Thiệu Khánh đế hướng Nhạc Xích Vũ quát to: “Ngươi đang làm cái gì?” Đã không tính toán chuyện nhi tử muốn lấy một xấu nữ rồi mà nàng còn không biết tốt xấu cư nhiên dám đào hôn, không chỉ thế mà còn đá ngã nhi tử của hắn nữa. Nếu sau này để cả hai chung sống nhi tử của hắn nhất định sẽ chịu khi dễ.
Thiệu Khánh hậu đau lòng đỡ nhi tử lên giúp hắn phủi bụi trên y phục: “Lão nhị không sao chứ, có đau chỗ nào không, mẫu hậu gọi thái y được không?”
Dương Thiên Phong sợ thê tử bị mắng lập tức chắn trước mặt Thiệu Khánh đế thanh minh: “Phụ hoàng, là ta bất cẩn không liên quan nương tử.” Trong lòng hắn thầm hô nguy, không nghĩ đến phụ mẫu lại đến đây thấy được.
Nhạc Xích Vũ còn chưa kịp phản ứng đã nghe Thiệu Khánh đến nói tiếp: “Ngươi đào hôn như vậy có biết hậu quả là gì không?” Nếu không phải nhi tử của hắn nhất quyết thích nàng thì nữ nhân này sớm bị hắn mang ra ngọ môn chém rồi, vũ nhục hoàng thất, chỉ bằng tội này liền có thể để hắn có cớ thảo phạt Nhạc quốc.
Thiệu Khánh hậu lúc này mới có thời gian nhìn kỹ xấu nhan của Nhạc Xích Vũ. Những nốt mụn nước kia quả thực ác tâm khiến người không dám nhìn thêm dù chỉ một mắt. Cả người nàng chao đảo được Thiệu Khánh đế đỡ lại mới có thể đứng vững.
Dương Thiên Phong nhìn thấy tình thế không tốt vội vàng dùng chút sức kéo thê tử xuống. Bản thân hắn làm đệm thịt cho nàng đè lên, hiện không thể dùng võ công thực sự là rất bất tiện. Nhạc Xích Vũ cứ như vậy từ trên cao ngã xuống trên người trượng phu cũng là choáng váng mặt mày.
Qua chừng ba giây nàng lập tức đứng lên, nhanh chóng rời khỏi người của trượng phu. Dương Thiên Phong cũng đứng lên giữ chặt tay nàng: “Phụ hoàng, nương tử nàng...”
Còn chưa kịp nói xong đã bị nộ khí của Thiệu Khánh đế cắt đứt: “Không cần nói nữa, Trẫm có mắt hoàn toàn có thể thấy được.”
Ngay khi Thiệu Khánh đế phất tay áo rời đi Nhạc Xích Vũ vội vàng quỳ xuống túm lấy vạt áo của hắn cầu tình: “Là Xích Vũ sai rồi, thỉnh hoàng thượng trách phạt.” Nàng vì bỏ trốn không nhớ đến bách tính Nhạc quốc, nàng thực sự sai rồi, nàng đã quá ích kỷ. Hiện gây ra chuyện lớn như vậy nàng không nhận sai cũng không được.
Dương Thiên Phong nhìn thê tử của mình rồi quỳ xuống cùng nàng, nếu là còn nói dối sợ rằng phụ hoàng sẽ càng giận hắn. Hắn nhìn Thiệu Khánh hậu ánh mắt thập phần van nài: “Nương tử chỉ là vừa tới không quen, phụ hoàng mẫu hậu đừng trách nàng.”
Thiệu Khánh đế quay lại nhìn thấy nộ khí cũng không thể phát tác, một bên là nhi tử si ngốc, một bên chính là nhi tức mới được đưa đến hòa thân. Nếu chuyện này truyền ra ngoài cũng sẽ để lại thanh danh không tốt cho hoàng thất.
Thiệu Khánh hậu ở bên cũng không đành lòng liền mở miệng thay nhi tử cầu tình: “Hoàng thượng, nhị như tức vừa đến cái gì cũng không biết, hôm nay lại là đại hỷ, nếu tha được thì tha. Thần thiếp tin chắc qua chuyện này nàng cũng sẽ không dám tái phạm.” Nói xong không quên nháy mắt ra hiệu cho đôi phu thê đang quỳ bên dưới nên dập đầu tạ tội.
Nhạc Xích Vũ đang cúi đầu căn bản nhìn không thấy. Dương Thiên Phong vội vàng dập qua đầu rồi kéo tay áo nàng nhắc nhở. Nàng cũng dập qua đầu nhưng không có mở miệng hứa rằng sẽ không có lần sau.
Thiệu Khánh đến nhướng mày hỏi: “Nếu còn lần sau thì thế nào?”
“Phụ hoàng...”
Dương Thiên Phong vừa há mồm đã bị Thiệu Khánh đế giơ tay chặn lại: “Trẫm muốn nghe nhị nhi tức nói.” Thái độ này chính là nhất định sẽ có lần sau. Hắn cũng đã được nghe báo nàng chính là bài xích nhi tử của hắn, không cho thân cận. Hiện tại không gả cũng đã gả, còn dám làm ra loại chuyện này, cho dù bài xích đi nữa thì cũng không được phép bỏ trốn.
Dương Thiên Phong dùng khuỷu tay húc húc nhẹ vào bắp tay của thê tử, nhỏ giọng nhắc nhở: “Nương tử nương tử, nàng hứa với phụ hoàng sẽ không bỏ trốn nữa đi.” Hắn cũng muốn nghe chính miệng nàng hứa. Tuy nàng trốn không thoát nhưng hắn cũng không muốn thấy nàng trốn như vậy.
Nhạc Xích Vũ mím chặt môi, mắt nhìn hai cái tay đang đan lại với nhau của mình. Nếu nàng hứa xong không thực hiện cũng không ai làm gì được nàng. Vậy liền hứa đi! Vừa mới mở miệng còn chưa kịp phát ra bất kỳ âm thành gì đã bị Thiệu Khánh đế hung hăng cắt đứt.
“Nếu hứa mà không làm được thì phải thế nào?”
Miệng vừa mở ra nàng lại ngậm trở về, lời nói đến miệng cũng nuốt xuống bụng tiếp tục không trả lời. Nỗi khổ của nàng có thể kể cùng ai bây giờ, nàng tin chắc nếu họ biết được họ cũng sẽ không làm khó nàng, nhưng điều quan trọng hiện tại chính là, ai sẽ tin nàng đây.
Dương Thiên Phong đau lòng vươn tay ôm lấy thê tử đang quỳ bên cạnh mình nỉ non: “Nương tử nương tử, nàng hứa đi có được không, ta cũng không muốn nàng bỏ trốn, càng không muốn thấy nàng bị phạt, được không, được không?” Mặt hắn áp sát vào những mụn nước đáng sợ trên mặt nàng không rời nửa bước. Hành động này cũng muốn chứng tỏ với phụ mẫu rằng nàng chính là người hắn yêu thương cả đời này.
Thiệu Khánh hậu nhìn thấy cũng mở miệng hiền hậu khuyên bảo: “Nhị nhi tức, ngươi có hứa hay không cũng sẽ không thể rời đi. Bổn cung tin chắc ngươi cũng biết rõ hòa thân nghĩa là gì, không cần bổn cung phải nhiều lời.” Vì sao đường cũng đã bái mà nàng còn ngoan cố như vậy a?
Mắt thấy Thiệu Khánh đế không nhịn được nữa nàng lại nói: “Bổn cung biết để ngươi gả cho lão nhị cũng là ủy khuất ngươi, nhưng ngươi xem, hắn yêu thương ngươi như thế này a. Ngươi nhìn phân thượng này mà hứa với hoàng thượng có được không?”
Nhạc Xích Vũ cũng vẫn im lặng không đáp, hơi thở ấm áp của trượng phu đang ngay bên cạnh mình nhưng nàng sợ sẽ một lần nữa biến mất. Nàng không sợ ủy khuất, nàng cũng không chê hắn ngốc, chỉ là một khi hắn nhớ lại nàng sẽ không còn gì nữa. Nàng không muốn, nàng không muốn như lúc trước một dạng đau lòng mà rời đi.
Hai hàng lệ nóng lăn dài, lướt qua đám mụn nước trên mặt rồi lại tích tích xuống ống tay giá bào của Dương Thiên Phong. Thân thể nàng vì khóc mà run rẩy, mũi sụt sịt không ngừng, từ chỗ cổ họng phát ra âm thanh nức nở nho nhỏ.
Dương Thiên Phong nhịn không được, tâm lại trận trận nhói. Hắn biết nổi khổ của thê tử, hắn cũng hiểu được một phần nỗi đau của nàng. Hiện ngoại trừ ôm lấy nàng thật chặt hắn cũng không thể làm gì khác, đây chưa phải lúc giải thích cùng nàng, chưa phải lúc để nàng biết sẽ không có chuyện hắn quên nàng nữa.
“Nương tử nương tử, nàng đừng khóc, ta ở đây sẽ không để nàng ủy khuất.”
Nghe xong Nhạc Xích Vũ càng khóc to hơn nữa. Câu này hắn đã từng nói cùng nàng, chỉ là khi hắn nhớ ra mọi chuyện lại quên mất câu này. Nàng là ủy khuất mà rời đi, nàng đã từng nghĩ rằng tâm mình đã chết cho đến khi đến Ngạn quốc, nàng lại như được tái sinh một lần nữa.
Thiệu Khánh đế đợi đã quá lâu không còn kiên nhẫn nữa liền hô to phân phó: “Mang Xương vương phi nhốt vào sài phòng suy nghĩ ba ngày, không có lệnh của Trẫm không ai được phép tự ý mở cửa.” Dứt lời liền cùng Thiệu Khánh hậu rời đi.