Trans: Tama07
______________
02. Gã đàn ông lạ mặt
Lizbel từ từ mở mắt.
"............."
Cô đang ở một nơi lần đầu nhìn thấy. Cái giường gọn gàng. Căn phòng không có mấy đồ dùng nội thất, nhưng rộng rãi và gọn gàng.
Một lớp chăn mỏng phủ lên cơ thể của cô. Lizbel nhận ra rằng cô đang nằm trên một cái giường lạ.
Có vẻ đây không phải là phòng của cô. Nệm giường này mềm mại hơn giường của cô nhiều. Mùi hương từ tấm chăn cũng khác nữa.
Lizbel lôi bàn tay của mình ra khỏi chăn và giơ lên, rồi soi xét khắp bàn tay.
Ánh sáng vàng kim mà cô nhìn thấy trước khi bất tỉnh, giờ đã biết mất hoàn toàn.
"Thứ đó là gì......?"
Giọng nói của Lizbel bị khàn đi.
Lizbel đưa bàn tay còn lại lên và lật đi lật lại, để kiểm tra xem ánh sáng ấy có tuôn ra nữa không. Dù cô nhìn một hồi lâu nhưng cái ánh sáng chói mắt ấy vẫn không xuất hiện.
Thực sự thì đó là gì?
Với đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, Lizbel suy nghĩ.
Vì sao mà cơ thể mình chẳng có chút sức nào?
Sinh lực của cơ thể bị rút đi như hồi cô sống dở chết dở do cơn sốt vì chạy nhảy quanh bờ hồ trong bộ đồ ngủ giữa mùa đông.
Thế nhưng, Lizbel đã tỉnh dậy rồi, nên cô không thể nằm yên thế này mãi. Cô vén chăn lên và gượng người dậy.
Không rõ ai đã cởi bộ váy cô từng mặc, hiện tại Lizbel đang mặc váy hai dây mỏng.
Chỉ nhìn thôi cũng thấy váy hai dây này có chất liệu sang trọng khác với những
bộ đồ ngủ cô thường mặc ở Hoàng Cung.
Lizbel nhìn xuống y phục của mình với ánh mắt nghi ngại nhưng
cô chỉ nghĩ 'ra là vậy', rồi bỏ qua.
Lizbel đã quen với việc bị thị nữ kéo lăn vào trong phòng tắm và tự ý thay đồ
khi cô bị ngất đi vì đuối sức sau cơn động kinh.
Lizbel vén màn ren mỏng, khi ấy cô mới thấy rõ được quanh cảnh bên trong phòng.
Dòng suy nghĩ của Lizbel lệch sang chiều hướng hão
huyền.
"Là cung điện chính sao.......?"
Căn phòng nơi Lizbel tỉnh lại,
lớn hơn phòng của cô. Căn phòng không lộng lẫy nhưng chỉ nhìn qua cũng thấy được những đồ vật sáng bóng, không có một dấu vết bị chạm tay, rõ ràng đây không phải là phòng bên trong tháp mà các thành viên Hoàng tộc ở.
Nếu vậy thì đây là cung điện chính, nơi Lucifer ở sao? Vậy nhưng cung điện chính sẽ không mở cửa, nếu không được Lucifer chấp thuận.
Nếu vậy thì là ở đâu?
Lizbel nhìn quanh phòng một lần, rồi cô lại nhìn xuống cơ thể mình.
Rõ ràng Jikal đã dí kiếm vào gáy của cô. Lizbel vội vàng lấy tay sờ gáy.
'Đúng là cổ vẫn dính liền chứ.......?'
Trước tiên thì có vẻ là đầu của cô
vẫn dính trên cổ. Nếu vậy thì càng không có chuyện nơi này là Hoàng cung.
Jikal để em gái nằm trong căn phòng tốt, khi vừa mới định giết chết nó sao? Hoang đường.
Lizbel loại bỏ giả thiết đây là Hoàng cung. Cô quay đầu lại.
Có một cửa sổ lớn tại một phía tường. Cửa sổ đang bị rèm che phủ khoảng một nửa.
Lizbel bước xuống giường. Dù cô cảm thấy cơn đau nhức nhối ở lòng bàn chân, nhưng chỉ ngần đấy thì không thể gọi là đau đối với Lizbel.
Soẹt. Lizbel không chần chừ, tiến lại gần cửa sổ và vén tấm rèm cửa. Khung cảnh bên ngoài lọt vào tầm mắt của cô.
Là ban đêm. Màn đêm ảm đạm. Những đốm sáng lờ mờ phát ra từ những ngôi nhà, giống như vì sao trong đêm tối.
"Oh........."
Lizbel chớp mắt vì hoảng hốt. Cô chưa từng nhìn thủ đô từ nơi cao như thế này.
Dù ở trong Hoàng cung, nhưng cũng phải leo lên tận đỉnh tháp của cung điện trung tâm thì mới có thể nhìn thấy được khung cảnh như thế này.
Thực ra thì nơi này là ở đâu?
Với một người chưa từng bước ra ngoài Hoàng cung như Lizbel, thì cô không thể biết được rằng nơi này chính là một trong những quán trọ xa hoa nhất thủ đô, và là căn phòng nằm ở tầng cao nhất.
Ngón tay mảnh mai nắm lấy then chốt cửa. Cánh cửa sổ bị đóng chặt khá là nặng. Lizbel dồn sức và mở cửa.
Cô đã định mở cửa.
"Xin đừng mở"
"........!"
Giọng nói lạ phát ra từ phía sau lưng. Lizbel giật bắn và ngoái đầu lại.
"Là ai........."
Lizbel không thể nói hết câu.
Giọng nói mà cô vừa nghe thấy có vẻ phát ra từ khá xa, nhưng chỉ trong khoảnh khắc chưa kịp chớp mắt, mà chủ nhân của giọng nói đã ở ngay sau lưng cô.
".............!"
Khoảng cách rất gần. Lizbel ngừng thở trong khoảnh khắc.
Đôi mắt xám đậm rõ ràng đang nhìn cô. Màu mắt như tro xám còn lại khi đốm lửa tàn.
Bàn tay to và rắn chắc sượt qua vai của Lizbel và với ra phía sau.
Lizbel không thể hô hấp và ngoái đầu nhìn theo bàn tay ấy.
Bàn tay ấy đặt lên trên bàn tay đang nắm then cửa của Lizbel, bàn tay to che phủ toàn bộ tay của cô.
Bàn tay lạnh lẽo.
Cạch.
Gã đàn ông nắm tay cô
và đóng cửa sổ. Cánh cửa sổ vừa được hé mở một chút, giờ đã bị đóng lại hoàn toàn.
Gã đàn ông rút lại bàn tay đang đặt lên trên tay của Lizbel.
Anh ta lên tiếng.
"Sẽ bị rò rỉ nếu mở cửa. Cô vẫn chưa thể điều khiển được"
"Cái gì........."
Lizbel cắn môi và quay đầu lại nhìn gã đàn ông. Nam nhân với máu tóc đen và đôi mắt xám đậm. Hình thể trông khá giống với Roses. Cái cổ thẳng tắp lộ ra giữa áo sơ mi đen được mở cúc áo ở cổ.
Cô hướng mắt lên. Xương cằm thẳng tắp hướng ra trước, bờ môi nổi sắc đỏ
kì lạ so với nam nhân.
Đôi mắt sắc sảo
và hàng mi hơi rũ xuống có phần khiêu gợi.
Nói tóm lại thì đó là một nam nhân đẹp tinh xảo tới mức đáng sợ.
Gã đàn ông lạ mặt. Người lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Đôi mắt xám trầm lặng, khó mà nhìn thấy được thứ ẩn bên trong.
Thoáng qua thì thấy giống đôi mắt của Roses nhưng không phải vậy. Roses là người thuần thục trong việc che giấu.
Vậy nhưng gã đàn ông này thì khác. Lizbel biết ngay khi nhìn thấy anh ta.
Gã đàn ông này là người không có lý do và cũng không cần thiết phải che giấu bản thân.
Thứ lấp đầy bên trong đôi mắt tím ấy là sức uy hiếp không chủ ý. Tới tận bây giờ, Lizbel chưa từng nhìn thấy đôi mắt như thế.
"Là ai?"
Vậy nhưng giọng nói phát ra từ miệng của cô vẫn không khác so với thường ngày. Chất giọng cao và hoạt bát.
Nghe thấy giọng của mình, Lizbel mới sực tỉnh táo lại.
Không được tỏ ra yếu đuối trước mặt kẻ mạnh. Cái quyết tâm gần giống với tự tẩy não ấy khiến cho Lizbel hành động.
Bờ môi đang bị cắn nhẹ của cô mở ra.
"Đây là đâu, và ngươi là ai?"
Ngữ điệu của ả điên phát ra như thói quen. Vậy nhưng
tại đất nước này chẳng có ai bắt bẻ
Công chúa điên khi cô ăn nói bất lịch sự.
Quả nhiên là gã đàn ông không có vẻ gì để tâm. Gã từ tốn trả lời.
"Để xem nào. Tôi là ai và đây là đâu nhỉ?"
"Đó không phải câu trả lời"
"Tôi cũng không biết cô là ai. Đôi bên đều như nhau nên đừng hỏi những câu khó xử chứ"
Câu trả lời của gã đàn ông thật mơ hồ và không có lý lẽ để phản bác lại. Lizbel cũng không có ý định dễ dàng để lộ thân phận Ngũ công chúa điên của mình.
Có vẻ là đối phương cũng không tò mò.
Hơn nữa, gã đàn ông không còn nhìn Lizbel.
Đôi mắt xám hướng thẳng xuống dưới.
Lizbel cau mày và cúi đầu nhìn theo ánh mắt của anh ta. Rồi cô phát hiện thấy bàn chân bị nhuốm đỏ của mình.
"Phải khuyên cô chú ý, đừng vội vàng di chuyển luôn sao?"
Gã đàn ông vô cảm nói và vươn tay tới Lizbel. Cô giật mình và lùi lại sau nhưng phía sau cô là cửa sổ.
Lizbel cắn môi và nói.
"Đừng chạm vào ta"
Ánh mắt bẩn thỉu. Đôi mắt lạnh lẽo và vô cảm chất đầy sự uy hiếp vốn có không thêm không bớt.
Lồng ngực cô bắt đầu đập thình thịch.
Gã đàn ông lặng lẽ nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu. Và rồi có vẻ như anh ta vỡ lẽ ra thứ gì đó.
"Ah"
Gã đàn ông thốt lên. Bàn tay chưa chạm tới Lizbel và đang dừng lại giữa không trung, từ từ thu lại.
Ngón trỏ dài vẽ ra một vòng tròn
nhỏ. Ánh sáng xanh lam phát ra.
Lizbel nhăn mặt, nhìn cảnh ấy, rồi há miệng ra vì nhìn thấy sự biến đổi của gã đàn ông. Đôi mắt xám của anh ta bị che đi khoảng một nửa bởi mắt kính tròn.
Gã đàn ông đẩy nhẹ kính lên và nói.
"Giờ chắc là đỡ hơn rồi"
"..............."
"Tôi xin lỗi. Tháo ra một lúc nên tôi quên mất."
Lời xin lỗi một cách đường đột.
Vậy nhưng bằng cách nào đó, dường như Lizbel
hiểu được lời xin lỗi ấy. Quả thực là áp lực đè lên cô đã giảm đi một phần.
"Vậy đã được chưa?"
Gã đàn ông nở nụ cười kín đáo và giang hai tay ra cho cô xem.
"Tôi không có vũ khí, và cũng không có ý định tấn công cô"
"............"
"Với cả, tôi thật sự bắt đầu cảm thấy lo lắng"
Gã đàn ông đánh mắt xuống dưới. Lúc đó Lizbel mới cảm nhận được sự đau đớn nhức nhối ở lòng bàn chân.
Lòng bàn chân lành lại một chút rồi lại bị hở miệng, cứ lặp lại thế nhiều lần, có vẻ giờ đây bàn chân của Lizbel
đã tới giới hạn.
Nếu bị lên mủ thì nguy mất. Khi Lizbel đang
nghĩ như vậy thì gã đàn ông đã vòng cánh tay qua eo của cô.
".............."
Khoảng cách đã gần, lại càng trở nên gần hơn trong khoảnh khắc. Tới mức mà đầu mũi suýt chạm vào nhau. Tới mức có thể cảm nhận được cả hơi thở.