“Nghĩ gì thế? Sao lại mất hồn vậy?” Đưa tay ôm lấy toàn thân Tống Khuynh Vân, Hạ Vũ Hi tham luyến ngửi mùi hương thơm mới tắm xong còn vươn trên tóc cô, thật vất vả mới đem nha đầu ác ma kia đi ngủ. Thật đúng là anh không hề có chút kinh nghiệm, nên không biết rõ việc lo một đứa trẻ lại mệt mỏi thế này.
“Không có gì.”
Bỏ đi những suy nghĩ vu vơ, Tống Khuynh Vân nhanh chóng che đậy tia quỷ dị trong ánh mắt để anh không phát giác ra, xoay người nhìn Hạ Vũ Hi với nụ cười ngọt ngào cùng vẻ dịu dàng, làm anh gối đầu lên bắp đùi của mình, tay cô dịu dàng chải lên mái tóc dày đậm của anh.
“Hi, trước kia chúng ta,” ánh mắt Tống Khuynh Vân trở nên trống rỗng mất hồn, “Vẫn là như vậy sao? Có phải chúng ta đã từng có lúc không vui ở bên nhau có đúng không?”
Cô đột nhiên hỏi làm cho Hạ Vũ Hi cả kinh, bỗng dưng mở to hai mắt, động tác nhanh chóng kéo cô vào trong lòng ngực mình ôm chặt, bộ dạng anh giống như sợ cô sẽ biến mất đi ngay.
“Tại sao đột nhiên lại hỏi việc này?”
Hạ Vũ Hi thừa nhận mình rất ích kỷ, không nói cho cô biết chân tướng sự thật, là sợ lại mất đi cô thêm lần nữa.
“Không có gì, em chỉ đột nhiên muốn biết lúc trước em có hình dáng như thế nào!”
Tống Khuynh Vân cau mày, là cô nghi ngờ sao? Cô dịu dàng như vậy, nhưng sao cảm thấy Hạ Vũ Hi đang sợ.
“Vân Nhi, ngày trước em rất thiện lương, lại xinh đẹp, còn rất dịu dàng và hay quan tâm người, ở trong mắt của anh, em là người phụ nữ đẹp nhất và tốt nhất ở trên thế giới này.”
Khẽ kéo ra khoảng cách giữa chính mình với cô, Hạ Vũ Hi quyến luyến không thôi, vì cô sửa sang lại mái tóc rối ở trên trán. Trước kia cô rất thiện lương, đã chịu đựng tất cả sự tàn nhẫn của anh, thế nhưng anh rất đáng chết, đến giờ phút này vào ngày này mới phát giác ra cô là người rất tốt.
Thấy anh cứ sững sờ ngẩn người nhìn chằm chằm vào cô, trong lòng Tống Khuynh Vân vẫn còn rất nghi ngờ, đưa cánh tay bạch ngọc chạm vào ở trước mặt anh, “Như vậy anh thì sao?”
Nếu trước kia cô tốt như vậy, còn anh thế nào đây? Có giống như hiện tại thương cô yêu cô hay không? Nếu như vậy, tại sao trong lòng cô cứ luôn cảm thấy bất an.
“Anh?”
Hạ Vũ Hi ngạc nhiên, anh vừa mới hình dung Tống Khuynh Vân trước kia, mặc dù che giấu chút sự thật nhưng cũng không tính là lừa gạt cô, nhưng anh phải trả lời cô như thế nào về vấn đề này? Lừa gạt cô? Ngộ nhỡ sau khi cô khôi phục trí nhớ phải làm sao bây giờ?
Ở trong lòng cứ thầm nghĩ mãi, Hạ Vũ Hi không khỏi tự giễu cợt cười.
“Vân Nhi, em phải nhớ rõ lời của anh nói.” Hạ Vũ Hi đột nhiên nhìn vào mắt Tống Khuynh Vân với vẻ nghiêm túc, từng chữ từng câu nói cho cô nghe, “Bất kể trước kia như thế nào, về sau cũng sẽ như thế nào, anh đều sẽ luôn luôn bảo vệ cho em, bù đắp cho em, dốc hết tất cả những gì mà anh có đều dành cho em.”
Dứt lời, Hạ Vũ Hi không báo động trước liền hôn lên môi anh đào, dường như anh đã thèm thuồng từ lâu, điên cuồng mút hôn nhưng vẫn không mất đi vẻ dịu dàng, cắt đứt tất cả mọi suy nghĩ của cô, làm nhiễu loạn đi hô hấp vốn vững vàng trong cô.
Ánh mắt trừng lớn, sắc mặt Tống Khuynh Vân ửng hồng, hơi có chút thụ động nhưng vẫn đáp trả lại nhiệt tình của anh. Từ sau khi cô xuất viện, mặc dù anh hay thường xuyên hôn trộm trên gương mặt của cô, đôi môi nhưng mỗi lần đều chỉ lướt qua rồi dừng lại. Mỗi ngày vào buổi tối cứ phải ẩn nhẫn dục vọng vây quanh nhìn cô ngủ, tùy tiện đoạt lấy cũng là lần đầu trở nên điên cuồng như vậy.
Hạ Vũ Hi hôn đói khát, không bao giờ nghĩ bụng dưới nhẫn nại, giờ này đang đốt cháy lửa nóng ở dưới, thuận thế áp đảo Tống Khuynh Vân ở trên giường hẹp mềm mại, ngay sau đó để thân thể nặng nề của mình lên.
“Vân Nhi, Vân Nhi, anh muốn em, điên cuồng muốn em.”
Bờ môi nóng bỏng cùng với giọng nói yêu thương làm cho người ta cảm thấy đau lòng mà đỏ mặt, tay của anh khẽ vuốt sống lưng của cô, chọc cho cô trận trận tê dại, hoàn toàn đắm chìm trong nhiệt tình mà anh tạo ra.
Tà khí gợi lên từ đôi môi mỏng hấp dẫn, bàn tay Hạ Vũ Hi dò vào trong áo ngủ tơ mịn đầy cợt nhã, tính tiến lên một bước thăm dò…
Bỗng nhiên trong bóng tối vang lên một tiếng chấn động.
“Ba, mẹ, các người đang chơi trò gì vậy?”
Âm thanh quen thuộc phá hư làm cho khắp người đầy dục hỏa của Hạ Vũ Hi không thể nào thoát ra được thật là thất bại, hạ ánh mắt đen xuống nhìn về nơi âm thanh vang lên.
Chỉ thấy Tống Mẫn Nhi mặc chiếc áo ngủ màu hồng phấn thiên thần, vẻ mặt vô tội nhìn về phía bọn họ, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt đại hắc của Hạ Vũ Hi.
“Mẫn Nhi? Con không phải đã ngủ rồi sao? Sao lại chạy đi ra ngoài?”
Miễn cưỡng ngáp một cái, Tống Mẫn Nhi sử dụng ánh mắt liếc ra ngoài cửa sổ, sau đó lại dùng bộ mặt khinh bỉ với Hạ Vũ Hi.
“Trời mưa, Mẫn Nhi rất sợ, muốn cùng mẹ ngủ chung với nhau.”
Thừa dịp Hạ Vũ Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, Tống Mẫn Nhi đã nhanh chóng bò lên giường, chui vào trong lồng ngực ấm áp của Tống Khuynh Vân, cuốn chặt lấy eo nhỏ của cô đầy mỏi mệt.
“Hi, Mẫn Nhi sợ trời mưa vào ban đêm, tối nay chúng ta cùng ngủ chung đi.”
Hạ Vũ Hi lại thua trận lần nữa vì Tống Mẫn Nhi, trơ mắt nhìn Tống Khuynh Vân vô cùng dịu dàng đắp chăn lo cho Tống Mẫn Nhi, làm mặt đen lại sải bước đi đến phòng tắm.
“Hi, anh đi đâu vậy?”
Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn không hiểu rõ liền hỏi.
“Tắm-”
Trả lời đầy phẫn hận, giờ phút này khắp người Hạ Vũ Hi đầy lửa nóng, không tắm để cho mình tỉnh táo thì sao có thể ngủ ngon được.
Đáng tiếc, anh không nhìn thấy vùi ở trong chăn, cặp mắt nhắm ngủ yên của Tống Mẫn Nhi, hé ra một nụ cười đắc ý.