Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
- --------------
Khi Khương Nguyên nhận được điện thoại của dì Trương, trang sách đang mở ra trong tay bị vo thành một nhúm, "Dì nói cái gì, không thấy?"
Dì Trương đang khóc trên điện thoại.
Một giờ trước, bà đang trong khi chế biến chờ người ta chế biến tôm hùm, trong thời gian chờ bà nhớ ra bánh kem trong nhà không còn, đúng lúc khu sữa bánh ở ngay bên cạnh, bà lấy xe đẩy sang khu mua bánh kem. Nhưng chờ bà cầm bánh kem và tôm hùm đã chế biến xong để ra tính tiền thì không thấy Lâm Gia đứng ở khu bán cua đâu.
Bà toát mồ hôi vội vàng nhìn quanh trong siêu thị còn tìm người phát loa phóng thanh, nhưng bà không tìm thấy Lâm Gia. Bây giờ bà đang cùng tài xế Lưu tìm và la hét gọi ngoài đường phố.
"Cậu chủ đã rất lâu ròi, chúng ta có cần phải báo cảnh sát không?" Đằng sau giọng khóc nức nở của Dì Trương là tiếng của tài xế Lưu đang hét lên " Tiểu thư Gia Gia. "
Chết tiệt.
"Vẫn chưa tới thời gian." Khương Nguyên nhìn đồng hồ, mới năm giờ, anh vừa nói vừa đứng dậy đi ra ngoài, "Hai người tìm dọc phố lần nữa, tôi đến luôn bây giờ."
Anh thậm chí không thay quần áo, mặc bộ quần áo dài tay ở nhà chạy vào trong cái nóng của buổi chạng vạng.
Mà lúc này Lâm Gia đang ngồi trong bãi đậu xe dưới tầng hầm, bên cạnh chỗ đỗ xe số F ôm chân khóc.
Vừa rồi cô bị hai bác gái mắng, rõ ràng làm cô bị thương mà còn nói cô, không có cách nào được, trẻ con mà bị bắt nạt thì phản ứng đầu tiên là tìm người lớn.
Mà khi cô đang thút tha thút thít chạy qua đội ngũ thật dài kia đến khu chế biến lại không tìm thấy dì Trương.
"Dì Trương, ô ô, dì Trương người đang ở đâu... Đau quá, tay Gia Gia đau quá.."
Lâm Gia lau nước mắt, mang theo sự oan ức rất lớn cần mọi người ôm và an ủi đi tìm trong siêu thị, nhưng dì Trương đang ở đâu rồi. Cô thực sự không tìm được, cô đành phải chạy ra khỏi siêu thị, nhìn xung quanh một vòng, người qua đường thấy cô gái xinh đẹp khóc như vậy đều tò mò nhìn cô.
Lâm Gia sợ, sợ những ánh mắt xa lạ của mọi người nhìn cô, cô che mặt muốn chạy nhưng không biết chạy đi đâu.
Vì sao những người này cứ nhìn cô như thế, sao họ lại cứ muốn sờ ngón tay cô, cô không làm gì sai, cô rất ngoan mà không chạy linh tinh.
Thế nhưng dì Trương vẫn mất tích
"Ô ô, dì Trương... mẹ, các anh, mọi người ở đâu... con rất sợ, Gia Gia rất sợ..." sự bất lực làm cho cô không có cách nào ngồi ở đây, cô đi dọc tìm thang máy, đến lúc vào thang máy cô ngồi xổm xuống đất im lặng khóc.
Cô hi vọng có thể nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc lúc này, của mẹ, của anh trai, dì Trương, thậm chí là Khương Nguyên.
"Ô..."
Cô chạy đến bãi đậu xe dưới đất, vừa khóc vừa tìm: "F, F ở đâu..."
Lúc chú Lưu đỗ xe sợ không nhớ rõ vị trí còn cố ý đọc đi đọc lại vị trí này cho hai người nên cô vẫn nhớ kỹ.
"F... Tìm được rồi!"
Lâm Gia tìm thấy được chỗ đỗ xe khi họ đến, nhưng không thấy xe ở đấy nữa.
"Ô ô, chú Lưu, dì Trương, mọi người không ở đây à, mọi người đang ở đâu!"
Không thấy ai, dì Trương không thấy, chú Lưu cũng không thấy, thậm chí cả xe cũng không thấy, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!
Lâm Gia không có nơi nào để đi, cô không biết tìm mọi người ở đâu, cũng không muốn quay lại tầng trên để người ta chỉ chỏ, tay cô đau quá, chân cũng không tốt, mệt mỏi quá mệt mỏi quá.
Cô dựa vào cái cột bên cạnh chỗ đậu xe, vừa khóc vừa hét, đến bao giờ mới có người tới đón cô.
"Hu hu, Khương Nguyên cái đồ xấu xa!"
Không biết vì sao, trong đầu cô luôn là khuôn mặt lạnh lùng của Khương Nguyên. Sáng nay anh ấy thật hung dữ, làm cho đến bây giờ vẫn cảm thấy buồn khi nghĩ tới anh. Cô không tìm được dì Trương đã rất khó chịu, mà Khương Nguyên còn xuất hiện trong đầu càng làm cô buồn hơn, anh ấy không phải là đồ xấu xa à.
Khóc khóc, Lâm Gia bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần, cô ngước mắt lên khỏi khuỷu tay qua nước mắt nên chỉ có thể nhìn thấy một người mặc đồng phục màu xanh đậm đi về phía cô.
Khi Khương Nguyên và dì Trương gặp nhau đã gần sáu giờ rưỡi, dưới ánh hoàng hôn rực lửa. Anh toát mồ hôi trên trán, vừa đi vừa thở như đang chạy qua
Thấy khuôn mặt lo lắng của dì Trương, không cần hỏi cũng biết kết quả tìm kiếm của bọn họ.
"Tiếp tục đi tìm." Khi đi qua người dì Trương anh dừng bước lại, thời tiết nóng bức, mà giọng của anh lại lạnh như trời đông giá rét, "Không tìm được Lâm Gia, phiền phức của dì sẽ rất lớn."
Dứt lời, anh đi qua dì Trương.
Hai người dì Trương đã tìm các con đường xung quanh trung tâm thương mại, vì để tránh thiếu sót, Khương Nguyên tìm lại một lần nữa, lần này anh đặc biệt tìm các quán cà phê và cửa hàng bánh ngọt nhưng kết quả thất vọng rồi.
Bầu trời tối dần, trong lòng anh bắt đầu lo lắng.
Đồ ngốc kia không biết lại chạy đi đâu. Nếu như cô ở ngoài, trời nóng như vậy, chắc chắc cô ấy không đi được xa sẽ nghĩ vào trong chỗ có điều hòa, nhưng đã tìm hết các cửa hàng và quán cà phê đều không thấy cô, vậy thì cô có thể đi đâu.
Không đi theo người lạ chứ? Chắc là không, cô dù có hơi ngốc nghếch nhưng khá nghe lời, Lâm Vũ đầu heo kia không cho cô ra ngoài, cô cũng không ra ngoài cả mười ngày, chứ đừng nói đi với người lạ thì mọi người ở Lâm gia nhất định đã nói với cô, nên chắc chắn cô sẽ tuân thủ.
Tuy nhiên, cô ấy là Lâm Gia, ngốc như vậy nếu ai đó nói dối cô ấy, thì cô nàng ấy rất dễ bị lừa.
Nghĩ như vậy, Khương Nguyên lập tức lấy di động gọi một cuộc điện thoại.
"Alo, là chú Trình ạ, cháu là Khương Nguyên."
Bởi vì mất tích chưa được tiếng đồng hồ, nếu gọi điện báo cảnh sát sẽ không đươc lập án, nên anh quyết định gọi cho cục trưởng cục công an thành phố H, quan hệ của Khương gia với ông ấy cũng không tệ.
Sau khi Báo cảnh sát, Khương Nguyên nhìn vào con đường tắc nghẽn trong giờ cao điểm mà rơi vào trầm tư.
Nhìn vào ngã tư nơi đèn xanh đèn đỏ đang thay đổi không ngừng, đột nhiên nghĩ đến gì đó anh xoay người chạy về hướng trung tâm thương mại.
Trong trung tâm thương mại, Lâm Gia được nhân viên an ninh tốt bụng đưa đến văn phòng quản lý của trung tâm, nhân viên đã khử trùng và dán miệng vết thương trên tay cô, hỏi thăm tình huống cơ bản định gọi điện thoại cho người giám hộ của cô, nhưng cô nhất quyết không chịu nói số điện thoại của cha mẹ. Mà số điện thoại của dì Trương cô lại không nhớ rõ.
Cũng may cô vẫn nhớ được địa chỉ nhà mình, viết nó ra đưa cho mấy nhân viên công tác nhìn, hóa ra ở trong khu nhà giàu. Thấy trên người cô mặc cũng toàn là hàng hiệu, các nhân viên đoán rằng cô cái con của một gia đình giàu có, chắc không có kinh nghiệm sống nên nhìn rất ngốc nghếch.
Sau khi hỏi chỉ thị của lãnh đạo, nhất trí quyết định phái một nhân viên đưa cô về nhà.
"Xin chào Lâm Gia, tôi là Nghiêm Duệ, bây giờ tôi sẽ đưa em về."
Lâm Gia nhìn người đàn ông tên Nghiêm Duệ này, nụ cười trên mặt anh rất ấm áp dịu dàng, cô gần như không do dự gật đầu, "Vâng!"
Hai người rời khỏi văn phòng quản lý trung tâm, Nghiêm Duệ nhìn thời gian, đã hơn bảy giờ. Anh nghiêng đầu hỏi Lâm Gia, "Lâm Gia, em có đói không, chúng ta đi ăn gì trước nhé?"
Lâm Gia suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, "Không nên."
"Được rồi." Nghiêm Duệ cũng không ép buộc cô.
Bọn họ định đi thang máy giành cho nhân viên, nhưng thang máy vẫn đứng ở B mà không di chuyển cho nên bọn họ đành đi thang cuốn trong trung tâm
Vào thời điểm này mọi người đều đang ăn cơm, dưới tầng không có nhiều người lắm, toàn bộ trung tâm đèn sáng rực rỡ, đài phát thanh đang bật những bài du dương, phối hợp với tốc độ nhẹ nhàng của mọi người.
Khi xuống đến tầng ba, Lâm Gia đột nhiên nhìn vào cửa hàng trang sức đối diện thang cuốn.
Nghiêm Duệ nhìn theo ánh mắt của cô, thấy cô nhìn chằm chằm không dời mắt vào những món đồ được ngọn đèn chiếu sáng, săn sóc hỏi: "Có muốn đến xem không?"
"Được ạ." Lần này Lâm Gia không cần nghĩ cô đi thẳng tới trước.
"Hoan nghênh quý khách." Vừa vào cửa hàng, cảm biến của cửa tự động vang lên tiếng hoan nghênh máy móc, em gái ở sau quầy nghe thấy ngước lên nhìn hai người đi tới, rồi lại tiếp tục vùi đầu vào ăn, "Thích gì cứ chọn thoải mái, ngày hôm nay tất cả đều được giảm giá %."
Lâm Gia nhìn không chớp mắt khu trưng bày bên phải, ngửa đầu nhìn lên hàng khung đặt phía trên giá, cắn ngón tay lẩm bẩm: "Hình như là đây, đúng không nhỉ? Chắc là đúng."
Nghiêm Duệ thấy thế, đưa tay lấy cái khung ảnh pha lê mà cô vẫn nhìn xuống, "Em thích cái này sao?"
Lâm Gia cầm khung ảnh từ trong tay anh, đặt nó trên tay xem lại nhiều lần, giọng nói nhè nhẹ "Không phải, em đã làm vỡ, của người khác."
Nghiêm Duệ nghe từ những lời nói nhỏ của cô cũng hiểu được đại khái "Ý em là, em làm hỏng của người khác, em muốn đền lại cho người đó cái mới?"
"Đền?" Lâm Gia suy nghĩ ý nghĩa của chữ này, sau đó gật đầu nói, "Đúng, phải bồi thường cho cậu ấy."
Lâm Gia vẫn quan sát khung ảnh trong tay rất lâu, dưới hàng mi cong vút tạo thành bóng râm trước mắt cô, làn da trắng nõn mập mạp của cô dưới ánh đèn chiếu rọi trở nên vô cùng mịn màng, quai hàm phồng ra làm cho người ta rất muốn đâm một cái. Đuôi tóc dài lướt trên đầu vai cô lấy tay hất ra, rồi ngước lên hỏi Nghiêm Duệ, "Anh Nghiêm, nếu như hai cái khác nhau thì có thể dùng để bồi thường không?"
Nghiêm Duệ nhìn sang đột nhiên đối mặt với ánh mắt trong veo của Lâm Gia, anh run lên một chút, giơ tay che miệng ho nhẹ hai tiếng, "Khụ khụ, khác nhau nhiều không?"
Lâm Gia nghĩ mặc dù hai khung ảnh đều bằng pha lê nhưng khung ảnh này có khắc thêm ít hoa văn nho nhỏ bên cạnh, cái kia của Khương Nguyên hình như không có. Cô đưa ngón cái và ngỏn trỏ tạo thành khe rất nhỏ nói "Thiếu chút xíu nữa."
Nghiêm Duệ bị chọc cười bởi vẻ ngoài ngây thơ đáng yêu của cô "Cũng không sao."
Cô gái nhỏ ở sau quầy cuối cùng cũng ăn cơm xong, đi tới chỗ hai người: "Đã chọn được chưa, xong rồi tôi sẽ bọc lại cho hai người."
"Xong rồi, là cái này." Lâm Gia quay lại đưa khung ảnh cho cô ta
Cô gái nhỏ cầm đến quầy thu tiền để tính hóa đơn, Nghiêm Duệ nhìn đi nhìn lại Lâm Gia rồi anh đi qua để tính tiền.
"Dùng tiền mặt hay trả thẻ?" Cô gái hỏi.
"Trả thẻ." Nghiêm Duệ đưa thẻ tới.
Em gái nhận lấy thẻ, trong quá trình nhập số thẻ, lại hỏi: "Đi tặng hay là mình dùng, có muốn đóng gói không, cửa hàng chúng tôi đóng gói là sẽ thu thêm phí."
Nghiêm Duệ quay đầu nhìn Lâm Gia đang đứng trước cửa nghiên cứu chuông gió, trong mắt hiện lên ý cười, "Gói lại, gói cẩn thận một chút."
Cô gái nhanh chóng gói lại, Lâm Gia nhận lấy túi quà, nhìn giấy bọc và decal bên ngoài, mắt cười cong cong, "Oa, thật đẹp!"
Nghiêm Duệ cười theo cô, "Chúng ta đi thôi."
Lâm Gia ôm túi quà, tâm trạng đã tốt hơn, nở nụ cười khanh khách nhìn càng dễ thương hơn.
"Cẩn thận." Nghiêm Duệ nhắc nhở cô cẩn thận dưới chân, đỡ sau lưng cô rồi đưa cô bước lên thang cuốn.
Khương Nguyên đứng trên thang cuốn tầng hai, đầu tiên thấy Lâm Gia trong lòng anh nóng lên, lại thấy người đàn ông bên cạnh cô, tim lại chìm xuống.
Tốc độ của thang cuốn không nhanh, Khi Lâm Gia nhìn thấy Khương Nguyên thì khoảng cách giữa hai người là hai phần ba thang cuốn.
"Khương Nguyên!"
Lâm Gia không thể chờ được, mặc dù Khương Nguyên không biểu hiện gì thì trong mắt Lâm Gia, nhưng trong mắt Lâm Gia bây giờ anh đáng yêu hơn bao giờ hết.
Cô chạy về phía anh, bước chân nhẹ nhàng như muốn bay lên.
"Cẩn thận!" Khương Nguyên nhìn cô chạy về phía mình, trong lòng tràn ngập vui sướng, sợ cô ngã anh vô thức nghiêng người về phía trước dang hai cánh tay ra tạo thành hình vòng tay.
"Khương Nguyên, Khương Nguyên!" còn hai bậc cuối cùng Lâm Gia nhảy xuống, lao vào trong lòng Khương Nguyên, vừa ôm vừa dùng sức cọ, "Khương Nguyên, Khương Nguyên!"
Trên người cô rất thơm, mặc dù khóc và ra nhiều mồ hôi nhưng hương thơm vẫn rất ngọt ngào, hai cánh tay mềm mại ôm lấy eo của anh, giống như một con gấu túi đang ôm cây, hết sức thậm chí còn có chút run rẩy.
Khương Nguyên chưa được ai khác giới ôm, cũng chưa ôm ai, anh không biết đặt tay vào đâu, suy nghĩ một chút, anh giơ tay lên xoa đầu Lâm Gia như xoa đầu con chó cưng nhà hàng xóm, thở dài nói: "Ngu ngốc."
Lâm Gia dán lên ngực Khương Nguyên, bị khí nóng trên người anh làm cho cô muốn khóc, cô hít mũi nói: "Hu hu, Khương Nguyên mình rất sợ, mình lạc mất dì Trương rồi, không tìm được dì ấy."
"Không được khóc." Khương Nguyên lạnh lùng ra lệnh, anh đẩy Lâm Gia ra, nắm lấy cổ tay cô, cố gắng không nhìn vào viền mắt đỏ của cô, "Đi về nhà trước, về nhà rồi nói."
"À." Lâm Gia hít mũi, ngoan ngoãn đi theo anh, đi được hai bước bỗng nhớ ra còn một người khác, cô kéo Khương Nguyên quay lại "Khương Nguyên, Khương Nguyên, còn có anh Nghiêm."
Chân mày Khương Nguyên cau lại, quay đầu nhìn người đàn ông đang từ thang cuốn đi xuống, anh Nghiêm, hừ hừ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tôi luôn cảm thấy được người siêu quan tâm siêu bảo vệ cảm giác thực sự rất tuyệt vời!