“Này, anh không có người yêu hả?”
Chuyến đi đến cửa hàng vũ khí đã khép lại vào ngày hôm qua. Sau khi ăn xong chiếc bánh táo mà Asbel mua về, Liliana lăn lộn trên giường với vẻ uể oải, miệng buông ra một câu hỏi như vậy.
“Ta đã nói với cô rồi, ta không biết khi nào mình sẽ chết. Làm sao ta có người yêu được.”
Asbel trả lời Liliana bằng giọng lãnh đạm như mọi khi.
“Ừa phải rồi ha, tôi cũng chẳng muốn thấy một kẻ bơ mình toàn tập mà lại vẫy đuôi chạy theo một ả khác đâu.”
“Ta bị liệt dương. Mấy trò của cô không có tác dụng với ta.”
“...Cái đó thì liên quan gì chứ. Tôi là Liliana Liche Leaden. Khuynh Quốc Ma Nữ. Succubus có một không hai. Không ai có thể chống lại tôi, vậy mà…”
Liliana nhìn về phía Asbel, vẻ mặt bối rối xen lẫn chán nản… Ngoài vẻ vô cảm bất thường, anh chàng trông không khác gì một con người bình thường. Không thể nào có chuyện sức mạnh của cô không có tác dụng với người đàn ông này.
“Anh có gu không?”
“Không.”
“Xạo. Liệt dương thì cũng phải biết ngắm gái chứ? Hay là anh thích trai?”
“...”
Asbel nghiêm túc khoanh tay suy nghĩ. Liliana biết anh chàng thường thể hiện thái độ lạnh lùng, nhưng nếu cô nói chuyện đàng hoàng thì anh sẽ lắng nghe.
“...Chịu.”
Nhưng câu trả lời của Asbel nằm ngoài dự đoán của cô.
“Chịu gì trời, thiệt tình…”
“Ta đã nói với cô rồi, hồi nhỏ ta gia nhập Kỵ Sĩ Đoàn ngay sau khi bố mẹ chết, rồi ta chiến đấu từ đó đến giờ… Yêu đương với ta chắc đã rớt dọc chiến trường rồi.”
“Chiến đấu từ đó đến giờ?... Ở đây cho trẻ con ra trận hả?”
“Thì hồi đó không được dư dả như bây giờ… Ngay từ đầu ta đã dối tuổi để xin ra chiến trường cho bằng được, vậy nên không thể trách cái đất nước này.”
“...Anh hận ma tộc hả?”
Hiệp ước hữu nghị đã được ký kết, nhưng không ít người thể hiện ác cảm đối với ma tộc. Điều này càng đúng với những kỵ sĩ đã chiến đấu trong một thời gian dài.
Nhưng Asbel lắc đầu.
“Không. Gặp nhau trên chiến trường thì ta không bao giờ khoan nhượng, nhưng hận thù chưa từng lọt vào suy nghĩ của ta.”
“Cho dù đồng đội hay gia đình của anh đã bị giết?”
“Bản thân ta cũng đã giết rất nhiều… Ma tộc có thiện và ác của ma tộc, loài người cũng có thiện và ác của loài người. Ta luôn sống thuận theo lẽ phải của mình, không có chỗ cho những cảm xúc như thích hay ghét.”
“...Lẽ phải. Nghe cái từ đấy là tôi phát ghét.”
“Tại sao? Hiện giờ, những đất nước của ma tộc… đặc biệt là Liên Bang Cordier, đặt ra những luật lệ còn hà khắc hơn luật lệ của con người chứ nhỉ? Họ bảo rằng luật lệ hà khắc là cần thiết để nhiều chủng tộc có thể chung sống với nhau.”
“Thì là vì vậy đấy. Tôi chỉ muốn sống vui vẻ theo ý thích của mình thôi, chẳng quan tâm lẽ phải làm gì… Cái thứ lẽ phải ấy chưa bao giờ cứu tôi cả.”
Liliana quay lưng về phía Asbel và nhắm mắt lại. Đã vài ngày trôi qua kể từ khi Asbel trở thành người canh gác Liliana. Nói gì đi nữa, bản thân Liliana cũng hiểu rằng mình không thể đánh bại người đàn ông này một cách đường đường chính chính.
“...Thôi chỉ còn một cách.”
Liliana chỉ cần tháo chiếc nhẫn và giải phóng sức mạnh tiềm ẩn, không con người nào có thể chống đối cô. Mặc kệ người đàn ông kia trở thành một con rối thật sự, trong lòng cô không có chỗ để mà lo lắng cho mạng sống của anh.
“...”
Thế nhưng, Liliana không hiểu sao mình lại đang lưỡng lự. Cô chưa bao giờ dành tình cảm đặc biệt cho bất kỳ một con người nào, huống chi là một kẻ lạ đời như Asbel.
Nụ cười dịu dàng đến bao nhiêu cũng không thể che giấu sự thật cô là một succubus. Loài người với cô chỉ là một món đồ mà mình chơi xong rồi vứt… Mọi chuyện đáng lý phải như thế.
“...Trời, khó chịu quá.”
Vậy vấn đề nằm ở bản thân cô sao. Có một kẻ khác lúc nào cũng nói về “lẽ phải” như Asbel. Cô không muốn sống theo cách bà ta muốn nên mới trốn khỏi đất nước của ma tộc.
Nhưng giờ đây cô lại chạy trốn nữa sao?
Trong khi sức mạnh mà cô đã tích lũy hoàn toàn không có tác dụng, cô lại tìm đến một thứ sức mạnh được kẻ khác ban cho vì mục đích của họ, hòng chạy trốn khỏi một người đàn ông cũng tin vào lẽ phải. Như thế có thảm hại không chứ?
“Nhắc mới nhớ…”
Asbel lầm bầm như vừa nhớ ra điều gì đó rồi gấp lại cuốn sách.
“Tối qua đã diễn ra cuộc hội đàm giữa bọn ta với ma tộc.”
“...Có phải là chuyện đưa tôi về đất nước đấy?”
“Chắc là vậy… Nói vậy chứ, trong nay mai vẫn chưa có gì đâu. Từ việc quyết định địa điểm, bố trí lính canh cho đến vô vàn thứ khác… chắc cũng phải mất hai tuần thì kế hoạch mới được thực hiện.”
“Người ta có cho anh nói mấy thứ đấy với tôi không vậy?”
“Những chuyện này không tới mức phải giấu diếm như thế. Chỉ là tùy thuộc vào cuộc hội đàm này mà vị thế của cô có thể sẽ thay đổi.”
“Ý anh là sao?”
“Nếu cô được xem như khách quý của đất nước ma tộc thì bọn ta không thể để cô trong phòng giam này.”
Nghe đến đây, sắc mặt của Liliana liền biến chuyển.
“Vậy là tôi sẽ được tự do nhỉ!”
“Không phải thế, đừng có nóng vội.”
Liliana bất giác đứng bật dậy, nhưng bị Asbel ngăn lại. Anh tiếp tục nói.
“Vị thế thay đổi không có nghĩa là cô không còn bị giám sát, bởi nếu cô là khách quý nhưng hành xử thiếu đứng đắn thì sẽ ảnh hưởng lên mối quan hệ giữa hai quốc gia.”
“...Ý anh là tôi phải biết điều chứ gì? Biết rồi, nói mãi.”
Liliana nằm lăn xuống giường, mặt hất sang hướng khác với vẻ bực bội. Asbel thấy cô không khác gì một đứa trẻ, nhưng anh không nói ra điều đó.
“Cô biết điều thì ta sẽ mua bánh táo cho cô, nên đừng có nghĩ đến chuyện thừa thãi.”
Asbel chỉ nói có thế rồi đứng dậy.
“Ê, anh đi đâu đấy, về rồi hả?”
“Cấp trên bảo ta quay về sớm để bàn bạc về cuộc hội đàm mà ta vừa nói với cô ban nãy. Đừng lo, sẽ có một người khác làm nhiệm vụ thay cho ta… Nói vậy chứ, họ không trực tiếp tới đây đâu.”
“Tôi lo gì chứ. A, tôi không… Trời, thôi đủ rồi. Anh lo mà đi báo cáo cho tôi, bảo rằng tiểu thư Liliana muốn một cái giường vừa to lại êm ái hơn.”
“Để ta xem xét.”
Asbel bỏ lại cuốn sách rồi rời đi.
“...Xem xét gì chứ. Đúng là cái đồ cứng đầu.”
Rốt cuộc, Liliana không thể sử dụng con bài tẩy của mình. Nỗi bực tức dần dà tích tụ trong lồng ngực, nhưng cô không biết làm sao để xả chúng ra.
“Thôi kệ. Vẫn còn thời gian, mình sẽ làm đổ hắn… bằng chính sức mạnh của mình.”
Liliana chạm vào chiếc vòng cổ mà mình đã nhận được hôm qua, rồi cầm lấy cuốn sách Asbel đưa cho cô để giết thời gian. Nhưng trước khi cô giở trang đầu tiên thì có một giọng nói cất lên.
“T-Tiểu thư Liliana! Nguy rồi!”
Cô pixie Mimi xuất hiện với vẻ hoảng hốt. Mimi phóng qua ô cửa sổ nhỏ và bay đến chỗ Liliana.
“Mimi, có chuyện gì mà gấp thế?”
Liliana đóng sách lại với vẻ thờ ơ rồi hướng mắt về phía Mimi. Đáp lại câu hỏi của cô là khuôn mặt mếu máo sắp khóc của Mimi.
“Bọn người đã quyết định xử tử tiểu thư mất rồi!”