Thật lâu sau Trương Kỳ Thụy mới thở dài nói:
”Dân chúng biên cảnh đã sớm bị chiến tranh với Khế Liệt Tát dọa sợ.
Nhưng nước Cảnh ta cũng có những nam nhi tâm huyết!"
Cảnh Vĩnh Phúc lại nghĩ đến Cảnh Thân Uẩn.
Trong những người nước Cảnh trẻ tuổi mà nàng biết, hắn cũng được tính là một.
Đáng tiếc hắn là người xấu.
Nàng chuyển ánh mắt, nhìn A Căn, Tiểu Thúy ở phía sau.
A Căn tuổi nhỏ gan lớn, mới học cưỡi ngựa vài ngày đã muốn phi ngựa chạy.
Còn Tiểu Thúy thì đang ngồi trên lưng ngựa, vừa vuốt ve cái bờm đỏ thẫm vừa chăm chú quan sát tình hình trong thành.
Hai người này đều là người nước Cảnh.
Bọn họ hiện tại năng lực đã siêu việt rồi.
Đây mới là hy vọng tương lai của nước Cảnh.
Cảnh Vĩnh Phúc kìm lòng không đậu quay ra phía sau hỏi Ngô Tiên Tử:
”Ngô tiên sinh thấy A Căn cùng Tiểu Thúy thế nào?"
Ngô Tiên Tử nhíu mày, lạnh lùng hỏi:
”Ngươi muốn ta dạy chúng?"
A Căn lập tức nói:
”Ai muốn theo học bà?
Ta muốn theo học Thủy tỷ, đánh Khế Liệt Tát đến nước chảy hoa trôi.
Không cần ngươi ở một bên làm ra vẻ kỳ quái!"
Ngô Tiên Tử cười hắc hắc:
”Tiểu tử không có mắt!
Thủy tỷ nhà ngươi cơ bản là có vấn đề.
Mặc dù được cao nhân chỉ điểm, tự mở ra con đường tu luyện đến cảnh giới hôm nay, nhưng đã đến đỉnh rồi, có luyện nữa cũng như vậy thôi.
Không phải ta coi thường ngươi.
Tu vi và tư chất ngươi trước mắt cũng không khác biệt lắm so với Tư Mã Tĩnh Tùng khi hắn mười sáu tuổi.
Đáng tiếc cho khả năng thiên phú của ngươi..."
Tiểu Thúy liếc nhìn bà, bà cười nói:
”Tiểu Thúy cũng vậy."
A Căn hừ một tiếng.
Ngô Tiên Tử lại nói:
”Bất quá, ta sẽ không truyền thụ cho các ngươi dù chỉ là nửa điểm công phu.
Có bản lĩnh thì học trộm đi! Ha ha!"
A Căn cắn răng nói:
”Ta không cần!”
Tiểu Thúy nói theo:
”Ta cũng không cần.
Có Bình cô ở đây, ngày sau bọn ta còn siêu việt hơn ngươi."
"Chính là nàng ta?"
Ngô Tiên Tử ngẩn ra, quay lại nhìn Cảnh Vĩnh Phúc đầy nghi hoặc, thầm nghĩ, chẳng lẽ cao nhân chỉ điểm cho Thủy tỷ là nha đầu kia?
Cảnh Vĩnh Phúc liếc Tiểu Thúy một cái, nàng ta lập tức ngậm miệng, cũng không ngờ Ngô Tiên Tử chộp lấy tay Cảnh Vĩnh Phúc, lát sau mới nói:
”Ha ha, tư chất tốt! Tốt đến không thể dù có muốn! Thật là tư chất tuyệt đỉnh trăm năm khó gặp!"
Mục Vô Danh đứng bên cạnh nhíu mày, A Căn và Tiểu Thúy cười vui vẻ, lại nghe Ngô Tiên Tử nói:
”Đúng là phế vật!
Với tư chất này mà nói, đúng là phế nhân võ học!
Xem thân cốt người đã biết tư chất cực kém, nhưng không ngờ lại kém đến nước này— có vẻ trừ bỏ khiêu vũ ra, những môn khác đều vô lực!"
"Ngươi quá đáng rồi đó!” A Căn nói.
Cảnh Vĩnh Phúc nhẹ nhàng rút tay ra, lạnh nhạt nói:
”Giờ nghĩ lại ta thấy thật may mắn khi đã không luyện võ, bằng không ta sẽ nghĩ mình vô dụng!"
Trương Kỳ Thụy nghe đến đó thì mỉm cười:
”Người có lợi thế cũng có yếu điểm. Quan trọng là biết phát huy lợi thế để khắc phục yếu điểm. Không vì lợi thế mà kiêu ngạo, không vì yếu điểm mà tự ti. Điện hạ đã rất am hiểu bản thân."
Cảnh Vĩnh Phúc thầm than một tiếng hổ thẹn.
Kỳ thật, nàng chính là lười. Biết rõ chính mình không am hiểu, không thích, thì cưỡng cầu làm gì?
Mục Vô Danh vẫn trầm mặc bỗng nói với A Căn:
”Ta dạy cho ngươi kiếm thuật thượng thừa!"
A Căn lập tức cười nói:
”Đa tạ Mục đại ca!"
Ngô Tiên Tử cười lạnh một tiếng, không cần phải nhiều lời nữa.
Diêu Thị nằm ở vị trí trung tâm mười ba quận phía Bắc nước Cảnh, vị trí rất đặc thù, có ý nghĩa lớn về mặt quân sự.
Sáu quận ở phía bắc bộ tộc Hồi Lan đã chiếm được.
Sáu quận ở phía nam, ba quận do Mộc Tang chiếm và ba quận do Tát Nặc Bối Lan chiếm. Sau quân Cảnh đã lấy lại được.
Với tài quân sự thiên phú của Bồ Bồ Nhi, hắn không chọn đi tiên phong mà cũng không bọc hậu, nên sẽ chiếm lấy quận trung tâm.
Như vậy, khi có chiến sự thì bộ tộc khác sẽ đánh trước, khi muốn thoái lui thì cũng thong dong.
Sau ngày quân cảnh thu hồi quận Diêu Thị, bộ tộc Tát Nặc Bối Lan cũng lặng yên rút quân khỏi ba quận.
Chỉ là bọn hắn cướp sạch tài vật và mỹ nữ rồi mới rút.
Cũng là bị Khế Liệt Tát cướp đi, nhưng những người bị Bà La bắt thì sẽ phải làm máy đẻ.
Nhưng nếu có thể sinh hạ con cái, nhất định sẽ có địa vị trong gia đình người Bà La.
Không sinh được cũng không phải chết. Chỉ phải lao động chung với những người Bà La khác.
Nhưng những người bị Tát Nặc Bối Lan cướp đi lại chỉ có một — làm nô lệ tình dục.
Mà trong lúc Tát Nặc Bối Lan chiếm đóng, cũng đã giết chóc không ít.
Tình hình ba quận quân Cảnh vừa tiến vào không giống với Diêu Thị, những nam nhân còn sống sót, hơn phân nửa đều muốn nhập ngũ. Thậm chí ngay có những vị cao tuổi cũng kiên trì muốn tòng quân.
Cảnh Vĩnh Phúc thấy vậy cảm thán, những người này đều không phải là tâm huyết với nước, mà là bị tàn sát bừa bãi mà thành ra uất hận.
Chỉ cần còn có thể chịu được, đại bộ phận dân chúng đều sẽ lựa chọn trầm mặc, nhưng khi bị ép đến cùng đường thì họ sẽ xắn tay áo mà đứng lên.
Trời bắt đầu có tuyết, mười ba quận phía Bắc nước Cảnh sau một đêm thì trắng xóa.
Mùa đông phương bắc đã bắt đầu.
Trận tuyết này rơi thật lâu.
Giữa trời tuyết trắng, lần đầu tiên Cảnh Vĩnh Phúc được xem kiếm thuật của Mục Vô Danh.
Không có cái u nhã từ tốn như Lý Phỉ, không có cái lưu loát sinh động như nước chảy mây trôi của Bàng Long, kiếm thuật của Mục Vô Danh cực kỳ nhanh gọn, một kiếm là một kiếm.
Mục Vô Danh đứng bất động giữa tuyết nửa ngày, bất ngờ động thủ với một bông tuyết.
Những bông tuyết xung quanh đều bị kiếm đánh dạt ra, bông tuyết chính giữa như ngừng rơi, đợi hắn thu hồi kiếm mới tiếp tục đáp xuống.
Tàn một cây nhang, hắn tổng cộng ra bảy thế kiếm.
Mỗi lần ra tay đều khác nhau nhưng kiếm thức lại hoàn toàn giống nhau, là đơn giản đâm thẳng.
Thật ngoài sức tưởng tượng.
Mục Vô Danh tra kiếm vào vỏ, nói với A Căn:
”Ngươi luyện bảy ngày.”
Nhìn Tiểu Thúy nói:
”Ngươi một ngày."
Hai đứa ngẩn ra.
Cảnh Vĩnh Phúc hỏi:
”Thỉnh giáo Mục đại ca, năm đó ngươi luyện bao nhiêu ngày?"
Mục Vô Danh trầm tư:
” Khoảng hai năm!"
Mọi người khó hiểu, chỉ nghe Ngô Tiên Tử chậm rão nói:
”Hắn là từ nhỏ bị bồi dưỡng thành kiếm khách hoặc thích khách, nên với mỗi chiêu thế đều phải luyện lâu như vậy!
Nhưng hai ngươi không phải vậy.
A Căn có sẵn tư chất, bảy ngày tuy không nhiều nhưng vẫn có thể luyện được.
Còn Tiểu Thúy ngươi thì không thích hợp với kiếm thuật như vậy cho nên hắn chỉ cần ngươi luyện một ngày để học kiếm thức."
Cảnh Vĩnh Phúc cười nói:
”Đa tạ Ngô tiên sinh!”
Ngô Tiên Tử không nói gì thêm.
Tiểu Thúy liếc nhìn bà, khẽ gật đầu.
Bà nói không dạy bọn họ, thực ra cũng chỉ là lời nói.
Tuyết đã bớt, Cảnh Vĩnh Phúc ôm lò sưởi cầm tay cùng Ngô Tiên Tử rời đi.
Sau khi bàn xong bản vẽ vũ khí với các tướng sĩ, nàng đã chẳng còn việc gì để làm, bèn tìm mấy quyển sách lật xem.
Mấy ngày nay, Trương Kỳ Thụy bận việc quân bị quận, Thủy tỷ, đầu bếp, Tống Sở mỗi người lo phòng thủ quận, chỉ có nàng là rảnh rỗi.
Sau khi thị vệ dâng trà, có lẽ không chịu được yên tĩnh nặng nề, Ngô Tiên Tử lại kích nàng:
”Ngươi cứ vô công rỗi nghề như vậy sao?
Mấy ngày trước đây còn bàn mưu tính kế với Trương Kỳ Thụy, giờ đã hết thời rồi sao?"
Cảnh Vĩnh Phúc nói:
”Vừa ăn trưa, bụng ngươi đã đói sao?"
Ngô Tiên Tử lại hỏi:
”Ngươi không sợ Khế Liệt Tát đột nhiên đột kích?
Mười ba quận sở dĩ thất thủ, chính là vì bị Khế Liệt Tát cùng nhau đánh lén."
Cảnh Vĩnh Phúc nói:
”Hiện tại sợ bị đánh lén là Khế Liệt Tát, không phải chúng ta.
Bọn họ chiếm lãnh thổ chúng ta, lúc về chỉ còn nửa quân số.
Giờ bọn họ chủ động đến đánh chúng ta lần nữa càng tốt, chỉ sợ là họ chỉ án binh bất động!”
Hiện tại sáu quận còn lại đều bị chiếm đóng bởi Hồi Lan bộ tộc.
Nếu nàng không đoán sai, trong bộ tộc Hồi Lan tất có đồng đảng của Hỉ vương.
Tuy rằng Cảnh Thân Uẩn đã trở lại kinh thành, nhưng vẫn không loại trừ khả năng này.
Ngô Tiên Tử nói:
”Vậy ngươi càng nên động não tìm cách đánh cho thằng!
Ngươi trở lại kinh thành sớm chừng nào ta có thể về nước Tiếp sớm chừng đó, Tư Mã Thu Địch cũng bớt được số ngày phải làm thư đồng!"bg-ssp-{height:px}
Cảnh Vĩnh Phúc buông sách cười nói:
”Ta ước gì hắn làm thư đồng cho ngươi cả đời!”
Như vậy hắn có thể vĩnh viễn rời xa Nhược phu nhân.
Ngô Tiên Tử bỗng nhiên cổ quái cười, cuối cùng tạm thời buông tha nàng.
Thực tế Cảnh Vĩnh Phúc sớm đã cùng Trương Kỳ Thụy mưu định, quả thật cần chút thời gian chờ đợi và chuẩn bị cho một trận gian khổ quyết chiến.
Sau hai ngày trời đổ tuyết, Cảnh Vĩnh Phúc theo thường lệ đến xem Mục Vô Danh cùng A Căn luyện kiếm.
Hai người vẫn tập những chiêu thức hôm qua nên Ngô Tiên Tử không hứng thú.
Bà vừa rời đi, trong nháy mắt thích khách đã xuất hiện.
Lúc đó, trong viện chỉ có ba người.
Cảnh Vĩnh Phúc chỉ kịp thấy vài bông tuyết phóng tới, tiếp theo đã bị kiếm của Mục Vô Danh đánh trúng đầu gối.
Nàng té xuống, cùng lúc, vài sợi tóc bị phi đao sượt qua đứt lìa.
Mục Vô Danh tính toán chính xác, sau khi phi kiếm để nàng té tránh phi đao thì liền giao đầu với thích khách.
A Căn cũng hỗ trợ hắn.
Nhưng mục tiêu của thích khách là Cảnh Vĩnh Phúc.
Ba tên cuốn lấy Mục Vô Danh, một tên đấu với A Căn, còn có ba tên khác xông đến chỗ Cảnh Vĩnh Phúc.
Cảnh Vĩnh Phúc chân không chút lực, ráng chạy lò cò, đã lại thấy hai thanh phi đao phóng tới.
Nàng tưởng đã mất mạng thì thoáng thấy Ngô Tiên Tử chạy vào, tay áo phất lên.
Cảnh Vĩnh Phúc còn chưa cập định thần đã nghe A Căn rống lên:
”Mục đại ca!"
Cảnh Vĩnh Phúc quay lại nhìn, chỉ thấy Mục Vô Danh một tay buông thõng, đổi tay kia cầm kiếm, ngực áo đã chuyển sang màu đỏ thẫm, máu tươi nhỏ giọt.
Nàng hiểu, hắn vừa rồi nóng lòng phá vây cứu nàng nên đã bị thương.
Ngô Tiên Tử che chắn phía trước Cảnh Vĩnh Phúc, một người đánh với ba người.
Trong tay bà không có binh khí, tay áo phất lên làm đao, đánh với ba tên kia bất phân thắng bại.
Tiếng đánh nhau náo động cả khu nhà, binh sĩ bắt đầu chạy tới, cơ hội của thích khách coi như không còn.
Bọn chúng đồng loạt tung ra hơn mười phi đao rồi phi thân bỏ chạy.
Ngô Tiên Tử đánh rớt phi đao rồi không dám rời Cảnh Vĩnh Phúc nửa bước.
Mục Vô Danh bị trọng thương, cố gắng cứng rắn chống đỡ cho đến khi thích khách vừa quay lưng thì đổ ụp xuống mặt đất.
Từ khi Mục Vô Danh đánh Cảnh Vĩnh Phúc ngã xuống đến khi hắn ngã xuống, quá nhiều sự tình xảy ra nhưng thời gian chỉ là một cái chớp mắt.
Thích khách hiển nhiên là võ lâm cao thủ.
Cảnh Vĩnh Phúc lạnh lùng nói:
”Thiết Kiếm Minh!”
Bàng Long đã chiêu tập sát thủ để đối phó nàng.
Chỉ là nàng không thể ngờ hắn có thể vì giết nàng mà xuống tay với cả những người khác, vì giết nàng mà đến tận nơi chiến sự này chờ đợi, vì giết nàng mà bất chấp!
"Bảo họ đừng đuổi theo, đuổi theo chỉ là tìm cái chết vô nghĩa!”
Cảnh Vĩnh Phúc gượng ngồi xuống bậc thang, nói với theo.
Ngô Tiên Tử lập tức vận nội lực, thét dài một tiếng:
”Mau trở lại đây!"
Tiểu Thúy vội vàng tới, nhanh chóng chữa trị cho Mục Vô Danh, A Căn đỏ mắt nhìn Cảnh Vĩnh Phúc.
Cảnh Vĩnh Phúc nói:
”Mục đại ca không thể di chuyển, mau dựng lều, đắp lò sưởi và đốt lửa tại đây!”
A Căn vội vàng đi làm.
Sau đó, quân y cùng Tiểu Thúy, A Căn, Mục Vô Danh ở trong lều suốt cả đêm.
Khi chỉ có Cảnh Vĩnh Phúc và Ngô Tiên Tử, Ngô Tiên Tử chua xót nói:
”Đều do ta, bỏ ngươi mình mà ra ngoài."
Cảnh Vĩnh Phúc ngẫm nghĩ rồi nói:
”Bọn chúng hành động mau lẹ, thân thủ cao cường, cho dù ngươi có mặt thì Mục Vô Danh cũng khó tránh khỏi bị thương.
Hắn...
Quá quan tâm ta nên mới bị đám người Thiết Kiếm Minh thừa cơ gây thương tích!"
Ngô Tiên Tử lại hỏi:
”Chân ngươi sao rồi?"
Cảnh Vĩnh Phúc nhìn xuống đầu gối, vết thương đã khép lại.
"Không việc gì, Mục Vô Danh xuất kiếm rất cao minh, chỉ sướt qua da thôi.
Chỉ là ta lúc ấy bị dọa đến sợ."
Cảnh Vĩnh Phúc nhân tiện nói:
”Thời buổi chiến loạn, Thiết Kiếm Minh Bàng Long không để ý mối bang giao Cảnh Tiếp bấy nay, trong lúc quân Cảnh ta cùng Khế giao chiến, lại chiêu tập sát thủ ám sát ta, ta thật thất vọng.
Không biết nước Cảnh ta có thể cùng giang hồ môn phái chống lại Thiết Kiếm Minh hay không?”
Nàng mặc dù làu thông nhiều loại sách vở, sách về võ công đã xem không ít, nhưng việc giang hồ lục lâm chỉ biết qua loa.
Dù sao nàng cũng không phải người võ lâm, không biết nhiều chuyện trong giang hồ.
Thủy tỷ, đầu bếp thậm chí Mục Vô Danh, nghiêm khắc mà nói, cũng không phải võ lâm nhân sĩ.
Ngô Tiên Tử thở dài:
”Thiên hạ võ lâm vẫn lấy Thiếu Lâm làm chủ, sai đâu đánh đó.
Nhưng Thiếu Lâm ở ngoài.
Gần mười năm nay Thiết Kiếm Minh thế lực lớn mạnh, vượt xa các bang hội bình thường.
Ta từng nghe nói Địch vương nước Tiếp là đệ tử chân truyền của Bàng Long, giờ lại biết cả Hỉ vương nước Cảnh cũng là đệ tử của hắn.
Thiên hạ không có kẻ thứ hai có khả năng có đệ tử như vậy!"
Cảnh Vĩnh Phúc hỏi:
”Tiên sinh danh dương đã lâu, không biết sư môn của tiên sinh là gì?"
Ngô Tiên Tử ngẩn ra, cười khổ nói:
”Sư môn của ta?
Ngươi là muốn ta ra chủ ý cho việc này!
Nhưng tiếc là ta hữu tâm vô lực.
Ta chính là đại chưởng môn thứ bảy của Thủy Nguyệt phái.
Ta chỉ nhận hai đệ tử, một có tư chất kém hơn, chính là Tư Mã Tĩnh Tùng.
Một có nhiều tư chất, nhưng chết sớm...”
Bà bỗng ngập ngừng,
”Nói trước với ngươi, ta mặc kệ ngươi quan hệ thế nào với Tư Mã gia, về sau không cho ngươi xuống tay với Mã Tĩnh Tùng.
Ta chỉ có một đồ đệ là hắn!"
Cảnh Vĩnh Phúc dở khóc dở cười.
Tư Mã Tĩnh Tùng không hại nàng thì nàng đã cầu thần bái phật, nói gì đến xuống tay với hắn.
Huống chi hắn cũng đang chịu báo ứng, hiện tại mỗi ngày đều phải theo Nhược phu nhân học cầm kỳ thư họa!
Nhưng thấy thần sắc cổ quái của Ngô Tiên Tử, Cảnh Vĩnh Phúc tạm thời nhớ kỹ lời dặn của bà trong lòng.
"Nếu tập hợp thế lực các môn các phái thì có thể so sánh cùng Thiết Kiếm Minh không?"
Ngô Tiên Tử cảm khái nói,
”Thiên hạ võ lâm cao thủ xuất hiện lớp lớp.
Ngươi đừng thấy ta có chút thanh danh, thực tế tu vi của ta cũng có giới hạn, đã từng chịu thua người.
Một là sư phó của ta, Hàn Hưu.
Có thể ngươi ngay cả tên của hắn cũng chưa từng nghe qua, nhưng người này quả thật là tuyệt thế cao thủ, chỉ là ta đã mất liên lạc.
Một vị khác ta gặp gỡ khi tuổi trẻ...
Hiện tại cũng không biết lánh đời ở đâu."
Cảnh Vĩnh Phúc đã có chủ trương riêng, suy đoán đêm nay Trương Kỳ Thụy có thể đến hỏi chuyện mình.
Nàng vừa nghĩ tới đã thấy Trương Kỳ Thụy nghe nàng có chuyện liền vội vàng chạy đến.
"Điện hạ không bị thương là tốt rồi.”
Trương Kỳ Thụy lại cấp cho Cảnh Vĩnh Phúc thêm một đám thị vệ.
Ngô Tiên Tử liếc hắn một cái, Cảnh Vĩnh Phúc lập tức hiểu được bậc cao thủ này đang nghĩ điều gì, vội nói:
”Vẫn là Trương tướng quân lo lắng chu đáo, thủ bị nghiêm mật.
Quân Cảnh thu phục sáu quận nhưng nội bộ trong quân vẫn còn nhiều điều bất đồng, cho nên Khế Liệt Tát mới âm thầm cấu kết với Thiết Kiếm Minh động thủ.
Kế tiếp phải trông cây vào tướng quân, cho nên Trương tướng quân, chính ngươi nhất định cũng phải phòng bị nhiều hơn."
Trương Kỳ Thụy nghiêm nghị nói:
”Điện hạ quá lo."
Ngô Tiên Tử hừ một tiếng, Cảnh Vĩnh Phúc cười với bà rồi hỏi Trương Kỳ Thụy:
”Không biết mấy ngày trước đây tướng quân thí nghiệm trên giống ngựa Khế Liệt Tát kết quả sao rồi?"
Trương Kỳ Thụy cung kính nói:
”Thí nghiệm trên mười con ngựa, cho chúng chạy mười lần, từ Mai Lĩnh đến Thiên Thủy mết hai canh giờ. Đây là tốc độ bình thường!"
Cảnh Vĩnh Phúc cúi đầu nói:
”Trận quyết chiến phải nhất định vào hai mươi ngày sau, không thể để đến hai mươi mốt ngày, tránh dẫm phải vết xe đổ của Hồi Lan khi chiếm đóng các quận của ta!"
Từ sau khi gặp chuyện, Ngô Tiên Tử liền không rời Cảnh Vĩnh Phúc nửa bước, nghe nàng nói vậy, liền hỏi:
”Hồi Lan cũng giống hai bộ tộc Khế Liệt Tát kia? Giết người, cướp bóc rồi bỏ đi? Vì sao còn nói quyết chiến?"
Trương Kỳ Thụy nói:
”Ngô tiên sinh có điều không biết.
Ba bộ tộc kia trở về, cho dù Bà La tộc có chiếm được tiện nghi, nhưng Mộc Tang thì tổn binh hao tướng, Tát Nặc Bối Lan mất Thất Hữu Đao Ma Tước Hồng, chắc gì họ chịu từ bỏ ý đồ?
Nếu chúng ta không tính toán mà cứ thế tiến vào lãnh địa Hồi Lan khiêu khích thì cho dù chúng chỉ muốn cố thủ cũng sẽ bỏ chạy về đại bản doanh, sau đó hợp lực cùng các bộ tộc khác mà phản kháng dữ dội.
Đến lúc đó kết cục của sáu quận phía Bắc nước Cảnh so với ba quận mà Tát Nặc Bối Lan từng chiếm có khi còn thảm hại hơn.
Cho nên điện hạ đặc biệt nhắc nhở ta phải đúng giờ gian, đảm bảo chắc thắng giết sạch bọn chúng, làm chúng trở tay không kịp."
Ngô Tiên Tử gật đầu không hỏi nữa.
Cảnh Vĩnh Phúc cùng Trương Kỳ Thụy tiếp tục nói chuyện quân giới.
Tiểu Thúy mỏi mệt trở về.
"Tánh mạng Mục đại ca có thể giữ được rồi, nhưng cánh tay coi như bỏ!"
Ngô Tiên Tử lại ảm đạm.
Cảnh Vĩnh Phúc trầm ngâm nói:
”Ta thấy tay kia của hắn có thể dùng kiếm, thương tốt hơn, hy vọng hắn không đến mức tinh thần sa sút.”
Nhưng bị thương vì đám người Thiết Kiếm Minh lẻn vào ám sát, vài vị thị vệ lại chỉ có thể nuốt hận không thể vì nước Cảnh mà ra sa trường.