Đôi phu thê nọ dung qua điểm tâm thì tiến cung thỉnh an Thiệu Khánh hậu. Trong khi Dương Thiên Phong ung dung như không vẻ mặt hàm tiếu ngồi vui vẻ trong xe ngựa lải nhải thì Nhạc Xích Vũ lại đầy lòng tâm sự nên không có nghe hắn nói gì.
Nếu là ý của Thiệu Khánh hậu thì chút nữa nàng nên ứng phó thế nào a. Nên nói là nàng chưa thích ứng hay là nói Dương Thiên Phong ngủ say nên chưa làm được gì? Vẫn là đổ hết tội cho hắn đi, dù gì chút nữa trị liệu xong hắn cũng không nhớ mà.
Dương Thiên Phong nở nụ cười thiên chân chu mỏ ăn hạt sen tẩm đường: “Nương tử nương tử, lát nữa chúng ta đến phủ của tam hoàng đệ làm gì?”
“Đến đó tham quan.” Nhạc Xích Vũ phun ra một câu. Chỉ cần quá trình châm cứu hoàn tất nàng lập tức mang giấy viết đến cho hắn viết hưu thư.
Lòng lại có chút không nỡ nhìn tuấn dung của sỏa trượng phu, tay không tự chủ đặt lên. Đầu nàng tựa lên vai hắn cọ cọ tìm tư thế thoải mái.
Dương Thiên Phong lại không đoán được nàng vì sao có biểu cảm này. Chẳng lẽ còn có chuyện gì Trạch Nghiễm không biết nên không nói cho hắn nghe. Tâm hắn lại nhảy lên một cái, bất an thi nhau mọc.
Thiệu Khánh hậu vừa thấy hai người tiến đến lập tức khuôn mặt niềm nở cười. Nhưng theo qua sát của một người làm thân nương liền biết được cái gì cũng chưa từng xảy ra. Thế là gọi Dương Thiên Phong đến hỏi: “Hôm qua mẫu hậu dặn lão nhị có làm theo?”
Nhạc Xích Vũ chột dạ ngồi bên dưới, vốn nghĩ Thiệu Khánh hậu sẽ hỏi nàng không ngờ lại hỏi tên ngốc kia a. Tay nàng kéo kéo khăn trong tay, tập trung tinh thần lắng nghe để biết ứng đối.
Dương Thiên Phong cười hì hì ngồi bên cạnh Thiệu Khánh hậu, hắn uống cạn một ly trà nhỏ mới nói: “Có a, nhưng nương tử bảo không biết.” Không thể trách hắn không bảo vệ nàng nha, ngốc tử không nói dối.
Nhạc Xích Vũ bị điểm tên tim nhảy một cái mạnh. Hắn cư nhiên khai nàng ra, mỉm chặt môi đem đầu cúi thật thấp. Vì sao lúc nào nàng cùng Thiệu Khánh hậu cũng là phải nói về chủ đề nhạy cảm này cơ chứ.
Thiệu Khanh hậu thấy được đôi tai đỏ ửng của Nhạc Xích Vũ cũng không khỏi mỉm cười. Nàng liền đuổi Dương Thiên Phong ra ngoài cùng Dư thị trò chuyện giữ Nhạc Xích Vũ bên trong cùng mình nói.
“Nhị nhi tức, đến đây ngồi cùng bổn cung đi thôi.”
Nhạc Xích Vũ không thể làm gì khác ngoài việc bước lên đó, mặt nàng giờ đây đông cứng lại biết bản thân sắp bị mang ra ngọ môn rồi. Vừa đặt mông ngồi xuống lại nghe được Thiệu Khánh hậu ân cần nói:
“Đã là người một nhà, nhị nhi tức không nên quá e ngại xa lạ với bổn cung.” Kỳ thực từ lúc biết được chuyện Nhạc Xích Vũ trúng độc thì nàng thương tiếc không thôi. Thông qua lời của thái y cũng biết gương mặt này phải dùng cả đời chỉ còn có thể chấp nhận mà thôi, nhưng đáy lòng nàng không ngừng đối với vị nhi tức này thương cảm.
“Nhi tức hiểu rõ.” Nhạc Xích Vũ đáp lấy lệ.
Thiệu Khánh hậu mỉm cười khiến lui cung nhân lại nói: “Kỳ thực hiện tại bổn cung ngày qua vô vùng mãn túc, nếu là nghe được hỷ sự của Xương vương phủ không chỉ là bổn cung cùng hoàng thượng mà cả Kim quốc đều đều cao hứng.”
Nhạc Xích Vũ: “…” không biết nói thế nào nữa, im lặng là biện pháp tốt nhất.
Thiệu Khánh hậu không gấp gáp vẫn là chậm rãi nói: “Kim quốc thịnh thế chỉ sợ duy trì không được lâu. Hoàng thất Kim quốc không người thừa kế đại thống khiến bổn cung cùng hoàng thượng rất lo lắng, nên mang hết mọi chuyện đều đặt lên trên người lão tam.”
“Nhưng lão tam lại vô pháp...bổn cung...” Nói đến đây Thiệu Khánh hậu nghẹn ngào đưa tay lau nước mắt. Nàng tư niệm lão đại, lại thương tiếc lão nhị cùng lão tam. Bản thân tự hỏi đã làm sai chuyện gì mà lão thiên lại đối xử với nàng như vậy. Trong một năm ba nhi tử lần lượt gặp nạn.
Nhớ năm đó thái y nói, Dương Cảnh Phong bất năng nhân đạo chi loại nàng kinh hách đến hôn mê. Vì sao lại xảy ra thảm cảnh này cơ chứ?
Nhạc Xích Vũ ngẩng đầu lên thấy được lập tức quan tâm an ủi: “Mẫu hậu không cần quá đau lòng, hiện vẫn còn tam hoàng đệ lo liệu quốc sự. Vương gia tuy không giúp được nhưng...a...vẫn có thể...” Nàng cũng không biết nên như thế nào tiếp tục nói xuống.
Thiệu Khánh hậu gật đầu nhìn nàng từ ái nói: “Vậy liền giao trọng trách này cho nhị nhi tức rồi.”
Nhạc Xích Vũ chỉ biết gật đầu lấy lệ thôi. Đợi chữa được cho Dương Thiên Phong liền để hắn đi đánh Ly quốc cướp mỹ nhân về vì hoàng thất khai chi tán diệp vậy.
Thiệu Khánh hậu cao hứng lau qua lão lệ bên khóe mắt, cười đến mãn nguyện: “Bổn cung cùng hoàng thượng cũng rất mong đợi được bế tôn tử, cũng hy vọng mấy người các ngươi có thể hạnh phúc. Lão nhị tuy rằng gặp hiểm giữ được mạng, thần trí không được như trước nhưng bổn cung tin chắc hắn sẽ đổi xử tốt với ngươi.”
“Nhi tức hiểu rõ, mẫu hậu thỉnh an tâm.” Tâm của Nhạc Xích Vũ thắt chặt, nếu Dương Thiên Phong thực sự ngây ngốc mãi đến cuối đời thì đúng là như vậy. Chỉ là,...hình ảnh kia nàng không thể quên được. Hắn tỉnh lại chính là một người hoàn toàn khác, người hắn đối xử tốt cũng chỉ có một mình Nhạc Thanh Loan mà thôi.
Thiệu Khánh hậu nhẹ nhàng vươn tay vuốt ve đầu nàng: “Bổn cung biết ngươi gả xa lại phải ủy khuất làm thê tử của lão nhị cả đời chăm sóc hắn. Bổn cung cùng hoàng thượng cũng xem ngươi như An nhi mà đối đãi, hy vọng ngươi cũng xem chúng ta như người một nhà.”
Nàng chính là sợ Nhạc Xích Vũ sẽ lạnh nhạt nhi tử của nàng. Chỉ là hôm nay thấy được hai người vui vẻ tay trong tay tiến vào cũng an tâm không ít. Có lẽ Nhạc Xích Vũ cũng cảm nhận được nhi tử của nàng là thực tâm nên không còn có thái độ bài xích như trước nữa.
Lúc này Dương Thiên An cũng tiến vào, hành qua lễ liền bước lên ngồi bên Thiệu Khánh hậu: “Nhị hoàng tẩu hảo.”
Lúc này ở bên ngoài thấy được Dư thị cùng Dương Thiên Phong ngồi ở bên ngoài cũng có chào hỏi mấy câu. Nàng cũng biết được bên trong là đang nói chuyện gì nên cố ý ở bên ngoài một chút mới tiến vào.
“Hoàng muội hảo.” Nhạc Xích Vũ mỉm cười hồi lại liền cúi đầu xuống.
Dương Thiên An hiểu rõ nên nói: “Đều là ngươi một nhà nhị hoàng tẩu không nên đối với muội như người ngoài như thế.” Có lẽ ở Nhạc quốc vị hoàng tẩu này cũng phải hành xử như vậy đi. Bất quá đây là Kim quốc, hoàng thất Kim quốc không có nhiều quy củ như vậy đâu.
“An nhi nói đúng a, sau này không cần cúi đầu như vậy. Ngươi là vương phi làm sao cúi đầu như hạ nhân được.” Thiệu Khánh hậu cũng vui vẻ chen miệng.
“Vâng...”
Nói qua một hồi, Nhạc Xích Vũ cũng được thả ra ngoài.