Anh cảm thấy bản thân như chìm vào bóng tối vậy, mặc dù anh biết Lâm Nhu không phải là mẹ ruột của mình, mặc dù anh biết Lâm Nhu không hề yêu thương mình, thử nhìn xem tám năm qua anh ở trong Diệp gia có ngày nào là không bị bà ta mắng chửi, mắng anh là thứ con hoang, mắng anh là loại người thấp hèn, mắng mẹ anh là loại người tằn tiện và còn rất nhiều, rất nhiều lời nói không đếm xuể của bà ta luôn luôn khắc ghi trong lòng anh. Nhưng anh nghĩ, dù gì bản thân cũng sống cùng bà ta tám năm trời cũng xem như là người trong nhà thì ra là không phải.
Được, Lâm Nhu nếu bà đã vô tình như vậy thì sau này đừng trách tại sao tôi lại tuyệt tình với bà.
Diệp Hạo Thần lùi vài bước, đi ra khỏi cửa, đôi giày da cao cấp giẫm lên nền đá cẩm thạch, tiếng bước chân dồn dập vang lên, cũng như "báo hiệu" cho đám người đang "hăng say trò chuyện" kia biết là sắp có sự xuất hiện của mình.
Anh trưng bộ mặt thản nhiên bước vào cửa, đi thẳng đến ghế sofa êm ái mà ngồi xuống, phong thái nhẹ nhàng tao nhã cầm lấy bình trà rót vào tách trà, đợi mực nước dâng đến miệng tách anh mới hài lòng gật đầu đặt bình trà thủy tinh kia xuống, nở một nụ cười trào phúng, hỏi:" Lúc trước khi vào nhà con có nghe mọi người đang thảo luận cái gì đó? Sao thế? Có liên quan đến con ư?"
Gương mặt Lâm Nhu bỗng dưng biến hóa khôn lường. Chẳng lẽ nó đã nghe được cái gì rồi? Không thể nào, với tính cách của một đứa con hoang như nó nếu nghe được chắc cũng ầm ĩ không yên rồi, hà cớ gì lại bình thản ngồi đây uống trà. Nhưng nếu nghe được thì đã sao, cũng chỉ là một đứa con ngoài giá thú chẳng làm nên được trò trống gì.
"Cậu về đúng lúc lắm, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Diệp Hạo nhìn Lâm Nhu ngồi trên ghế sofa nói, trong lòng dấy lên cảm giác bất an, lại nghĩ đến chuyện lúc nãy bà ta vừa bảo sợ rằng sẽ tiếp tục nói ra lời đã kích anh, vì vậy không đợi bà ta nói thêm câu thứ hai ông đã chặn lời:" Bà im đi, Tiêu Ngôn con nghe ba nói, lần này gọi con về là ba có chuyện muốn bàn..."
Diệp Hạo Thần nhìn tình cảnh trước mắt, khóe môi giương cao nở một nụ cười, anh đưa tách trà lên môi uống một ngụm, quả nhiên là trà Tây Tạng vừa mới nhập về mùi vị rất được, thưởng thức một lát anh mới lười biếng mở miệng:" Ông nói thử xem?"
"Ba định đưa con đi xem mắt một cô gái, là con gái Hàn gia..."
Chương : Xem mắt?
Anh nhíu mày, nụ cười trên môi lập tức biến mất. Nếu nói đến xem mắt thì anh không hề có hứng thú, huống hồ anh vừa mới hôn Chu Tịnh Hà dù là còn chưa tỏ tình nhưng chuyện của anh và cô đã chắc như đinh đóng cột bây giờ mà anh lại đi xem mắt chẳng phải là đang bắt cá hai tay ư?
Nếu chuyện đi xem mắt biến thành một màn kịch thú vị có lẽ cũng không tồi?
...
Ngày cuối tuần, ngày mà tất cả mọi người đều được thư giản nghỉ ngơi sau một tuần học tập và làm việc mệt mỏi.
Tại nhà hàng Châu Khải, bóng dáng người người ra vào nườm nượp, anh tiêu soái vận trên người bộ vest đen đầy tôn nghiêm, cả người phủ một tầng khí lạnh nhìn đâu đâu cũng toát lên một sức hút mãnh liệt của cánh đàn ông. Những người khác đi ngang qua cũng không nhịn được mà quay đầu lại nhìn.
Diệp Hạo Thần đi đến căn phòng vip đã được đặt sẵn, nắm lấy nắm cửa mở ra liền bị tiếng nói chuyện cười đùa bên trong ập thẳng vào tai. Gương mặt không mang theo chút cảm xúc nào đi thẳng đến cái ghế trống còn lại ngồi xuống.
Lâm Nhu thấy "con trai" đã đến cũng tươi cười ân cần hỏi han:" Trễ thế con? Trên đường kẹt xe phải không?"
Diệp Hạo Thần tay nâng tách trà uống một ngụm, nghe những lời nói giả dối của bà ta trà trong miệng như cuộn lại từng đợt muốn phun ra ngoài cũng may đã bị anh nuốt xuống kịp.
Anh ho vài cái, khi thích ứng được rồi mới đặt tách trà xuống chậm rãi mở miệng "ừ" một cái.
Thấy thái độ xa cách của "con trai" Lâm Nhu cũng không bày tỏ thái độ, liền quay qua nói với hai người phụ nữ một già một trẻ ngay đó với dáng vẻ "người mẹ tốt": "Chị với cháu nó thông cảm Tiêu Ngôn nó rất tốt, chỉ có điều hôm nay nó đang mệt trong người nên mới như vậy." Xong lại quay sang trách anh:" Con đó, lần sau có tới muộn phải gọi cho mẹ báo một tiếng, mẹ còn lo con xảy ra chuyện gì. Con nhìn xem cả bàn ăn đều đợi mình con đó."
Diệp Hạo đang bàn chuyện làm ăn lúc này cũng dừng lại quay sang nhìn anh, ông cười nói:" Tiêu Ngôn tới rồi hả, nào cho người đem đồ ăn lên."
Diệp Hạo Thần nhìn tình cảnh trước mắt lồng ngực tràn đầy niềm vui, ánh mắt cũng ánh lên đầu vẻ thú vị. Anh biết trên thương trường tất cả mọi người đều có hai loại mặt. Quả nhiên không uổng công anh cất công đến đây xem kịch vui, thật sự hai người này không phụ lòng mong đợi của anh mà.
Thức ăn đã dọn lên đầy đủ, toàn là những món ăn đặc sắc hấp dẫn. Cô gái trẻ trung ngồi đối diện anh lúc này mới gắp một miếng thịt sang chén của anh, nói:" Anh là Diệp Tiêu Ngôn sao? Trăm nghe không bằng một thấy anh đẹp trai thật. Em là Hàn Mễ Mễ."
Diệp Hạo Thần nhìn miếng thịt chín mềm trong chén, cũng lịch sự nói "cảm ơn."
Lâm Nhu thấy tình cảnh trước mắt, cũng thức thời nói với Hàn phu nhân kéo thêm quan hệ:" Chị nhìn xem, hai đứa nhỏ này có vẻ rất hợp nhau."
Hàn phu nhân cũng cười cười đáp lại mấy câu, không khí phòng ăn mất đi sự im lặng vì tiếng cười đùa trò chuyện của hai người phụ nữ.
Diệp Hạo cũng nhìn Hàn Chung đang ngồi trước mắt mà tranh thủ bàn chuyện làm ăn.
Lâm Nhu gắp vào chén Diệp Hạo Thần một phần trứng cuộn, lại bị anh gắp trả trở về chén bà ta, trong phòng ăn truyền đến giọng trầm thấp của anh:" Thật xin lỗi, con không ăn được trứng gà, mẹ quên rồi sao?"
Gương mặt tươi cười của Lâm Nhu bị câu nói của anh mà đánh gãy. Lâm Nhu làm sao không biết anh đang cố tình không nể mặt bà. Nhưng trong tình cảnh này bà có thể làm gì hơn ngoài cười trừ và im lặng. Thằng nhóc này nhất định đã tính sẵn trước, bảo sao lúc trước nó chấp nhận đi xem mặt một cách dễ dàng như vậy.
Hàn phu nhân, Hàn Mễ Mễ và Hàn Chung nhìn Lâm Nhu đang lâm vào thế khó xử trên bàn ăn thì đã hiểu ra được tình cảm mẹ con của hai người này nhất định không tốt, nhưng cũng im lặng đành cho qua, người làm ăn trên thương trường tốt nhất là không nên quản chuyện bao đồng.
Diệp Hạo Thần gắp vào chén Lâm Nhu một bông cải xanh, trong mắt tràn ngập ý cười:" Mẹ bù lại trứng, con gắp cho mẹ bông cải, mẹ phải ăn đấy đừng giận con."
Lâm Nhu đứng hình nhìn bông cải xanh trong chén, chỉ có đầu bếp trong nhà và Diệp Hạo là biết Diệp phu nhân Lâm Nhu bị dị ứng với bông cải xanh. Diệp Hạo Thần làm như vậy không cho Lâm Nhu có cơ hội từ chối ép bà ta vào thế cụt. Nhưng tại sao thằng nhóc này lại biết bà không ăn được bông cải xanh?
Diệp Hạo Thần gương mặt thản nhiên, nhưng có thể thấy ý cười hiện lên rất rõ ràng. Lâm Nhu ơi là Lâm Nhu không ngờ bà cũng có ngày bị ép vào thế cụt như vậy. Chắc hẳn bà ta đang rất ngạc nhiên, chuyện bà ta bị dị ứng anh cũng tình cờ mà biết được. Nhớ hôm đó đang xuống lầu lấy nước uống, thì nghe tiếng bà ta quát tháo đầu bếp mới đến vì dám đem bông cải xanh vào trong thức ăn, còn mắng đầu bếp muốn đầu độc bà ta.
"Tiêu Ngôn, cháu năm nay bao nhiêu tuổi? Đã có bạn gái chưa?" Hàn phu nhân thấy tình cảnh khó xử, mở miệng giải vây.
"Năm nay cháu mười tám tuổi. Vẫn chưa có bạn gái." Chưa có nhưng sắp có rồi. Chu Tịnh Hà nhất định không thể nào thoát khỏi tay anh đâu.
Ở biệt thự Chu gia, Chu Tịnh Hà đang lười biếng nằm trên giường bỗng nhiên cảm thấy rùng mình.
Hàn phu nhân cười hiền bảo anh:" Tốt, vừa hay Mễ Mễ nhà tôi cũng vừa tròn mười tám."
Lâm Nhu ở bên cạnh ăn cơm trắng không lên tiếng, trò chuyện qua lại mấy câu với Hàn phu nhân Diệp Hạo Thần chán nản cũng chẳng buồn ở lại nữa. Cầm lấy áo vest đứng dậy lịch sự nói:" Nếu không có chuyện gì nữa thì con đi trước hôm nay con còn có việc bận mọi người dùng bữa vui vẻ."
Nói rồi không chần chừ mà đi mất để lại sau lưng những tiếng gọi hoảng hốt của Diệp Hạo, Lâm Nhu và vẻ mặt đầy ngạc nhiên của Hàn gia.
...
Chu Tịnh Hà lười biếng đắp mặt nạ dưỡng da nằm ườn ra trên giường, tay lướt lướt chiếc điện thoại đời mới nhất. "Ting" một cái tin nhắn mới hiện ra.
Diệp đầu gỗ:" Hai mươi phút nữa trước nhà, anh đến đón em đi chơi."