Khói thuốc súng nổi lên từ bốn phía ở giao ngoại, chính là cuộc chiến ác liệc giữa các bang phái mạnh nhất tại nơi đây. Mưa nhỏ rơi đầy khí trời, không trung che phủ một tầng hơi nước, sương mù bao quanh trong cặp mắt, nếu không phải trên cánh tay phải buộc mảnh vải màu đỏ rực của Thần Mộc Đường, chỉ sợ rằng sớm đã không thể phân biệt được là địch hay ta rồi.
Sau đó là vài tiếng súng vang lên, đứng sau lưng là ở đám người với quần áo màu đen cao to bóng dáng, mặc cho nước mưa thấm ướt đi khuôn mặt của anh, nâng lên nụ cười mê hoặc lòng người, đôi mắt xanh thẳm của Thần Mộc Dã lộ ra vẻ lo lắng tình cảnh hiện này, càng tăng thêm vẻ chói mắt.
Tất cả mọi người không hiểu, tại sao đường chủ lần này quá khích động như vậy, cũng không tra rõ sự thật, liền tùy tiện tìm tới nhà Sơn Khẩu quyết sống mái với nhau, thật sự không phải tác phong trước sau như một của Thần Mộc Dã.
Bọn họ không biết rằng, tất cả chuyện này, thật sự đều do anh và Lạc Tử Quân bố trí ra tất cả, nhằm để cho tên gián điệp ẩn mình kia hiện liền nguyên hình ra!
“Quả nhiên đã đến.”
Trong đôi mắt màu lam chứa đầy sự phấn khởi, sau khi nhìn rõ đối phương thì Thần Mộc Dã liền nhíu mày lại, mơ hồ có chút dao động.
Trên người mặc bộ quần áo da màu đen bó sát, Sơn Khẩu Hương Chức chậm rãi đi tới trước mặt mọi người thì Thần Mộc Dã liền nhún nhún vai, cũng không cảm thấy quá kinh ngạc, chuyện đã nằm trong dự liệu tính trước rồi. Anh lui về phía sau một bước, thối lui đến sau lưng mọi người, mắt lạnh quét qua biểu cảm của mọi người, ngay cả chút vẻ mặt vui mừng cũng không bỏ sót.
Đêm hôm qua, Lạc Tử Quân thừa dịp trong bóng đêm lặng lẽ liền lẻn vào trong phòng ngủ của anh.
“Ý của anh nói, nội gián có thể là người ở bên cạnh tôi?”
Gật đầu một cái, Lạc Tử Quân hướng đôi chân thon dài đi sát về phía cửa sổ, trong đôi mắt không hề chớp lấy một cái cứ nhìn ra ngoài cửa sổ. Thời điểm hủy đi khẩu súng chỉ là do anh hoài nghi, sau khi đến nhà Sơn Khẩu một chuyến, anh mới nghiệm ra và phát hiện rõ mối nghi ngờ trong lòng; nhưng nếu giờ tố giác ra ngoài, không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh chuyện đó cả, sợ rằng sẽ khiến cho người trong nội đường lại càng bất an hơn, chỉ có cách…
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, Thần Mộc Dã như đi vào cõi thần tiên liền suy nghĩ sâu xa, đôi mắt màu lam của anh lại thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng lại được anh nhanh chóng che giấu, tốc độ nhanh làm cho mọi người không hề phát hiện ra.
“Thần Mộc tiên sinh, không biết Sơn Khẩu Tổ của tôi có chỗ nào đắc tội với Thần Mộc Đường, lại để choThần Mộc tiên sinh phải làm những chuyện như thế?”
Ánh mắt của Sơn Khẩu Hương Chức nhất thời nhìn qua mọi người, khi thấy trong ánh mắt Sơn Kỳ Tuấn Sinh cũng xẹt qua một tia bối rối, mặc dù cô đã che giấu rất nhanh, lại bị đôi mắt Thần Mộc Dã nhìn thấy hoàn toàn không sai được, suy đoán trong bụng càng thêm được minh xác rõ ràng.
“Hừ, Sơn Khẩu Tổ của cô đã làm gì với bọn ta, chỉ có trời biết đất biết, “ nâng cánh môi lạnh lùng, Thần Mộc Dã hừ lạnh, “Cô biết, và tôi cũng biết!”
“Chúng tôi đã làm ra những gì, thật sự tôi không biết, nhưng mà tôi lại biết rõ chuyện Thần Mộc tiên sinh ngài đã làm ra những việc gì?”
Sơn Khẩu Hương Chức mím môi cười yếu ớt, hai mắt quét qua trận địa sẵn sàng dùng để đón những thành viên quân địch của Sơn Khẩu Tổ, thoáng qua trong mắt hiện ra một tia chán nản.
“Vậy sao?”
“Có lẽ phải làm như vậy, mới có thể giúp cô nhớ lại những chuyện gì đó!”
Trong đôi mắt xanh thẳm lộ ra vẻ mặt tức giận, động tác nhanh như chớp từ trong lồng ngực móc ra một khẩu súng màu bạc, ngoài ý muốn nhắm ngay cái lưng của Sơn Kỳ Tuấn Sinh đang đưa về phía anh, không chút do dự liền bóp cò súng.
Pằng! Pằng!
Hai tiếng kim loại va chạm vào nhau trở nên vô cùng chói tay, thời điểm ngàn cân treo sợi tốc, Sơn Khẩu Hương Chức phản xạ theo điều kiện liền rút ra Ngân trâm bắn về phía Sơn Kỳ Tuấn Sinh, chuẩn xác chặn lại đầu đạn của Thần Mộc Dã, những viên đạn đều lệch phương hướng, chỉ sát qua cánh tay của Sơn Kỳ Tuấn Sinh.
Nhưng hành động này của cô, đã làm bại lộ mối quan hệ của cô với Sơn Kỳ Tuấn Sinh.
“Sơn Kỳ Tuấn Sinh…” Thần Mộc Dã cười lạnh, “Không, tôi phải gọi anh là Sơn Khẩu Tuấn Sinh mới đúng, anh chính là người kế nghiệp của Sơn Khẩu?!”
Trong ánh mắt Thần Mộc Dã ẩn chứa đầy sự tức giận, anh tình nguyện tin tưởng kẻ phản bội anh không phải là Sơn Kỳ Tuấn Sinh, anh ta đã đi theo anh năm năm, vẫn là trợ thủ đắc lực mà anh xem trọng nhất; cũng bởi vì kỳ vọng đối với anh quá cao, biết được việc anh ta dám ở sau lưng anh phản bội, cơn tức giận kia lại càng khắc sâu hơn.
Ánh mắt Thần Mộc Dã căm giận, chỉ tiếc rằng không thể phanh thay xẻ thịt anh ta ra, tay anh nắm lấy khẩu súng, từng bước từng bước một tiến tới gần Sơn Kỳ Tuấn Sinh.
“A Dã, đừng xúc động.”
Khi anh giơ súng lên nhắm ngay huyệt Thái Dương củaSơn Kỳ Tuấn Sinh thì Lạc Tử Quân dùng giọng nói trầm ổn cất lên, đúng lúc kéo anh trở về thực tế; cũng thừa dịp cơ hội này, Sơn Kỳ Tuấn Sinh dìu lấy cánh tay bị sát thương, lảo đảo trở về bên cạnh Sơn Khẩu Hương Chức.
“Anh hai, anh không sao chớ… A…”
Sơn Khẩu Hương Chức tiến lên, muốn vịn lấy anh, lại bị chính anh hung hăng đẩy ra, Sơn Kỳ Tuấn Sinh từ bên eo cô đoạt lấy khẩu súng, nảy sinh ác độc hướng vào lồng ngực của Lạc Tử Quân.
Năm năm trước, tình cờ anh biết được Thần Mộc Dã, biết được cậu ta là người thừa kế duy nhất của Thần Mộc Đường, Sơn Khẩu Tuấn Sinh lại bừng bừng dã tâm muốn thâu tóm Thần Mộc Đường, cho nên anh đã giấu giếm đi dòng họ, từ người có địa vị cao lại cam chịu đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, đi theo bên cạnh Thần Mộc Dã, chờ một ngày có thể hoàn toàn vặn ngã cậu ta, nếu như không phải do Lạc Tử Quân, Thần Mộc Đường cũng nhanh chóng sửa thành họ Sơn Khẩu rồi.
Trong ánh mắt lộ ra sát khí nồng nặc, hai mắt Sơn Khẩu Tuấn Sinh đầy nham hiểm cứ nhìn chằm chằm vào nụ cười còn trên khóe môi của Lạc Tử Quân.
“Sơn Khẩu Tuấn Sinh, nếu như anh dám động đến anh ấy dù chỉ là một cọng tóc gáy, tôi sẽ làm cho cả nhà Sơn Khẩu Tổ của anh cùng nhau chôn theo!”
Thần Mộc Dã rất tức giận mở miệng đầy hiểm ác, từng chữ đủ để cho cả người không rét mà run lên cầm cập, đôi mắt anh dần dần chuyển từ màu xanh lam sang màu xanh lam đậm, mỗi khi anh nghĩ đến chuyện giết người thì đôi mắt anh sẽ biến thành màu lam đậm. Anh đem tay cầm súng ở bên phải chuyển sang bên cánh tay trái, chậm rãi nâng cánh tay trái lên, nhắm ngay mi tâm của Sơn Khẩu Tuấn Sinh.
Hành động này của anh khiến cho Lạc Tử Quân cùng Sơn Khẩu Hương Chức, trong lòng cả hai người không khỏi kinh hãi, chỉ cần là người quen của Thần Mộc Dã đều biết, anh là người thuận tay trái, lực sát thương do cánh tay trái gây ra so với cánh tay phải là vô cùng chuẩn xác, anh muốn dùng cánh tay trái nổ súng, sẽ không lần nào bị thất thủ.
“Ha ha…”
Sơn Khẩu Tuấn Sinh đột nhiên cười to, đem khẩu súng trong tay để xuống, giương mắt nhìn về phía Lạc Tử Quân.
“Nghe nói cậu với Thần Mộc Dã đều rất giỏi đánh nhau, không biết trong các người ai lợi hại hơn ai đây.”
Sơn Khẩu Tuấn Sinh chuyển đổi đề tài, làm cho vẻ mặt Lạc Tử Quân từ trước đến nay không chút gì hốt hoảng, nụ cười trên mặt lại càng sâu hơn.
“Lạc Tử Quân, cái tên đần độn này, mau cứu tôi!”
Giọng nói của Hạ Vũ Nhược không hề báo động trước liền vang lên, đôi tay bị trói chặt, bị hai tên mặc áo vest màu đen kéo cô ra ngoài, dùng sức đẩy, đẩy cô đến bên cạnh Sơn Khẩu Tuấn Sinh.
“Đau…”
Quay đầu lại trừng mắt hai tên ngu ngốc không biết thương hoa tiếc ngọc kia, khóe mắt rưng rưng vẻ chống đối, rồi lại bị một sức lực mạnh hơn lôi dậy, trên huyệt thái dương bị thứ đồ lạnh như băng chĩa vào.
“Sơn Khẩu Tuấn Sinh, anh quá hèn hạ rồi.”
Trái lại Thần Mộc Dã đã quên mất trong nhà còn có một đại tiểu thư, nên quên mất phòng bị, để cho anh ta tìm được cơ hội; thần sắc anh hốt hoảng nhìn Lạc Tử Quân một chút, lại thấy anh rất bình tĩnh đứng ở nơi đó, trên mặt vẫn giữ nụ cười như cũ, nụ cười so với lúc bình thường càng thêm ưu nhã mê người hơn, lại làm cho anh mất tự nhiên mà rùng mình một cái.
Người khác có lẽ không biết, nhưng anh lại nhớ rất rõ ràng, lần trước anh nở nụ cười như vậy là vào khoảng ba năm trước, anh bị những bang phái khác ám toán, thiếu chút nữa mất đi tánh mạng, lúc Lạc Tử Quân chạy đến, chính là nở nụ cười như ánh sao, không nhanh không chậm bẻ gảy gân tay gân chân của đối phương, thiếu chút nữa giết chết người kia. (Giờ ta đã hiểu, bạn của Hạ Vũ Hi không bao giờ là kẻ hiền, đứng đầy tốp là anh Hi của chị Vân,rừm rừm run sợ)
Lạc Tử Quân từng bước từng bước tới gần Hạ Vũ Nhược, ánh mắt nhìn cô không chớp, giống như trong thế giới của anh chỉ có một mình cô.
“Lạc Tử Quân, anh điên rồi ư, không nên tới đây, không nên đi đến đây!”
Mặc dù bị Sơn Khẩu Tuấn Sinh nắm tóc, trên da đầu truyền đến từng trận đau đớn bị xé rách, nhưng cô thấy rất nhiều khẩu súng đang nhắm ngay Lạc Tử Quân thì cái gì cô cũng bỏ qua hết, liều mạng kêu lên.
“Vũ Nhược, còn nhớ rõ khi còn bé chúng ta thường hay chơi trò gì không?”
Hướng nhìn cô cười cười, Lạc Tử Quân đột nhiên hỏi cô, ánh mắt vẫn cứ nhìn vào ánh mắt của cô.
“Một, hai, ba!”
Khi anh đếm tới ba thì Hạ Vũ Nhược nhanh chóng dùng thân thể vọt tới Sơn Khẩu Tuấn Sinh, sau đó ngồi xổm người xuống, cùng lúc đó, động tác Lạc Tử Quân nhanh như chớp lấy khẩu súng mini từ bắp chân rút ra, không kém chút nào bắn về phía tay cầm súng của Sơn Khẩu Tuấn Sinh. Sau đó nhanh chóng chạy trốn đến bên cạnh Hạ Vũ Nhược, ôm lấy cô thật chặt liền lăn lốc vài vòng tránh né đạn liên tiếp bay đến.
“Các người còn ngẩn người gì hả, mau đi cứu người đi.”
Thần Mộc Dã bị ánh mắt của anh thu hút liền hiểu rõ ý của nhau tìm cách phối hợp thật ăn ý, thật vất vả mới lấy lại tinh thần, liên tục không ngừng kéo mọi người xông lên phía trước bảo vệ hai người.
“Không có gì không có gì rồi, Nhược Nhi em không sao chứ, em có khỏe không hả.”
Dùng hai tay giúp Hạ Vũ Nhược đang run run liền nới lỏng thân thể của mình, một tay khác ôm chặt lấy cô, âm thanh hơi run rẩy nói nhỏ vào bên tai cô.
“Tốt lắm, tôi không sao cả, tôi rất tốt…”
“Đừng động, Nhược Nhi, cứ như vậy đừng động, đừng nhìn anh!”
Giọng nói Lạc Tử Quân có chút khàn khàn, anh vùi mặt vào bên gáy của Hạ Vũ Nhược, không muốn để cho cô rời khỏi lồng ngực của mình, chỉ là cứ dùng cánh tay giữ chặt, ôm lấy cô càng chặt hơn.
Lần này Hạ Vũ Nhược cũng không có phản bác, cứ ngoan ngoãn vùi ở trong ngực của anh để cho anh cứ ôm lấy cô như vậy, bàn tay nhỏ bé vẫn không quên khẽ vỗ vào bả vai đang run của anh, trong lòng cảm thấy ấm áp rất hạnh phúc.
Qua một hồi lâu, Lạc Tử Quân mới dần dần bình phục lại tâm tình, từ từ ngẩng đầu lên cùng với cô bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt hồng hồng; trêu ghẹo Hạ Vũ Nhược không nhịn được cười, nhưng khi cô nở nụ cười này làm cho Lạc Tử Quân không được tự nhiên lắm liền xoay mặt đi.
Ánh mắt vừa vặn dừng lại ở cảnh giết người điên cuồng, trên người Thần Mộc Dã dính đầy máu, liền nhíu mày thật chặt; Lạc Tử Quân đem Hạ Vũ Nhược mang tới chỗ an toàn, dặn dò cô bất kể thấy cái gì cũng đều không được đi ra ngoài.
Đặt nụ hôn xuống gương mặt của cô, dưới ánh mắt lo lắng của cô, nhanh chóng vọt vào trong không khí chém giết, vài cái lắc mình cũng đã đến gần bên cạnh của Thần Mộc Dã.
“A Dã, cậu mau tỉnh lại đi!”
Vừa ứng phó người của đối phương, vừa nhân cơ hội đuổi theo Sơn Khẩu Tuấn Sinh cùng với Thần Mộc Dã, trông mắt cậu ấy chỉ còn giết người.
“A Dã, cậu đã đồng ý với tôi, bất kể xảy ra chuyện gì, đều không thể giết người -”
“Thần Mộc Dã, đừng mà, xin đừng giết anh trai của tôi, cầu xin anh đó!!!”
Ở phía xa còn bận phải ứng phó nhiều việc, Sơn Khẩu Hương Chức mở to mắt kinh ngạc khi nhìn thấy cây đao sắp chém đứt cổ họng anh trai, thất kinh kêu to.
“A -”
Thần Mộc Dã điên cuồng hét lên, thanh đao nhỏ đầy giọt máu đột nhiên dừng ở trên cổ họng của Sơn Khẩu Tuấn Sinh còn cm, ánh mắt xanh thẳm lạnh lùng vẫn luôn nhìn chằm chằm anh, kịch liệt thở hổn hển.
Đáy mắt hạ xuống, Thần Mộc Dã chậm rãi nhắc thanh đao lên, lại nhanh chóng rơi xuống nặng nề, chém đứt cánh tay phải của Sơn Khẩu Tuấn Sinh.
Đứt cánh tay khiến cho Sơn Khẩu Tuấn Sinh kịch liệt đau đớn té xuống lăn lộn trên mặt đất, nơi vết cắt máu lan tràn ra một mảng lớn, Thần Mộc Dã khẽ động khóe miệng khinh thường cười lạnh, lúc này mới thu hồi thanh đao xoay người tránh ra.
Khi ở phía sau lưng của anh, sắc mặt liền trắng bệch, toàn thân Sơn Khẩu Tuấn Sinh phát run lên vẫn chưa từ bỏ ý định dùng cánh tay trái run rẩy nhặt lên khẩu súng, nhắm ngay trái tim của Thần Mộc Dã.
“Đừng mà -”
Một tiếng súng vang lên, liền thét lên một tiếng, Lạc Tử Quân với Thần Mộc Dã đồng thời quay đầu lại, chỉ nhìn thấy ngực của Hạ Vũ Nhược rỉ ra một tảng lớn màu đỏ chói mắt, thân thể mềm nhũn liền ngã xuống, trái tim Lạc Tử Quân đột nhiên căng thẳng, tựa như điên xông tới tiếp nhận được thân thể cô đang ngã xuống.
Còn Thần Mộc Dã liền vọt tới trước mặt của Sơn Khẩu Tuấn Sinh, rút súng lục ra liều mạng hướng vào anh nổ súng, cho đến khi không còn viên đạn nào, Sơn Khẩu Tuấn Sinh ngã vào trong vũng máu, lúc này mới dừng tay, thất hồn lạc phách đứng ở tại chỗ.
“Nhược Nhi, em không thể chết, em không thể chết, anh còn chưa có cưới được em làm vợ của anh, làm sao em có thể chết, em không thể chết -”
Cũng ngăn không nổi nước mắt rơi xuống, bộ mặt Lạc Tử Quân toàn là nước mắt, tựa như điên cứ ôm chặt Hạ Vũ Nhược đang bất tỉnh chạy trên đường, máu của Hạ Vũ Nhược nhỏ giọt theo từng bước chân của anh, nhìn dòng máu đỏ tươi thấy mà ghê.