“Chị, chị không cần đi, đừng để Tiểu Nhiên lại một mình, Tiểu Nhiên sợ~~” Trong giấc mộng, Cung Mạt Nhiên nhíu chặt mày, trong miệng không ngừng mê sảng, giống như trở về cảm giác sợ hãi cô độc năm đó.
“Tiểu Nhiên ngoan, Tiểu Nhiên phải nghe lời anh Thiếu Hoằng nói, chị sẽ trở về đón Tiểu Nhiên có biết không?”
Cung Mạt Lỵ không ngừng ôm chặt Tiểu Nhiên vào trong ngực, sức lực to lớn, cô sợ rằng nếu cô vừa buông tay thì Tiểu Nhiên sẽ hoàn toàn biến mất.
Đột Nhiên, cảnh vật biến đổi, chị biến mất trong sương mù dày đặc màu trắng, chỉ còn lại một mình Cung Mạt Nhiên khóc bất lực ở trong không gian tối tăm.
Rầm! Một roi da quất vào sau lưng da thịt mềm mịn của cô, nhất thời đau rát, Cung Mạt Nhiên cắn răng ngồi xổm người xuống nhặt lên con dao rơi trên mặt đất, giơ lên dừng lại trong ánh mắt cô, lưỡi dao cứa vào hai tay rướm đầy máu tươi.
“Không được khóc, đứng lên, tiếp tục luyện!”
Người đàn ông khôi ngô với nước da ngăm đen đầy hung ác, giơ roi da trong tay lên, nhìn cô gái nhỏ dưới chân anh từ trên xuống dưới dã đã trầy xướt, không hề lộ ra chút đồng tình.
“Muốn mạnh hơn so với người khác, cô phải nỗ lực nhiều hơn so với người khác, muốn trở thành sát thủ cao nhất, cô không thể khóc, không thể mềm yếu, không thể động lòng, đứng lên tiếp tục luyện.”
Mắt thấy roi quất vào trên người của mình, Cung Mạt Nhiên nhắm chặt hai mắt, trong cái miệng nhỏ nhắn không ngừng kêu to.
“Không cần…”
Bỗng nhiên đầy mồ hồi, Cung Mạt Nhiên mở hai mắt ra mang theo nỗi sợ hãi, từ trong cơn bóng tối giựt mình tỉnh lại, co rúc đứng người dậy lùi về trên ghế salon, Cung Mạt Nhiên không còn buồn ngủ, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, cô nâng tay phải lên mở rộng lòng bàn tay ra, để cho ánh trăng phản chiếu vào lòng bàn tay với những vết chai sần, đây là những phương pháp sở trường dùng phóng đao được luyện tập suốt quanh năm mấy tháng, mỗi lần sờ vào những vết chai sần này, cũng nhăc nhở cô năm đó đã phải sống trong khổ cực…
Năm đó, Vạn Thiếu Hoằng cũng không phải vô điều kiện thu dưỡng cô, mà là mạnh mẽ đem cô tách ra khỏi chị mình, vác chị đi, còn đối với cô thì tiến hành cuộc huấn luyện tàn khốc của sát thủ, anh muốn đem cô huấn luyện thành sát thủ máu lạnh có thể vì anh dốc hết sức mình. Nhiều năm như vậy, cô đã lén giết bao nhiêu người cho anh, mỗi lần giết người xong nhìn vào đôi tay dính đầy máu tươi, cô cảm thấy ghê tởm, Cung Mạt Nhiên vẫn cố nhẫn nại, chỉ vì Vạn Thiếu Hoằng đã đồng ý với cô, chỉ cần chị em cô có thể thay anh lấy được Geel quốc tế, anh sẽ để cho cô tự do.
Đáng tiếc, cô vẫn chưa kịp gặp được chị của mình, thì chị ấy cũng đã mất mạng rồi.
Nắm chặt quả đấm, trong mắt Cung Mạt Nhiên tràn đầy thù hận, Hạ Vũ Hi quá nhân từ, chỉ đem Vạn Thiếu Hoằng nhốt vào ngục giam. Nụ cười máu lạnh khẽ cong lên, Cung Mạt Nhiên nhắm hai mắt, nhớ lại cảnh cô tự tay giết chết Vạn Thiếu Hoằng, nhìn máu của anh từng chút từng chút chảy từ trong thân thể anh ra, từng chút từng chút đông cứng lại, mặt của anh vặn vẹo đầy biến đổi, hai mắt anh không thể tin nhìn chằm chằm vào cô, trút ra hơi thở cuối cùng, thì lòng của cô cũng trở nên rất thoải mái…
Tất cả tổn thương trên người của Cung Mạt Lỵ, cô đều sẽ không bỏ qua, Vạn Thiếu Hoằng đã chết, người kế tiếp chính là Hạ Vũ Hi. Cung Mạt Nhiên cười lạnh trong bóng tối vang lên âm thanh lạnh lẽo, cô sẽ không để cho Hạ Vũ Hi chết dễ dàng, cô muốn cho anh nếm mùi vị sống không bằng chết…
Ngẩng đầu lên nhìn ngoài cửa sổ lần nữa, phía chân trời đã bắt đầu trắng bệch, trời sáng mau quá.
Cung Mạt Nhiên nhanh nhẹn ngồi dậy, lấy điện thoại di động ra nhắn hai tin, ấn xuống phím gửi đi, trong mắt cô lóe lên vẻ tà ác.
Dựa vào cảm giác nhạy bén, cô đi qua lại trong bóng đêm rất thành thạo, đi vào trong phòng tắm, nhìn chằm chằm trong gương lộ ra khuôn mặt tuấn tú của mình một lúc lâu. Cung Mạt Nhiên tự động cởi quần áo mộc mạc trên người xuống, lộ ra bả vai trơn bóng trắng nõn, ở sau lưng là những vết roi chằn chịt, mặc dù cũng đã khép lại nhưng vết sẹo rối rắm đầy xám xịt dưới ánh sáng càng lộ ra vẻ kinh khủng.
Mở vòi hoa sen ra, thân thể Cung Mạt Nhiên trần truồng dùng nước lạnh thấu xương tẩy rửa thân thể mình, nhiều năm như vậy cô đã trở thành thói quen dùng nước lạnh để cho mình tỉnh táo, làm tê dại cảm giác thiện lương của mình, tóc đen xõa ra đến eo, mặc bộ quần áo mà Cung Mạt Lỵ để lại, phun nước hoa mà cô thường dùng nhất. Cung Mạt Nhiên soi gương, lần đầu tiên ăn diện và trang điểm cho gương mặt mình, bất đồng duy nhất là Cung Mạt Lỵ như đóa Hoa hồng tuyệt đẹp đầy rực rỡ bắn ra tứ phía, còn Cung Mạt Nhiên giống như đóa hoa quỳnh lạnh như băng đầy xa cách.
“Hạ Vũ Hi, trò chơi bắt đầu-”
Nhìn khuôn mặt trong kính của cô rất giống chị của mình, Cung Mạt Nhiên nâng len mờ bôi chín mọng, trong ánh mắt lộ ra sát khí oán hận.