Ngu Hoàng từ chổ Hoàng Đế trở về, trong lòng nàng sớm đã có dự liệu, bởi vì nàng thừa biết vị Hoàng Huynh này không quan tâm gì nàng, về việc sống chết của nàng sớm cũng không để tâm. Lão đạo đi theo nàng bởi vì muốn lập công chuộc tội đã khai báo nàng vì lúc lãnh binh xuất trận đã tử chiến sa trường.
Bây giờ, Ngu Hoàng là quan tâm tới chính sự, đem tất cả chính sách, pháp quy của Chu Tước Chí Quốc lật xem một lần, mới biết cái gì gọi là bên ngoài vàng ngọc bên trong thối rữa! Quốc khố hao tổn kinh ngạc, vậy mà lại nói mười năm qua chỉ thu vào không có chi ra thì càng thêm kinh người. Ngoài ra, Ngu Hoàng đối với việc tranh giành ngôi vị của Hoàng Huynh rồi sau đó xử huyết các đại thần thật sự không hiểu, tuy nói về chuyện người không ủng hộ mình tiêu diệt không chừa một mống cái này trong tranh đoạt ngôi vị Hoàng Đế là có thể từng thấy, nhưng là đối với kẻ không phản kháng cũng cùng nhau liên tiếp bị xử tử lại không thể hiểu được, còn dư lại chỉ toàn kẻ gió chiều nào xuôi chiều đó, ngoài ra vài đại thần mới thêm vào đều là lại lịch bất minh, thậm chí còn có chút là người trong giang hồ. Hơn nữa, những đại thần uyên bác giống như Thái Phó đều bị cấm túc, trừ có thể ở trong cung đi đi lại lại ra, những thứ khác cũng giống như giam cầm phạm nhân. Rất nhiều điều không hiểu khiến cho Ngu Hoàng không cách nào giải thích được, vì vậy nàng liền tới gặp Thái Phó của mình mong tìm được giải đáp cho thắc mắc này.
"Thần tham kiến Cửu Công Chúa!" Một lão nhân "hạc phát đồng nhan" quỳ xuống trước mặt Ngu Hoàng, người này chính là Thái Phó của Ngu Hoàng - Ngôn Học Lương.
"Lão sư mau mau đứng lên!" Ngu Hoàng thấy vậy nhanh đỡ.
Ngôn Học Lương là lão thần đi theo tiên hoàng, cũng là cùng tiên hoàng xây dựng Chu Tước Chí Quốc phồn thịnh, vừa là tướng tài có thể chinh chiến sa trường, cũng lại là nho sĩ học thức uyên bác. Chỉ tiếc, sau đó không biết là nguyên nhân gì, chân trái đột nhiên tàn phế, võ công cũng mất hết, nghe nói là trúng độc. Ngôn Học Lương luôn luôn trung thành với tiên hoàng, trung thành với Thái tử, sau đó Di Vương lên ngôi, hắn liền bất mãn, nhưng cũng chỉ có thể buông trôi bỏ mặc, vô lực xoay chuyển càng khôn. Ngu Hoàng đối với hắn rất kính ngưỡng, hắn cơ hồ đem tất cả học thức của mình dốc hết giao cho Ngu Hoàng, Ngu Hoàng mặc dù từng không hỏi tới chính sự, nhưng về đạo trị quốc quả thật là một hiền tài nhất nhì, đến việc dụng binh đánh giặc, Ngôn Học Lương trước đến nay không dạy đến, binh pháp cũng chỉ là Ngu Hoàng lấy từ trong binh thư, nhưng lại lo lắng Hoàng Huynh hiểu lầm cho nên một mực không dám xem qua. Trải qua lần đầu tiên chinh chiến nên Ngu Hoàng vì vậy mà bại trận, hiện giờ nhớ tới tựa hồ Hoàng Huynh là cố ý phái nàng đi chịu chết.
Ngu Hoàng cùng Ngôn Học Lương đi tới mật thất trong phòng Ngu Hoàng, chỗ này là tiên hoàng cố ý lưu lại có thể né tránh biến cố, cũng có thể chạy ra khỏi hoàng cung, hiện nay trong cung chỉ có hai người bọn họ biết. Vào mật thất, Ngu Hoàng liền tường thuật lại chuyện dọc đường này gặp gỡ cùng nghi ngờ trong lòng, hơn nữa muốn cho Thái Phó trả lời thắc mắc trong lòng mình, nhưng mà Ngu Hoàng ngàn vạn lần không nghĩ tới, Ngôn Học Lương lại dứt khoát thừa nhận hết thảy, còn đem tất cả chuyện nghe thấy kinh người đều nói cho Ngu Hoàng nghe. Ngu Hoàng thật không dám tin tưởng câu trả lời lại đáng sợ đến vậy! Nàng tựa hồ cảm thấy mình ở trong cung sinh sống lâu như vậy đều là tuổi trẻ cuồng vọng, một mực sống ở trong sương mù. Nếu không phải Hoàng Huynh ác tâm lang sói khiến thần trời căm phẫn khiến Triêu Quốc kéo quân đến trừng phạt Chu Tước Chi Quốc, sợ rằng cả đời mình cũng sẽ không biết những sự thật kinh tởm như vậy.
Nguyên lai Chu Tước Chí Quốc chẳng qua là mấy bộ tộc còn sót lại mà Triêu Quốc không có đuổi tận giết tuyệt, chỉ là bởi vì người của những bộ lạc này đều rất đoàn kết hơn nữa không phải gây phiền toái, hơn nữa biết giữ lời hứa. Nhưng là sau đó, Hoàng Huynh vì tranh đoạt ngôi vua, lúc còn thiếu niên liền tìm đến nhận Dược Vương Huyễn Linh Địa làm Sư Phụ, tinh thông độc dược, vốn cho là hắn sẽ ở lại nơi đó làm truyền nhân Dược Vương, có thể sau đó hắn đột nhiên trở mặt, tiếp sau liền nghe nói Dược Vương quy ẩn giang hồ, trong chốn giang hồ cũng lập tức xuất hiện một bang phái mới—— Cổ Độc Môn. Rồi sau đó tiên hoàng cùng Thái tử cũng chết oan uổng, rất nhiều đại thần cũng lần lượt chết, chỉ có Ngôn Học Lương may mắn còn sống sót, nhưng là cũng phải trả giá. Bây giờ Ngu Hoàng mới biết, Di Vương chính là Giáo chủ chân chính của tà giáo - Cổ Độc Môn hoắc loạn giang hồ, Phụ hoàng cùng hai Hoàng Huynh và nhiều người khác đều là do hắn làm hại, ngay cả Sư Phụ của hắn là Dược Vương cũng là bị hắn hạ độc mà chết. Loại người lòng dạ lang sói này, tội ác chất chồng, trừ chuyện xấu ra cái gì cũng không làm, Chu Tước Chí Quốc vào tay hắn chỉ có diệt vong! Ngu Hoàng càng nghĩ càng không cam lòng, Chu Tước ta sao lại sanh ra loại con cháu xấu xa như hắn! Có thể nói giờ phút này, công sức tổ tiên hết thảy đều đã trôi theo giòng nước, không cách nào cứu vãn.
"Công Chúa, thần... Thần đã sớm quy hàng Triêu Quốc, Chu Tước Chí Quốc khí số đã tận, Công Chúa... Ai! Thần xấu hổ a!" Ngôn Học Lương tự biết mình đối với với quốc gia mà nói chỉ còn là một kẻ tay sai ngoại bang!
"Hừ, bây giờ còn nói những thứ này nữa thì cung đã không có ý nghĩa. Thái Phó làm vậy có lẽ cũng đúng.." Ngu Hoàng nói.
"Công Chúa, bây giờ cũng chỉ có Triêu Quốc có thể cứu những bá tánh của chúng ta, ngài biết mươi vạn đại quân của chúng ta vì sao chỉ mấy ngày liền bị công phá không?" Ngôn Học Lương bất đắc dĩ nói, hắn biết chuyện này cùng Ngu Hoàng nói những chỉ là thêm phần đả kích và không cách nào tiếp nhận, nhưng là hắn tin tưởng đồ nhi mình dạy dỗ có năng lực chịu đựng, hơn nữa, Ngu Hoàng lại là phụng hoàng chuyển thế trăm năm khó gặp.
"Đối với, chuyện trọng yếu như vậy ta làm sao quên được chứ." Ngu Hoàng.
"Thật ra thì quân đội trong nước đã sớm đến chinh chiến tại biên ải của các nước khác đang có xung đột với Chu Tước ta và cũng bị tiêu tổn hầu như không còn bao nhiêu, binh lính mà ngài dẫn đi ra là mấy binh lính cuối cùng còn có thể chiến đấu. Những binh lính đó đều là từ bá tánh bắt vào, còn có một ít tù binh từ mấy bộ tộc. Như vậy tinh thần quân đội tan rả, Triêu Quốc cấp cho ân huệ không tốn một binh một chốt, chỉ cần chịu hàng thì không giết liền có thể thu phục lòng quân, bây giờ ở ngoài Hoàng thành quân đội trú đóng đã không chỉ có người vạn quân." Ngôn Học Lương nói.
Ngu Hoàng nghe vậy liền biết kế hoạch Đản Đản nói chính là cái này, gian thần lộng quyền, trung thần trong triều đều đã đầu hàng Triêu Quốc, chỉ sợ loại cục diện này đã không phải là một hai năm, lần này Triêu Quốc là biết người biết ta, có chuẩn bị mà đến, có lẽ là ngại vì Di Vương và Cổ Độc Môn mà làm trễ nãi việc đem binh đến đánh, bây giờ Cổ Độc Môn đã trừ, trong triều trừ tay sai của Di Vương cùng mấy gian thần vô sỉ, sợ rằng đều là đại thần nội ứng của bọn họ. Đặt ở trước mắt Ngu Hoàng đơn giản chính là hai con đường, một là tử thủ cùng với triều cương đã không còn thuốc chửa này, một hướng còn lại là bỏ tối theo sáng bảo hộ tánh mạng dân chúng tránh cảnh sinh linh đồ thán. Nghĩ tới đây, Ngu Hoàng không khỏi thở dài, nói: "Người ta có câu "thiên hạ đều là của Đế Vương", mà lại không ai nói nói "Đế Vương cùng triều cương từ thiên hạ mà ra". Thiên hạ không dân, làm sao có Vua? Thái Phó, ngài đây là muốn thay Triêu Quốc thuyết phục ta sao".
"Công Chúa..." Ngôn Học Lương quỳ xuống không nói, nước mắt già nua vắt ngang. Hắn làm sao không tiếc khí chắp tay giao giang sơn nhường cho người ngoài chứ?.
Làm sao nguyện ý để chủ tử ăn nhờ ở đậu!
"Cũng được! Phụ hoàng từng nói qua dân mất nước mất, dân sanh nước mạnh. Chỉ cần Triêu Quốc chịu đáp ứng không làm tổn hại tánh mạng bá tánh Chu Tước Chí Quốc ta, Ngu Hoàng ta không chỉ có đầu hàng, sẽ còn có thể cố gắng hỗ trợ Triêu Quốc." Ngu Hoàng dứt khoát kiên quyết nói.
"Công Chúa... Thần... Vậy thần liền đi đáp lời..." Ngôn Học Lương đáp.
Ngu Hoàng bây giờ tựa như trước lúc bình minh là bống tối bao phủ, nàng cùng Ngôn Học Lương nói chuyện rất nhiều rất nhiều, mới biết, việc ở Chu Tước Lâm gặp phải Ngôn Ma chính là con trai ngỡ đã chết nhiều năm của Ngôn Học Lương, hắn từng bởi vì thu thuế đắc tội tiểu nhân mà bị ám sát, sau đó được Chiếu Nghĩa Công Chúa Triêu Quốc cứu, bấy giờ mới cùng Ngôn Học Lương có lui tới, dần dần, Triêu Quốc để cho Ngôn Học Lương sáng suốt thấy được hy vọng có thể cứu được quốc dân, chẳng qua là khi đó hắn vẫn là muốn cho Di Vương một cơ hội, bởi vì hành vi của Di Vương càng ngày càng khiến người khác không thể chấp nhận, ngay cả Thất Công Chúa từng ra vào cùng hắn cũng mệt mỏi vì thủ đoạn giết người như cỏ rác của hắn, cho nên mấy năm này Ngôn Học Lương mới thật sự đầu hàng, đáp ứng vì Chiếu Nghĩa Công Chúa làm việc. Đồng thời cũng liên lạc rất nhiều đại thần trong triều có đức hạnh tài năng nghĩa sĩ, trong ứng ngoài hợp cứu bá tanh trong cảnh dầu sôi lửa bỏng. Hôm nay, Di Vương đã có chút không kềm chế được, hắn không chịu để cho bá tánh vào thành cũng là sợ binh línhTriêu Quốc trà trộn trong đó, đồng thời cũng là muốn dùng binh lực trong thành hướng đến tấn công Vũ Quốc, thừa dịp tốt chạy đến biên cảnh Vũ Quốc. Bởi vì Vũ Quốc rừng vàng biển bạc kia đã cùng Triêu Quốc hạ chiếu thư đình chiến, cũng có hoàng tộc cầu hòa, nếu như Triêu Quốc đuổi tới cũng chỉ đành "nước giếng không phạm nước sông" thôi. Hành vi của Chu Tước Chí Quốc đối với bọn họ cũng có chút không ưa, chỉ là không muốn mang tội danh vì muốn mở rộng lãnh thổ mà thâu tóm nước nhỏ, nếu không bây giờ người đem binh đến sợ rằng là của Vũ Quốc.
Nhưng bất kể như thế nào, vào ngày thứ hai Ngu Hoàng liền từ phía Ngôn Học Lương biết được Chiếu Nghĩa Công Chúa đã chấp nhận cam kết.
- ------------------------------------------------------------------------