"Này! Đản Đản! Ngươi nói chúng ta có phải là huynh đệ hay không?" - Phan An nói.
"Hửm? Đương nhiên đúng vậy! Đản Đản vẫn đem ngươi là đại ca!" - Đản Đản nói.
"Vậy đại ca hỏi ngươi một vấn đề hẳn là ngươi sẽ trả lời chi tiết đúng chứ?!" - Phan An.
"Cái này...... Chỉ cần là việc không ảnh hưởng tới người khác Đản Đản đều sẽ nói." - Đản Đản.
"Vậy là tốt rồi! Ngươi nói một chút! Ngươi là thực sự thích nàng đúng không?" Phan An.
"Ân...... chuyện này, chuyện này......" Đản Đản mặt đỏ.
"Ai nha! Có cái gì mà khó nói chứ? Có chính là có, không có chính là không có! Cứ lề mề như vậy sớm muộn gì cũng được người khác đoạt đi mất!!" Phan An.
"Thích...... Thích...... Chính là......" Đản Đản nghĩ thầm rằng người có thể cướp đi nàng không phải là ngươi hay sao?
"Ha hả! Nói đúng rồi sao! Yên tâm! Đại ca trợ giúp ngươi một tay!" Phan An cười nói.
"Phan đại ca...... Nếu nàng đã thích người khác thì sao?" Đản Đản nói.
"Vậy thì thế nào! Không thử thì làm sao biết được? Hơn nữa, có thích hay không còn chưa chắc chắn mà!" Phan An
"Vậy, ngươi có thích nàng không?" Đản Đản hỏi.
"Thích chứ! Đại ca ta từ nhỏ liền thích nàng, bất quá chính là thích kiểu huynh muội, luôn hy vọng nàng có thể tìm được người tốt, nữ hài tử tuy mạnh mẽ, cũng cần nam nhân che chở!" Phan An.
"Vậy nếu nàng thích ngươi thì sao?" Đản Đản nói.
"Thì cũng chỉ là tình nghĩa huynh muội thôi, nàng cùng ta vĩnh viễn không cùng xuất hiện, về việc này ngươi cứ yên tâm đi! Cấp cho chính mình một chút tự tin! Đại ca ủng hộ ngươi!" Phan An nói.
"Đại ca, trên đời còn có rất nhiều vĩ đại nam nhân, ngươi cứ như vậy ủng hộ ta sao?" Đản Đản.
"Ha hả! Tiểu ngốc tử! Chuyện cảm tình cũng không phải là nhìn thấy xứng hay không, phải nói tới duyên phận! Đại ca không thấy ai được mắt cả, nói ngươi đi! Ngươi là được rồi!" Phan An nói xong đi tới quầy: "Chưởng quầy! Cho thêm một gian phòng hảo hạng cách vách phòng của ta!"
"Oái? Sao lại chỉ thêm một gian?" Đản Đản.
"Ai nha! Xem ra tiểu bất điểm nói thực không sai! Ngươi thật đúng là tên tiểu đầu đất!" Phan An bất đắc dĩ nói.
Sau khi trở lại phòng, liền thấy Tư Vực một mực bên cửa sổ nhìn hướng ra ngoài, cũng không biết đang nhìn cái gì.
"Phòng này tốt, nên đêm nay ngươi ngủ ở đây đi, ta cùng Đản Đản sang phòng bên." Phan An nói.
"Không được!" Còn chưa chờ Đản Đản giật mình gầm rú, Tư Vực đã vội thốt lời.
"Sao? Vì cái gì chứ?" Phan An nói.
"Việc này, này...... Ngươi rõ ràng chỉ biết y là nữ nhi, như thế nào, như thế nào có thể cùng ngươi ở chung một cái phòng chứ?" Tư Vực có chút mặt đỏ.
"Ai nha! Đây là ý của tiểu nha đầu nhà ngươi mà, Đản Đản rõ ràng chính là nam hài tử mà! Hơn nữa, cho dù y là nữ nhi thì thế nào? Y chính là thuộc hạ của ngươi, ta muốn y theo hầu ta ngủ cũng có vấn đề gì chứ!" Phan An bắt đầu đùa giỡn vô lại.
"Ngươi! Hừ! Ngươi nếu biết y là thuộc hạ của ta, muốn y ngươi cũng phải hỏi qua ý kiến của ta!" Tư Vực nói.
"Điều này cũng đúng! Ha hả! Vậy ngươi có cho không nào?" Phan An cười nói.
"Dựa vào ngươi?!! Không có cửa đâu!" Tư Vực thở phì phì nói xong tiến đến lôi kéo Đản Đản đi.
"Oái! Đợi một chút!" Phan An nói.
"Lại có chuyện gì!" Tư Vực dừng lại cước bộ.
"Ngươi không chọn phòng sao?" Phan An nói.
"Vực vực......" Đản Đản.
"Không cần! Ở nơi này đều là mùi người lạ!" Tư Vực nói xong cũng không để ý lôi Đản Đản đi qua phòng kế bên.
Nhưng mà, mới vừa bước vào phòng Tư Vực liền trợn tròn mắt. Ngay sau đó nàng lần đầu tiên thề phải cùng Phan An không đội trời chung! Bởi vì, gian phòng này chỉ là phòng phụ, trong phòng trừ bỏ một cái giường đáng thương liền không còn gì khác, đã thế lại còn không được một cái giường lớn nữa chứ! Nguyên lai, lúc ấy Phan An phát hiện bên phải phòng có một gian phòng đặc thù như vậy, cho nên liền sắp xếp cho Tư Vực một gian. Hiện tại, Tư Vực chỉ có thể cùng Đản Đản nằm chung một cái giường bé xíu, hai người phải nằm nghiêng miễn cưỡng mới đủ chổ, tuy rằng hai người đồng sàng cộng chẩm rất nhiều lần, nhưng thời điểm như bây giờ quả thực ngượng ngùng, nếu để Đản Đản ngủ trên mặt đất thì căn bản là không thể nào, nếu mặt dày đi sang đổi phòng, nhất định bị Phan An trêu chọc, như vậy còn không bằng chết cho xong! Bất đắc dĩ, đành phải chấp nhận.
"Lại đây đi! Ngươi không phải là muốn đứng đó cả đêm chứ?" Tư Vực ngồi trên giường nói.
"Việc này, việc này..... Hay ta đi qua bên phòng bên nhé." Đản Đản gãi gãi đầu nói.
"Đi đi cái gì chứ! Lại đây!" Tư Vực ra lệnh, Đản Đản đành phải lê chân đến bên giường.
"Vào đây!" Tư Vực lại ra lệnh nói,vì thế, Đản Đản loay loay hoay hoay chui vào trong chăn.
"Ngủ!" Tư Vực lại tiếp tục ra lệnh, cùng sử dụng chưởng phong dập tắt ngọn nến.
Trong phòng im ắng lạ thường, Đản Đản không dám nhìn Tư Vực, cho nên liền đưa lưng về phía nàng ngủ, mà Tư Vực căn bản cũng là đưa lưng về phía Đản Đản, có điều là nằm thẳng tắp so với quỳ còn khó chịu hơn, bởi vậy đành phải xoay người đem lưng Đản Đản dán vào lòng ngực nàng, mặt dán lấy ót Đản Đản thong thả chậm rãi thở, không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ. Thế nhưng Đản Đản của chúng ta lại không thư thái, khối tròn tròn mềm mịn của Tư Vực đang nằm ở trên lưng, hơi thở thơm mát lại thoang thoảng bên tai Đản Đản, biến thành y thành một thân tê dại. Đản Đản một chút cũng không dám rung động, giống như chỉ cần rung động một chút thì sắc lang trong lòng chắc chắn sẽ bạo phát. Lúc này, Tư Vực lại xê dịch thân thể, khoát tay lên lưng Đản Đản, cánh tay lại luồn vào áo Đản Đản. Ngón tay lạnh lẽo lại chạm đến bụng của Đản Đản, lạnh quá đi mà, bất giác Đản Đản kêu lên, đặc biệt rùng mình một cái."Ta nhịn! Phải nhịn!"
Đản Đản nói thầm trong bụng, cái gọi là con người cùng súc sinh khác nhau chính là—— con người dùng lý trí chiến thắng dục vọng, dùng tư tưởng khống chế thân thể!!! A! A!~~~
Thế là, cứ như vậy mà nhịn xuống cũng không phải là biện pháp a, Đản Đản dù sao cũng là người, mà không phải Phật tổ. Cho nên, nàng liền tận lực thẳng lưng, làm cho Tư Vực ở phía sau tách mình ra, cái bụng cùng tay tách ra. Nhưng mà cứ như vậy, chăn cũng bị y đẩy ra mất, gió lạnh hướng tới ổ chăn không ngừng thổi. Vì thế, trong lúc ngủ mơ Tư Vực chỉ cảm thấy rét lạnh dị thường, bởi vậy, cánh tay nhẹ nhàng kéo lấy Đản Đản mà dựa vào, còn dùng ngực cọ qua cọ lại trên người Đản Đản để thấy ấm áp. Đản Đản chỉ cảm thấy một cỗ sóng nhiệt thẳng hướng đại não mà xông tới, y có thể cảm giác được đại bao bao dưới lớp y phục của Tư Vực đang không ngừng "vỗ về" y, còn có "hạt đậu tương tư" bên trên đại bao bao không an phận chạm chạm đến Đản Đản, việc này khiến Đản Đản trong đầu không ngừng nghĩ tới——"Màn thầu táo đỏ......" Đản Đản lẩm bẩm, "A...... Ha hả......"
"Chiến sự" thực sự không lạc quan, Đản Đản tăng cường trốn tránh, Tư Vực tăng cường truy đuổi, rốt cục......
"Ai nha!" Đản Đản ngã ở trên mặt đất.
"Ân...... Ngươi lộn xộn cái gì thế? Làm cho trong chăn đều bị gió lạnh! Chính mình cũng ngã xuống." - Tư Vực bừng tỉnh nói, "Mau lên đây, trên mặt đất lạnh!"
Rốt cuộc ai lộn xộn chứ! Còn leo lên ngủ được sao? Nếu bôc cháy thì làm sao bây giờ? Ai chịu trách nhiệm chứ! Kết quả thế nào cũng nói là ta chiếm tiện nghi của nàng, quá mệt mà! Đản Đản trong lòng nghĩ như vậy, nhưng là vẫn là ma xui quỷ khiến leo lên giường.
"Ngươi xoay người qua đây." Đản Đản nói.
"Làm gì?" Tư Vực ngây ngô hỏi.
"Ta ôm ngươi ngủ!" Đản Đản nổi sóng.
"Ân......" Tư Vực hừ một tiếng liền xoay người đi ngủ, hiển nhiên nàng là đang buồn ngủ.
Lần này Đản Đản xem như được cứu, y ôm lấy Tư Vực, mặt tựa vào cổ nàng, tuyệt đẹp miễn bàn! eo của Tư Vực thực là nhỏ mà! Bụng lại rất mịn! Ngực lại......"Éc!" Đản Đản đột nhiên ý thức được chính mình đang làm gì không biết? Nghĩ vậy cảm thấy cả kinh, liền bật dậy nhìn nhìn Tư Vực, may mắn nàng không tỉnh a! Bất quá, kế tiếp làm sao bây giờ đây, giường "lớn" như vậy, vô luận đổi tư thế gì cung đều phải đụng chạm nhau, một khi thân thể đụng chạm nhau liền nhất định cầm lòng không được!...... Kết quả là, Đản Đản ngay lúc này mâu thuẫn trong lòng lắng dày vò đến hãi hùng, thẳng đến sau vì quá mệt mỏi mà ngủ mất, nhưng mà bên ngoài rối rắm, trong mộng lại mơ thấy tốt đẹp, như là đi giữa rừng hoa, hương vị ngọt ngào, ôn nhu mềm mại......
- ----------------------------------------------------------------------------------------