nhóm Trần Tịch vẫn đang chờ nàng. Thấy nàng chỉ quay lại một mình, đám người của Lạc Trường An hơi nghi hoặc.
Quân Mẫn Tâm nằm sấp trên lưng ngựa thở dốc, lúc lâu sau mới ổn định tâm tình, cố gắng để giọng nói bình thường sai bảo thân vệ của Lạc Trường An: “Cửu vương gia của các ngươi bị thương, mau phái người tới xem đi.”
Nhóm thân vệ một bụng hồ nghi, nhưng không dám chậm trễ, lập tức quay đầu ngựa đi tìm kiếm.
Sau đó, đám thân vệ tìm được Lạc Trường An gần như hôn mê. Nghe nói, khi đó Cửu vương gia của Khương quốc thiết huyết bạc tình quỳ trên nền tuyết, hai mắt đỏ ngầu, mơ màng như rối gỗ. Trên vai cắm một thanh chuỷ thủ ngà voi xinh đẹp, máu quanh co kéo thành một đường, giống như điên cuồng chảy ra, tôn lên tuyết trắng, vô cùng thê diễm.
- Hết chương -