Khi đã ăn no, Đản Đản vươn vai ưởn ngực.
"Ngươi nói ngươi là một đại phu, vậy tại sao lại phái ngươi tới?" Ngu Hoàng.
"Ta làm sao biết? Đây là mệnh lệnh của Công Chúa, dĩ nhiên ta phải làm theo!" Đản Đản.
"Ngươi biết nhiều cơ mật quân sự như vậy, sợ rằng không chỉ là thân phận đại phu thôi!" Ngu Hoàng âm lãnh nhìn chằm chằm Đản Đản.
"Ta là Thái Y của Công Chúa, cũng là gia thần của Công Chúa, trong Triêu Quốc có thể cũng chỉ có một mình ta được chức vị đặc thù như vậy!" Đản Đản dương dương tự đắc.
"Thái Y sao?" Ngu Hoàng nghĩ tới, Công Chúa Triêu Quốc là người "khoáng thế kỳ tài" của Triêu Quốc, phụ hoàng của nàng vì nàng lập rất nhiều đặc quyền, việc "Thái Y" này hẳn cũng là một trong số đó, như vậy xem ra, ngươi này mới nhìn qua chỉ là một nam hài mười lăm mười sáu tuổi nhất định có chỗ hơn người, nếu không thì tại sao tuổi quá trẻ lại có thể lên tới chức Thái Y của Công Chúa chứ? Hơn nữa, Thất tỷ cũng từng nhắc qua với ta nhân vật này, nhưng lại một mực tránh né gì đó.
: kỳ tài có một không hai, không ai sánh bằng.
"Hừ! Xem ra y thuật của ngươi rất cao?!" Ngu Hoàng.
"Dĩ nhiên!" Đản Đản thiệt tình là không biết thẹn.
"Tông sư của ngươi là người nào?" Ngu Hoàng.
"Hì hì! Sư Phó ta là..." Đản Đản đột nhiên nghĩ đến, Sư Phó từng dặn dò qua không nên tùy tiện bại lộ thân phận, chỉ là lo lắng người lúc còn trẻ có vô số kẻ thù, sau này sẽ có kẻ tìm đồ đệ của người gây phiền toái, hơn nữa Cổ Độc Môn cùng Chu Tước Chí Quốc là một phe, Sư Phó chính là người của bọn chúng hại chết, nếu như để nàng biết thân phận mình, thì làm sao còn có thể báo thù cho Sư Phó, vậy cũng thật phiền toái!
"Sư Phó ta là thủ lãnh ngự y ở Triêu Quốc! Là hắn ra sức giứp đỡ ta được làm Thái Y!"
"Thì ra là như vậy." Ngu Hoàng cảm thấy hợp lý.
"Nãy đến giờ đều là ngươi hỏi ta, bây giờ nên là ta hỏi ngươi." Đản Đản - "Nơi này là địa phương nào?"
"Nơi này là Chu Tước lâm, truyền thuyết là nơi có thượng cổ thần thú của Chu Tước - Tê Tức." Ngu Hoàng ngược lại cũng dứt khoát.
"Nơi này đã đến gần quốc gia của ngươi, ngươi hẳn biết làm sao ra khỏi nơi này!" Đản Đản.
"Nơi này là nơi ở của thần thú, không ai dám đến gần, ta cũng là lần đầu đến đây, bất quá, dựa vào phương vị ở đây, lối ra hẳn ở thác nước phía Nam." Ngu Hoàng.
"Vậy việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi nhanh lên đi!" Đản Đản mừng rỡ.
"Đi? Há là chuyện dễ dàng như vậy sao?" Ngu Hoàng.
"Thế nào? Chẳng lẽ nơi này có dã thú? Ngươi nhất định là có võ công, có thể đối phó đích mà!" Đản Đản.
"Nơi này ở đều là quái điểu cự hình(to lớn), đến mỗi đêm liền đi ra kiếm ăn, ngươi ta cũng sẽ là món ngon trong miệng chúng, hơn nữa nơi này từng là bình phong che chở Chu Tước Chí Quốc, bày rất nhiều mê trận, chiến tranh nhiều năm liên tục đã đem trận pháp làm rối loạn cả, bây giờ mê trận ở đây đều là cạm bẫy hại người, chỉ bằng ta và ngươi- sức lực hai người, sợ rằng..." Ngu Hoàng.
"Vậy chúng ta ban ngày đi đường, buổi tối lẫn trốn, tối hôm qua ta cũng bị một con chim lớn bắt lấy một chút, cho nên liền vội vàng đem ngươi vào trong thụ động này." Đản Đản.
"Cái gì? Ngươi tối hôm qua đã bị tấn công sao? Làm sao... Không có chuyện gì?" Ngu Hoàng trên dưới quan sát Đản Đản, sợ hắn bị thương.
"Yên tâm, ta không có sao, thật may là trên người có khôi giáp, nó không chỉ có thay ta chặn lại móng vuốt của đại điểu, còn khiến cho ta từ trên cao như vậy té xuống đều không sao cả!" Đản Đản nói xong cũng xoay người đi nhặt mấy trái cây còn dư lại.
"Đầu khôi của ngươi bị làm sao..." Ngu Hoàng chú ý tới đầu khôi của Đản Đản phía sau bị móp méo.
"A? Nga! Là bị đại điểu bấu lấy, bây giờ cởi không ra!" Đản Đản nói.
Ngu Hoàng không nói gì, chẳng qua là cẩn thận quan sát khôi giáp Đản Đản một chút, tuy không biết là làm bằng vật liệu gì, nhưng nhìn qua liền biết không phải một kỳ trân dị bảo thông thường. Suy nghĩ kỹ một chút, ngày đó Chiếu Nghĩa Công Chúa dường như cũng mặc một kiện giáp như vậy.
"Chúng ta đi thôi! Ở nơi này chờ hoài cũng chết, bị đại điểu ăn cũng chết, dù sao cũng không có kết quả gì tốt, cứ thử đi đi, nói không chừng có thể chạy khỏi!" Đản Đản dùng cỏ bện thành sọt cho trái cây cùng thảo dược vào.
"Cũng được!" Ngu Hoàng tự đánh giá một chút, đồng ý lời của Đản Đản, vì vậy, hai người liền liều lĩnh tiến con đường rừng âm u.
Đi vào trong rừng, trên đường đầy bùn sình, Đản Đản đi ở phía trước, cõng sọt, cầm cây gậy chống chống, thỉnh thoảng còn nhặt vài cây cỏ có thể dùng, hái trái cây cùng thảo dược, tốc độ rất chậm, khiến cho người chống gậy đi sau lưng -Ngu Hoàng vẫn có thể đuổi theo.
Trong rừng yên tĩnh, chỉ có thanh âm của hai người các nàng, không biết đi bao lâu, Đản Đản cõng sọt cũng đã đầy. Đản Đản thuở nhỏ hái thuốc, đi quen các loại đường, nhưng Ngu Hoàng từ nhỏ được nuông chiều, cộng thêm trên đùi bị thương, tự nhiên không chịu nổi, nhưng là cứng miệng không nói, từ từ có chút rơi lại phía sau, thật may Đản Đản tỉ mỉ cảm giác được. Đản Đản cảm thấy sắc trời không còn sớm, nhớ tới lúc đại điểu xuất hiện không sai biệt cũng là lúc này, cho nên liền đỡ Ngu Hoàng trốn vào một cái động tình cờ nhìn thấy, chờ đợi đêm tối đến.
Ánh sáng trong rừng dần dần biến mất, bóng tối dần dần nuốt chửng cảnh tượng có thể nhìn thấy được, cho đến khi không nhìn thấy bất kỳ một tia ánh sáng nào. Ánh trăng màu vàng nhạt chiếu rọi trong rừng, những thực vật trọc trời hiện lên chút màu trắng, cảnh tượng màu xanh đen trong nháy mắt đổi sắc thái. Đản Đản cùng Ngu Hoàng ở trong thụ động ăn trái cây, rúc ở trong góc chống cự giá rét, lúc này vô cùng hy vọng có thể đốt lên đống lửa sưởi ấm a, chỉ là không muốn dùng ánh lửa câu dẫn quái điểu tập kích. Vốn là mọi chuyện thật tốt, ánh trăng ít nhiều cũng có thể ánh vào tới trong thụ động, chiếu sáng hai người giữa khoảng không, lúc này, liền nghe bên ngoài có những âm thanh vang dội, thật giống như có vật gì cùng cành lá va chạm ra tiếng vang.
Đản Đản cùng Ngu Hoàng cũng đề cao cảnh giác, bởi vì cái thanh âm này lại đang hướng càng gần đến các nàng. Chỉ chốc lát, mặt đất liền hiện ra một bóng dáng cao lớn, hùng dũng tiến đến gần. Đản Đản sợ rúc vào góc tối trong động, Ngu Hoàng nắm chặt Đản Đản kéo lại tay cầm chủy thủ mai phục ở cửa hang chờ đợi quái vật tiến vào.
Bóng dáng từng chút xuất hiện trên vách tường của động, Đản Đản cùng Ngu Hoàng đều nín thở, thật giống như chỉ cần có chút động tĩnh cũng sẽ bị quái vật phát hiện. Thanh âm càng ngày càng gần, cửa động đã xuất hiện mấy cái móng vuốt sáng loáng, nhìn qua sắc bén dị thường. Đản Đản sợ muốn chết, liền dùng hai tay che mặt, nhưng vì tò mò trong lòng khiến y len lén nhìn xuyên thấu qua kẽ hở ngón tay nhìn chăm chú ra cửa động. Mà Ngu Hoàng lúc này cũng tim đập thình thịch, nàng không biết đó là thứ gì, nó có năng lực gì, nàng có thể đối phó được hay không... Cả hai tràn ngập trong không khí sợ hãi, con người đối với loài vật chưa biết luôn có sự sợ hại, nhưng vô luận như thế nào, các nàng vẫn sẽ tiếp nhận nó, bởi vì nó dù sao cũng là một thực tế.
Đến khi hai người tim đập đã muốn chạy khỏi lòng ngực, quái vật làm người ta sợ hãi nãy đã bước vào động cây, Đản Đản cùng Ngu Hoàng không khỏi trợn to mắt!!!