Hàn Mễ Mễ vừa mới nói xong, không khí càng ngày càng lạnh xuống mà nguyên nhân là do cái núi băng của Diệp Hạo Thần đang toả ra, khoé miệng anh cong lên cười như không cười. Nhìn anh lúc này rất đáng sợ.
"Tôi không đồng ý." Diệp Hạo Thần nhanh chóng đưa ra câu trả lời, không để ý đến Hàn Mễ Mễ, anh bước đến bên Chu Tịnh Hà đỡ lấy cô, mi tâm nhíu chặt biểu hiện sự khó chịu lúc này của bản thân mình.
Chuyện này xảy ra có gì đó không đúng, quá mức trùng hợp. Nhưng anh không nghĩ ra được không đúng ở chỗ nào?
Diệp Hạo Thần đặt tay ngang hông cô đỡ cô đứng vững.
"Tại sao anh lại không đồng ý?" Hàn Mễ Mễ bất mãn.
"Tôi cảm thấy bản thân không cần phải trả lời vấn đề này?" Anh lạnh lùng nói, như ẩn như hiện toả ra sự tức giận sâu trong đáy mắt. Anh đỡ cô đến ghế đá bệnh viện, đặt cô ngồi xuống, xong mới quay lại phía Hàn Mễ Mễ chất vấn.
"Tôi đã nói chưa nhỉ? Từ đầu đến cuối tôi không quan tâm đến cuộc thi này. Còn nữa cô ấy bị thương. Cô ấy bị thương đó, nếu tôi đến trễ chút nữa thì sao đây, cô dám đảm bảo cô ấy sẽ không gặp vấn đề gì ở những chỗ khác? Hình như tôi vẫn chưa thấy cô hỏi han quan tâm cô ấy? Rốt cuộc hai người có thật sự là bạn thuở nhỏ của nhau không?" Diệp Hạo Thần điên tiết xả một tràn, từng câu từng chữ như đang phát tiết ra cơn tức giận của bản thân mình.
Chỉ là anh nói rất đúng, cả cô và Hàn Mễ Mễ cũng không thể nói lại được gì chỉ biết im lặng chịu đựng.
Đột nhiên nói xong câu vừa rồi, anh lại nghĩ thông ra vài chuyện. Anh vò lấy tóc đang rối lên của mình nói tiếp:
"Khoan đã? Tại sao cô lại xuất hiện ở nơi đó? Chẳng lẽ cô đi cùng cô ấy? Cứu cô? Lại chuyện gì nữa đây?"
Đáp lại anh là cái gật đầu của cô và Hàn Mễ Mễ.
Anh cười, cười đến mức lạnh lẽo khiến cô không tự chủ được mà rùng mình.
"Cô đi cùng cô ấy? Vậy tại sao chỉ có mình cô ấy bị thương và ở chung với đám cô đồ kia ngay lúc đó? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trước khi tôi đến? NÓI MAU!" Hai từ cuối anh như rống lên, gương mặt của Hàn Mễ Mễ lúc này đã thấm đẫm nước mắt.
Hàn Mễ Mễ sụt sùi hồi lâu cũng không dám lên tiếng, gương mặt xinh đẹp ngập tràn nướt mắt tới đâu cũng không đổi lại được ánh mắt thương hại của Diệp Hạo Thần. Anh vẫn vậy, vẫn lạnh lùng, ánh mắt vẫn chất vấn cô, còn có mi tâm đang nhíu lại thể hiện sự phiền phức với những giọt nước mắt kia.
Chu Tịnh Hà cắn răng cố gắng nén sự đau đớn ở chân mà đứng lên, cô kéo ống tay áo của anh. Anh giật mình thu lại ánh mắt đáng sợ kia đỡ lấy cô.
Chu Tịnh Hà biết anh đang đợi chờ điều gì, cũng không chậm trễ mà yếu ớt cất lời.
"Là tôi, tôi đã kêu cô ấy chạy đi trước. Tiểu Mễ không có lỗi gì trong chuyện này đâu, anh đừng doạ cô ấy sợ."
Diệp Hạo Thần "A" lên một tiếng, anh không đếm xỉa đến lời nói của cô, nghiêng đầu đầy đáng sợ nói với Hàn Mễ Mễ: "Nếu cô đã chạy đi rồi sao lại lâu như vậy mới tới cứu cô ấy? Chẳng phải là cô ở gần cô ấy hơn là tôi sao? Vì sao tôi lại tới chỗ cô ấy trước cô? Còn nữa co hẻm đó gần chợ như thế, chợ lại sắp diễn ra hội chợ tại sao lại không có một bóng người xuất hiện? Rốt cuộc là như thế nào, cô đang làm cái quái gì thế HẢ?"
Diệp Hạo Thần nói xong người có phản ứng lại là Chu Tịnh Hà. Anh cảm nhận được, lúc này cả người cô đang run rẩy ở trong lồng ngực mình, áo đã khô ráo nay lại có cảm giác ươn ướt... Cô khóc sao? Chẳng lẽ cô cũng đã nghĩ đến điều này? Chẳng lẽ bị anh nói trúng nỗi lo sợ của cô rồi?
"Không phải! Em đi tìm cảnh sát, đồn cảnh sát ở đó rất xa, em phải đi rất lâu mới tới được. Khi em tới anh đã ở đó rồi... Còn nữa, làm sao em biết được nguyên nhân tại sao lại không có một bón người ở đó chứ... Tịnh Hà lời tớ nói là sự thật, làm sao tớ có thể bỏ rơi cậu, làm sao tớ có thể hại cậu được?" Hàn Mễ Mễ đi đến bên cô kéo cô từ trong lồng ngực Diệp Hạo Thần ra, giọng nói đầy sự bi thương.
Diệp Hạo Thần cười cợt nhã, sự thật là như vậy sao? Muốn nói tiếp điều gì đó lại bị cô đưa tay ngăn lại.
Cô cười gượng gạo, giọng nói trong trẻo do khóc quá nhiều mà lệch đi vài phần: "Tớ tin cậu mà Tiểu Mễ, chuyện hôm nay kết thúc ở đây thôi. Đừng ai nhắc đến chuyện này nữa."
Có ai hiểu được lòng cô không? Phải, cô đã nghĩ đến tất cả những chuyện mà anh từng nói. Nhưng cô không tin Mễ Mễ sẽ đối xử như vậy với mình, có đánh chết cô, cô cũng không tin. Có ai biết được nỗi đau này của cô, chân bị thương còn không đau đớn bằng lòng cô lúc này. Trái tim như bị người ta xiết chặt, như muốn tan vỡ, như bị ai đó xé ra thành từng mảnh, từng mảnh, như bị bóp nát không thương tiết. Cô đang đau lắm, rất rất đau...!
Thấy cô đang muốn bước đi anh bèn ngăn chặn lại, thanh âm đầy gấp gáp vang lên giữa không trung: "Nhưng mà Tịnh Hà..."
Cô đưa tay bịt lấy tai mình, giọt nướt mắt chực trào tích tụ lâu dần mà rơi xuống, hốc mắt đỏ hoe "ĐỦ -- RỒI!"
Anh nhìn tình cảnh lúc này mà đau lòng. Anh biết cô là đang gạt mình dối người. Cô không muốn nghe, càng không muốn biết đáp án. Bởi vì trong thâm tâm cô chắc chắn đã biết đáp án đó nhất định sẽ gây tổn thương lòng mình. Cũng phải, Hàn Mễ Mễ là bạn với cô từ khi còn nhỏ. Nói cô ta muốn hại cô, cho dù sự thật bày ra trước mắt Chu Tịnh Hà cô nhất định sẽ không bao giờ chấp nhận tin. Quả nhiên Chu Tịnh Hà là cô gái ngốc, ngốc nhất mà anh từng gặp. Anh thở dài, ánh mắt như muốn giết người hướng về phía Hàn Mễ Mễ đang run rẩy ở ngay bên kia.
"Mau đưa tôi về đi." Giọng nói của Chu Tịnh Hà lúc này ngắt quãng đến mức thiếu sức sống.
Anh nghiến răng đứng im tại chỗ. Anh muốn tính mối thù này với Hàn Mễ Mễ!
Chu Tịnh Hà mím môi kìm nén lại nước mắt, cố gắng dùng tất cả sức lực của mình gằn to:
"MAU --ĐƯA TÔI -VỀ NHÀ-- ĐI--!! Tôi cầu xin anh đó..."