Phượng Dạ Hàn từ bên ngoài đi nhưng chưa kịp bước thì thấy bóng dáng nhỏ nhoi của Phượng Ánh Tuyết đang nằm ở đó sắc mặt trắng bệt, hơi thở yếu ớt bên khoé miệng còn có ít máu. Thấy vậy Phượng Dạ Hàn vội đỡ nàng dậy mà ôm vào trong lòng, trong lòng không ngừng thầm mắng mình đến trễ một bước.
Phượng Ánh Tuyết thấy Phượng Dạ Hàn trong đôi mắt dần dần có chút tiêu cự mà nhìn hắn. Đầu của nàng vùi vào trong ngực hắn, khóc nức nở không thành tiếng, muốn nói gì đó nhưng lại không được.
Chứng kiến một màn này tất cả nhưng người có mặt ở nơi đây không khỏi ngỡ ngàng ngay cả hoàng thượng không khỏi sửng sốt. Phượng Dạ Hàn đưa đôi con ngươi lạnh lùng của mình mà nhìn xung quanh, sau đó lại thấy tên thái giám bên cạnh hoàng thượng đang không ngừng rung rẩy. Lại thấy hoàng thượng đang nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình.
“Phụ hoàng! Người có thể giải thích cho nhi thần đã xảy ra chuyện gì không?” Phượng Dạ Hàn cất giọng lạnh lùng.
“Chuyện này...ta..” hoàng thượng không biết phải giải thích như thế nào cứ lắp bắp nói, Phượng Nguyệt Hoa thấy vậy mới mở miệng nói chen vào.
“Chuyện này là do ả tiện tỳ gây ra trước! Tự dưng nàng nổi điên lên nên phụ hoàng vì muốn bảo vệ muội mà ra tay với ả.”
Phượng Dạ Hàn không khỏi cười lạnh “Bảo vệ, tiện tỳ..tam muội có phải hay không là một công chúa thiếu quản giáo!” lời nói của Phượng Dạ Hàn nay đã lạnh lùng càng không ngừng thêm lạnh hơn khiến cho Phượng Nguyệt Hoa không khỏi lạnh sống lưng.
“Còn nữa! Nếu như ta nhớ không lầm thì Lý công công đã từng đánh Tuyết nhi trước khi nàng làm quận chúa thì phải!”
Nói tới đây thân hình của Lý công công đứng bên hoàng thượng run rẩy vì sợ nay lại nghe những từ mà Phượng Dạ Hàn nói ra cơ thể không ngừng rung lên sau đó quỳ xuống bên người hoàng thượng.
“Nô tài đáng chết! Nô tài đáng chết!” nghe những lời này lửa giận của hoàng thượng bốc lên vội đạp tên cẩu nô tài xuống dưới "hừ! Vì hắn mà khiến trẫm ra tay với quận chúa ngốc, vì hắn mà phải khiến trẫm phải mất mặt với biết bao nhiêu quan thần".
“Người đâu! Đem tên cẩu nô tài này đi lăng trì xử tử!” giọng nói uy nghiêm của hoàng thượng cất lên kèm theo đó là một chút lửa giận không thể phát tiết.
Phượng Nguyệt Hoa đã ngừng khóc, từ đầu tới cuối đều chỉ ngắm nhìn một bộ dáng hồng y của thái tử người mà nàng đã không ngừng ngày nhớ đêm mong và người mà nàng vẫn luôn thầm ngưỡng mộ. Mặc dù nói ở trong hoàng cung này nàng có thể tự tiện ra ra vào vào, có thể gặp bất cứ ai nhưng chỉ có thái tử Phượng Dạ Hàn người mà nàng luôn ngưỡng mộ lại chẳng hề gặp lần nào cho dù có gặp một năm chỉ được vọn vẹn có một hai lần. Nhưng lại nhìn mà người đại ca ôm trong lòng không khỏi có ánh mắt ghen tị mà nhìn Phượng Ánh Tuyết.
“Phụ hoàng về việc sự tình hôm qua không phải là do tiểu muội muội làm nên mong phụ hoàng bỏ qua cho. Mà nếu cho muội ấy có làm đi chăng nữa thì với việc một người là ngốc tử ngay cả võ công là gì cũng không biết thì làm sao có thể ra tay! Mong phụ hoàng xem xét! Không còn chuyện gì nữa nhi thần xin cáo lui.” nói xong Phượng Dạ Hàn không thèm để ý tới ai trực tiếp mang Phượng Ánh Tuyết rời khỏi.
nội y: là cái bộ quần áo màu trắng ở bên ngoài ấy.
Thẩm vấn hết! Mèo vắt hết óc rồi nên đi bổ sung năng lượng đây!!