Trans: Tama07
Chap trước mình có dịch thiếu 1 đoạn, bạn nào chưa đọc thì qua đọc lại nha. Sr các bạn :'(
______________________
Dường như Jikal không muốn tiếp chuyện thêm với Lizbel, anh ta quay người lại và cất bước. Đi qua bàn, Jikal cầm lấy thứ gì đó đặt ở trên và ném cho Lizbel.
"Này, cầm đi. Có vẻ thị nữ của mày để lại đấy"
".....?"
"Không biết là ai nhưng có vẻ là thị nữ trung thành đấy"
Lizbel ngẩn ra nhìn cái lọ bé và dẹt vừa sượt qua tán váy và rơi xuống.
Là lọ thuốc mỡ.
Rầm!
Dù Jikal đã biến mất sau cánh cửa nhưng sự cảnh giác của Lizbel không vơi đi. Đôi mắt xanh lam ngập sự nghi ngờ nhìn xuống lọ thuốc mỡ.
"........."
Không có một thị nữ thực lòng lo cho Ngũ công chúa, thứ bị gọi là sự hổ thẹn của Valdimar và còn là thứ có thể chết bất cứ lúc nào.
Kể cả nhũ mẫu đã nuôi lớn Lizbel cũng xem việc khinh miệt cô là chuyện thường tình khi cô phát điên.
Lizbel với tay ra sờ mó lọ thuốc mỡ. Rõ ràng thứ này không có ở đây khi cô trở về phòng. Vậy thì ai đã đem thuốc mỡ tới và để lại trên bàn?
Càng thắc mắc càng không thể giải đáp được.
* * *
Nhưng Lizbel nhanh chóng coi sự thắc mắc ấy chỉ là điều vặt vãnh. Trước mắt, Lizbel bỏ lọ thuốc vào trong ngăn kéo vì cô không thể sử dụng thuốc mỡ mà chưa rõ là do ai để lại.
Suy nghĩ của cô nghiêng về một hướng khác. Những lời Jikal nói tuyệt đối không phải là những lời nói suông.
"Có nhiều kẻ máu mặt trong Sứ đoàn lần này"
Sứ giả từ Đế quốc sẽ tới đây. Hơn nữa, Lizbel còn nghe nói người dẫn đầu Sứ đoàn chính là cánh tay phải của Hoàng Đế, Công Tước Narnak.
Ngày tiếp theo sau khi được Jikal báo tin, Lizbel đã lượn khắp Hoàng cung để nghe lỏm những thông tin liên quan tới sứ đoàn.
Lizbel không thể để xuất hiện kiểu tin đồn 'Công chúa quan tâm tới chính sự', vậy nên cô chỉ còn cách nghe trộm phần được phần mất.
Kì lạ thay, người ta không mấy nhắc đến Công tước Narnak trong chủ đề về sứ đoàn.
"Người ấy có trong danh sách sử giả được phái đi đấy. Chủ nhân của Ma tháp ở Ratae"
"Biết rồi. Vì thế nên Bệ hạ mới cảm thấy khó chịu"
Có vẻ chuyện về sứ đoàn đã lan rộng ra khắp Hoàng cung.
"Có thể nhìn thấy pháp sư, mà còn là Chủ nhân của Ma tháp nữa ư. Không phải đây là cơ hội chỉ tới một lần trong đời đó sao?"
"Phải đấy. Không hiểu vì sao nhân vật máu mặt như thế lại tới vùng đất khô cằn ma thuật này nữa?"
Pháp sư. Lizbel nghiền ngẫm từ ấy với tâm trạng có phần mới lạ. Valdimar là đất nước của những chiến binh thờ phụng Nữ Thần Hellar. Vương quốc không có ma thuật và không đào tạo Pháp sư một cách chính quy.
Tất cả những người có tài năng của pháp sư đều được gửi tới Ratae. Ma tháp của Ratae là thánh địa của ma thuật, nơi tất cả các pháp sư trên Đại lục ao ước chứ không riêng gì Valdimar.
Thủ lĩnh tài ba của Ma tháp ấy lại tới nơi này sao?
'Lạ kì thật đấy'
Nhưng chỉ có vậy, suy nghĩ của Lizbel đi theo chiều hướng khác. Công tước Narnak và Ma Tháp Chủ. Hai nhân vật máu mặt như thế tới Valdimar.
Mục đích của sứ đoàn đã rõ ràng. 10 năm một lần, củng cố lại hiệp ước liên minh và giám sát Valdimar - Vương quốc không khác gì nước chư hầu của Ratae.
Tất cả sự chú ý sẽ đổ dồn vào đó khi sứ đoàn lưu lại Valdimar.
Quốc Vương và Hoàng tử có tàn ác tới mức nào đi nữa thì cũng không có ý định để máu vấy bẩn Hoàng cung trong thời gian đó. Bởi vì chẳng có gì tốt đẹp khi làm Ratae phật ý.
Vậy nên cuộc chiến kế vị sẽ bị hoãn lại trong thời gian đó. Đó chính là thời gian mà các bên ngầm đình chiến.
Là tình thế nguy cấp hay là cơ hội 10 năm mới có đây?
Dù nghĩ thế nào đi nữa thì câu trả lời vẫn là vế sau.
Nếu vậy thì.......
Lizbel nấp sau cột trụ và đang chìm sâu trong suy nghĩ. Khi ấy.
"Em, làm gì ở đây?"
Giọng nói vô cảm phát ra từ phía sau.
".............!"
Lizbel hoảng hồn và chạy thục mạng tới trốn ở phía sau cột trụ đối diện. Thình thịch, thình thịch. Trái tim đập mạnh dữ dội như muốn nhảy ra ngoài.
Lizbel biết cái chất giọng từ tốn và tĩnh lặng này. Vậy nhưng cô không thể biểu hiện sự kinh ngạc trong thời gian quá lâu.
Lizbel cười rạng rỡ như một thói quen rồi thò đầu ra từ phía sau cột trụ.
"Anh Roses"
Đôi mắt xanh lam đậm và mái tóc vàng kim hơi tối hơn so với tóc của Lizbel. Nhưng Roses lại là người mang màu sắc gần giống với Lizbel nhất trong số các anh chị em của cô. Anh ta đang đứng ở đó.
Nhìn trang phục màu đen không có tay áo thì có vẻ là anh ta vừa quay về từ sân đấu tập. Cơ bắp rắn chắc cứ thế lộ ra.
Dù không có thân hình to lớn như Jikal nhưng quả nhiên Roses là một chiến binh tài năng. Nếu ví Jikal là sư tử khổng lồ thì Roses là báo đốm nhanh nhẹn.
Dù biết thói quen của anh ta là luôn nắm lấy chuôi kiếm đeo ở hông nhưng Lizbel vẫn thấy lạnh sống lưng.
"Ghét quá đi. Làm em giật hết cả mình"
Người luôn luôn tiếp cận đối phương từ sau lưng. Roses Valdimar. Mấy tháng trước anh hai của cô đã chém bay đầu Ngũ Hoàng tử từ phía sau. Nguyên quả đầu của Ngũ Hoàng tử vẫn luôn hớn hở như con chồn, lăn tròn dưới chân của Lizbel.
Biểu cảm của Roses khi vấy máu anh em không hề khác so với hiện tại. Đôi mắt vừa có vẻ trống rỗng, vừa có vẻ bị khóa chặt một cách kín kẽ không có một lỗ hổng.
Anh ta đã giết chết Tam Công chúa và Ngũ Hoàng tử với khuôn mặt vô cảm kia.
Nếu Jikal là kẻ gieo giắc bản tính quá khích của anh ta khắp mọi nơi thì Roses là kẻ không chớp mắt, dù chứng kiến chuyện gì xảy ra đi nữa. Và cũng là người anh trai không để tâm tới Lizbel một cách kỳ lạ.
'Chắc là do anh ta thấy khinh miệt'
Chắc hẳn anh ta ghét phải coi đứa em gái - thứ chướng mắt làm mất mặt Valdimar là đối thủ của mình. Và đó là điều đáng mừng đối với Lizbel.
Đôi mắt xanh đậm hơn một chút so với Lizbel đang nhìn cô chằm chằm. Roses lặng lẽ hỏi.
"Ta hỏi em làm gì ở đây"
"Có chỗ nào em không được đến à?"
Lizbel mở to mắt và hỏi ngược lại.
"Đây là nhà của em mà"
".........."
Roses không trả lời.
Điểm tương đồng giữa ba người còn sống sót trong 10 người của Hoàng gia Valdimar là sự nhạy bén.
Để có thể sống sót giữa những anh chị em nổi bật, thì hiển nhiên là phải dùng hết tâm can mà soi xét đối phương cũng như đoán trước nước đi tiếp theo của họ.
Roses, người đối đầu trên mọi mặt với Jikal chắc chắn phải nhanh nhạy hơn Lizbel chứ không có chuyện kém tinh ý hơn cô.
Roses lặng lẽ nói.
"Nghe trộm không phải thói quen tốt"
Nhờ thần kinh phản xạ đến mức đáng sợ mà Lizbel có thể phản ứng lại một cách điềm nhiên trước lời nói ấy của Roses.
"Có chuyện gì mà em không được phép nghe sao?"
"........."
"Đây là nhà của em cơ mà"
Roses nhìn cô một lượt từ đầu đến chân. Thỉnh thoáng ánh mắt màu xanh đậm của Roses khiến Lizbel cảm thấy khó chống chịu hơn cả ánh mắt sắc bén của Jikal.
Ánh mắt vô cảm và không rõ ràng.
Lizbel hầu như không đọc được điều gì trong đôi mắt ấy. Quả nhiên là cũng vì điều đó mà Jikal ghét Roses.
Đôi mắt xanh lam hướng tới phần giữa đuôi váy và bàn chân của Lizbel trong một lúc rồi nhìn sang chỗ khác.
".........Phụ thân sẽ cho gọi vào bữa tối"
Cha? Mắt của Lizbel tròn xoe như thỏ. Có vẻ anh ta đang nói tới chuyện cha cô sẽ cho gọi 3 đứa con còn sống sót tới ăn tối.
Lizbel cười rạng rỡ.
"Chắc là cha thích điệu nhảy của em đấy. Thật mừng vì đã khiến cha vui vẻ như thế"
"Vậy sao. Là việc tốt sao?"
'Lạ quá'
Hôm nay Roses nói nhiều một cách bất thường. Roses không nhìn Lizbel thêm nữa và cất bước.Rồi khi anh ta lướt qua bên cạnh Lizbel.
"Đó không phải lựa chọn tốt đâu, em gái. Tốt hơn là nên cẩn thận"
Nếu không có câu nói cuối này thì Lizbel sẽ bỏ qua vì nghĩ đây chỉ là hành động không rõ lý do của Roses.
".............."
Việc cảnh cáo đứa em gái bị điên hãy cẩn thận là điều bất thường.
Giả như Lizbel không phải ả điên mà là người bình thường thì việc bảo đứa em gái, người sẽ nhắm vào tim mình bất cứ lúc nào, phải cẩn thận là đều quá đỗi bất thường.
Dù dáng dấp của Roses đã biến mất ở đâu đó trong Hoàng cung nhưng Lizbel vẫn ôm cột trụ và đứng yên một chỗ.
Rồi từ lúc nào mà cô phát ra tiếng cười lớn.
"Ah....Hahahaha"
Móng tay yếu ớt cào cấu lấy cột trụ vững chãi. Hình ảnh Lizbel cười phá lên khi đang ôm lấy cột trụ giữa Hoàng cung thật quái dị. Những thị nữ đi qua liếc nhìn Lizbel bằng ánh mắt chán ghét.
Cô ta lại thế nữa rồi. Lại sắp lên cơn co giật chứ gì. Tự đốt sợi dây sinh mệnh của bản thân cơ đấy.
Họ thì thầm, nói qua nói lại những lời như thế. Lizbel nghe được tất cả. Và cô càng cười lớn hơn.
"AHAHAHAHA...."
Vì không thể khóc nên cô chỉ có thể cười. Lizbel cười to đến mức hoa mắt. Bụng dạ cồn cào như sắp nôn, dù chưa ăn gì nhưng dường như cô sắp nôn ra cả dịch vị.
Dù đang cười nhưng sự tuyệt vọng đục khoét đầu óc cô. Lý trí bị ăn mòn như khi độc dược từ từ ngấm sâu vào trong cơ thể.
Bằng bản năng của động vật, Lizbel đã nhận ra.
Lộ tẩy rồi. Roses đã biết.