“Dì Lâm, Vũ Nhược, đã lâu không gặp.” Má lúm đồng tiền như hoa, Lạc Tử Thuần bước tới ung dung chào hỏi Lâm Thục Nguyệt cùng Hạ Vũ Nhược, lại nhìn Tống Khuynh Vân nháy nháy mắt. Nhưng mà, Tống Khuynh Vân càng tăng thêm nghi ngờ khó hiểu.
“Không cần suy nghĩ nữa…, Chị Lạc với nhà chúng ta rất là thân nhau, cho nên mới cho chúng ta biết tin đó ha.” Hạ Vũ Nhược từ tốn nhét cái gối kê đầu thật to ở sau lưng cho Tống Khuynh Vân, để cho cô nhìn bọn họ có thể thoải mái hơn một chút.
“Không còn cách pháp nào khác, tôi đã khuyên cô nhiều lần như vậy, cô cũng cố chấp không chịu thay đổi, tôi chỉ có thể mời dì Lâm cùng Vũ Nhược quay về đây thôi.”
Nhẹ nhàng nhún nhún vai, nhưng thật ra cô không thích dáng vẻ độc ác nhẫn tâm của Hạ Vũ Hi, nên mới báo cho Lâm Thục Nguyệt cùng Vũ Nhược biết.
“Khụ khụ,” một người yêu trẻ nhỏ như Lâm Thục Nguyệt liền ho nhẹ hai tiếng đầy khó chịu, nhìn về phía Tống Khuynh Vân, trong ánh mắt lộ ra nhiều tia trách móc, “Khuynh Vân, không phải mẹ đã nói với con rồi ư, để xảy ra chuyện lớn như vậy, sao con không chịu nói cho ta biết chứ hả.”
“Mẹ, con…” Lời nói như bị nghẹn ở cổ họng, đau đớn tột cùng, vành mắt Tống Khuynh Vân ửng đỏ, lại không nói ra được lời nào.
“Người xấu, cô là người xấu,” Trái ngược với vẻ khờ dại, Sở Tú nổi giận đùng đùng đẩy Lâm Thục Nguyệt, bộ dạng bà như đang cố bảo vệ che chở cho Tống Khuynh Vân đang ở sau lưng mình, “Không cho cô bắt nạt Vân Nhi của tôi.”
“Không chấp nhất với cô làm gì.” Bĩu môi đầy tức giận, Lâm Thục Nguyệt không thích so đo với người đàn bà điên.
“Con hãy nghỉ ngơi thật tốt, chuyện còn lại cứ để ta xử lý.” Lạnh lùng phân phó, thứ bà để ý cũng không phải là cô con dâu này, mà là đứa con xương thịt của nhà họ Hạ đang ở trong bụng của cô.
Quan sát nhìn bóng dáng màu trắng của Lâm Thục Nguyệt đang từ từ biến mất ở trong phòng bệnh, lúc này Tống Khuynh Vân mới thở phào nhẹ nhõm, nằm trên chiếc giường mềm mại, từ cánh tay cắm kim tiêm nhỏ bé, lần nữa chạm vào bụng, cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay của cô, giống như cảm nhận được trái tim của sinh mệnh nhỏ bé đang đập.
“Mỗi bảo bối đều là quà tặng tốt nhất mà thượng đế đưa đến cho ba mẹ, cho nên, con nhất định phải là quà tặng bền vững đó.” Lạc Tử Thuần ngồi xuống ở bên cạnh cô, theo thói quen cứ hay kiểm tra sức khỏe cô, rồi nắm bàn tay của cô lên để cho cô có thể tiếp thêm dũng khí này.
“Đúng vậy, chị Lạc nói rất đúng, chị Vân chị phải kiên cường lên, dù sao đứa bé là vô tội.” Hạ Vũ Nhược rất ít khi nhíu chặt chân mày xinh đẹp, vả lại cô và mẹ cô cũng chưa từng trách cứ cô nhiều lời, nhưng bởi vì Lạc Tử Thuần nói cho cô biết là Khuynh Vân đang mang thai, còn che giấu việc cô quyết định bỏ đi đứa bé.
Dù Hạ Vũ Nhược nhỏ hơi cô hai tuổi, cho dù từ nhỏ cô bé rất tinh nghịch, nhưng vẫn cứ luôn ra sức bảo vệ cô, mỗi khi Hạ Vũ Hi đang ức hiếp lấy cô, thì cô liền giương nanh muốt vuốt với anh trai của mình, vì vậy mà ở trong lòng của Tống Khuynh Vân, đã sớm xem cô là đứa em gái ruột thịt của mình.
Vành mắt đỏ ửng, Tống Khuynh Vân nắm chặt lòng bàn tay của ba người phụ nữ, vừa khóc vừa cười, không sai, họ nói rất đúng đứa bé là vô tội, coi như hắn không cần nó thì cô cũng sẽ kiên cường bảo vệ lấy nó, giống như dáng vẻ của mẹ cô đang bảo vệ cho cô vậy.
Hạ Vũ Hi đang ở bên trong phòng làm việc, không khí bên trong rất nặng nề dị thường, Đinh Chi Thành có thể cảm nhận được Hạ Vũ Hi đang cố gắng chịu đựng cơn tức giận.
“Nếu cô ấy quả là mang thai cốt nhục của nhà họ Hạ, sau này cậu hãy kiềm chế cái bản tính phóng đãng lại đi, hãy đối xử với cô ấy thật tốt, đừng bắt tôi phải xử lý mấy tin tức quan hệ bất chính kia nữa.” Dáng vẻ tao nhã khẽ uống tách cà phê, son môi hồng đỏ phù hợp với bờ mép viền màu trắng của chiếc tách.
Tay nắm chặt thành hai quả đấm, cho dù có là mẹ con, thì từ nhỏ thái độ của bà đối với hắn đều rất lãnh đạm, cứ ép buộc hắn làm những chuyện hắn không thích, ngay cả chuyện cưới vợ trọng đại như vậy, bà cũng chưa từng hỏi qua ý kiến của hắn.
“Tôi đã sớm nói rõ ràng rồi mà, cuộc hôn nhân này không phải là điều tôi muốn, hậu quả hôm nay là do một tay cô ta tạo nên.” Lạnh lùng đáp lại.
“Vũ Hi, việc này là sao, hãy cùng mẹ nói chuyện đi nào.” Lâm Thục Nguyệt cau mày, bà không chỉ là người thân sinh ra hắn, do chồng bà mất sớm, nên một người phụ nữ như bà phải gánh vách trọng trách nặng nề là chống đỡ cả công ty Geel quốc tế, bà không thể nào không ngụy trang cho chính mình với dáng vẻ bên ngoài kiêu ngạo.
“Con còn có việc, con đi trước.”
Vọt đứng dậy, toàn thân Hạ Vũ Hi căng thẳng, sải bước lớn rời khỏi nơi đang làm cho hắn không thể nào thở nổi, người phụ nữ đáng chết, cư nhiên dám tìm mẹ hắn tới dọa hắn, ánh mắt Hạ Vũ Hi trở nên tịch mịch lạnh lùng tàn khốc.
“Vũ Hi…”
Tiếng thét cứ gào to ở nơi cuống cổ họng, Lâm Thục Nguyệt nhìn bóng lưng đứa con trai đã đánh mất của mình, bà đã tận tâm tận lực để cho hắn được sự giáo dục tốt nhất, huấn luyện hắn thành người nối nghiệp mạnh nhất, nhưng bởi thói quen cố chấp của bà, lại quên dành cho đứa con trai của mình sự quan tâm chăm sóc.