Công Chúa Succubus Ngạo Mạn Và Tình Yêu Dành Cho Chàng Kỵ Sĩ

chương 04: gạ gẫm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Mình không thể tấn công trực diện.”

Sau màn quyến rũ thất bại vào hôm qua, Liliana tiếp tục sử dụng nhiều thủ đoạn khác nhưng không có hiệu quả. Cô nàng buộc phải thay đổi hướng tiếp cận.

“Cái đồ đáng ghét.”

Anh chàng Asbel dường như không có cùng ham muốn với những người đàn ông bình thường khác. Mặc cho Liliana giở trò động chạm hay khoe khoang cơ thể của mình, sắc mặt của anh ta không hề biến chuyển.

Ngay từ đầu, đây là cái người còn chê hôi mùi hương kích thích bản năng con người đặc trưng ở succubus với vẻ mặt điềm nhiên như thể đó là lẽ thường tình.

“...Mình có sao không nhỉ? Mình không hôi chứ nhỉ?”

Liliana ngửi mùi của mình trên giường… Không có gì bất thường. Hôm qua cô chỉ lấy khăn ướt lau người, nhưng hôi hám thì không.

“Người gì đâu mà kỳ cục.”

Liliana không muốn nhưng đành phải công nhận mùi hương của mình không có tác dụng với người đàn ông kia.

“Ngươi không cho ta vào bằng lối trước thì ta vòng sang lối sau.”

Liliana uể oải lăn lóc trên giường, đầu óc chìm vào suy nghĩ. Không thao túng thể xác thì kết liễu tâm hồn. Thế lại quá đơn giản. Cô nàng cũng biết nhiều thủ đoạn khai thác tâm hồn con người. Liliana vừa nghĩ vừa cười.

“Tên đó làm mặt vô cảm chỉ nghĩ về công việc, dám chắc mình chỉ cần khen vài câu thấu hiểu là hắn đổ liền. Mình là Liliana Liche Leaden. Khuynh Quốc Ma Nữ. Succubus có một không hai. Không ai thoát khỏi tay mình cả.”

Liliana tiếp tục cười, chờ Asbel xuất hiện.

“Coi bộ cô biết điều đấy.”

Asbel mang khay đồ ăn bằng cả hai tay, ánh mắt vô hồn hướng về phía Liliana. Thấy thế, cô nàng khoác lên nét mặt nghiêm chỉnh, đoạn mở lời.

“...Ngài Asbel. Nếu được thì ngài có thể dùng bữa cùng em không ạ? Ăn một mình… làm em tủi thân vô cùng.”

“Cô nói năng nhu mì khiếp. Lại ăn chuột hả?”

“ĂN THẾ QUÁI NÀO ĐƯỢC!... E hèm, xin ngài thứ lỗi. Tôi… Em đã biết lỗi rồi ạ.”

“Biết lỗi?”

Asbel nâng giọng ngờ vực, nhưng Liliana vẫn tiếp lời, mắt nhìn thẳng về phía anh chàng.

“Từ trước đến nay em đã phạm nhiều tội ác, nhưng chưa bao giờ bị giam lâu đến như thế này.”

“Cho cô biết là mới vài ngày trôi qua tính cả khoảng thời gian trước khi ta được chuyển xuống đây nhé.”

“...Nhưng đối với em thì đây là khoảng thời gian dài em sống trong yên tĩnh cô độc, giúp em nhìn nhận bản thân trước đây và nhận ra mình đã thiếu suy nghĩ thế nào.”

“...Vậy thì tốt.”

“Vâng. Vậy nên cũng vì tương lai sau này, không biết ngài Asbel có thể kể cho em nghe câu chuyện của mình không ạ? Chắc hẳn ngài đã trải nghiệm nhiều điều mà em không thể tưởng tượng nổi nhỉ?”

“Cũng chẳng to tát gì đâu.”

“Nhưng ngài là người cho em cơ hội nhìn nhận chính mình, em thực sự muốn nghe câu chuyện của ngài… Có được không ạ?”

“Không.”

“Mày bướng vừa thôi chứ… E hèm, xin ngài thứ lỗi. Em thực sự muốn nghe câu chuyện của ngài, rất mong ngài xem xét lại. Em đơn thuần chỉ muốn biết về ngài, về con đường mà ngài đã băng qua, xin ngài hãy khai sáng cho sự ngu muội của em!”

Đôi mắt nhìn thẳng về phía Asbel giờ đã ngấn nước. Asbel quan sát Liliana chằm chằm như đang định giá đối phương, đoạn cất giọng lãnh đạm như mọi khi.

“Được rồi. Để ta mang phần ăn của mình tới đây. Cô đợi ta một lát.”

Và Asbel cứ thế đứng dậy và tiến về phía một căn phòng khác, để lại Liliana ngồi cười hả hê. Đúng là quá đơn giản. Những người cô độc thường thể hiện vẻ ngoài cứng rắn để che giấu phần nội tâm mỏng manh. Bày tỏ đồng cảm. Phô trương yếu đuối. Khích lệ vài câu. Thế là đủ để dẫn đối phương vào tròng, và lần này sẽ không phải ngoại lệ.

“...Nhưng cứ phải diễn thế này thì oải thiệt.”

Ngay sau câu lầm bầm đó là sự xuất hiện của Asbel cùng với phần ăn trên tay.

“Ngài chọn món… đơn giản nhỉ?”

Bánh mì cứng. Salad thái sẵn. Tô súp bỏ chút thịt. Bữa ăn của Asbel còn đạm bạc hơn cả một tù nhân như Liliana.

Vương quốc Valeon là một cường quốc hưng thịnh, đứng đầu trong số những quốc gia Liliana đã ghé qua. Bữa ăn của Asbel không thể nào tương xứng với địa vị cao của nghề kỵ sĩ ở quốc gia này.

“Ta không quan tâm ăn uống cho lắm.”

Asbel nói với vẻ hờ hững, tay đẩy bàn ghế gần song sắt… Người gì đâu mà chán thiệt sự, Liliana nghĩ bụng như thế nhưng đương nhiên là không nói ra.

“Ngài Asbel là kỵ sĩ ở quốc gia này nhỉ? Bình thường ngài thực hiện những nhiệm vụ nào ạ?”

Liliana nuốt cái bánh sandwich kẹp thịt nguội và xà lách rồi hỏi một câu như vậy.

“Nhiệm vụ chính của Kỵ Sĩ Đoàn là đảm bảo an ninh quốc gia và rèn luyện phòng trường hợp khẩn cấp.”

“Chà, vậy là ngài Asbel thuộc tuýp người mạnh mẽ ạ?”

“...Chẳng biết nữa. Sĩ Đoàn Đệ Tam bọn ta thường nằm ở tiền tuyến trong chiến tranh, vậy nên cũng có nhiều kinh nghiệm chiến đấu.”

“Ngài giỏi quá, thật đáng ngưỡng mộ biết bao.”

Liliana nở nụ cười nghiêm chỉnh hết sức có thể, đôi mắt quan sát Asbel… Trên khuôn mặt hay cơ thể của anh chàng không có lấy một vết thương. Vẻ vô cảm làm mọi thứ trở nên khó đoán, nhưng tuổi tác thì chắc cũng tầm hai chục đến hai lăm.

Nhìn kiểu gì Liliana cũng chẳng thấy Asbel mạnh mẽ bao nhiêu, nhưng nếu anh chàng đang khoe mẽ thì lại càng tốt cho cô. Chỉ cần cô tâng bốc vài câu thì chắc chắn anh sẽ bắt đầu huyên thuyên những điều mà cô còn chẳng hỏi tới. Anh càng nói nhiều thì càng mất cảnh giác.

“Ngài Asbel… Ơ, ngài Asbel?! Ngài đang làm gì…”

Liliana bất giác tròn mắt kinh ngạc. Không màng điều đó, Asbel bắt đầu bóp cho mù tạt đỏ chảy thành núi trên bánh mì.

“Thế này ngon hơn. Cô dùng mù tạt không?”

“D-Dạ không. Em xin phép…”

Và Asbel cứ thế ngấu nghiến cái bánh mì đỏ lòm như thể đấy là lẽ thường tình. Cái tên này cũng bị liệt lưỡi hả? May sao Liliana kịp chặn suy nghĩ ấy lại trước khi nó thoát khỏi cổ họng.

“...Ừm, ngài Asbel ơi, cho em hỏi là những ngày không làm việc thì ngài làm gì ạ?”

“Rèn luyện. Nghỉ ngơi là cơ thể đờ đẫn.”

“Thế còn về sở thích thì…”

“Không có.”

“...Vậy thì gia đình sao ạ? Kỵ sĩ thường gặp nhiều nguy hiểm. Ngài có ai lo lắng cho mình không ạ?”

“Ta không có gia đình… Họ chết rồi.”

“Ô-Ôi… Xin ngài thứ lỗi.”

“Không sao. Chuyện của hai mươi năm trước rồi.”

“...”

Asbel ăn uống nói chuyện với vẻ lãnh đạm như đang làm việc tay chân… Không ổn. Liliana nghĩ rằng những kiểu đàn ông thế này thường có sở thích quái dị, nhưng có vẻ Asbel không phải như thế.

Liliana hắng giọng chuyển chủ đề.

“Ngài Asbel hẳn là kỵ sĩ ưu tú trong Kỵ Sĩ Đoàn đúng không ạ? Em tin cả cấp trên lẫn cấp dưới đều tôn trọng ngài.”

“Không đâu. Chẳng ai đến gần ta hết. Ta thường hành động một mình mà. Họ bảo ta là Thiết Diện Thiết Quỷ hay gì đó, nhưng ta chỉ là một kẻ kém cỏi chỉ biết chém địch thôi.”

“...Nhưng họ tin tưởng ngài nên mới giao cho ngài công việc giám sát em chứ ạ?... Hay là em nói sai mất rồi.”

Liliana cười pha trò, nhưng Asbel không cười.

“Lúc đầu ta định lấy lý do bận bịu để công việc này bị đẩy xuống cấp dưới, nhưng dường như cấp trên có ý đồ khác. Sau khi cô bị tóm thì Liên Bang Cordier, đất nước của ma tộc, đang có động thái nào đó. Có vẻ cô quan trọng hơn ta tưởng.”

“...”

Đôi mắt vô hồn đến nỗi làm Liliana bất giác nín thở. Cô đã đi qua biết bao đất nước lừa gạt biết bao con người, nhưng chưa bao giờ thấy đôi mắt nào vô hồn đến thế.

“Nên cô đừng có nghĩ đến chuyện lấy lòng ta. Nhu với chẳng mì, vô dụng thôi. Mặc cho bất cứ chuyện gì xảy ra, ta không bao giờ phản bội lẽ phải của mình.”

Asbel cầm bát đũa đứng dậy. Ngay khoảnh khắc đó, Liliana mới nhận ra rằng ý đồ của mình đã bị phát hiện.

“TRỜI ƠI CÁI ĐỒ ĐÁNG GHÉT!”

Asbel vừa nhìn thấu suy nghĩ của Liliana vừa khiến cô phải diễn kịch. Liliana còn chẳng nhận ra điều đó, trong đầu cứ tưởng mọi thứ đang đi đúng hướng.

Tâm hồn cô nàng điên đảo trước sự thật rằng mình bị một người bình thường nắm trong lòng bàn tay.

“...Hãy đợi đấy. Lần sau anh không thoát khỏi tay tôi đâu…!”

Liliana tọng phần salad còn thừa xuống cổ họng rồi cứ thế lao thẳng xuống giường. Làm sao lay động được một kẻ lạnh lùng như thế? Câu hỏi này vẫn chưa có lời giải đáp.

Truyện Chữ Hay