Giọng nói ngọt ngào của Tiếp viên hàng không từ trong buồng phi cơ vang lên, đôi mắt Tống Mẫn Nhi tò mò nhìn chằm chằm người đang đi rồi nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, quay đầu nhìn chằm chằm vào Tống Khuynh Vân đang xem tờ báo, nghiêng đầu nhỏ, thế nào cũng nghĩ không thông, sao hôm qua mẹ mới vừa xuất viện, hôm nay liền len lén mang cô lên máy bay. “Mẹ, bây giờ chúng ta đi đâu đây?”
Tống Mẫn Nhi cất tiếng nói hồn nhiên, cuối cùng làm cho Tống Khuynh Vân đang vùi đầu xem báo liền ngẩng đầu lên, cô nựng lấy gò má cô con gái, chuyển mắt nhìn ra ngoài cửa cổ, phi cơ đang lăn bánh chuyển lên hướng không trung, cảnh sắc ngoài cửa sổ từ từ lui về phía sau.
“Mẹ đưa Mẫn Nhi trở về nước Pháp, về sau mẹ sẽ ở cùng với Mẫn Nhi, sẽ không rời xa nữa, có được hay không?”
“Nhưng mà ba làm sao bây giờ?”
Tống Mẫn Nhi đã sớm trưởng thành, dù sao vẫn còn là đứa bé, em bé thường dễ dàng bị mua chuộc nhất, kể từ sau khi cô tỉnh lại, Hạ Vũ Hi đã dùng trăm phương ngàn kế cưng chiều dụ dỗ cô, bất kể cô có làm khó anh thế nào, anh cũng chỉ cười tủm tỉm. Có lẽ là do máu mủ tình thâm, Mẫn Nhi phát hiện mình bắt đầu thích người ba lạnh lùng này.
“Ba à”, nụ cười cứng ở bên môi, trong đôi mắt Tống Khuynh Vân đầy giãy giụa, “Hãy xem ý trời đi, nếu có duyên phận ba sẽ tìm ra được chúng ta.”
Lời như vậy đối với Mẫn Nhi mà nói thì nó quá mức thần bí, cô không hiểu sao mẹ lại bắt đầu thất thần, từ khi rời đi khỏi nhà của ba, mẹ luôn có bộ dáng thất thần không hề có chút tập trung nào.
Mặc dù không hiểu nổi, nhưng cô vẫn cảm thấy nếu như ba mẹ ở bên cô thì thật là tốt, mắt to xảo quyệt cong thành một vòng tuyến, len lén lấy điện thoại di động ra nhấn tin thông báo cho ba của cô…
Geel quốc tế, ở trong phòng hội đồng quản trị.
Hạ Vũ Hi đang nghiêm túc nghe người phụ trách các bộ phận đang báo cáo công việc, điện thoại di động không hề báo trước liền chấn động, liếc mắt thấy cái đầu Mẫn Nhi đáng yêu đang nhảy lên, khóe môi không tự chủ nâng lên, lập tức cắt ngang cuộc họp, bây giờ đối với anh mà nói vợ và con gái mới là quan trọng nhất.
Mỉm cười mở ra tin nhắn, cứ tưởng rằng Mẫn Nhi đang nhớ anh, không ngờ nhìn xong tin nhắn, sắc mặt Hạ Vũ Hi trở nên lãnh đạm đáng sợ.
“Lập tức thông báo công ty hàng không, tôi muốn dùng phi cơ tư nhân, ngay lập tức!”
Ấn xuống mặt bàn nhấn đường dây riêng của thư ký, cơ hồ Hạ Vũ Hi như gầm thét phân phó, cúp đi điện thoại, đôi mắt chăm chú nhìn anh cưỡng ép nhìn tấm ảnh gia đình cùng nhau chụp chung của Tống Khuynh Vân và Mẫn Nhi, bên môi nâng lên nụ cười lạnh.
“Vân Nhi, muốn rời khỏi bên cạnh anh ư, anh sẽ không để cho em có cơ hội này đâu.”
Hiệp : Provence VS Hawai.
“Vân Nhi, Vân Nhi, Mẫn Nhi? Hai người đang ở nơi nào?”
Một khắc cũng không trễ nãi, ngồi trên phi cơ tư nhân chạy thẳng tới Provence, Hạ Vũ Hi điên cuồng chạy đến pháo đài cổ mà Tống Khuynh Vân đã ở nhiều năm về trước, nhưng một nửa bóng dáng trong nhà cũng không có, đồ dùng trong Liên gia đã phủ đầy bụi dầy, căn bản không giống như có người từng trở lại.
Hạ Vũ Hi ảo não móc ra điện thoại bấm số của Tống Khuynh Vân, nhưng đáp lại anh vẫn là thanh âm ngọt ngào đầy máy móc của phục vụ khách hàng, oán giận liền cắt ngang, anh chưa từ bỏ ý định bấm số điện thoại của Mẫn Nhi, đáp lại vẫn giống nhau.
Đang không biết làm sao thì tin nhắn điện thoại nhắc nhở lần nữa vang lên, là tin nhắn Mẫn Nhi gửi đến.
“Ba: mẹ nói chúng ta bây giờ đi đến thành phố có liên quan đến ba, chúng ta sẽ đợi ở thành phố này bảy ngày, nếu như ba có thể tìm được chúng ta, mẹ sẽ tha thứ cho ba.”
Nhìn xong tin nhắn, Hạ Vũ Hi lần nữa bấm điện thoại, cũng là bên trong không có phục vụ. Tắt điện thoại, anh nâng cằm lên suy nghĩ lời Mẫn Nhi nói, thành phố có liên quan đến anh? Chẳng lẽ.
Trên bờ biển Hawai, Tống Khuynh Vân mặc trang phục mát mẻ, bó sát lấy thân thể hấp dẫn của cô càng thêm mê người, môi cô lộ ra nụ cười hài lòng, tắt điện thoại Mẫn Nhi, hưởng thụ việc tắm ánh nắng mặt trời. Ngược lại Mẫn Nhi đang chơi cát ở một bên liền chu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn nhìn cô chằm chằm.
“Mẹ, mẹ không phải nói chúng ta nên trở về nước Pháp sao? Tại sao lại chuyển đến nơi này?”
Hại cô làm báo sai tin tức cho ba rồi.
“Còn không phải vì có tiểu gián điệp là con sao?”
Một câu nói liền khiến Mẫn Nhi cứng họng, Tống Khuynh Vân cười cười, điểu chỉnh tư thế, tiếp tục nhắm mắt lại hưởng thụ. Trên đường chuyển đến nơi này thì cô đã thuyết phục mình, đem tất cả quyết định giao cho ông trời quyết định đi, cô không hề kháng cự nữa.
Hawai, là khi cô với Hạ Vũ Hi cùng nhau tốt nghiệp đệ nhất cấp trung học liền đi đến nơi này du lịch, cô còn nhớ rõ khi đó cô ham chơi không cẩn thận bơi đến khu vực có biển sâu, là do Hạ Vũ Hi quên mình nhảy xuống biển cứu cô…
Hiệp : Hawai VS Thụy Sĩ
Đây là nơi đầu tiên mà Hạ Vũ Hi đến là Hawai, nhưng khi anh chạy đến Hawai, liền chạy tới khách sạn nhỏ mà bọn họ đã từng ở qua thì được biết Tống Khuynh Vân đã dẫn theo Mẫn Nhi rời khỏi vào ba tiếng trước rồi.
Chán chường tính xoay người rời đi, lại bị nhân viên phục vụ gọi lại.
“Tiên sinh, Tống tiểu thư đã thông báo, nếu như tiên sinh tìm đến cô… hãy đem thư này giao này cho anh.”
Từ trong tay người hầu bàn nhận lấy phong thư, Hạ Vũ Hi không kịp chờ đợi liền mở ra.
“Vũ Hi, nếu như anh có thể tìm đến nơi này, như vậy chứng minh giữa hai chúng ta còn có cơ hội bắt đầu lại lần nữa, em sẽ ở trạm kế tiếp chờ anh!”
Lời nói ngắn gọn, cũng không có bất kỳ lời nhắc nhở, điện thoại Mẫn Nhi cũng không có kết nối, Hạ Vũ Hi vùi ở trên ghế sô pha của đại sảnh khách sạn, khóa chặt chân mày suy tư, xem cô có thể đi nơi nào tiếp theo.
“Bảo bối, em không nên tức giận có được hay không, đều là do anh không tốt sao~~”
Đang không có đầu mối chút nào, thì một người đàn ông mặc bộ quần áo cao cấp quê mùa ăn nói khép nép dụ dỗ đi đến phía trước cô cô mặc bikini.
“Lần sau, lần sau anh sẽ dẫn em đi Thụy Sĩ trượt tuyết có được hay không? Đừng giận nữa được không…”
Lời người đàn ông vừa nói khiến Hạ Vũ Hi lập tức nhớ lại, sau đó bọn họ nói những gì anh cũng không nghe lọt dù chỉ một chữ, chỉ lo lắng làm sao cho công ty hàng không sớm mau kiểm tra sửa chữa lại phi cơ tư nhân cho anh, hận không thể lập tức bay đến.
Sân trượt tuyết Thụy Sĩ, Tống Mẫn Nhi mặc chiếc áo lông vũ thật dầy, dưới chân đạp lên ván trượt tuyết cùng với y phục màu buộc nút, chu cái miệng nhỏ nhắn đi theo sau lưng Tống Khuynh Vân. Cô thật sự không nghĩ ra, tại sao mẹ cũng không lo lắng ba có thể tìm được bọn họ hay không, ngược lại đi chơi nhàn nhã mang theo cô đi khắp nơi chơi đùa như vậy.
“Mẫn Nhi, nhanh lên một chút đi!”
Tinh thần liền dao động mạnh, Tống Khuynh Vân trượt đến nơi xa, phất tay vòng vòng theo hướng Mẫn Nhi. Đây lần thứ hai trong đời cô đi trượt tuyết, lần đầu tiên đi cùng với Hạ Vũ Hi, cô nhớ khi đó cô không biết vì sao Hạ Vũ Hi lại bắt đầu ghét cô, cố ý muốn trêu cợt cô, nhìn cô bị bêu xấu.
Nhớ đến những thứ này, nụ cười Tống Khuynh Vân có chút cứng ngắc, ngẩng đầu nhìn màu tuyết trắng chiếu rọi ở bầu trời bao la, cô vẫn sợ lạnh, thế nhưng cảm thấy chẳng hề lạnh. Vũ Hi, anh thật sự có thể tìm được sao?
Hiệp : Milan VS Milan
Hạ Vũ Hi ngồi ở trên phi cơ tư nhân của mình, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy mây thổi qua từng đám, trí nhớ như một thủy triều tuôn về trước mắt từng chút từng chút của anh và Tống Khuynh Vân, thì ra đã lâu đến thế này, rất lâu đến anh không còn phân biệt rõ, Rốt cuộc anh khi nào đã yêu cô, có lẽ bởi vì yêu cô, cho nên anh mới hận mình, càng thêm giận Tống Khuynh Vân, cho nên lựa chọn việc tổn thương cô, trốn tránh đi tình cảm của chính mình.
Anh đột nhiên nhớ tới, năm Tống Khuynh Vân mười bảy tuổi, anh nhận được lệnh của mẹ, bị buộc mang theo Tống Khuynh Vân du lịch đến Milan. Anh ghét nhất là bị mệnh lệnh sai khiến, anh đem tất cả lửa giận phát tiết trên người của Tống Khuynh Vân.
Đến đầu đường Milan, anh cố ý vứt bỏ Tống Khuynh Vân vì biết anh văn cô không được giỏi.
Cho đến khi trời tối, cô vẫn chưa về, anh mới lo lắng cam tâm tình nguyện đi tìm cô, kết quả lại.
“Ailie, thông báo cho phi công, tìm một người đáp xuống thành phố này đi, chúng ta chuyển đến Milan.”
Ấn xuống cabin giữa màn che của phòng phi hành, Hạ Vũ Hi rơi vào trầm tư…
Khuynh Vân ơi Khuynh Vân, em hãy ở nơi đó chờ anh có được không? Năm đó em, chính là nơi đang chạy đến, em bây giờ vẫn còn có ý tưởng giống như thế không?
Italy Milan, có thể tùy ý nhìn thấy người yêu ôm hôn nhau, khắp nơi tràn đầy ngọt ngào.
Tống Khuynh Vân nắm tay nhỏ bé của Tống Mẫn Nhi, đi qua từng con phố, giống như năm cô mười bảy tuổi, cô đi theo sau lưng Hạ Vũ Hi đi qua các tuyến đường.
Dừng bước tại một gian hàng áo cưới đặc biệt, đã nhiều năm như vậy, tiệm áo cưới này vẫn còn giữ lại phong cách năm đó, trong cửa tủ hành vẫn trưng bày áo cưới mặc dù không phải cái năm đó, nhưng lại làm cho người ta vẫn hướng về.
Tống Khuynh Vân cười, giống như mười bảy tuổi năm đó, mang theo mong đợi hướng tới ánh mắt, không nháy mắt nhìn chằm chằm vào chiếc áo cưới đó mà mất hồn. Ảo tưởng nếu như có thể mặc nó, ở Milan tìm một giáo đường màu trắng, cùng với Hạ Vũ Hi cả hai cùng nhau nắm tay trao lời hứa cả đời.
Có lẽ mình quá ngây thơ rồi, cúi đầu nhìn cô con gái cũng đã lớn như vậy rồi, thế nhưng mình vẫn còn ở trong mộng mãi…
“Khuynh Vân -”
Thanh âm quen thuộc la lên, Tống Khuynh Vân ngẩn người một chút, sống lưng chợt cương cứng, chậm rãi xoay người.
Mẫn Nhi đã sớm thoát khỏi tay của cô, chạy băng băng về phía trước, lập tức nhào vào trong ngực của Hạ Vũ Hi.
Trong một thời gian không gặp, anh đã gầy đi, cả râu cũng quên chỉnh sửa lại, mặc dù có chút nhếch nhác, nhưng mà vẫn không ảnh hưởng đến bóng dáng anh tuấn của anh. Trước mắt Tống Khuynh Vân cứ mơ hồ một lúc, cô sắp không nhìn rõ anh đang rất hưng phấn hôn đầy yêu thương vào má của Mẫn Nhi, cũng muốn nhìn không rõ ánh mắt khát vọng Mẫn Nhin nhìn vào anh…
“Khuynh Vân, anh, anh rốt cuộc đã tìm được em rồi.”
Để Mẫn Nhi xuống, anh đi đến trước mặt cô, có chút khiếp đảm lại có một chút tin tưởng, cẩn thận ôm cô vào trong ngực, giọng khàn khàn nói ở bên tai cô thì thầm.
“Hãy gả cho anh lần nữa nha, có được không?”
Bỗng dưng, từ trong lồng ngực Hạ Vũ Hi móc ra một cái hộp nhung màu gấm đen, quỳ gối xuống trước mặt của Tống Khuynh Vân, lời vừa nói làm cho cô thật sự không dám tin.
“Khuynh Vân, hãy gả cho anh lần nữa có được không? Anh thề sẽ dùng toàn bộ sinh mạnh của mình để yêu em.”
Mở hộp nhung ra, bên trong lẳng lặng có một chiếc nhẫn kim cương, Tống Khuynh Vân sớm đã khóc không thành tiếng, cô nhận được chiếc nhẫn này, đây là năm đó Hạ Vũ Hi đặc biệt nhờ một vị nổi tiếng của Milan thiết kế, cô còn nhớ Hạ Vũ Hi đã nói với cô, chiếc nhẫn này gọi là “Tình cảm chân thành’, là anh tính sẽ đưa cả đời anh cho người phụ nữ anh yêu nhất.
Cực kỳ vui sướng, trong khoảng thời gian ngắn Tống Khuynh Vân không biết nên làm phản ứng gì, cứ đứng như vậy, càng không ngừng khóc cũng làm cho tâm tình Hạ Vũ Hi vô cùng bất an.
“Khuynh Vân, Khuynh Vân? Em…”
“Gả cho anh ta đi, gả cho anh ta đi, gả cho anh ta đi, gả cho anh ta đi…”
Người Ý nhiệt tình vui mừng cắt ngang lời Hạ Vũ Hi, bọn họ cùng nhau xông tới, vỗ tay dụng ý kêu lên chúc mừng.
Bị tiếng hô nhiệt tình kéo lấy suy nghĩ, Tống Khuynh Vân nhìn ánh mắt chân thành của Hạ Vũ Hi, vừa khóc vừa cười gật gật đầu.
Một tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, Hạ Vũ Hi cẩn thận đem chiếc “Tình cảm chân thành” kia vững vàng đeo vào ngón tay trái của Tống Khuynh Vân, bờ môi hôn lên môi của Tống Khuynh Vân, chịu đựng lời chúc phúc của người Ý, bọn họ cứ như vậy vẫn ôm lấy lẫn nhau, dốc hết tình cảm của chính mình hôn.
Một năm sau:
Tại khu nhà cao cấp nhà họ Hạ, trong vườn hoa truyền đến âm thanh của nữ chủ nhân đang gào thét.
“Hạ Vũ Hi, em không muốn sinh, em không muốn sinh-”
Tống Khuynh Vân đã có thai tháng, nhưng bụng so với phụ nữ bình thường lại to hơn rất nhiều, được chuyên gia Lạc Tử Thuần chuẩn đoán bệnh, nghi ngờ của cô đã được xác đinh rõ chính là sanh đôi.
“Bà xã, chỉ là sanh đôi mà, vui như vậy làm sao em lại lên cơn chứ?”
Hạ Vũ Hi lấy lòng đứng bên cạnh Tống Khuynh Vân, hết sức sủng ái khẽ vuốt bụng của cô, còn bất chợt hôn cô hai cái, thật khiến cho vị khách trước mặt là Lạc Tử Thuần với Thẩm Chính Hạo đều không chịu nổi.
“Đúng vậy a, sanh đôi mà, cũng không phải là anh sinh, anh cảm thấy vui rồi, một thôi đã làm em chịu đủ cực khổ rồi, giờ lại có tới hai!”
Tống Khuynh Vân không vui một chút nào liền gỡ bàn tay của Hạ Vũ Hi ra, quay đầu đi chỗ khác hờn dỗi. Thật ra thì cô rất tức giận, cho đến sau khi bọn họ kết hôn lần thứ hai, Hạ Vũ Hi còn hoài nghi thân phận của Mẫn Nhi, cho đến khi được báo cáo ra ngoài, mới hoàn toàn bỏ đi lòng nghi ngờ của anh. Nhưng vẫn cứ như xương cá mắc ở cổ họng của Tống Khuynh Vân, trong lòng cực kỳ khó chịu, cho đến mấy tháng nay, chỉ cần có cơ hội cô liền mượn cớ nổi giận.
“Điểm này em tuyệt đối đồng ý với lời Khuynh Vân, đàn ông các anh chỉ biết tạo thêm phiền toái, tất cả thống khổ cũng do phụ nữ chúng em chịu đựng.”
Lạc Tử Thuần hưởng thụ tình cảm yêu thương của ông xã dâng tách Hồng Trà lên, vừa trêu chọc con trai bảo bối đang vùi vào trong ngực ông xã đang ngủ say, mới vừa trải qua cơn đau sống chết, tương đối hiểu nổi khổ của Tống Khuynh Vân.
“Bà xã đại nhân, lúc này em không nên chọc đầu sư tử kia thì tốt hơn.”
Thẩm Chính Hạo cảm nhận được ánh mắt oán độc của Hạ Vũ Hi, một tay ôm con trai bảo bối, một tay ôm bà xã bảo bối, nhỏ giọng bên tai nhắc nhở bà xã. Hạ Vũ Hi này mặc dù đối với Tống Khuynh Vân muốn gì được đó, nhưng đối với người khác thì anh lại xuống tay không hề chút lưu tình nào, vẫn nên ít chọc thì tốt hơn.
“Thiếu gia, phu nhân, Đinh tiên sinh đến.”
Mấy người cùng nhau tranh cãi, má Trương dẫn Mẫn Nhi đi vào, theo sát sau lưng bọn họ là Đinh Chi Thành đã mấy tháng không gặp.
Tay Đinh Chi Thành vẫn nắm chặt người phụ nữ đang đi theo sau anh.
“Chi Thành, cuối cùng cậu cũng trở về. Cậu còn không giải quyết được nữa, thì tôi sẽ bị chuyện của công ty đè sụp đổ rồi.”
Hạ Vũ Hi vừa khoa trương nói, khi anh thấy tay trái Đinh Chi Thành đeo chiếc nhẫn vô danh, anh thật lòng vui thay cho cậu ta.
Đinh Chi Thành không nói lời nào, chỉ trịnh trọng vỗ vào bả vai người phụ nữ ở phía sau anh, cho cô mượn thêm dũng khí, mang cô đến bên cạnh Tống Khuynh Vân.
“Khuynh Vân, thật xin lỗi, bất kể cô có tha thứ cho tôi hay không, tôi đều muốn nói với cô một tiếng thật xin lỗi.”
Người phụ nữ phía sau anh đi lên, Cung Mạt Nhiên cắt tóc ngắn thoạt nhìn càng thêm xinh đẹp, khí sắc xem ra không tồi chỉ là trong đôi mắt tràn đầy đau lòng.
Tống Khuynh Vân không vội trả lời, ngược lại tò mò nhìn cô, rồi nhìn sang Đinh Chi Thành thấy anh càng có vẻ khẩn trương hơn, đột nhiên ‘Xi’ một tiếng cười, cô cười một tiếng, trái lại làm Đinh Chi Thành thả lỏng đi rất nhiều.
“Trước kia cô có làm tổn thương đến tôi sao? Sao tôi cái gì cũng đều không nhớ vậy hả?”
Khẽ nghiêng đầu, bày ra một bộ dáng như có điều đang suy nghĩ, Tống Khuynh Vân hướng nhìn anh mắt to chớp chớp trông rất gian xảo. Mấy người còn lại lập tức lĩnh hội được liền cười cười, còn mình tựa sát vào người yêu, trong đáy lòng bọn họ đã thề, nhất định sẽ nắm tay đi hết cả đời.