Công Chúa Kim Ngọc Tại Ngoại

chương 25

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chủ nhân của chiếc áo choàng màu xanh hơi ngồi xổm xuống: “cái gì gọi là… đồ xấu xa?”

Văn Tử Hi: “hì hì, cái đó, ta…”

Hắn đã đứng sau nàng từ lúc nào thế?!

Văn Tử Hi trừng mắt nhìn Ninh Cốt Đầu đã chạy vào trong sân nhà, mải chơi không mật báo tin tức cho nàng biết, còn định quay về hỏi đầu bếp trong cung xem thịt chó có thể làm món gì ngon.

“Còn cái gì mà… những thế tử quận vương trong kinh thành?” Ninh Hoài đột nhiên nâng chiếc cằm tinh xảo của nàng lên, cắt ngang động tác muốn đứng lên của Văn Tử Hi.

Rõ ràng là kẹo đường của Ninh Hoài đã thắng vô số những báu vật quý hiếm, nhưng hắn lại không thể nào vui được, không những không vui được, mà trong lòng còn đột nhiên nổi lên một cảm giác khủng hoảng vô cùng.

Giống như một con sư tử vừa mới vất vả bắt được con mồi và ăn một miếng, vừa ngẩng đầu, lại phát hiện trước mặt đang vây quanh bởi một đàn lang sói đang nhìn chằm chằm mà ch ảy nước dãi.

Quan trọng là nếu không phải nghe nàng vô tình nói ra, thì hắn căn bản còn không nghĩ tới sự tồn tại của đàn lang sói này.

Nghĩ tới ngày trước lúc ở thượng thư phòng Hàn Lâm viện, hắn hết lần này tới lần khác đẩy nàng ra, Ninh Hoài lạnh cả sống lưng.

Ninh Hoài lúc đó làm sao ý thức được, cô nương hắn đẩy ra này, đằng sau có vô số người muốn giành lấy.

“Ta, ta không phải đã từng nói với chàng rồi sao, ta từ khi còn nhỏ, bọn chúng đã luôn bám theo ta, còn muốn làm ngựa cho ta cưỡi, hi hi.” Văn Tử Hi bị hắn nâng cằm, cười ngượng ngùng, “Hì hì, đúng, là chuyện hồi nhỏ.”

“Chỉ là lúc nhỏ thôi ư?” Đuôi lông mày Ninh Hoài nhẹ nhàng đá lên trên.

Văn Tử Hi rũ đôi mắt xuống, chột dạ.

Chính là trong mấy ngày lễ hoa đăng, quà mà các thế tử quận vương trong kinh thành tặng cho nàng lấp đầy cả kho chứa của Châu Kỳ Cung, nàng còn chưa nhìn một cái, toàn bộ đều đem thưởng cho hạ nhân.

Lúc nhỏ, những vương công quý tử muốn làm ngựa cho nàng cưỡi từ sau khi nàng tới tuổi cập kê liền tức tốc, không đợi được mà muốn biến thành phò mã.

Những bức thư tình chuyển tới chuyển lui trước kia thì không nói, nhưng bây giờ đến hôn ước của công chúa và Ninh Hoài cũng đã được chỉ định rồi mà các thế tử gia bỏ cuộc dường như cũng chẳng mấy người, vẫn thường tìm một khe hở để tới lấy lòng đủ kiểu, có mấy người thậm chí trước ngày công chúa xuất phát còn tự xung phong nhận làm hộ vệ cho nàng, không ngại hạ thấp mình, nói làm muốn bảo vệ cho sự an nguy của công chúa trên đường đi.

Vừa mới thành niên đã chìm đắm trong son phấn đàn bà làm trò tiêu khiển thì có được năng lực gì, Văn Tử Hi khịt mũi, cự tuyệt một cách sạch sẽ, lưu loát.

Những điều này, nàng đều không dự định nói với Ninh Hoài.

Ninh Hoài nhìn kỹ gương mặt từ nhỏ sinh ra đã thanh tú, xinh đẹp của Văn Tử Hi, tâm trạng phức tạp.

Nếu như, xấu một chút thì tốt rồi.

Đặc biệt là ánh mắt, rõ ràng là đuôi lông mày hất lên hình dáng đôi mắt quyến rũ, lại thêm một ánh mắt trong trẻo, kết hợp lại với nhau, sự mê hoặc người đáng chết.

Nàng giống như một ngọn lửa, đun sôi dòng nước vốn tĩnh lặng trong lòng hắn bấy lâu.

Văn Tử Hi vẫn ngồi xổm, ngón tay gảy gảy trên mặt đất giống như một đứa trẻ mới phạm phải tội gì đó, nàng thấy Ninh Hoài cứ nhìn chằm chằm vào mặt nàng không nói câu gì, tưởng rằng hắn vẫn còn đang chờ nàng trả lời.

Phải làm thế nào đây, lại không phải là Văn Tử Hi bắt những thế tử vương tôn phải chạy theo sau nàng. Nàng cũng muốn bỏ mặc, nàng mặc kệ cũng mười mấy năm, nhưng những người đó giống như nước mũi dính trên người của Văn Tử Diên, dính đến nỗi phụi đến thế nào cũng không ra được.

Ninh Hoài dạo ánh mắt trên mặt nàng một vòng, bàn tay đang nhéo cằm của Văn Tử Hi vô thức siết chặt.

Còn cái cằm nữa, cũng quá nhỏ nhắn xinh xắn rồi.

Cằm Văn Tử Hi bị nhéo có chút đau, cảm thấy a Hoài nhất định là ghen rồi.

Nàng nghĩ một lúc, lặng lẽ phủi đất trong tay, lắc đầu hất cằm ra khỏi tay Ninh Hoài, đột nhiên quay người một cái, ôm chặt lấy cánh tay của người đàn ông đang đứng trước mặt nàng.

Không giống ôm, giống trói hơn.

“Đồ xấu xa dùng một cái kẹo đường có thể thắng được trang sức vàng bạc của những công tử bột thối, vẫn còn không vui sao?” Văn Tử Hi nhón chân, ghé sát vào tai Ninh Hoài nói “Ninh Hoài, đồ xấu xa.”

Đúng là xấu xa, đồ xấu xa luôn nghĩ cách để hôn con gái nhà người ta.

Nói xong,Văn Tử Hi liền nghiêng cái đầu nhỏ, nhìn xem phản ứng của Ninh Hoài lần này là xấu hổ hay là khó xử.

Nào biết ánh mắt của Ninh Hoài lại trầm xuống trước, đột nhiên lại không dự báo trước mà nhìn Văn Tử Hi, còn chớp chớp ánh mắt đào hoa, đôi môi mỏng nhếch lên không cao không thấp thậm chí như một đường cong tinh tế, lộ ra biểu cảm dường như có thể xem là lẳng lơ: “Đây mà gọi là xấu xa ư? Sau này, còn có nhiều cái xấu xa hơn đợi nàng đấy.”

Văn Tử Hi không dám nghĩ rằng sẽ có một ngày Ninh Hoài lại dùng biểu cảm này để nói ra những lời này với nàng, cánh tay đang ôm Ninh Hoài đột nhiên buông ra, há miệng lùi về sau một bước.

Có thể là vì ngồi xổm lâu rồi nên chân có chút tê, cẳng chân của nàng đột nhiên mềm yếu đi một chút.

Sau đó cơ thể muốn mềm yếu ra khi nãy lại được ai đó ôm lấy eo đón lấy.

Ngẩng mặt nhìn lên, Ninh Hoài lại trở lại dáng vẻ nghiêm túc thường ngày của hắn: “Đi đường cẩn thận.”

Văn Tử Hi bắt lấy cánh tay của Ninh Hoài lắc qua lắc lại: “a Hoài, chàng vừa nãy, có phải là chàng không vậy?

Vừa nãy rõ ràng là một người đàn ông với khuôn mặt thuần khiết, bỗng nhiên lại lộ ra một kiểu tính cách lưu manh, mê hoặc nữ nhân trước mặt hắn đến điên đảo.

“Vừa nãy cái gì?” Ninh Hoài nhìn về phía Ninh Cốt Đầu vẫn đang đuổi theo cái đuôi của mình trong sân nhà.

Tiếp xúc với nàng càng lâu, Ninh Hoài càng cảm thấy bản thân mình ngày trước giống như khoác một lớp vỏ lên người, một lớp vỏ vừa nặng nề vừa ngột ngạt, trong lớp vỏ đó là một con người khác của hắn, một sự tồn tại mà đến bản thân hắn cũng còn bỡ ngỡ.

Đặc biệt là sau khi nghe những lời khuyên giải của mẫu thân ở Lý phủ, mỗi lần ở cùng với Văn Tử Hi, Ninh Hoài liền cảm thấy con người trong lớp vỏ của hắn có xu hướng muốn nhảy ra ngoài.

Những nụ hôn ngày hôm qua đã làm cho nàng hỗn loạn như thế, mà vừa nãy, giống như con người trong lớp vỏ của hắn đã nhảy ra ngoài.

Có phải học nhiều quá nên học đến ngốc rồi không? Ninh Hoài đến bản thân mình cũng không dám tin tưởng.

“Ta chính là nói một cây kẹo đường của chàng đã thắng được các thế tử quận vương trong kinh thành, vẫn, vẫn còn nói chàng là đồ xấu xa.” Văn Tử Hi vội vã nói.

Nàng khẳng định không nhìn nhầm cũng không nghe nhầm.

Nàng vốn dĩ tưởng rằng Ninh Hoài của kiếp này sau này sẽ giống như kiếp trước, tiếp tục làm một phu quân trầm lắng, cứng đờ nhưng vẫn thương yêu và bảo vệ nàng, lại không thể ngờ được rằng, con người sau khi hồi sinh, quả nhiên có thật nhiều bất ngờ nha.

“Vậy nàng giải thích cho ta trước cái gì gọi là thế tử quận vương trong kinh thành.” Ninh Hoài buông cánh tay đang ôm lấy eo của Văn Tử Hi, chuyển chủ đề còn nhanh hơn cả những điều trong đầu nàng đang nghĩ.

Những người đáng ghét đó, Văn Tử Hi vừa nghe thấy Ninh Hoài nhắc đến những thế tử quận vương kia, đầu tiên là ảo não dậm chân một cái, trong giây lát lại như đột nhiên nghĩ tới điều gì, nghẹn ngùng cưới một cái.

“Chàng ghen rồi sao.” Văn Tử Hi kéo kéo ống tay áo của Ninh Hoài, lông mày khóe mắt cười tràn ngập niềm vui.

a Hoài đang ghen với những công tử bột thối kia.

Ninh Hoài không phản đối lại, kéo tay nàng đi vào trong nhà: “Trước tiên đừng có ăn ghen, ăn cơm đã.”

Hắn vốn dĩ là muốn ra ngoài gọi Văn Tử Hi vào ăn cơm, chẳng qua là “Đúng lúc” nghe thấy những lời mà nàng đang “tự nói một mình”.

Bữa sáng cũng rất đơn giản, Ninh Hoài nấu một nồi cháo loãng, luộc mấy quả trứng gà, và còn mấy cái bánh bao mà hắn nhân tiện mua khi vào huyện thành mua kẹo đường cho nàng lúc sáng sớm, thêm một đ ĩa dưa muối nhiều sắc màu.

Giang Thị khăng khăng muốn tự ăn cơm không cần người bón, Ninh Hoài bèn bày một cái bàn ăn nhỏ trong phòng Giang Thị, đỡ Giang Thị xuống giường, dẫn Văn Tử Hi vào cùng dùng bữa với bà.

Song Duyệt vốn không dám ngồi cùng một bàn ăn với công chúa và Hoài phò mã, cầm hai cái bánh bao muốn tránh vào phòng bếp để ăn, nhưng lại bị Văn Tử Hi đè bả vai, ấn đến ngồi trước bàn ăn.

Ninh Hoài và Giang Thị đều ăn rất văn nhã, dường như không nghe thấy âm thanh gì.

Văn Tử Hi túm lấy một quả trứng gà đập lách cách trên bàn, sau đó bắt đầu chăm chú lột vỏ trứng.

Giang Thị nhìn con dâu công chúa đối diện đang vùi đầu khổ cực lột vỏ trứng gà, nói: “Tử Hi, tối qua con ngủ có quen không?”

“Dạ?” Văn Tử Hi ngẩng đầu, “Quen ạ.”

Nếu như không phải tên xấu xa hôn nàng làm cho nàng ôm ngực cười vui vẻ tới nửa đêm.

Giang Thị cười có chút ngượng ngùng: “Trong nhà đơn sơ quá, con đừng chê cười nhé.”

Thục Dương công chúa đã quen sống trong cung điện xa hoa đến ở một đêm trong phủ Lý đại nhân còn gặp ác mộng, bà sợ nàng sẽ chê cười nơi nông thôn đồng quê này.

Văn Tử Hi cầm lấy quả trứng mà nàng đã lột xong vỏ, lắc lắc đầu: “Không có không có, con ngủ rất ngon, a Hoài trải cho con đệm chăn rất thoải mái, con nói với bá mẫu nghe từ nhỏ con đã muốn sống ở một ngôi nhà gần núi gần suối như thế này, còn có một cái sân nhỏ, mỗi sáng thức dậy là có thể nhìn thấy trời cao và núi non, đẹp hơn các núi và suối giả trong cung nhiều.”

“Thế thì tốt.” Giang Thị thấy nàng nói đến là tha thiết, cũng yên tâm, gật gật đầu.

Văn Tử Hi cầm quả trứng trong tay, vừa mở miệng định ăn, quả trứng không còn vỏ vừa trắng vừa trơn giống như mọc đôi chân trượt ra khỏi tay nàng.

Một quả cầu tròn tròn mập mập rơi trên mặt đất bắn thành hai mảnh.

Ninh Cốt Đầu không biết từ đâu lao ra, ngậm lấy quả trứng rồi chạy.

“Trứng của ta…” Trên tay Văn Tử Hi vẫn giữ nguyên cái tư thế cầm trứng khi nãy, ánh mắt nhìn theo Ninh Cốt Đầu ngậm quả trứng mà nàng không dễ dàng gì mới lột vỏ đi được.

“Công chúa, ta lột cho người một quả khác.” Song Duyệt vội cầm một quả trứng gà khác trên bàn gõ gõ.

“Hừ.” Văn Tử Hi buông đôi đũa xuống, tự tức giận với chính mình, trứng của nàng, quả trứng mà nàng tự lột vỏ, quả trứng vừa trắng vừa mập, vừa đáng yêu mà nàng tự lột vỏ.

Ninh Cốt Đầu, lại dám cướp thành quả lao động của nàng.

Ninh Hoài cầm lấy quả trứng trong tay Song Duyệt: “Ta lột cho nàng một quả, nàng ăn cho cẩn thận.”

Ninh Hoài đẩy bánh bao tới trước mặt Văn Tử Hi: “Ăn một cái trước đi.”

Vỏ quả trứng gà dưới ngón tay thon dài Ninh Hoài cứ rào rạt mà rơi xuống, động tác như mây bay nước chảy, nhìn không giống như đang lột vỏ trứng, mà như đang điêu khắc một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.

Văn Tử Hi chọn một cái bánh bao to cắn một tiếng, nếm thử, lại cắn thêm một miếng.

“Không có thịt.” Nàng cầm chiếc bánh bao đã cắn hai miếng nói với Ninh Hoài, bên trong là nhân xanh xanh.

Ninh Hoài đã lột xong vỏ trứng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhăm dúm dó của nàng: “Bánh bao to là bánh bao chay, cái nhỏ mới là bánh bao thịt.”

“Ta không muốn ăn bánh bao chay, ta muốn ăn bánh bao thịt.” Văn Tử Hi muốn vứt cái bánh bao chay vừa cắn một miếng trong tay.

Ninh Hoài đặt quả trứng đã lột vỏ xong vào trong bát của Văn Tử Hi, nghiêm mặt nói: “Không được lãng phí, ăn cho hết đã.”

Giang Thị khuyên nhủ: “Nàng ấy không ăn thì con đừng bắt nàng ấy ăn nữa.” Rồi lại chọn một cái bánh bao thịt nhét vào trong tay Văn Tử Hi: “Ăn cái này đi, con không muốn ăn bánh bao chay cũng không sao cả.”

“Mẫu thân!” Ninh Hoài có chút đành chịu, còn chưa rước về mà đã bắt đầu bảo vệ nàng dâu rồi.

Văn Tử Hi tay trái là cái bánh bao thịt chưa ăn, tay phải là cái bánh bao chay đã bị nàng cắn một miếng, trong bát lại là một quả trứng, trong lòng khó xử.

Ở trong cung quá quen rồi, ở đây Ninh Hoài không cho nàng lãng phí.

Văn Tử Hi nhìn tay trái, nhìn tay phải, vẫn cứ ăn một miếng bánh bao chay trong tay trái, chỉ có điều bộ dạng như đang cố mà làm, giống như đang bị bắt uống thuốc.

“Hoài nhi!” Giang Thị trừng mắt nhìn Ninh Hoài một cái.

Ninh Hoài buông đũa xuống, đưa tay lấy cái bánh bao nàng đã ăn được một ít: “Còn lại để ta giúp nàng ăn, lần sau không cho phép đồ ăn mới nếm thử một miếng đã muốn vứt đi.”

“Ồ.” Văn Tử Hi lên tiếng đáp, còn dùng đũa chọc thủng quả trứng trong bát mà Ninh Hoài mới lột vỏ khi nãy.

Ninh Hoài, đồ xấu xa.

Truyện Chữ Hay