Nhạc Xích Vũ sau một lượt thút thít trong lòng của sỏa trượng phu không dài không ngắn, nàng biết hắn là trượng phu của mình, chỉ là, nếu như hắn phục hồi ký ức thì nàng vẫn chỉ là một xấu nữ chiếm vị trí vương phi của Nhạc Thanh Loan mà thôi. Nếu là đau lần nữa, chỉ bằng sớm cắt đứt vậy.
Nghĩ như thế không chút do dự nàng đẩy hắn ra, đứng bật dây, cư cao lâm hạ nén đau mà quát dẹp đường: “Ăn nói cho cẩn thận, ta không phải nương tử của ngươi, muốn tìm nương tử, đi nơi khác mà tìm.”
Dương Thiên Phong không chút phòng bị bị nàng đẩy ngã. Cả thân người to lớn lăn xuống bậc thang rồi ngồi trên đống lá mùn hôi hám ngẩng ngơ nhìn nàng. Trong thời khắc đó tay áo của hắn rơi ra một cái trống lắc gỗ, trống lắc rơi xuống đống mùn nên không có chút âm thanh nào.
Lúc này một đám người Kim quốc lập tức chạy đến nâng đỡ Dương Thiên Phong. Trạch Nghiễm thuộc hạ thân cận của hắn, hô to quát: “To gan, ngươi dám đẩy ngã gia?” Hắn biết chủ tử là giả ngốc, nhưng không thể hiểu nỗi chủ tử ở trong hoàng cung Nhạc quốc tìm tòi mấy ngày lại chọn ngay một xấu nữ bẩn thiểu không chút danh phận lai lịch mà nhận làm thê tử.
Chỉ là nàng ta dám quá phận như vậy khiến hắn nén không được cổ khí mà mở miệng mắng người không chút nể mặt Nhạc đế vẫn còn ở đây. Mà hắn cũng chẳng dám dùng từ quá nặng vì dù sao nàng cũng được chủ tử gọi là ‘nương tử’, biết đâu sau này sẽ trở thành một nửa chủ tử của hắn.
Nhạc đế thấy được cũng là tức giận quát to: “Hồ nháo, ngươi có biết người ngươi đẩy là ai không? Còn không mau hướng Xương vương Kim quốc bồi tội.”
Dương Thiên Phong ngồi trên đất giẫm chân hô to giận dỗi quát dẹp đường: “Ai cho các ngươi mắng nương tử của ta.” Không ai có quyền mắng thê tử của hắn, nhất là Nhạc đế.
“Trẫm...Trẫm...” Nhạc đế ngẩng ngơ không còn biết nói gì nữa. Ngốc tử vừa nhìn một mắt đã nhìn trúng nhi tử xấu xí bị bỏ quên này của hắn sao? Đây là do ngốc nên ánh mắt cũng có vấn đề đi. Nhưng đây cũng là chuyện tốt nha, tránh hắn lo lắng ngốc tử nhìn trúng nữ nhi tâm can của hắn.
Nhạc Xích Vũ nhìn thấy cái trống lắc kia quả tim trong lồng ngực đau nhói như bị hàng vạn con kiến bò vào cắn. Nàng không muốn nhìn nữa dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy bên trong đóng chặt của lại. Vô lực lưng tựa vào cửa chậm rãi trượt xuống, hai tay nàng giơ lên bịt chặt miệng không để cho âm thanh nức nở của mình phát ra ngoài.
Ở bên ngoài Dương Thiên Phong được Trạch Nghiễm nâng đỡ đứng lên, cung nhân giúp hắn phủi qua người. Hắn hất đám người ra nhặt trống gỗ lên chạy đến bên cửa ngồi xổm xuống đối diện lưng của nàng cách ván cửa cũ kỹ.
Hai tay hắn chà xát dùi gỗ, trống lắc theo động tác kia mà chậm rãi gõ vang lên trong không khí im lặng. Hắn nhẹ nhàng bật ra nỉ non gọi: “Nương tử, nương tử.” Âm thanh ẩn theo đau lòng cùng hối hận không ai nhận ra được.
Hắn biết nàng sợ cái gì, nàng sợ hắn sẽ phục hồi trí nhớ, nàng sợ hắn quên mất nàng, nàng sợ hắn lại hưu nàng, nàng sợ một lần nữa đau lòng mà rời đi. Đời trước hắn căn bản không biết nàng tứ cố vô thân. Chỉ là đời này hắn sẽ không bao giờ phụ nàng nữa, bởi hắn không bị mất trí nhớ, cũng không hề si ngốc, càng sẽ không bao giờ quên nàng.
Từng âm thanh muộn hưởng của trống lắc vang lên như một ngân châm đâm vào trong lòng của hai người. Kiếp trước, cả hai thành thân xong, lúc đầu Dương Thiên Phong vẫn là rất không vừa ý vị thê tử này. Hắn được phụ mẫu bảo thê tử của hắn chính là đệ nhất mỹ nữ đại lục, hiện đột nhiên lại biến thành xấu nữ hắn thế nào chấp nhận được.
Nhưng đến khi cả hai cũng nhau trải qua một đoạn thời gian liền rút ngắn khoảng cách. Còn nhớ rõ, hôm đó cả hai xuất phủ nắm tay tung tăng dạo phố, ở trà lâu Dương Thiên Phong nghe được một bàn nói chuyện, mà chủ đề của bọn họ chính là tặng lễ vật dỗ thê tử đang giận dỗi.
Mà bản thân hắn dạo gần đây thường xuyên chọc thê tử khóc thế nên cũng mua lễ vật cho nàng. Với trí thông minh của hắn lúc đó quả thực ngoại trừ trống lắc ra hắn không nghĩ được gì khác nữa. Khi hắn mang tặng, nàng quả là cười rất rạng rỡ không chút dấu hiệu bài xích nào như khi Trạch Nghiễm khuyên nhủ hắn nên mua thứ khác.
Thế là mỗi lần nàng giận dỗi hoặc không vui hắn lại mang trong lắc ra chậm rãi lắc để dụ dỗ nàng cười. Mỗi lần như thế nàng đều mỉm cười tha thứ cho hắn. Nhưng hiện nàng cùng hắn chỉ còn lại đau lòng lẩn quẩn trong ký ức đời trước.
Đến khi hắn lấy lại ký ức trở về bình thường thì khoản ký ức hắn ngây dại, ký ức về nàng, hắn không còn gì cả. Lúc đó hắn một lòng muốn tiến đánh Ly quốc mang đệ nhất mỹ nhân đại lục, vốn nên là thê tử của hắn, trở về. Đương nhiên hắn rất nhanh liền tiêu diệt được Ly quốc mà mang được đệ nhất mỹ nhân đại lục Nhạc Thanh Loan trở về bên mình.
Nàng làm đủ mọi cách hắn cũng không chút nàng động tâm thậm chí là ghét bỏ nàng. Đến lúc nàng mang trống lắc ra kể cùng hắn, hắn không chút do dự ném xuống đất bởi hắn không muốn nhắc đến khoản thời gian ngây ngô mất mặt của mình lúc đó nữa, hắn cảm thấy đó chính là vết dơ nhất trong cuộc đời hắn.
Trống lắc từ tay nàng rơi mạnh xuống đất, dùi trống cùng mặt trống đoạn thành hai, tim nàng cũng vỡ vụn ngồi phịch xuống đất, rống lên âm thanh đau lòng. Đến hôm hắn ném hưu thư vào mặt nàng, trước mặt hắn nàng mang trống lắc ném xuống hồ, cái hồ hắn vì cứu nàng mà lao xuống rồi nhớ lại tất cả.
Nàng nói trượng phu nàng đã chết ở nơi đó, vật này nên cũng nên hoàn cố chủ. Sau đó nàng mang hành tự mình cầm hưu thư xuất phủ không hề quay đầu lại. Hôn nhân của nàng cùng hắn vẻn vẹn hơn một năm ngắn ngủi, vui có buồn có chỉ là không có hậu.
Hắn cho người mang hết những thứ liên quan đến nàng thiêu hủy. Sự hiện hữu của nàng chính là vết dơ bẩn nhất của hắn nên hắn không muốn có bất kỳ thứ gì liên quan đến nàng tồn tại trong cuộc đời của mình. Hắn muốn cùng đệ nhất mỹ nhân đại lục tận hưởng vinh hoa phú quý.
Sau khi nàng rời đi để Nhạc Thanh Loan chấp chưởng không bao lâu hắn cảm thấy không khí trong phủ rất quái lạ, hạ nhân hầu như không còn như trước nữa. Đến hôm hắn nghe chính miệng Nhạc Thanh Loan cùng nha hoàn trò chuyện hắn mới biết sự thật, hắn gọi Trạch Nghiễm đến kể hắn nghe ký ức đã mất lúc trước.
Bởi hắn không cho phép ai nhắc đến nàng nên lúc đầu Trạch Nghiễm nghe được hai chữ ‘vương phi’ liền nghĩ là Nhạc Thanh Loan nên mang hành động gần đây của nàng ta ra nói. Hắn sửa lại là Nhạc Xích Vũ, Trạch Nghiễm lúc đầu có chút run rẩy sau mới nói thật.
Hắn sai người lật tung Kim quốc tìm nàng vẫn vô tung, một nữ tử một thân một mình như nàng có thể đi đâu được. Tìm không được lại mở rộng phạm vi khắp tam quốc trên lục địa đều không phát hiện bóng dáng.
Lại năm năm sau, trong một lần nhận lệnh của phụ hoàng đến Ngạn quốc vô tình biết nàng cũng ở đó. Hắn vốn không nghĩ một nơi toàn độc như Ngạn quốc sẽ là nơi nàng dừng chân. Chỉ là đến khi hắn gặp lại nàng không chỉ dung mạo thay đổi mà cả tính cách lẫn thái độ cũng đổi.
Nàng lướt qua hắn như một kẻ xa lạ, nàng không phải không nhận ra hắn mà nàng xem hắn như một người có cùng dung mạo với sỏa trượng phu của nàng. Hắn nói gì nàng đều không đáp chỉ là để nha hoàn bên cạnh cầm phong hưu thư do hắn đích thân viết năm đó giơ lên cao. Hắn nhìn thấy phong hưu thư kia lời lẽ gì cũng phát không ra miệng. Là hắn có lỗi, hắn nhớ không ra nàng,
Hắn cùng nàng đàm phán không thành, Dương Thiên An lúc đầu khuyên hắn nên trở về nhưng lúc sau cũng giúp hắn khuyên nàng, đều là vô ích. Cuối cùng Dương Thiên An thở dài bảo hắn không nên đào vết thương cũ của nàng nữa, bảo hắn nên hồi Kim quốc đối xử tốt với Nhạc Thanh Loan.
Đây là vì nàng chưa từng cùng Dương Thiên An nói bất cứ thứ gì về Nhạc Thanh Loan nên Dương Thiên An một chút cũng không biết. Còn hắn, hắn là người biết tất cả làm sao có thể đối xử tốt với nữ nhân kia được.
Nàng mỗi ngày sống ở ngôi nhà gỗ nhỏ trong hoàng cung Ngạn quốc cùng một con nhện độc làm bạn. Thời gian bình thường của nàng đều là tiêu phí vào việc giúp hoàng thất trồng thảo dược. Dương Thiên An nói với hắn, nhờ con nhện kia mà độc trong người nàng được giải rồi. Hắn mỗi ngày đều đến đó, nàng chỉ để con nhện độc kia chắn ở cửa ‘nghênh tiếp’ hắn chứ không hề lộ mặt.
Đến một hôm hắn phải hồi Kim quốc, hắn lại vờ té ngựa giả ngốc gạt nàng. Chỉ là nàng nhìn ra được hắn không có đôi mắt ngây ngô năm xưa nên chỉ lẳng lặng chuốc mê dược tống hắn trở về.
Khi hắn tỉnh lại đã thấy mình ở trên xe ngựa chuẩn bị đến biên giới Ngạn quốc rồi. Hắn tức tốc chạy bộ trở về hoàng cung, hắn cố ý làm như vậy để nàng thấy được hắn chính là ngốc. Khi đến nơi cả thân hắn đều là bụi bẩn, y phục tóc tai xốc xếch gọi nàng ‘nương tử’. Nàng chỉ lạnh mắt ném lại một câu vạch trần rồi bảo hắn hưu thư ở đây đừng nên gọi nàng như vậy, quay lưng rời đi.
Hắn vốn nghĩ sẽ chờ khi nàng hồi tâm chuyển ý thì biết được tin tức hoàng cung đã có nội loạn. Hắn tức tốc trở về, sau một hồi cùng tam hoàng đệ Dương Cảnh Phong giao phong đến cùng mới biết được hắn(DCP) hoài nghi hắn hại đại hoàng huynh.
Chỉ là hắn chưa kịp giải thích đã thấy được Dương Cảnh Phong đoạn khí rồi. Hắn thực sự không có hại đại hoàng huynh a. Nhưng hiện còn ai tin hắn, phụ mẫu cũng bị ám sát, đại hoàng huynh chết không rõ nguyên do, tam hoàng đệ do chính tay hắn giết.
Hắn ngồi trên đế vị chẳng còn một người bên cạnh, đến cuối cùng cả muội muội muội phu cũng mất, thê tử cũng mất, mạng hắn cũng không giữ được. Chỉ là hiện hắn đã trọng sinh, có cơ hội tìm ra người phía sau màn, sửa lại những tội lỗi của mình.
Cũng nhờ qua một kiếp hắn mới biết được, tam hoàng đệ chân chính không có tàn tật mà chính là giả tàn để thử hắn. Hắn cũng phải trang cho giống một ngốc tử tránh để huynh đệ tương tàn một lần nữa, phải sửa đổi kết cục của lúc trước. Tuyệt không để lịch sử lặp lại.