Có lẽ vì phong hàn nhập thân, hay bởi trong lòng thương tâm, khiến cho một Tháp Cát Nhã ăn được ngủ được như thế nào lại cảm mạo phát sốt, Tư Vực cùng Phạm Ngưng Toa vô cùng lo lắng, nhưng sự vụ đăng đăng không thể buông bỏ, vì thế đã truyền lệnh cho Đản Đản hảo hảo săn sóc cho nàng, bằng không liền dùng gia pháp xử trí, nhưng cụ thể là xử trí gia pháp gì thì vẫn chưa nói ra, khiến cho đầu đất chạy khắp nơi hỏi các cung nữ, nhưng các cung nữ theo hầu Tư Vực vẫn mặc nhiên cười cười không đáp, Đản Đản trong lòng kêu thán - "Thật đúng là hảo nô tài của chủ tử!!"
Đản Đản kiên trì sắc thuốc, tự mình bưng thuốc vào tận phòng Tháp Cát Nhã, có thể đã thành thói quen, bình thường Tư Vực cùng Phạm Ngưng Toa trừ bỏ buổi tối đi ngủ thì thời gian còn lại đều mở rộng cửa, dù của đóng cũng có thể đẩy cửa tiến vào, vì thế, Đản Đản bưng thuốc tùy tiện đá cửa đi vào. Lúc này, Tháp Cát Nhã đã là hạ sốt, nhớ đến khi phát số người đầy mồ hôi, lại phải lau rượu thuốc, toàn thân mùi rượu thuốc nồng đậm, không thể tắm rửa nhưng cũng nên thay y phục, vì vậy từ trong chăn cởi bỏ yếm ra, Đản Đản vừa lúc bước vào, nhất thời kinh ngạc sau lại chưa kịp mặc y phục đành phải chôn chặt trong chăn không dám lộ diện, mà Đản Đản lại không biết, còn tưởng rằng nàng sợ lạnh, Sư Phó từng nói qua ngừoi mới vừa hạ sốt không thích hợp che kín như vậy, nếu không sẽ lại phát sốt. Cho nên......
" Tháp Cát Nhã, khỏe rồi à, mau uống thuốc đi!" Đản Đản nói xong ngồi xuống bên giường.
"Cứ để ở đó được rồi, một lát ta sẽ uống." Tháp Cát Nhã thẹn thùng thỏ thẻ nói.
"Ngươi tốt nhất nên uống thuốc liền đi, còn có a, ngươi mới vừa hạ sốt, cũng đừng đắp chăn kín như vậy, nếu lại bị sốt thì làm sao! Mau bỏ chăn ra đi!." - Đản Đản nói xong liền kéo chăn.
"Không cần! Ta, ta sợ lạnh!" - Tháp Cát Nhã xấu hổ đến mặt đều đỏ, tuy nói chỉ mới kéo chăn như vậy sẽ không nhìn thấy được gì, nhưng chỉ hở lộ một chút bả vai đã khiên người ta miên man bất định.
"Không sao đâu, ngươi không thấy là này phòng so với bình thường ấm hơn sao? Ta gọi là người đem chậu than đặt ở đây, cho nên khẳng định sẽ không lạnh!" - Đản Đản phản đối.
"Ta, ta thật sự cảm thấy rất lạnh, Thái Y Đại Nhân! Ngài vẫn là nên ra ngoài trước đi, ta lập tức uống thuốc." - Tháp Cát Nhã có chút cấp bách. Nhưng Đản Đản lại cho rằng nàng vẫn còn sinh khí mình, không muốn nhìn thấy mình.
"Tháp Cát Nhã có phải còn giận ta không? Ta biết ta ngốc, không biết nói lời dỗ dành người khác, nhưng ta thật sự không phải cố ý, lần sau! lần sau nhất định không đẩy ngươi ra! Mà là ôm lấy ngươi có được không?" Đản Đản nói.
"Thái, Thái Y Đại Nhân, ngài đang nói đi đâu vậy!" - Tháp Cát Nhã lại mặt đỏ, thậm chí có điểm bốc hỏa, thật nghĩ muốn chui ra bên ngoài cho mát mẻ.
Đản Đản cũng hiểu được vừa rồi nói không đúng, không đúng là xin lỗi, hình như là ở đùa giỡn, liền lại lập tức biện giải - "Không phải! Ta vừa rồi nói sai rồi! Là nói! Là nói! Ta không nên uống rượu, không nên uống say làm loạn! Không nên đẩy Tháp Cát Nhã ra! Ta thật sự là đại ngu ngốc, nên để cho quận chúa đánh chết......"
Không đợi Đản Đản nói xong, Tháp Cát Nhã liền đưa tay bưng kín miệng Đản Đản, nàng không muốn nghe Đản Đản nói điều tự trách bản thân như vậy, nhưng cũng.... đồng thời quên đi việc nàng hiện tại chính là đang ngồi trước mặt Đản Đản, trừ bỏ tay kia thì còn dùng góc chăn che lấy bộ ngực cao ngất, còn lại đều.... lộ rõ. Đản Đản trước cảnh sắc này ngây ngốc nhìn, đứng tạc tượng không hề động đậy. Tháp Cát Nhã vội vàng nằm xuống, che kín chăn, mặt đỏ tựa phiên nga (quả cà chua).
Trầm mặc hồi lâu vẫn là Đản Đản phá tan bầu không khí, vội vàng nói: "Tháp, Tháp Cát Nhã, ngươi tha thứ cho ta chứ?"
Thật là khờ quá! Thật đúng là biết lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, bộ dạng bây giờ của nàng cho dù không muốn tha thứ cũng chỉ đành coi như qua chuyện, chung quy là không thể cứ như vầy mà đi lý luận với y, tuy rằng quấn chăn, nhưng vẫn là có cảm giác trần như nhộng >.