Một năm sau…
Thành Dương Châu ồn ào náo nhiệt, mọi người đang xôn xao bàn tán vì mấy ngày gần đây xuất hiện một nam tử và hai cô gái, ba người này ngồi trên ngựa, chậm rãi hành tẩu trên đường lớn. Từ khi bà người vào thành thì đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người nơi này. Vì chàng trai kia trông rất tuấn tú phi phàm, dung mạo còn hơn Phan An, một thân quần áo màu xanh trông như một thư sinh chính hiệu, khí chất nhã nhặn, khí độ hồn nhiên quý tộc, so với chàng trai này thì không ít cô gái sẽ ganh ghét. Tuy lúc nào người này cũng mang mạng che mặt màu đen nhưng dung mạo như ẩn như hiện thần bí mê hồn, cùng với dáng người thiết tha yêu kiều… có thể nói là một dung mạo xuất chúng, mười phần xuất sắc.
Phan An (một trong tứ đại mỹ nam ngày xưa: Phan An - nét đẹp tuấn tú, Lan Lang Vương - nét đẹp đầy nữ tính nhưng anh dũng, Vệ Vương Giới - nét đẹp như ngọc như ngà, Tống Ngọc - mỹ nam biết ăn nói, tài năng văn học) không hổ danh là người tuấn tú nhất bởi mọi người thường nói “đẹp tựa Phan An” để ngợi khen nét tuấn tú của người đàn ông. Nói vậy thì anh ta đẹp đến mức nào? Sử sách đề cập đến vẻ đẹp của Phan An chỉ với từ “Mỹ tư nghi”. Thế thuyết tân ngữ có chép, mỗi lần Phan An dạo phố, bao giờ cũng có nhiều thiếu nữ vây theo, và phong thái của Phan An khiến họ phải theo đuổi. Các cô người thì tặng hoa. người tặng trái cây. Mỗi lần về đến nhà, Phan An mang đầy quà về, đó cũng chính là nguồn gốc của điển cố “Ném quả đầy xe”
Song cuộc đời Phan An không tươi sáng như gương mặt được mọi người ái mộ mà ngược lại, bị phủ kín bởi gam màu tối. Đường đời anh đi vô cùng trắc trở. Đương thời không được trọng dụng, cuối đời thì phò tá cho Giả Nam Phong và cháu của hắn là Giả Mật. Giả Nam Phong muốn phế truất thái tử, Phan An không may bị cuốn vào vòng xoáy âm mưu này. Lần nọ, sau khi thái tử uống say, Phan An được yêu cầu viết một bài văn tế thần, rồi để cho thái tử chép lại. Thái tử say rượu, tinh thần bấn lọan, trông gà hóa cuốc, chép liền một mạch. Sau khi lấy lại bản chép tay của thái tử, Phan An chỉnh sửa đôi chút, biến nó thành bài văn mưu phản, làm cho thái tử bị phế truất, và mẹ của thái tử cũng bị xử tử. Tuy gian kế thành công, Phan An rốt cuộc cũng không gặt hái được gì. Sau vụ nổi lọan của vị thân vương. Triệu Vương Tư Mã Luân đoạt quyền thành công, lập tức bắt Phan An tru di tam tộc.
(Đăng Đồ Tử - danh từ dành để gọi cho những tên háo sắc thường có trong ngôn tình cũng có liên quan tới Tống Ngọc - một trong tứ đại mỹ nam đất Sở)
Không ai biết rằng chàng trai trước mắt chính là người trong lời đồn đại gặp kiếp nạn ở Mã Nguy cốc đã chết trong tay bọn cướp – Văn Nhạc công chúa Lý Vân Dung cải trang thành. Nàng chẳng những sống êm đẹp mà một năm nay còn thoải mái dạo chơi khắp nơi, còn hai cô gái bên cạnh nàng chính là hai tì nữ thân tín Cúc Hương và Khấu Nhi. Kỳ thật ba người các nàng đã lặng lẽ trốn đi trước cái đêm đoàn người hòa thân gặp nạn cho nên mới thoát được một kiếp nạn bỏ mạng chốn hoang vu. Đương nhiên, các nàng nghe được tin này qua những người dân địa phương, mà triều đình cũng tuyên cáo với dân chúng là Văn Nhạc công chúa đã chết và cho cử hành tang lễ hoàng tộc. Họ đã vô cùng kinh ngạc khi mọi sự xảy ra lại trùng hợp đến vậy. Lý Vân Dung rõ rang biết thời biết thế trở thành một người đã chết, dù sao cũng không phải lần đầu nàng giả chết, như thế cũng đỡ phải đi hòa thân.
- Công tử, đêm nay tìm một quán trọ nghỉ chân đi! – Khấu Nhi lên tiếng.
Lý Vân Dung một thân nam trang rất hứng thú với thành Dương Châu phồn vinh này. Hai bên đường, các cửa hiệu, hàng quán mọc lên đông đúc, có quán rượu, có hàng vải, có cửa hàng bán hương liệu, có cửa hiệu bãn châu ngọc, có hiệu thuốc bắc, có quán tranh chữ… Mọi thứ ở đây muôn hình muôn vẻ, trông thật phồn hoa náo nhiệt nhưng họ cũng chỉ có thể ở lại mấy ngày.
- Được! Đêm nay chúng ta tá túc ở đây, tìm một khách điếm đi.
Đối với Lý Vân Dung mà nói, tuy mất đi những ngày sống trong hoàng cung phú quý nhưng trong lòng lại cảm thấy tự do tự tại. Một năm qua, ba người các nàng một đường đi ngao du, càng đi nàng càng cảm thấy vui vẻ, hứng thú. Đương nhiên, giang hồ hiểm ác thì cũng không ít lần va chạm, may mắn là có hai tì nữ võ công không kém nên tất cả đều gặp dữ hóa lành. Có thể được như những ngày này chính là tâm nguyện cả đời của nàng. Đạt được tâm nguyện, nàng thực sự phải cảm tạ trời xanh ưu đãi chính mình.
Nhưng mỗi khi dừng lại nghỉ ngơi thì nội tâm nàng lại trỗi lên một nỗi đau đớn, nó cứ lén lút nhảy vào khiến nàng khổ sở. Mặc dù có Cúc Hương và Khấu Nhi làm bạn nhưng vẫn không trách được có điều tiếc nuối. Như lúc này đây, sau khi vào phòng nghỉ trong khách điếm, trong lúc Cúc Hương và Khấu Nhi sắp xếp lại đống hành trang rồi gọi tiểu nhị chuẩn bị trà và khăn sạch thì Lý Vân Dung ngồi thẫn thờ bên cửa sổ bắt đầu lâm vào trầm tư.
Một năm rồi… Nàng rời khỏi hoàng cung đã được một năm… thật nhanh quá. Hắn… có mạnh khỏe không? Hắn… có nhớ nàng không? Trong mắt người đời thì nàng đã chết, mà khi nghe tin nàng chết hắn có đau lòng không? Nói không chừng hắn đã quên mất nàng, biết đâu lúc này đã thê thiếp thành đàn, lại còn có con nối dõi…
Đột nhiên trái tim nàng đau xót. Mỗi khi nghĩ đến hắn có thể đã cưới một cô gái khác, tim nàng dường như không thể bình tĩnh nổi. Bởi vậy, nàng không muốn nhớ đến hắn, cũng không muốn nghe tin tức về hắn, chỉ sợ nghe được rồi càng sợ hãi. Nàng cố ép mình không được suy nghĩ về hắn nữa. Từ cái đêm hắn cự tuyệt nàng thì lòng của nàng đã chết rồi. Vốn tưởng rằng đi khắp giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, bênh vực kẻ yếu, giúp dân chúng giải quyết việc này việc nọ thì có thể làm cho hình ảnh hắn mờ dần trong lòng nhưng sự thật lại chứng minh một điều rằng, thời gian càng lâu thì vết thương càng thêm nặng nề in hằn trong lòng nàng, không thể nào gạt bỏ được…
- Công chúa, người lại nghĩ tới hắn? – tiếng Cúc Hương nhẹ nhàng vang lên.
- Không! – nàng quay mặt đi, làm ra vẻ như đang đánh giá căn phòng.
Công chúa lại lừa mình dối người! Cúc Hương thở dài lắc đầu. Bình thường công chúa tuy rất vui vẻ nhưng nhiều lúc suy nghĩ gì đó tới mức thất thần ngây ngẩn. Nàng và Khấu Nhi không cần hỏi cũng biết công chúa đang nghĩ gì.
- Nhớ hắn thì đi tìm hắn thôi! – Khấu Nhi nói.
- Không cần! - Lý Vân Dung liếc mắt nhìn Khấu Nhi một cái.
Khấu Nhi nhún nhún vai, dù sao nàng cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi. Chẳng qua, một năm rồi, thỉnh thoảng họ chứng kiến công chúa tái phát “bệnh tương tư”, sắc mặt vẫn không được sang sủa như trước. Cá nhân nàng cho rằng tâm bệnh còn phải cần một số loại thuốc thích hợp liều mạnh mới mong có kết quả.
- Hách đại nhân là người có tình có nghĩa, nói không chừng ngài ấy đã thay đổi suy nghĩ, nguyện ý muốn bỏ trốn cùng công chúa.
- Làm sao ngươi biết?
- Nô tì đoán.
Lý Vân Dung tặng cho Khấu Nhi một cái nhìn xem thường:
- Hiện tại ta đã là người chết rồi, trên đời này không còn Văn Nhạc công chúa nữa. Cho dù hắn có biết ta còn sống, có tự tìm đến đây thì ta cũng sẽ không gặp hắn.
- Vì sao?
- Hắn là thống lĩnh cấm vệ quân, tìm tới ta thì chỉ có một nguyên nhân duy nhất chính là nhận lệnh mang ta về cung. Ta không điên tới mức muốn “chết đi sống lại” mà bị ép gả tới Tây vực.
- Vậy nếu Hách đại nhân tới là để xin công chúa tha thứ thì sao? – Khấu Nhi hỏi, nói rồi nàng và Cúc Hương tò mò nhìn công chúa chờ đợi đáp án.
- Nếu hắn thật sự tới xin tat ha thứ thì để ta xem hắn có bao nhiêu thành ý, ta sẽ không vì nghe mấy câu giải thích của hắn mà liền tha thứ được. Ai, nói tới đề tài này làm gì, mất hứng mất hứng, không có chuyện gì thì đừng hại ta nhớ tới cái tên phj lòng người đó!
Rốt cuộc thì ai mới là người khơi mào trước chứ? Hình như là công chúa mà!
- Sắc trời còn sớm, chúng ta ra ngoài đi dạo xem có gì mới không.
Công chúa hạ lệnh, ba người đi ra ngoài khách điếm, ngoài việc dạo quanh các cửa hàng, các nàng còn tạt qua mấy quán hàng rong ven đường để bán vài thứ tư trang hoặc là nghe mấy câu rao hàng vang lên giữa phố xá tấp nập. Một lúc sau, có một đám đông tụ tập phía trước, còn nghe thấy cả tiếng người kêu khóc. Vì tò mò, ba người đi tới để xem xem rốt cuộc là có chuyện gì.
- Vị tiểu ca này, có chuyện gì xảy ra vậy? – đứng bên ngoài đám đông, Khấu Nhi hỏi một người dân bên cạnh.
- Lục lão gia đổ toàn bộ gia sản vào phường Thiên Môn đồ, bây giờ đến cả con gái cũng bị kéo vào. Lão muốn cứu con gái nhưng giấy trắng mực đen lão đã ký lên biên lai vay tiền, phường đồ còn bắt chết hạn cho lão trong vòng ba ngày nếu không trả cả tiền vay lẫn tiền lãi thì sẽ lấy con gái làm vật thế chấp – vị tiểu ca lắc đầu, thở dài – Ai, theo ta thấy thì cô nương này nhất định sẽ bị bán vào thanh lâu để gán nợ.
- Lấy người làm vật cá cược đánh bạc sao? Việc này là phạm pháp – Cúc Hương kinh ngạc.
- Chuyện thế này không phải lần đầu, cũng chẳng có ai lấy làm ngạc nhiên cả.
- Chẳng lẽ huyện phủ đại nhân mặc kệ ư? – Khấu Nhi nhăn mày.
- Đổ phường nhiều tiền lắm bạc, hàng năm đều tặng lễ, nha môn huyện phủ cũng một mắt nhắm một mắt mở cho nên người thông minh thì còn biết điểm dừng. Có nhiều người còn mang cả vợ con vào đặt cược đánh bạc, đây chẳng qua chỉ là một việc nhỏ nhặt đối với bọn hành nghề đánh bạc này thôi – tiểu ca lại lắc đầu – Biết làm sao được…
- Nực cười, ham tới mức đem cả con gái ra đặt cược, đổ phường này cũng không tốt đẹp gì! – các nàng nhìn về phía công chúa, trong mắt cả ba người đều ngầm ăn ý với nhau.
Đôi mắt Lý Vân Dung như phát ra vô số ánh hoàng quang, môi câu lên một nụ cười ma quỷ.
- Chúng ta vào phường đổ chơi đùa một chút!
Phường đổ Thiên Môn mặc dù không phải phường đổ lớn nhất thành Dương Châu nhưng cũng có chút danh tiếng. Bao nhiêu người lúc đến ôm đầy ngân lượng, vàng bạc lại tay không mà về. Có người vì thua cuộc mà biết buông tay, nhận lấy kinh nghiệm xương máu, bừng tỉnh đại ngộ thề sống chết không dính vào cược đổ nữa. Cũng có những kẻ dù đã thua hết sạch gia sản nhưng vẫn khăng khăng mình có cơ hội gỡ gạc lại, và một sự thật là kẻ đó với cái cơ hội này vĩnh viễn không có ngày hẹn, mãi đến khi tán gia bại sản, bán vợ bán con trả nợ thì mới nhận ra được tấn bi kịch mà chính mình gây nên.
Người ta vẫn nói, nhà cái vĩnh viễn là người thắng, nếu việc gì lỗ vốn thì đã chẳng có người nào them làm, mười đổ thì chín thua, thua dĩ nhiên không phải là nhà cái mà chính là dân cờ bạc. Nay xuất hiện một trường hợp đặc biệt. Một vị công tử tuấn mỹ, mang rất nhiều ngân phiếu tới phường đổ, dường như trận nào cũng thắng lớn, vận may ngời ngời, làm kinh động tới cả ông chủ của phường đổ Thiên Môn là Phách Mạn Thiên.
Phường đổ chật ních người vây quanh hai bên. Tâm điểm chính là chàng trai anh tuấn lỗi lạc, hai cô gái bên cạnh đều là mỹ nhân, một vị thì xinh đẹp mềm mại như nước còn một vị thì đẹp mà lạnh lùng như sương. Mỗi một cử chỉ của hai cô gái này đều phong tình vạn chủng làm đám đàn ông vây quanh chết mê chết mệt. Ai cũng nhìn các nàng tới chảy cả nước miếng. Người đến người đi, còn có cả dân của vùng lân cận kéo sang, vài người ngồi đàm luận không chán.
- Này, có nghe nói gì không? Phường đổ Thiên Môn xuất hiện một chàng trai trẻ tuổi, đã ba ngày liên tiếp đổ bạc đều thắng.
- Hắn thắng nhiều không?
- Ít nhất là vạn lượng.
- Ồ ồ! Chuyện chưa từng có!
- Cũng chưa biết, nghe nói số bạc thật sự còn dọa chết người nữa. Mà vị công tử kia cũng thật lớn mật, dám khiêu chiến với Phách Mạn Thiên, lại còn nói muốn dùng ván bài này cược thắng để chuộc lại cô nương bán mình trả nợ kia.
- Có chuyện này sao? Vị công tử đó không nghe Phách Mạn Thiên nổi tiếng là ác bá ở thành Dương Châu này sao?
- Công tử kia là người từ bên ngoài tới đương nhiên là không biết được thể lực của Phách Mạn Thiên nên mới dám chán sống khiêu chiến với lão. Thật đáng thương, ta đoán không bao lâu nữa số bạc hắn thắng nhất định sẽ bị lão Phách Mạn Thiên đòi về bằng hết, mà hai vị nương tử xinh đẹp như hoa kia sợ cũng trở thành nữ nô của lão thôi.
Mọi người chăm chăm vào bàn tán, nghiên cứu đề tài, người thì lắc đầu, người thì thở dài. Không ai phát hiện có một chàng trai cao lớn đang đi lướt qua vô tình nghe thấy câu chuyện của họ, dừng bước lại. Chàng trai một thân trang phục võ sĩ, áo khoác ngoài màu đen, chân đi giày da, tóc búi cao, đầu đội nón, vành nón đè thấp xuống che khuất đi một nửa gương mặt làm cho cả người hắn có vẻ thần bí. Một thân phong trần, hắn giống như đến từ một nơi xa xôi nào đó, đôi giày đã cũ nát như đi qua ngàn dặm đường gian khổ.
Chàng trai hơi nâng vành nón lên mới làm cho người ta phát hiện ra hắn có một đôi mắt sáng quắc, giả như trong đêm tối thì trông chúng giống như hai đốm sáng lóa, cho dù có đứng trong đêm đen thì cũng có thể nhìn thấy tất cả.
- Người trẻ tuổi kia trông như thế nào?
Chàng trai đột nhiên đặt câu hỏi, mọi người không khỏi sửng sốt. Sở dĩ họ giật mình là vì họ cảm nhận được xung quanh người này tản mát ra một sự quyết đoán vô hình nào đó, người nào bị hai trong mắt kia nhìn chằm chằm thì đều lập tức ngoan ngoãn trả lời.
- Vị thiếu niên trẻ tuổi kia rất tuấn mỹ, so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn nhiều phần – có người trả lời.
- Bên cạnh hắn còn có hai tì nữ?
- Không, nhìn thì không phải là tì nữ mà chính là hai người thê thiếp.
Nói tới hai mỹ nữ kia thì nghe trong giọng nói của mấy người đàn ông liền có điểm thân thiện. Mọi người hưng trí bừng bừng nói:
- Hai nàng thê thiếp của công tử kia một người thì xinh đẹp, một người thì lãnh diễm, mỗi người một vẻ không ai kém ai. Nhìn khí chất thì dường như không phải người thường, cũng khó trách Phách Mạn Thiên đích thân xuất mã.
- Đàn ông nào mà chẳng muốn hưởng mỹ nhân? Mắt thấy hai vị kiều thê mỹ thiếp kia sắp rơi vào tay ác bá thật khiến cho người ta ôm tiếc hận nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn dê con rơi vào miệng cọp. Haiz, thật tiếc thay!...
- Theo ta đoán thì vị công tử trẻ tuổi kia trong hôm nay nhất định sẽ tan hết gia tài, mất cả thê lẫn thiếp a… a…?
Người nghe đâu rồi? Hiện trường đột nhiên im bặt, mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối. Rõ rang vừa rồi có người ở đây sao bỗng nhiên biến mất không một tiếng động?
- Người kia đâu?
- Không biết.
- Hắn đi từ khi nào vậy?
- Giống như… hình như đi không có một tiếng động nào cả…
- Sao có thể?
- Đừng nói là ban ngày gặp quỷ chứ?
- …
Gió lạnh thổi vù vù khiến người ta sởn gai ốc, hơi lạnh thấm vào tận xương tủy. Quả thực là gặp quỷ rồi!
Trong một ngõ nhỏ tại thành Dương Châu, dân chúng kéo đến rất đông tụ tập trước cửa phường đổ. Ván bài này có thể không phải là vô tiền khoáng hậu, bởi vì chưa có một người nào có thể trong vòng ba ngày mà có thể thắng tới vạn lượng, lại còn dám kích ông chủ của phường đổ Phách Mạn Thiên tự thân xuất mã. Chỉ có “mỹ nam tử” Lý Vân Dung tuấn dật tiêu sái vẫn ung dung phe phẩy cây quạt trong tay, dáng vẻ phong độ bất phàm làm cho các cô gái rộ lên lòng ngưỡng mộ không thôi.
Khuôn mặt dữ tợn của Phách Mạn Thiên căng ra vì cười, hai mắt mê đắm nhìn không chớp mắt hai kiều thiếp bên cạnh đối phương. Từ trước tới nay, hắn toàn làm cho đối phương tán gia bại sản chứ chưa từng có người nào có thể lấy một cắc bạc từ trong tay hắn. Tên công tử này chắc mới đến thành nên không biết được mình chết đến nơi. Hắn đã tính trước là sẽ thắng và đoạt được hai vị kiều thiếp, vừa có bạc vừa có mỹ nhân trong tay.
- Ván bài này nếu bổn đại gia thắng thì hai cô gái kia thuộc về ta! - Phách Mạn Thiên chỉ vào hai mỹ thiếp bên cạnh đối phương.
Lý Vân Dung vẫn phe phẩy chiếc quạt trong tay, đối diện với khuôn mặt dữ tợn kia nàng tuyệt đối không sợ hãi, chỉ cảm thấy trong tầm mắt xuất hiện một thứ rất khó coi:
- Ta tới là để đổ bạc, sao lại liên quan tới hai vị phu nhân của ta?
Phách Mạn Thiên ngửa mặt lên trời cười điên cuồng:
- Tiểu tử! Phường đổ Thiên Môn của ta trước nay chỉ khiến cho người mang tiền bạc vào chứ không có chuyện còn bạc mà đi ra. Bổn đại gia rất ưng mắt hai đại mỹ nhân bên cạnh ngươi, muốn trách thì trách lúc trước ngươi biết không hết, phường đổ Thiên Môn ta không chỉ muốn bạc mà còn muốn cả mỹ nhân.
Nói xong, hắn đập mạnh một chưởng lên chiếu bạc, đồng thời hơn hai mươi tên đàn ông to lớn xuất hiện bao quanh các nàng. Dân chúng đứng vây quanh xem náo nhiệt cũng phát hoảng mà chạy tán loạn tránh việc tai bay vạ gió, chỉ vì thỏa con mắt mà thành người bị hại thật không đáng giá chút nào.
Lý Vân Dung vẫn bình tĩnh mở miệng:
- Bản công… - nàng bụm miệng, chữ “chúa” thiếu chút nữa đã vọt ra, lời lập tức được sửa lại – Bổn công tử hành tẩu trên giang hồ cũng không phải là chuyện một ngày hai ngày nên đã sớm biết các người làm chuyện gian trá cướp tiền bạc của người khác lại còn giở trò buôn bán người, thật biến chất! Bằng hai mươi mấy người các ngươi không đáng làm đối thủ của ba người chúng ta – nói xong, nàng cười nói với hai “kiều thê” bên cạnh – Hai vị phu nhân!
Cúc Hương và Khấu Nhi ăn ý với nhau rất tốt nên thi triển một dáng vẻ thướt tha yểu điệu đi về phía Lý Vân Dung, nũng nịu:
- Tướng công…
- Tên cầm thú kia rất khao khát có được hai nàng!
- Nhìn hắn không có khả năng!
Khấu Nhi quét đôi mắt lạnh một vòng, cùng Cúc Hương, hai người đồng thời cởi xiêm y váy sam, thay vào đó là trang phục nữ hiệp bên trong, lập tức thủ thế chuẩn bị ứng chiến. Đám người Phách Mạn Thiên sửng sốt, tiện đà lộ ra biểu tình ngoan độc hiểm ác:
- Thì ra là biết võ công!
Bất chợt Phách Mạn Thiên vỗ tay oang oang, lần này cửa sổ bốn phía đều bị phá nát, trên dãy hành lang dài xuất hiện thêm một đám người khá đông. Thoáng chốc, người ta đã vây quanh cả khu phường, trên tường cũng có người đứng. Hôm nay đúng là một ngày xui xẻo, âm u mà!
Ba người các nàng cứng ngắc đứng đó, ngây ngốc nhìn bốn phương tám hướng đều có người đón đầu. Giờ không phải hai mươi mấy người nữa mà ước chừng phải hơn một trăm người! Thảm rồi!
- Ha ha ha! Phách Mạn Thiên ta có thể diễn cái trò này ở thành Dương Châu cũng không phải là dễ chọc. Hôm nay một khi các ngươi đã đi vào thì có muốn ra cũng không được. Nếu thức thời thì mau đem hết bạc giao ra đây, nữ nhân cũng giữ lại làm ấm giường cho ta!
- Công tử, làm sao bây giờ? - Cúc Hương đã muốn toát mồ hôi lạnh.
- Ngoài một cách duy nhất thì còn có thể làm cái gì bây giờ? - Khấu Nhi vốn điềm tĩnh cũng đã thay đổi sắc mặt, nàng biết tình huống lúc này cực kỳ không ổn.
Trán Lý Vân Dung đã thấm ra mồ hôi lạnh, nàng cũng biết hiện giờ chỉ có một cách duy nhất...
- Ba mươi sáu kế thì chạy là thượng sách, chúng ta chia ra làm ba phía phân tán người của hắn, trốn thoát rồi sẽ gặp nhau ở khách điếm.
Phân ba phía? Đùa giỡn cái gì chứ? Các nàng có nhiệm vụ bảo vệ công chúa, cho dù có chết cũng tuyệt đối không rời công chúa một bước, huống chi trong ba người thì võ công của công chúa là yếu nhất. Các nàng vừa định lên tiếng phản đối thì Lý Vân Dung đã hạ lệnh.
- Đi! - nàng lao tới mở đường, rút kiếm ra khỏi vỏ, hướng những tên phía trước nghênh chiến. Tiếng binh khí va vào nhau cùng tiếng chém giết vang lên từ phía hai tỳ nữ đứng đằng sau. Đúng là tre già măng mọc, ba người bọn họ rất nhanh liền phân tán thành ba đường chạy thoát thân.
Lý Vân Dung biết mình không thể tham chiến, nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất để thoát khỏi vòng vây. Một năm hành tẩu giang hồ, nàng gặp không ít chuyện lớn nhỏ cũng đã trải qua vài lần nguy cấp, mỗi lần ba người đều hợp sức giải quyết mọi chuyện rất ổn thỏa, vượt qua cửa ải khó khăn nhưng lần này ba người phải đơn thương độc mã chiến đấu.
Không dự đoán được đám người này thực chất có bao nhiêu người chính là thất sách của nàng, nàng không thể thêm phiền toái cho Cúc Hương và Khấu Nhi nữa cho nên không chạy không được. Nhưng kẻ địch giống như đê vỡ, đánh thế nào cũng không hết, nàng đã chém không biết bao nhiêu đường đao, tay đã băt đầu tê rần, sẽ không thể chống đỡ được lâu nữa...
Đúng lúc nàng đã dùng hết khí lực cuối cùng, vài tên đại hãn trước mặt chuẩn bị áp chế chém nàng thành thịt vụn thì sức nặng trên thân kiếm đột nhiên biến mất. Nàng còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra thì một bóng dáng cao lớn đã đứng chắn trước mặt nàng, chiếm cứ tầm mắt của nàng.
Khi hai đôi mắt nóng rực giao nhau, nàng kinh ngạc tới mức không tài nào đứng dậy được. Là hắn!
Tuy rằng một năm lăn lộn cả người hắn tràn đầy phong trần, gương mặt cũng như trải qua phong sương, chiếc cằm lởm chởm râu mọc nhưng ánh mắt kia vẫn chuyên chú nóng rực như lửa như vậy, nàng vĩnh viễn nhận ra được.
Là hắn, Hách Khiếu Phong!
Bởi vì quá mức khiếp sợ nên Lý Vân Dung chỉ có thể sững sờ đứng yên tại chỗ, ngay cả Cúc Hương và Khấu Nhi cũng kinh ngạc không thôi, cái miệng há ra nhất thời quên cả cách khép lại. Các nàng cũng quên luôn việc giết địch, nhưng cũng chẳng có tên nào lao vào được nữa bởi vì bọn chúng thậm chí lông tơ của các nàng còn chưa kịp chạm, còn cách xa ba thước thì đã bị Hách Khiếu Phong chém đứt tay.
Không một ai thấy rõ hắn dùng binh khí gì bởi vì hai tay hắn vẫn còn để nguyên bên trong áo khoác, hắn chỉ đứng nơi đó mà đã có một cỗ khí thế khiếp người đủ để bức lui tất cả mọi người. Chỉ cần một tên nào có ý đồ tiến lên thì kết cục chính là không chỉ cánh tay, mà ngay cả đao kiếm trên tay cũng đứt thành đoạn. Cuối cùng bọn người hung tợn kia chỉ có thể đứng đó trơ mắt sợ hãi mà nhìn, không một tên nào dám tiến lên.
Lý Vân Dung vẫn như cũ, nàng vẫn chưa thoát khỏi sự kinh hoảng, cằm như muốn rớt xuống.
- Rốt cuộc ta cũng tìm thấy nàng! - tiếng nói quen thuộc, vẫn trầm thấp ôn nhu như trước nhưng cũng không giấu được sự chua xót của nhiều lần trải qua thiên sơn vạn thủy thống khổ.
Cuối cùng nàng cũng hoàn hồn, lòng đột ngột nổi lên hàng ngàn con sóng lớn, cổ họng như bị thứ gì đó chẹn ngang, từng trận ghen tuông nảy lên. Nàng phải cố gắng lắm mới có thể tìm thấy giọng nói của chính mình:
- Ngươi tới làm chi?
- Ta tới tìm nàng!
- Vì sao… vì sao bây giờ ngươi mới tới… - cổ họng nàng khô khốc - làm nhiễu loạn lòng ta đã muốn bình tĩnh… - nàng nhắm mắt lại, thật xấu hổ khi thấy chính mình dù đeo chiếc mặt nạ quật cường nhưng lại yếu đuối tới mức không chịu nổi một cú đả kích. Thời gian không hề làm vơi bớt sức nặng của hình bóng hắn trong lòng nàng, ngược lại ngày hôm nay lại khắc sâu, hiện hữu mãnh liệt hơn so với ngày hôm qua.
- Thực xin lỗi, ta đến chậm… - hắn vươn tay ra nhưng lại bị nàng né tránh.
- Đứng tới đây!
- Dung Nhi…
- Ta hận ngươi! - nàng nghẹn ngào nói.
- Ta biết! - hắn cười khổ.
- Ta tuyệt đối không theo ngươi trở về!
- Không sao, ta đi theo nàng!
- … - cả người nàng chấn động, nàng không thể nào tin được những lời mình vừa nghe thấy.
- Nàng đi đâu, ta đi theo đó, cho dù có xuống âm ty địa phủ thì ta cũng không oán không hối mà theo nàng! - đây chính là lời hứa, hắn nguyện ý vứt bỏ hết công danh lợi lộc, không màng tới vinh hoa phú quý trong hoàng cung để được cùng nàng sống những ngày bình yên dân dã.
Là cái gì đã thay đổi quyết tâm của hắn? Nàng không dám ôm hy vọng, sợ sau khi mình hy vọng thì sẽ phải trả giá quá lớn, nàng sợ chính mình không có đủ dũng khí, không có đủ sức mạnh để chịu đựng chuyện đó. Trước kia, nàng tin tưởng hắn như vậy nhưng cuối cùng hắn lại trơ mắt nhìn nàng mặc hỷ phục bị gả đi. Vết thương trong ngực lại một lần nữa bị chà xát đau đớn. Người này đã từng chấp nhận để cho nàng nằm trong cái ôm ấp của một người đàn ông khác…
Nghĩ tới điểm này, nàng giãy dụa khỏi cái ôm của hắn:
- Ta không tin!
- Dung Nhi… - giọng điệu hắn đầy bất lực.
- Ta không phải là Dung Nhi của ngươi, đừng có gọi ta! - nói xong, nàng lao ra khỏi phường đổ.
Lúc này Cúc Hương và Khấu Nhi mới hoàn hồn, Cúc Hương vội đuổi theo sau công chúa còn Khấu Nhi thì cố ý chậm lại một chút rồi vụng trộm chạy tới nói thầm với Hách Khiếu Phong.
- Đại nhân, chúng ta ở khách điếm Phúc Chi.
Nơi đáy hai mắt tang thương cuối cùng cũng lộ ra một chút ý cười hiếm hoi:
- Cám ơn!
- Đại nhân, cuối cùng thì ngài cũng đến đây. Công chúa chờ ngài rất lâu rồi, vừa rồi nàng chỉ là nổi nóng, ngài nhất định đừng nghĩ là thật! - Khấu Nhi thành tâm nói.
Vành nón nhẹ nhàng hạ xuống:
- Ta biết!
Khấu Nhi nhìn bốn phía địch nhân vẫn đứng trơ kinh hồn như cũ, nàng nhẹ giọng nhắc nhở:
- Đại nhân, nô tỳ đuổi theo chủ tử, những tên này…
- Giao cho ta!
Khuôn mặt lãnh diễm của Khấu Nhi bung ra một nụ cười hồn nhiên, thân mình khẽ cúi xuống: “Làm phiền đại nhân rồi!”, nói xong nàng liền xoay người đuổi theo.
Nay, tại phưởng đổ Thiên Môn chỉ còn lại một mình hắn, địch nhân kiêng kỵ hắn không dám xông lên, tên nào cũng thúc thủ thế chiến đấu, đao lăm lăm giơ lên và những ánh mắt hung tợn nhìn đối phương như hổ rình mồi.
Hách Khiếu Phong ngạo nghễ đứng thẳng, từ đầu tới cuối bất động như núi, khi hắn bước một bước ra phía cửa thì Phách Mạn Thiên không thể nào trơ mắt đứng nhìn một món béo bở chuẩn bị tới mồm còn bị cướp mất. Hắn không tin đối phương có thể chống đỡ nổi khi hàng trăm ngọn đao đâm về phía mình vì thế lấy hết sức mà thét ra lệnh:
- Các huynh đệ! Tiến lên! - một tiếng ra lệnh của hắn vừa vọt ra, cả đám người đồng thời xông lên hướng Hách Khiếu Phong.
Chỉ thấy Hách Khiếu Phong rút kiếm quét một vòng, kình phong bốn phía nổi lên làm cho mọi người có mặt tại hiện trường sợ ngây người. Họ chỉ cảm thấy trên người mình có cái gì đó không đúng… Trong nháy mắt, đao kiếm đứt thành khúc, quần áo tả tơi rớt ra, tóc đứt bay loạn, ngoài việc không đứt tay đứt chân thì quần áo trên người từ đầu tới chân không một chỗ nào nguyên vẹn, mọi người sợ tới mức mặt tái ngắt, ngay cả kêu thành tiếng cũng không được.
Sau khi Hách Khiếu Phong thu kiếm cho vào trong vỏ, chậm rãi rời khỏi phường đổ, đợi hắn bước ra cửa lớn thì từ phía sau truyền đến tiếng căn nhà sụp đổ rầm rầm cùng tiếng la hét inh tai...
Trước kia thì chỉ có ba người, hiện tại biến thành bốn người. Ban đầu Cúc Hương và Khấu Nhi cưỡi hai con ngựa nhưng bây giờ lại cùng ngồi trên một con ngựa vì phải nhường một con cho phò mã của công chúa.
Lý Vân Dung nâng cằm cao cao, ánh mắt cao cao, miệng cũng hếch lên cao cao, thúc ngựa đi tuốt hàng đầu, một chút cũng không thèm để ý tới Hách Khiếu Phong, thái độ nhất nhất lạnh nhạt. Hoàn toàn tương phản với thái độ của chủ nhân, trên đường đi, Cúc Hương và Khấu Nhi đối với phò mã rất vui vẻ, hào sảng.
- Phò mã, có khát nước không? Ở đây có nước.
- Phò mã, có đói bụng không? Ở đây có lương khô.
- Phò mã, nô tỳ vừa mua một con đao nhỏ, chuẩn bị cho buổi tối để ngài cạo râu.
- Phò mã, nô tỳ mua cho ngài một bộ đồ mới...
- Phò mã, có cần nô tỳ mua giúp ngài một bầu rượu...
- Phò mã, cái này...
- Phò mã, cái kia...
Cúc Hương trái một câu phò mã, Khấu Nhi phải một câu phò mã, Lý Vân Dung nghe mà khó chịu vô cùng, nhịn không được liền quay đầu mắng:
- Không cho phép các ngươi gọi “phò mã”!
- Công chúa, yên tâm, nơi này là vùng núi hoang dã, bốn bề vắng lặng sẽ không có ai nghe được.
- Ai nói với ngươi chuyện này. Bản công chúa không thành thân với hắn cho nên không cho phép các ngươi gọi hắn là phò mã! - nói xong, nàng lại quay mặt đi không thèm để ý tới.
Hai nàng vụng trộm liếc nhìn phò mã, hắn không tức giận, cũng không để ý, trên mặt không có biểu tình gì nhiều. Sau đó hắn lại thúc ngựa đi theo sau công chúa, giống như là một người thủ hộ, một tấc cũng không rời.
- Phò mã, ngài đừng để bụng, công chúa là miệng đao nhưng tâm đậu hũ. Nàng cố ý nói những lời này là muốn chọc ngài giận, kỳ thật trong lòng nàng rất vui vẻ. Chỉ là công chúa cố chấp không chịu thừa nhận thôi - Cúc Hương một bên che miệng một bên an ủi phò mã.
Hách Khiếu Phong chỉ cười nhẹ nhưng không nói gì cả.
Hai người họ mặc kệ công chúa có nói gì thì vẫn hoan nghênh chuyện trên đường hành tẩu giang hồ có phò mã làm bạn. Bởi lẽ, sau khi có phò mã gia nhập thì các nàng không cần lo lắng cho an nguy của công chúa nữa. Trước đây, các nàng lúc nào cũng phải lo lắng, đề phòng, vả lại trên đường đi các nàng làm không ít việc nghĩa, đồng thời không thiếu người đắc tội, các nàng luôn nơm nớp đề phòng địch nhân lợi dụng thời cơ trả thù. Bây giờ thì ổn rồi, có phò mã ở bên, trong vòng phạm vi trăm dặm căn bản không có một ai có thể làm các nàng bị thương. Đã lâu rồi chưa có được cảm giác được sống những ngày yên bình, thư thái như thế này.
Lý Vân Dung trừng bọn họ, hai tỳ nữ này dám không nghe lệnh của nàng, lấy nước và đồ ăn cho Hách Khiếu Phong. Nàng tức giận, thúc ngựa quay lại cố ý đánh đổ túi nước và bánh bao trên tay Hách Khiếu Phong, nước thì đổ hết còn bánh bao thì rơi xuống đất lấm bụi bẩn.
Cúc Hương kinh hô thành tiếng:
- Công chúa, người…sao người lại…
- Không thích thì liền rời đi, không có ai mời hắn ở lại! - nói xong, nàng thúc ngựa chạy đi không thèm quan tâm tới hắn.
Thoáng nhìn tình huống này, Cúc Hương chỉ biết xấu hổ cười cười:
- Đại nhân, thực xin lỗi, công chúa, nàng…
- Không sao! - Hách Khiếu Phong nhẹ giọng nói rồi lại thúc ngựa yên lặng đi theo bóng hình xinh đẹp ở phía trước. Cúc Hương muốn nói gì đó nhưng thấy Khấu Nhi lắc đầu nên lại thôi.
Kỳ thực chuyện của hai người họ thì người bên ngoài không thể can thiệp vào được mà có muốn cũng không có cách nào. Làm nô tỳ thì phải trung thành với chủ nhân, các nàng cũng rất lo lắng nhưng chỉ có thể cầu nguyện công chúa sớm bị những hành động của Hách Khiếu Phong làm cảm động, mau mau hết giận. Hy vọng công chúa đừng cố chấp quá mà các nàng ở bên cũng thấy khó xử.
Nhưng … cái ngày đó rốt cuộc tới khi nào mới đến?